Vũ Nghịch Càn Khôn

Một cái dẫm chân này của Sở Nam cũng chưa tới mức hắn dùng tới hết sức, nhưng mặt đất liền lộ ra vài vết nứt sâu tới vài chục thước, rộng chừng một trượng!

Mặt đất khu vực này thoáng cái liền phân thành chín phần, hình thành một chữ "tỉnh" (giếng).

Mà, chỗ Đỗ Khung kia đang đứng vừa vặn lại chính là trung ương của một chữ "tỉnh" này. Nói cách khác, bốn phương tám hướng hắn chính là toàn khe sâu!

- Hít hà~!

Quân sĩ chung quanh không hẹn mà cùng hít sâu một hơi lạnh, trong lòng nhất thời nổi lên nghi vấn:

"Sở Nam này thoạt nhìn tu vi chỉ có Võ Tướng, nhưng thực lực bực này còn vượt quá Võ Vương đi a!"

Mà tên hết lần này đến lần khác phụ hoạ theo Đỗ Khung kia vốn định mở miệng nói gì đó, nhưng vừa thấy những cái khe kia xuất hiện liền lập tức ngậm chặt miệng lại, trong mắt bắt đầu hiện ra vẻ sợ hãi.

Về phần Đỗ Khung, hắn tức thì bị doạ cho tới hồn bất phụ thể, ngay cả nhìn Sở Nam cũng không dám nhìn nữa.

- Các ngươi trước uỷ khuất chịu đựng hai ngày, ta sẽ vì ngươi chính minh các ngươi trong sạch.

- Cảm ơn tướng quân.

Mười mấy tên Thanh thành tân binh vạn phần cảm động mà nói, còn Vu Mã quân sư lại ném cho hắn một cái ánh mắt tỏ vẻ yên tâm. Không nhiều lời, hắn liền xoay người rời đi, đám người tự động tách ra một cái thông đạo rộng rãi để hắn bước ra ngoài, mà những kẻ không có mắt, hoặc là sửng sốt mà chạy sang một bên, hoặc là bị một cỗ lực lượng vô hình gạt sang một bên. Bọn họ hồn nhiên không biết, đợi sau khi thân ảnh Sở Nam biến mất, lúc tinh thần phục hồi lại, lại nhìn lại chỗ mình đang đứng, không khỏi thất kinh một trận.

Khôi phục lại vẻ thanh minh, Đỗ Khung vội vội vàng vàng giao phó cho thủ hạ dưới tay để bọn hắn trông coi đám người Vu Mã Dã cẩn thận, sau đó lại kinh hồn táng đảm nhìn về mấy cái khe sâu kia, thân hình theo đó mà như cuồng phong chạy về doanh trướng của hắn. Hắn muốn đem tất cả chứng cứ huỷ diệt hết đi, như vậy mới hoàn toàn không còn chút xíu chứng cớ nào nữa. Đến lúc đó, ai cũng không xác định được thanh bạch của Thanh thành tân binh được nữa.

Vọt vào doanh trướng, bắt lấy hai cái chén trà kia vào trong tay, lúc này lòng hắn mới yên lại, lại thở phào một hơi mà tự cười nói:

- Ta còn tưởng rằng họ Sở kia có bao nhiêu lợi hại, bây giờ coi lại bất quá cũng chỉ là một tên đại ngốc mà thôi. Nếu đã đoán được, lại không dẫn người đi kiểm chứng, nếu vừa rồi hắn tới đây, ta đây không phải bị lộ rồi sao? Họ Sở, chờ ta đem hai chén trà này huỷ đi, xem ngươi làm ăn ra sao, cho dù lão thiên gia cũng không thể chứng minh được cái gì nữa a...

Vừa nói, Đỗ Khung liền muốn phá huỷ hai chén trà kia đi thì bên tai lại vang lên một cái thanh âm.

- Có thật không?

- Ngươi là ai?

Đỗ Khung giật nảy mình, vội vàng hướng bốn phía nhìn lại, chỉ thấy bốn phía căn bản không có bất kỳ thân ảnh gì, mà ngay cả một con trùng cũng không thấy. Đối với tình cảnh này, Đỗ Khung thoáng cái luống cuống hẳn lên, hai tay bắt đầu vận kình lực.

Nhưng vào lúc này hắn lại phát hiện, cái chén trà hắn nắm trong tay này cho dù hắn dùng bao nhiêu lực thì nó vẫn hoàn hảo như cũ. Trong miệng thầm thì ba chữ "không thể nào" xong, trên tay lại bốc lên một ngọn hoả diễm màu tím, bộ dáng như muốn đem chén trà kia thiêu thành tro bụi. Song, thiêu đốt dủ ba phút đồng hồ sau chén trà kia ngay cả một chút động tĩnh cũng không có chớ nói chi là bị đối thành tro bụi.

Hắn thật sự sợ đến mức tận cùng rồi, hổn hển thở ra hít vào, nói:

- Cao giao Võ Quân toàn lực bóp chặt, Cực Dương Thần Hoả thiêu đốt cũng không huỷ được sao?

Đỗ Khung không tin chuyện tà ma này, lần nữa dùng sức thì trong lỗ tai chợt truyền tới một đạo thanh âm.

- Đừng phi sức nữa, ta không cho nó huỷ diệt, ai dám huỷ nó?

- Ngươi... ngươi đến tột cùng là người nào? Ngươi muốn cái gì?

Đỗ Khung quát lên một tiếng chói tai, lại lần nữa đem chén trà trong tay ném lên không. Đây là hắn muốn đem nước trà bên trong chén đổ ra ngoài, nhưng đáng tiếc, kế hoạch của hắn lại lần nữa thất bại. Chén trà kia cư nhiên ở trên không lại di động, ngay cả nước trà bên trong chén cũng không rớt ra một giọt nào.

Thấy vậy hắn liền hất cả cái bàn lên, tình huống vẫn như cũ, còn cái chén trà kia vẫn lơ lửng một bên hắn.

Lúc này, trong hai mắt hắn đã bắt đầu hiện lên vẻ điên cuồng rồi.

- Nói đi, Hổ Bí quân cho ngươi chỗ tốt gì để ngươi cố ý gài bẫy đối phó với Thanh thành tân binh?

- Ngươi nói gì? Ta nghe không hiểu, ta hoàn toàn nghe không hiểu...

Trong giọng nói của Đỗ Khung đã lộ ra vẻ kinh hoảng, còn kinh hoảng trong lòng hắn lại càng lớn hơn nhiều, hắn không ngừng ở trong doanh trướng đánh tới đánh lui, nhưng ngoại trừ tiếng xé gió không ngừng vang lên ra thì hoàn toàn không có thanh âm nào khác!

- Thật nghe không hiểu sao?

Thanh âm kia càng thêm lạnh lẽo.

- Nghe không hiểu chính là nghe không hiểu, vốn chính là bọn hắn trộm Niết Nguyên đan của ta...

Đỗ Khung vừa nói xong câu này liền nhanh chóng hướng phía ngoài doanh trướng bỏ chạy, chỉ cần hắn ở thêm chỗ này một chút nữa thôi, đoán chừng hắn sẽ phát điên mất thôi.

Chẳng qua là, hắn vừa mới xông ra tới cửa nhưng không có cảnh chạy thoát ra ngoài mà lại bị hất ngược ra đằng sau mà ngã ra mặt đất. Phản lực quá lớn, khiến cho thất khiếu hắn xuất hiện tia máu huyết. Lúc này hắn đã triệt để hoảng sợ rồi, theo bản năng mà quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, vừa nghĩ đến Hổ Bí quân, hắn liền vội vàng nói ra:

- Không quản ngươi là cái quỷ gì, ngươi tốt nhất là không nên đắc tội ta, nếu không, Hổ Bí quân chắc chắn khiến ngươi sống không bằng chết!

- Phải không?

Hai chữ tràn đầy sát cơ chợt nổ vang trong lòng hắn, thân thể hắn theo đó mà bay lên rồi lại nặng nề đập xuống mặt đất, tiếp đó từ trong miệng lại phun ra một giọt tinh huyết lên trời.

Chỉ chợt loé lên, giọt tinh huyết kia liền biến mất không thấy bóng dáng.

Đỗ Khung hiện lên vẻ bệnh hoạn yếu đuối thì đột nhiên yên tĩnh lại, trong đôi mắt loé lên tinh quang, ngoài trự sợ hãi ra thì vẫn là sợ hãi, trong miệng nói ra:

- Ngươi... ngươi... muốn ta làm cái gì?

- Ngươi hiện tại đã hiểu sao?

- Đã hiểu, đã hiểu. Tội ta đáng chết vạn lần, ta không nên tham lam vị trí Hổ Bí Vạn phu trưởng kia, còn thất phẩm đan dược cùng với tu vi trung giai Võ Vương mà hãm hại Thanh thành tân binh. Ta đáng chết, van cầu ngưoi cho ta một cơ hội, ta đã biết ta nên làm như thế nào...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui