Vũ Nghịch Càn Khôn

Phanh!

Quyền đầu của Chung Bách Đạo không có nện lên đầu Sở Nam mà là bị Sở Nam một quyền ngăn trở lại, Chung Bách Đạo lập tức kinh hãi.

"Hắn ngăn được một Nộ Hổ Liệt Viêm quyền của ta?"

Sau kinh hãi, tay trái hắn liền tóm lấy một thanh tiểu đao màu đen, ý đồ muốn chém về phía Sở Nam.

Sở Nam quyền hoá trảo, hơi dùng sức liền "răng rắc" một tiếng, tất cả xương ngón tay Chung Bách Đạo cư nhiên đều nát vụn, hắn cắn răng cố nhịn đau xuống còn Sở Nam bắt lấy cổ tay của hắn, đem hắn như một con gà con mà nặng nề quật ngã ra mặt đất, trái một phen, phải một phen...

Hổ Bí quân, Ưng Tường quân, bộ đội của Đặng Giang, còn có Thanh thành tân binh, tất cả đều sững sờ mà nhìn một màn này. Đám người Chu Tử Trạch lúc này thực sự muốn biết được Sở Nam có thể dễ dàng đem một vị trung giai Võ Vương đánh giết, tu vi đến cùng là cái gì?

Thanh thành tân binh cũng muốn biết nhưng Sở Nam lại quá ngoan độc, hoàn toàn đem một vị tướng quân của Hổ Bí quân biến thành chả khác gì một cọng rau!

Cảm giác nhục nhã tự nhiên là đám Hổ Bí quân, đánh trận thất bại thì coi như xong, hiện tại chủ tướng của bọn hắn lại càng không bằng đối thủ.

Rốt cục, Chung Bách Đạo không nhịn được liền thảm thiết kêu vang lên.

Sau ba hơi thở, Sở Nam liền đem Chung Bách Đạo ném ra ngoài, bốn gã sơ giai Võ Vương liền nhanh chóng bắt lấy hắn, ngay lúc vừa bắt lấy, cả bốn liền cùng nhau đập mạnh lên trên vách đá!

Tiếng "ầm ầm" lại vang lên, liền dừng lại.

Ánh mắt mọi người đều tập trung lên người Sở Nam, còn Sở Nam lại phảng phất như coi không có chuyện gì, hắn biết rõ lúc này đã triệt để đắc tội Hổ Bí quân nhưng đây là do hắn phải nhanh chóng tiến thêm một bước, nếu như thực lực của hắn không đủ, hắn tự nhiên sẽ không đi đắc tội Hổ Bí quân, nhưng thực lực của hắn, bọn họ lại không thể tưởng tượng được.

Sở Nam đi lên phía trước, một quyền nện lên trên vách hạp cốc, tên Hổ Bí quân lúc trước bị Sở Nam "khảm" vào hạp cốc kia liền từ trong vách đá bắn ra, chỉ thấy hắn vừa rơi xuống liền phun ra vài búng máu, sau đó liền đứng dậy.

Nguyên lai, tên Hổ Bí quân này cũng không có bị Sở Nam đá chết!

Lúc này, Chung Bách Đạo dưới sự nâng đỡ của đám thủ hạ đã đứng lên được, chứng kiến cảnh này nhất thời ngây ra như phỗng.

Sở Nam cũng không thèm nhìn tới Chung Bách Đạo một cái nhưng lại nói ra:

- Nghe lời một bên, không tìm sự thật, cũng không điều tra thực tế liền làm ra quyết định lung tung, là đại kị. Thất bại không dám nhận, không tìm kiếm nguyên nhân thất bị lại đi giết người diệt khẩu, thực là lòng dạ hẹp hòi. Chung Bách Đạo, khiến cho Hổ Bí quân mất mặt, không phải là Thanh thành tân binh, mà là chính là ngươi!

PHỐC~!

Chung Bách Đạo nghe xong một phen bình luận này, một hơi trì hoãn cũng không liền phun ra một ngụm máu huyết lớn, trong mắt không ánh lên một tia hối hận nào, có chăng thì cũng chỉ là lửa giận hừng hực...

Sở Nam không thèm để ý tới hắn nữa là đi đến trước mặt Vân Phi, nói:

- Nhìn trên phân lượng của ngươi, nhắc nhở ngươi một câu, nếu như ngươi không có cái địa vị cao quý kia, ngươi ngẫm lại xem, ngươi sẽ phải chịu tao ngộ thế nào?

Một câu như sét đánh ngang tai bổ thẳng vào trong lòng Vân Phi.

"Nếu ta không phải là Đại Khánh công chúa, chỉ sợ tại Thanh thành đã bị người ta giết chết. Nếu như ta không phải Đại Khánh công chúa, cố gắng của ta so với những người này đều không bằng..."

Sau một phen hảo hảo suy tư, Vân Phi đột nhiên có một loại cảm giác như vẹt mây tìm mặt trời, toàn thân thư thái, tinh thần cùng diện mạo mơ hồ phát sinh biến hoá, Sở Nam cảm giác được, trong lòng thoáng kinh dị:

"Chỉ đơn giản như vậy mà nàng lại có thể để tinh thần được rèn luyện?"

Hắn không khỏi nhớ tới Điệp tiên tử, nghĩ đến huyết nhuộm thiên không...

Vân Phi sau khi nghĩ thông suốt, trong nội tâm lại cắn răng thầm nhủ:

"Tên Sở Nam này quả thật đáng giận, biết rõ ta cao quý mà còn dám đối với ta nói chuyện như vậy?"

Nói vậy nhưng trong ánh mắt nàng lại đầy tinh quang.

"Ngươi rốt cục là cái dạng người gì? Sở Nam, Sở..."

Nghĩ tới đây, Vân Phi không khỏi sửng sốt một cái, một cái ý niệm chợt hiện lên trong đầu.

"Sở Nam cũng là họ Sở, chẳng lẽ hắn là người Sở gia?"

Mà lúc này, bên kia lại truyền tới thanh âm.

- Họ Sở kia, Hổ Bí quân ở tiền tuyến chờ ngươi!

Chung Bách Đạo vậy mà vẫn không ngộ ra được, thả một câu cuồng ngôn xong liền mang theo ba ngàn bại binh chật vật rời đi.

- Tiền tuyến sao? Ta cũng rất chờ mong!

Sở Nam chỉ nhàn nhạt nói một câu.

Không biết có phải hay không vì một vạn Man Việt quốc đại quân toàn quân bị diệt tại Âm Phong hạp cốc cho nên công kích mãnh liệt của Man Việt quốc đột nhiên đình chỉ mà Đại Khánh quốc cũng không có thừa cơ phản công, chỉ tập trung toàn lực giải quyết sự tình tướng lãnh bị ám sát.

Bởi vì vậy, tiền tuyến vốn khẩn trương đôt nhiên hoà hoãn xuống.

Dưới thế cục này, Sở Nam mang theo một ngàn Thanh thành tân binh dần dần tới tới tiền tuyến. Trên đường đi, hai ngàn Ưng Tường quân đối với chi quân đội có thể đánh cho Hổ Bí quân tan tác này tán phục không thôi, thêm nữa bọn hắn là ân nhân nên hai đạo nhân mã rất nhanh đã hợp thành một. Thanh thành tân binh cũng theo phân phó của Sở Nam, hướng Ưng Tường quân thỉnh giáo những hạng mục công việc trên chiến trường, thậm chí là cả võ đạo tu luyện. Dù sao, ân nhân có lời, bọn Chu Tử Trạch tự nhiên sẽ không cự tuyệt, tất cả đều hảo hảo đáp lại, mà Thanh thành tân binh đối với sự tình đả bại Hổ Bí quân kia cũng không có sinh lòng kiêu ngạo, lại càng đạt được Ưng Tường quân thưởng thức hơn.

Kỳ thật, không phải bọn hắn không kiêu ngạo, đả bại Hổ Bí đó là vinh quang cỡ nào, làm sao không thể không kiêu ngạo được, nhưng Sở Nam chỉ nói một câu, nếu ai có một tia kiêu ngạo, lập tức bị đá ra khỏi Thanh thành tân binh!

Dưới một lời này, không ai dám có nửa phần kiêu ngạo chút nào, nhưng trong nội tâm vẫn còn âm thầm kiêu ngạo, mà sau một câu hỏi của Vu Mã quân sư thì tất cả kiêu ngạo thực sự không còn sót lại chút nào, Vu Mã Dã chỉ hỏi:

- Các ngươi cảm thấy thật sự có thể đánh thắng Hổ Bí quân sao?

Về phần Đặng Giang, trong lòng hắn cũng âm trầm bất định, Hổ Bí quân không phải là người hắn có thể gây vào, mà trong Thanh thành tân binh lại còn có một người hắn lại càng không thể gây vào được, chính là Sở Nam. Mỗi khi hắn nhìn theo Sở Nam, hắn đều không khỏi cảm thấy một cỗ sợ hãi, cho nên hắn không dám dùng thái độ thủ trưởng mà đối với Sở Nam chút nào, chỉ dùng thái độ đứng từ xa mà nhìn thôi!

Giữa trưa một ngày nọ, ngay lúc nắng gắt nhất, Sở Nam đã đến ngoài quân doanh, mà cái loại hào khí cũng rất không đúng. Đại thắng ở Âm Phong hạp cốc sớm đã truyền về, theo lý thuyết, thế nào cũng phải có một trận nhiệt liệt hoan nghênh mới đúng nhưng mà lúc bọn hắn tới tận cửa quân doanh vậy mà lại có gần ba vạn người gươm giáo chỉnh tề, đao thương kiếm kích mọc lên như rừng, sát khí nồng đậm.

Sở Nam không cần nghĩ liền biết rõ, những người này đều là Hổ Bí quân. Sở Nam lạnh lùng cười cười.

"Không biết Chung Bách Đạo trở về, hướng bọn hắn giải thích thế nào đây, lại để cho Hổ Bí quân xuất động lớn như vậy, hẳn là bọn hắn còn chưa ngại mất mặt chưa đủ? Như thế, vậy thì không trách được ta rồi!"

Đang nghĩ ngợi, ba vạn quân phía trước chợt tách ra làm hai bên, chính giữa lộ ra một thông đạo chỉ đủ cho một người đi tới, một tiếng cười rung trời truyền tới:

- Thỉnh thanh tân binh nhập binh doanh!

Ba vạn người cùng lớn tiếng, âm điệu nhất trí, như cùng một người!

Trong câu này tuy có một chữ "thỉnh" nhưng há có ẩn chứa nửa phần "thỉnh" thực sự?

Lại hai tiếng hét lớn, chấc đắc lỗ tai mọi người tới đau nhức.

Đặng Giang sớm mang theo người của hắn lui về sau thật xa, còn Chu Tử Trạch ngược lại muốn cùng đám người Sở Nam chung hoạn nạn. Nhưng có thể vì Hổ Bí quân để lộ ra cỗ sát khí kia khiến bọn hắn kinh hãi thật sâu, lại cân nhắc một chút bọn hắn liền không có lui mà cũng không có tiến lên, chỉ đứng yên tại chỗ cũ.

Thanh thành tân binh bị tiếng hét kia chấn cho khí huyết toàn thân dâng lên, thậm chí còn chút cảm giác kinh hồn táng đảm, đến lúc này, bọn hắn mới thật sự nhận ra, so với Hổ Bí quân, bọn hắn không chỉ kém tới một hai điểm mà ra rất rất nhiều...

Mặc dù nghĩ như vậy nhưng bọn hắn lại không có lui lại một bước nào, ánh mắt mọi người, kể cả Vân Phi đều không có ai nhìn về phía Hổ Bí quân mà là cái thân ảnh Sở Nam đang đứng thẳng tắp kia.

Bên cạnh đó, cách đó không xa còn có thanh âm khác vang lên, một chút dấu diếm cũng không có:

- Những tên tiểu tử vừa dứt sữa mẹ này, khẳng định bị doạ đến mất hồn rồi, ở đâu ra mà còn dám đi lên phía trước?

- Đúng đấy, đây chính là Hổ Bí quân, nói không chừng bọn hắn đã sợ tới tiểu tiện ra quần cũng nên.

- Đúng rồi, những người này như thế nào lại đắc tội Hổ Bí quân?

- Ai biết được. Dù sao ta chỉ biết, những người này sợ tới vỡ mật rồi.

...

Đám người này nói cực kì khẳng định, thanh âm Sở Nam chấn động rít gào mà ra:

- Thanh thành tân binh, xếp thành một hàng!

Vốn trong nội tâm bọn hắn hơi còn sợ hãi, khi nghe được một tiếng rống này xong cả đám liền trấn định lại tinh thần, theo như huấn luyện hằng ngày mà xếp thành một hàng dài, trận hình thành, Sở Nam tiếp tục nói:

- Khắc sâu nhớ kỹ cuồng vọng chi tâm của các ngươi, đây là một lần khảo nghiệm, vô luận phát sinh chuyện gì, thân thể cũng không được run rẩy, ngay cả một cái nháy mắt cũng được!

- Vâng!

- Thiêu đốt lên chiến ý, tiến lên!

- Tiến lên!

Sở Nam dẫn đầu đi trước, Vân Phi bộ pháp cũng kiên định theo tiết tấu bước chân Sở Nam mà tiến tới, từng bước từng bước đạp về phía trước, đứng tại quân trận một hàng dọc, nhìn thấy những gì Sở Nam làm, trong nội tâm nàng không khỏi thầm thốt một tiếng kinh dị!

Đông! Đông! Đông!

Như tiếng trống trận nổ vang, giống như lôi thần gào thét!

Sở Nam trong nội tâm linh hoạt kỳ ảo đến cực điểm, hoàn toàn không có đem ba vạn Hổ Bí quân để trong lòng, vẫn như cũ là "bốn lần trọng lực" gia trì trên người, thậm chí còn tu luyện Càn Khôn Cửu Chuyển vận chuyển thần niệm, đương nhiên, ngoại nhân sẽ không biết được điều này, còn đám người Chu Tử Trạch mồ hôi đầm đìa...

Một hàng người Sở Nam đi tới trước trận hình của Hổ Bí quân, một bả quân đao đột nhiên nhô lên cao chém xuống, Sở Nam nháy mắt một cái cũng không, không chút bận tâm mà đạp bước đi tới, một bước đi tới đều có một thanh khảm đao chém xuống, trảm thẳng xuống chỗ cổ hắn thì mới dừng lại.

Sở Nam không thèm nhìn tới, Vân Phi, Vũ Mã quân sư cũng còn khá tốt, nhưng đám Thanh thành tân binh thì không được rồi. Vô luận là bọn hắn cuồng vọng như thế nào, tu vi của bọn hắn dù sao cũng còn quá thấp, khí thế cũng quá yếu, thấy khảm đao kia chém xuống, thiếu chút nữa đã không nhịn được mà rút đao ra cản lại.

Chính lúc này, thanh âm Sở Nam liền truyền vào lỗ tai bọn hắn.

- Bảo vệ chặt tâm thần, ngẫm lại một vạn đại quân Man Việt quốc như vậy các ngươi giết cho máu chảy thành sông, ngẫm lại ba ngàn Hổ Bí quân như thế nào mà bại dưới tay các ngươi, núi thây biển máu đều đã xông qua, sợ hãi trước mặt mà các ngươi còn phải run sợ sao? Trận khảo nghiệm này, thành rồng hay vẫn là trùng, toàn bộ nhờ chính là ý chí của các ngươi.

Nghe vậy, Thanh thành tân binh mới theo lện mà đi tới, khiếp đảm trong nội tâm suy yếu không ít, mặc dù chưa hoàn toàn quét sạch đi nhưng vẫn có thể cắn răng hướng trong đao trận kiên định mà đi tới...

Cuối cùng, tất cả một ngàn người đã đều đi vào đao trận.

Kết quả như vậy khiến cho Hổ Bí quân rất tức giận nhưng bọn Chu Tử Trạch lại cảm thấy khiếp sợ cực kỳ, đúng lúc này, trên không trung lại nổ vang một tiếng:

- SÁT!!

Một tiếng "sát" này như sấm giật, sát khí bị đẩy lên đến mức cao nhất.

Đột nhiên xuất hiện một tiếng "sát", đám Thanh thành tân binh bắp chân khẽ cong xuống, có chút yếu thế, trực tiếp bị cái uy chữ "sát" kia ép phải quỳ xuống, mà đại bộ phận người trong đó lại cố gắng chống lại cái uy này, dốc sức liều mạng mà đứng lên.

Mà Sở Nam, vẫn y nguyên như cũ, ngay cả một sợi lông mi cũng chưa từng dị động chút nào.

- Sát!

Lại một chữ "sát" nữa truyền đến, tiếng "sát" này vậy mà toàn bộ lại hướng về phía Sở Nam ép tới, một chiêu này của Hổ Bí quân chính là muốn Sở Nam phải quỳ lên trên mặt đất, khiến cho hắn lộ ra cái xấu tận cùng.

Nhưng mà, bọn hắn thất vọng chính là chân phải Sở Nam vẫn y nguyên, vẫn dùng tần suất như cũ mà đạp bước tiến tới!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui