Vũ Nghịch Càn Khôn

- Thỉnh thu hồi lời ngươi vừa mới nói.

Tên Ung Tường quân sĩ kia rốt cục nhịn không được, Sở tướng quân chính là ân nhân cứu mạng của bọn hắn, lúc trước hắn có thể nhịn được nhưng lúc này hắn đã nhịn không nổi rồi, nghiêm nghị quát.

Trong mắt ba người Dịch Uy Phong lửa giận càng lúc càng lớn, đang muốn bùng phát xuất chiêu thì cả đám liền đình chỉ động tác, mặt mũi tràn đầy tôn kính nhìn lại phía đằng sau, trong ánh mắt tràn đầy cuồng nhiệt, còn tên Ưng Tường quân sĩ kia cũng biểu lộ không sai biệt lắm.

Tên Hổ Bí quân kia còn đang định quát tên Ưng Tường quân sĩ thì chứng kiến cảnh này, cũng theo ánh mắt mấy người Dịch Uy Phong nhìn lại, sau đó liền thấy được một cái thân ảnh cô độc không chút hỉ nộ ái ố nào, khiến người khác cảm giác thật giống như ngọn Thái Sơn vĩnh hằng qua năm tháng.

- Ngươi chính là cái họ Sở kia sao?

Hổ Bí quân sĩ quyết định phải cho ba người Dịch Uy Phong một bài học, cũng tự cho là đúng muốn bóc trần một màn ngàn địch vạn giả dối của Thanh thành tân binh cho nên mới ngạo nghễ nói vậy, ngữ khí hoàn toàn là không để Sở Nam vào trong mắt.

Vừa dứt lời thì hắn thấy người kia hướng về phía hắn đá tới một cước, hắn hất hàm khinh thường, cũng một cước đáp lại, trong miệng lại không quên thì thầm một câu:

"Cùng ta so quyền cước, thật sự là không biết sống chết, thân thể lão tử sớm đã luyện thành mình đồng da sắt, cứng rắn như Thiết thạch, xem lão tử một cước đã gãy chân ngươi như thế nào..."

Nói tới đây hắn liền im bặt.

Một tiếng "răng rắc" giòn tan dễ dàng vang lên trong Âm Phong hạp cốc, thân thể tên Hổ Bí quân sĩ kia trực tiếp như như đống cát vụn mà bay ngược trở lại, hung hăng "khảm" vào vách hạp cốc.

- Họ Sở kia, ngươi không muốn sống chăng, dám ra tay với Hổ Bí quân ta!

Gã còn lại lập tức gào lớn tiếng một câu.

Sở Nam lại nghiêng đầu, nhìn hắn.

Chân, lần nữa lạnh lùng đưa lên...

- Ngươi dám đá ta?

- Ta chính là Hổ Bí quân sĩ!

- Ngươi biết một cước này, hậu quả là cái gì không?

Gã Hổ Bí quân còn lại kiệt lực gào thét ba câu, sau lại thẹn quá hoá giận mà rống lên, chân Sở Nam thoáng dừng lại trên không.

Thấy vậy, trong lòng hắn không khỏi thở dài một hơi, nghĩ rằng:

"Danh hào Dũng Tương quân quả nhiên có tác dụng."

Nói tiếp:

- Còn không mau mau đem Vân tướng quân ôm ra, lại dập đầu nhận tội!

Hắn gầm lên, hắn hoàn toàn đã quên đồng bạn của hắn chính là cao giai Võ Quân, lại bị tên họ Sở tu vi Võ Tướng một cước đá bay, lại còn đụng lún vào vách hạp cốc sáu bảy tấc, chỉ chừa hai cái chân ở ngoài.

Mà hắn còn muốn tiếp tục gầm lên thì cái chân đang ngừng trên không kia đột nhiên rơi xuống, sắc mặt đại biến, hào quang nhất thời toả ra toàn thân, trong tay nắm lấy một thanh trọng phủ, nhưng đã trễ, không đợi hắn kịp dùng tới trọng phủ thì cái chân kia như một cây thiết tiên chém xuống, tên Hổ Bí quân này lập tức bị đánh ngã ra mặt đất, trọng phủ trong tay cũng rớt sang một bên.

Như thế vẫn chưa hết, hắn cảm thấy một cỗ sát khí, một cỗ sát khí có thể đẩy hắn vào chỗ chết, như phản xạ mà hô lên:

- Cứu--mệnh--a, cứu--mệnh--a!

Nghe hắn hô cứu mạng như vậy, Sở Nam liền thu liễm sát khí lại, khoé miệng chợt xẹt một tia cười lạnh.

Nơi này âm phong lớn như vậy, thanh âm "cứu mạng" lập tức dễ dàng rơi vào trong lỗ tai mọi người. Đám người Chung Bách Đạo, Chu Tử Trạch, Đặng Giang biến sắc, mặc dù không biết xảy ra chuyện gì nhưng cả đám đều cuống quít dùng tốc độ nhanh nhất hướng nơi phát ra thanh âm chạy tới.

Hổ Bí quân quả nhiên tinh binh cường tướng, ba chi quân đội vừa động nhưng chạy trước nhất chính là Hổ Bí quân, thậm chí còn bỏ đám người Chu Tử Trạch cùng hai ngàn Ưng Tường quân chưa có khôi phục nguyên khí ở phía sau xa.

Bụi đất tung bay, Sở Nam hướng ba người Dịch Uy Phong, nói:

- Các người làm vừa rồi vốn không có gì sai, nhưng đối với loại người cuồng vọng như vậy các ngươi cần phải cuồng vọng hơn, cần gì phải nói nhảm với bọn hắn nhiều như vậy, trực tiếp đánh ngã chúng ra, dùng quyền cước mà giảng đạo lý với bọn hắn!

- Vâng, tướng quân.

Ba người mạnh mẽ trả lời, Dịch Uy Phong lần nữa nhớ lại hình ảnh lúc hắn vừa mói gặp mặt Sở Nam lần đầu, giường như ngộ ra được điều gì đó. Hơi suy nghĩ một chút, hắn liền xấu hổ nói:

- Thế nhưng mà tướng quân, thực lực của bọn hắn đích xác là so với ba người chúng ta cao hơn nhiều.

- Cho nên, các ngươi cần phải càng liều mạng mà tu luyện, không cần vì điều gì khác, chỉ vì ngày sau các ngươi không muốn bị người khác xem thường!

- Vâng, tướng quân!

Ba người đồng thanh đáp, trong thanh âm lộ ra một tia cố chấp, một cỗ kiên định mà càng có màu sắc điên cuồng.

Lúc này, ba ngàn Hổ Bí quân đã tiến tới đây, tên đi đầu mắt sắc lập tức thấy được tên Hổ Bí quân bị Sở Nam dẫm dưới chân, kêu đi tới, Chung Bách Đạo không nói hai lời, cũng không hỏi nguyên nhân, chỉ giận dữ quát lạnh:

- Đưa bọn chúng vây lại!

Sắc mặt ba người Dịch Uy Phong biến đổi, nhưng chứng kiến thần sắc Sở tướng quân vẫn như cũ, một bộ không hề bận tâm chút nào thì không khỏi bình ổn lại, kinh hoảng trong lòng cả đám lập tức tan thành mây khói, bắt đầu bình tĩnh trở lại.

Sở Nam như không nhìn thấy ba ngàn Hổ Bí quân, hắn chỉ đối với tên Hổ Bí quân đang dẫm dưới chân kia nói:

- Ngươi biết ngươi sai ở chỗ nào không?

- Chọc Hổ Bí, về sau ngươi cũng đừng nghĩ lăn lộn trong quân nữa, ngươi... sẽ chết... rất thảm, rất thảm...

Tên này thấy đồng bọn đang vây đám người Sở Nam lại, nội tâm liền đại định, cho nên nói chuyện càng thêm càn rỡ.

Mà những lời này, rõ ràng truyền đến tai Vân Phi, Vu Mã Dã cùng Thanh thành tân binh vừa đuổi kịp Hổ Bí quân, bọn hắn vậy mà lại theo sát sau được Hổ Bí quân, thậm chí còn nhanh hơn cả đám người Đặng Gian cùng Ưng Tường quân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui