Vũ Nghịch Càn Khôn

Hoàng Phủ Vân Phỉ vừa ra tới bên ngoài, chuẩn bị chạy thẳng tới quân doanh của Thanh thành tân binh, dưới bộ dáng vội vàng như vậy lại không hề để ý tới viên đá dưới chân mà đá trúng một cái. Không hề để ý tới hình tượng công chúa của mình mà nàng liền chửi ầm lên, nhưng vừa cúi đầu nhìn xuống thì lại phát hiện ra một cục giấy tròn tròn đang hướng nàng lăn tới. Hai mày nghi hoặc nhíu lại, nói:

- Tiểu Thuý, ngươi đem cục giấy này nhặt lên, xem một chút bên trong là cái gì.

Tiểu Thuý cầm lên rồi trải rộng ra thì thấy bên trong chỉ có mấy hàng chữ, xem xong vẻ mặt nàng liền biến thành xanh mét.

Hoàng Phủ Vân Phỉ thấy vậy liền đem tờ giấy kia đoạt vào tay, vừa mới nhìn thoáng qua thì nộ hoả trong lòng nàng chợt bốc lên vạn trượng, nhưng sau khi xem xong toàn bộ nội dung trên tờ giấy thì lại bình tĩnh trở lại, trong miệng lại lẩm bẩm một câu:

- Hảo, hảo, hảo! Lại dám đánh chủ ý lên đầu bổn cung. Trận hí kịch này, bổn cung cũng hảo hảo theo ngươi diễn trò!

Nói xong, nàng liền mang Tiểu Thuý quay trở về.

Trong Thanh thành tân binh doanh trướng lúc này lại có không hề ít quân sĩ đi ra ngoài, trong đó bao gồm cả Dịch Uy Phong. Giờ phút này, Sở Nam cũng không có ở đây, không biết là đang ở phương nào.

Tại một nơi hẻo lánh trong doanh trướng, có một người đang nói chuyện:

- Dịch Uy Phong, Thanh thành tân binh, đầu quân khảo nghiệm ngày đó gặp phải Sở Nam, bị Sở Nam sỉ nhục một phen, lại bị bắt chạy mười vòng, sau lại nhiều lần bị Sở Nam đặc thù chiếu cố hành hạ một phen.

- Ngươi muốn nói cái gì?

Đem vẻ cuồng ngạo từ trong xương tuỷ thu lại, Dịch Uy Phong lạnh lùng nói.

- Ta chỉ cho ngươi một con đường sáng.

- Ân?

- Trở thành một thành viên của Hổ Bí quân, ba năm sau, ngươi chính là Vạn phu trưởng Hổ Bí quân, tu vi của ngươi sẽ được trợ giúp đột phá đến Võ Vương chi cảnh!

Người này nhàn nhạt nói, chỉ là ánh mắt vẫn một mực tập trung nhìn phản ứng của Dịch Uy Phong, khi thấy lông mày của Dịch Uy Phong nhướng lên, trong lòng không khỏi đại định, lại nói tiếp:

- Đây là một cơ hội, tuyệt đại hổ thẹn, cơ hội báo đại thù, cho ngươi một ngày thời gian suy nghĩ, cũng không nên bỏ qua.

Dứt lời người này liền rời đi, nhưng vừa mới bước ra hai bước thì liền dừng lại mà nói:

- Ngàn vạn lần không nên đắc tội Hổ Bí quân ta, hậu quả như thế nào, trong lòng ngươi hẳn đã rất rõ ràng!

Dịch Uy Phong trầm mặc, trong đầu chợt loé lên tràng cảnh đánh cuộc ngày đó, còn có liều mạng huấn luyện, còn có Võ Vương bị một kích trí mạng, còn có quỳ xuống tỏ vẻ thần phục...

Dần dần, Dịch Uy Phong liền có chủ ý.

Phen đối thoại như này, liền xuất hiện tại mấy chục nơi bí ẩn trong quân doanh.

Bóng đêm phủ xuống, Sở Nam vẫn đang nghiên cứu tư liệu hôm nay có được. Những tư liệu kia chính là có quan hệ tới chư tướng của Hổ Bí quân, bao gồm tu vi ra sao, binh lực dưới ta bao nhiêu, tính cách như thế nào, tham hay không tham, có sợ chết hay không,...

Sở Nam làm như thế tự nhiên là vì muốn phản kích lại bọn hắn, muốn tặng cho bọn hắn một cái kinh hỉ thật lớn!

Sau khi nghiên cứu tư liệu xong mấy lần, ánh mắt hắn liền rơi lên cái tên "Đô Xương"...

Trong tư liệu của cái tên Đô Xương này, có một câu bình: là thiên tài về mưu kế, nhưng lại rất sợ chết!

- Rất sợ chết? Đây, chính là hắn!

Sở Nam hạ quyết định, kế tiếp là hắn muốn tự nhiên là dùng Sinh Tử Quyết đem tên Đô Xương này khống chế lại. Sở dĩ hắn chọn tên "rất sợ chết" này là vì phòng ngừa chọn nhầm thành viên của cỗ thế lực không biết sợ chết kia, do đó rất có thể sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của hắn.

Hổ Bí quân dù sao cũng là một cỗ thế lực lớn, chiến lực rất mạnh, trong đó tự nhiên là có phần tử trung thành, tình huống hắn lo lắng không phải là không xuất hiện qua, chỉ là nghĩ tới Hổ Bí quân, lúc đầu quân hắn không nghĩ sẽ cùng Hổ Bí quân phát sinh chạm trán gì.

- Nếu không phải là tại Âm Phong hạp cốc kia, ta không quá chú tâm tới cảm ngộ âm phong kia thì thế cục hôm nay sẽ không xuất hiện rồi. Nhưng mà, nếu không phải Hổ Bí quân gây sự, lại không biết thu liễm sau Cổn Đao trận mà lại còn xuất ra độc kế như vậy, nói không chừng có lẽ ta còn có thể để cho các ngươi một con đường sống, nhưng hiện tại các ngươi đã vượt quá cực hạn của ta, thậm chí còn hơn xa nữa...

Sở Nam bắt đầu khởi động suy tính mưu kế, lại nghĩ tới cảnh Hổ Bí quân không chừa thủ đoạn nào nhằm khôi phục uy danh của mình thì không khỏi thở dài một tiếng.

- Duy trì uy phong là không sai, chẳng qua là thủ đoạn sử dụng lại sai lầm. Chỉ cần một trận đại thắng, đủ để uy danh của các ngươi khôi phục toàn bộ.

Chỉ chốc lát sau, Sở Nam lại tự nhủ:

- Hy vọng các ngươi sẽ không để cho ta thất vọng.

Vừa nói xong, bên ngoài doanh trướng chợt truyền đến thanh âm.

- Tướng quân, Dịch Uy Phong có việc bẩm báo.

Nói xong hắn liền đi vào, Sở Nam hỏi:

- Có chuyện gì?

- Tướng quân, ta...

Nói tới đây hắn đột nhiên quỳ gối xuống đất, nói:

- Tướng quân, ta đã sai rồi.

- Ngươi sai cái gì?

Sở Nam tự nhiên biết rõ suy nghĩ trong lòng của hắn, trên mặt hiện lên một nụ cười nhàn nhạt mà nói.

- Hôm nay Hổ Bí quân phái người tới tìm gặp ty chức...

Dịch Uy Phong đem chuyện xế chiều nay gặp phải tất cả đều nói ra toàn bộ. Sau khi nói xong hắn lại nói tiếp:

- Tướng quân, ty chức không kịp thời bẩm báo, kính xin tướng quân giáng tội.

- Ngươi làm rất khá.

Sở Nam cười nói:

- Ngươi rất sáng suốt, đã lựa chọn một con đường chính xác và cũng đã tự cứu mình một mạng.

Dịch Uy Phong có chút kinh ngạc.

- Tướng quân...

- Chờ xem đi, chuyện tối nay chỉ là thoáng qua, nhưng có một ngày, ngươi sẽ tự minh bạch.

Sở Nam mặc dù không nói gì nhưng Dịch Uy Phong từ đó lại thấy được một cỗ tin tưởng tuyệt đối, thật giống như hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay của Sở Nam, trong lòng không khỏi nổi lên sóng gió ngập trời, lại không khỏi nghĩ đến lựa chọn của mình lúc đó, không biết sau này sẽ dẫn bản thân đế cái kết cục thê thảm thế nào nữa.

- Nhớ kỹ, bất kể Hổ Bí quân có nói gì, ngươi cũng phải đáp ứng bọn hắn! Dĩ nhiên, điều kiện của ngươi có thể nâng cao hơn nữa, tỷ như số lượng thượng phẩm nguyên thạch, hoặc là đan dược. Mặc dù sử dụng tới công phu sư tử ngoạm, nhưng các ngươi đòi càng nhiều chỗ tốt thì bọn hắn lại càng yên lòng.

"Tướng quân quả nhiên cái gì cũng biết."

Dịch Uy Phong tự nhủ trong lòng, vẻ cung kính lại càng đậm hơn. Sở Nam khoát tay, nói:

- Tốt lắm, đi xuống đi. Cố gắng tu luyện đi, Võ Vương tu vi mà thôi, nếu như mục tiêu của ngươi chỉ là Võ Vương, vậy ngươi không xứng làm thủ hạ của ta.

- Dạ, Tướng quân! Thuộc hạ ghi nhớ trong lòng.

Dịch Uy Phong cung kính lui xuống, trong lòng lại thầm nghĩ:

"Mục tiêu của ta chỉ là Võ Vương thôi sao?"

Sau đó, Dịch Uy Phong liền lắc lắc đầu xua tan ý nghĩ đó đi.

"Không phải, tuyệt đối không phải!"

Đợi sau khi Dịch Uy Phong lui ra, lại có mười mấy tên Thanh thành tân binh khác lại đi đến doanh trướng của Sở Nam, cũng hướng Sở Nam xin tạ tội. Sở Nam cũng lại đem một câu kia nói cho bọn họ nghe, đồng thời giao phó cho bọn hắn gia tăng điều kiện cao thêm chút nữa.

- May là, các ngươi cũng không có làm chuyện gì hồ đồ!

Sở Nam có chút cảm khái, ẩn ẩn cũng có chút tự hào, ưu tư trong lòng theo đó mà được gỡ xuống. Với thực lực của hắn hiện tại, nói một cách tương đối thì hắn chính là một cường giả. Nhưng mà, mùi vị bị phản bội cũng không dễ chịu gì lắm, mà cỗ tư vị này cũng mặc kệ ngươi tu vi cao bao nhiêu, thực lực thế nào, tất cả đều không phải là không thể phát sinh.

Đêm đã khuya, Sở Nam thì thầm:

- Đến lúc các ngươi cũng nên tới rồi a.

Lời vừa dứt, trong lòng khẽ rung lên một cái nhưng trên mặt lại không có bất cứ vẻ dị thường nào. Sau đó, thân thể hắn chợt kịch liệt lay động, sắc mặt biến thành vô cùng hồng nhuận, trong đôi mắt hiện lên vẻ phấn khích, tựa như có lửa đốt đít vậy...

Đúng lúc này, Thanh thành tân binh liền mang Tiểu Thuý vào trong doanh trướng của hắn.

Lập tức, một tiếng thét chói tai đầy thê lương truyền ra, còn có tiếng cầu khẩn "không nên, buông ra, đừng qua đây" từ trong doanh trướng truyền ra phá vỡ bầu trời đêm yên tĩnh.

Trong bóng tối, một thân ảnh u ám cười rời đi...

Chỉ chốc lát sau, Vân Phỉ công chúa mang theo quân sĩ vũ trang chạy tới, chỉ thấy Vân Phỉ công chúa nổi giận đùng đùng mà xông thẳng vào trong, ngay lập tức nàng liền lạnh lùng kêu lên:

- Sở Nam, ngươi dám khi nhục thị nữ của ta! Ngươi muốn chết! Có ai không, đem tên đồ đãng tử (dâm tặc) này bắt lại cho ta, lập tức lôi ra chém đầu!

- Công chúa, oan uổng a! Ngươi không thể bắt ta, ta còn muốn cùng Hổ Bí quân tỷ thí, ta còn muốn...

Thanh âm Sở Nam truyền ra, ngữ khí trong một câu này không hề thiếu vẻ kinh hoảng chút nào, nhưng Hoàng Phủ Vân Phỉ lại không có buông tha mà còn ra sức muốn lôi hắn ra chém đầu.

Thanh thành tân binh hai mặt nhìn nhau, không hiểu đã phát sinh chuyện gì, còn Dịch Uy Phong trong đám người lại đoán được vài phần.

Ngay lúc Sở Nam bị lôi ra khỏi doanh trướng thì đám người Hổ Bí tướng lãnh Hổ Liệt lại vừa vặn dắt nhau tay nhau chạy tới, bọn họ không phải là tới đổ dầu lên hay bỏ đá xuống giếng mà ra lời khuyên nhủ Hoàng Phủ Vân Phỉ.

- Công chúa, Sở Nam này tội đáng chết vạn lần nhưng mà hắn còn nợ Hổ Bí quân ta một cuộc tỷ thí! Sở soái đã có lệnh, Thái tử cũng muốn đích thân tham gia, mà ngay cả bệ hạ đã nghe thấy chuyện này, muốn chúng ta đem kết quả báo lên. Nếu như cứ như vậy mà chém hắn đi, chúng ta cũng không thể hướng bệ hạ giao phó được a!

- Chẳng lẽ cứ như vậy mà bỏ qua cho hắn?

Trong giọng nói của Hoàng Phủ Vân Phỉ tràn đầy nộ hoả.

- Dĩ nhiên là không! Nhưng tỷ thí vừa xong, Sở Nam này nên định tội gì liền định tội đó, nên xử trí như thế nào liền xử trí như thế đó!

Hổ Liệt cười nói, lại nhìn thoáng qua Sở Nam với ánh mắt như đang nhìn kẻ sắp chết vậy.

Hoàng Phủ Vân Phỉ nghe vậy, hoàn toàn bất mãn mà nói:

- Tốt! Họ Sở, cho ngươi sống nhiều thêm hai ngày! Tiểu Thuý, chúng ta đi. Ngươi yên tâm, bổn cung nhất định vì ngươi làm chủ!

Vừa nói, Hoàng Phủ Vân Phỉ liền kéo lấy Tiểu Thuý với y phục rách nát cùng máu tươi trên mặt mà tức giận đi ra ngoài.

Đợi Hoàng Phủ Vân Phỉ đi khỏi, Hổ Liệt liền tiến lên nói:

- Sở tướng quân, không nghĩ tới ngươi lại háo sắc như thế. Ngay cả thị nữ của công chúa mà ngươi cũng dám động chạm, ngươi thật có dũng khí đó nha! Hy vọng kiếp sau, ngươi lại có thể hảo hảo phát huy, ra vẻ ngươi giống như sư tử vậy a!

Sau đó, Hổ Liệt lại truyền âm cho hắn một câu:

- Họ Sở, đây chính là kết cục ngươi chọc vào bổn tướng quân. Lần này, ta chẳng những khiến ngươi phải khấu đầu mà còn tính mạng của ngươi nữa! Ngươi yên tâm đi, ta sẽ tìm được nhà của ngươi, hảo hảo chiếu cố bọn hắn.

Hổ Liệt đắc ý cười vang, nhưng lại không có chú ý tới sát cơ ẩn chứa trong đáy mắt của Sở Nam...

Hổ Bí chư tướng còn lại cũng hảo hảo chế nhạo hắn một phen sau mới cuồng tiếu mà rời đi.

Về phần Sở Nam, hắn được đám người Dịch Uy Phong giúp đỡ mà quay trở lại trong doanh trướng, vừa trở lại doanh trướng vẻ mặt chật vật vừa rồi của hắn liền diệt hết, hắn cười cười rồi để cho đám người Dịch Uy Phong lui ra ngoài.

Sau đó, hắn liền đem ẩn thân bảo y mặc vào...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui