Vũ Nghịch Càn Khôn

Đô Xương ráng nhịn đau, vô cùng cung kính nói. Đợi một lúc lâu sau không lời thấy đáp lại thì hắn mới dám đứng lên, trong đôi mắt tràn đầy vẻ kích động mà tự lẩm bẩm một mình:

- Độc, đây mới chân chính gọi là độc!

Lại nghĩ tới chuyện vừa rồi, cho dù không phải liều mạng thì hắn cũng vẫn phải liều mạng đi thực hiện cái độc kế này, bởi vì không hoàn thành được, hậu quả chỉ có cái chết. Mà hắn, sợ nhất chính là chết!

Trong Đại Khánh quốc quân doanh đang diễn ra màn ta lừa ngươi gạt thì trong một bí thất lại đang có người nói chuyện:

- Cơ hội của chúng ta đã tới, Hổ Bí quân muốn cùng một người tên là Sở Nam tỷ thí, đến lúc đó Thái tử Hoàng Phủ Triệt cùng Sở Thiên Phong đoán chừng sẽ đều có mặt. Đợi khi tỷ thí vừa kết thúc, thừa dị bọn hắn buông lỏng hết sức chúng là liền xuất thủ. Nếu ám sát hai người này, nhưng vô luận thế nào cũng phải đem Sở Thiên Phong giết chết!

- Sở Nam? Tên Sở Nam này là ai, lại dám đấu cùng Hổ Bí quân?

- Tình báo về tên Sở Nam này chúng ta thu thập được rất ít. Không thể phán đoán. Bất quá, hai ngày nay hắn đã gánh phải rất nhiều phiền toái.

- Chuyện này không thể có chút sơ sót nào, đem hết toàn lực tra xét tin tức về tên Sở Nam này.

- Vâng!

Rất ngắn gọn, những người này liền tự rời đi.

Thời gian trôi qua, chỉ như tích tắc.

Một ngày thời gian trong chớp mắt liền qua đi.

Trong một ngày này, trên người Sở Nam lại mọc lên rất nhiền phiền toái, thế nên Thanh thânh tân binh ở bên ngoài không cách nào ngẩng đầu lên được. Những vị tướng quân lúc trước từng tới bái phỏng cũng đối với Thanh thành tân binh, Sở Nam một bộ kính nhi viễn chi, hảo ý trong ánh mắt sớm biến mất dạng từ sớm.

Sở Thiên Phong đang quan sát bức hoạ của Sở Nam, cũng không có tức giận giận không căm phẫn mà là lặng như nước, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Lúc đêm khuya, Sở Nam đi ra ngoài một chuyến, không ai biết được hắn đi đâu.

Sau khi trở về, Sở Nam liền bắt đầu đả thông kinh mạch tầng thứ ba Thương Sơn Bí Quyết!

Trong phạm vi trăm dặm bụi mù cuồn cuộn, thanh âm giậm chân rung trời ù ù rung động, đại địa phảng phất như đang rung động lên, phóng nhãn một cái, tất cả đều là đại quân uy vũ, tinh kỳ trùng trùng, đao thương như rừng đang trùng trùng điệp điệp từ bốn phương tám hướng cuồn cuộn cuốn tới.

Tuy là đang gấp rút chạy như vậy nhưng trận hình cả đám vẫn đâu vào đấy, biến hoá thong dong. Chạy trước tiên rõ ràng là Hổ Bí quân, kế tiếp là Long Tường quân, Phi Dực quân, Ưng Tường quân,... sau cùng, một phương trận ẩn sau đám bụi mù che kín chính là chi quân đội của Sở Nam, một ngàn Thanh thành tân binh!

Quân đội từ bốn phương vân tập (tập trung lại), ở chính giữa chư quân có một cái đài cao, đứng ở bên phải chính là Sở Nam, bên trái là Hổ Bí chi tướng Triệu Quân Minh, cách đài cao mấy trăm chỗ, một hoa đình che nắng chung quanh với lớp lớp cao thủ, mà ngồi bên trong chính là Thái tử Hoàng Phủ Triệt cùng muội muội Hoàng Phủ Vân Phỉ. Từ trên bậc thang đi xuống, từ trái sang phải là tiền tiêu Phó nguyên soái, Hổ Bí Đại tướng quân Niếp Thanh Vân.

Vốn Đại nguyên soái Sở Thiên Phong muốn gặp Sở Nam một lần, nhưng lại không biết bởi vì lý do gì mà cũng không có mặt tại đây. Có lẽ, vì những phiền toái liên quan tới Sở Nam, hoặc là do chuyện khác...

Sau một trận trống như lôi minh, mấy trăm vạn tướng sĩ liền chỉnh tề dừng lại, Thái tử Hoàng Phủ Triệt đằng không bay lên, dưới chân vân vụ dần dần tụ lại, cuối cùng hoá thành bộ dáng một đầu Hoả long. Bất quá, đầu Hoả long này chỉ có bốn trảo.

Thấy vậy, chư quân tướng sĩ hai mắt liền lộ ra vẻ sùng bái, hét lớn lên:

- Thái tử uy vũ!

Hoàng Phủ Triệt đem tất cả cuồng nhiệt trong mắt bọn hắn thu vào đáy mắt, trong lòng rất hài lòng, chờ bọn hắn hô đủ ba tiếng xong hắn liền đè ép thanh âm của bọn hắn lại, sau một phen lời lẽ kích động chúng nhân, phấn chấn lòng người như giết sạch Bắc Tề, Man Việt, để cho góc sắt Đại Khánh quốc trải rộng Thiên Võ đại lục,...

Mà nghe Hoàng Phủ Triệt nói tới một câu kia, Sở Nam không khỏi nghĩ đến một câu kia của Trang Bất Chu lúc ở Huyền Băng Môn.

- Thiên Võ đại lục rất lớn, Man Việt, Bắc Tề, Đại Khánh tam quốc chiếm đoạt lãnh thổ, bất quá chỉ là một khối rất nhỏ mà thôi.

"Thiên Võ đại lục đến cùng là rộng lớn bao nhiêu? Võ giả ở những địa phương khác tu vi là như thế nào? Đám người Tử Mộng Nhân có thể hay không gặp phải tồn tại Võ Tôn?"

Sở Nam trong lòng thật là có chút ít lo lắng.

Nhìn vẻ mặt lo lắng của Sở Nam, Triệu Minh Quân tự nhiên cho rằng vẻ mặt của hắn như vậy mới là đúng, là chuyện rất bình thường, khoé miệng hắn theo đó mà nở một nụ cười châm chọc không che giấu chút nào, miệng khẽ nhấp nháy:

- Họ Sở, ngươi nhất định phải chết!

Sau đó, Hoàng Phủ Triệt hô lên:

- Tỷ thí bắt đầu.

Sở Nam cùng Hổ Bí quân ước hẹn tỷ thí, năm cục (trận) thắng ba, năm cục quy mô đều không giống nhau, một vạn người một ván, mười vạn người, hai mươi vạn người, năm mươi vạn người, một trăm vạn người!

Hơn nữa, sa bàn hai người Sở Nam cùng Triệu Minh Quân tỷ thí lại hoàn toàn không tầm thường chút nào, huyễn cảnh hai người Sở Nam tỷ thí, không chỉ riêng hai người có thể nhìn thấy được mà ngay cả mấy trăm vạn quân sĩ đều có thể thấy được rõ ràng.

Điểm khác biệt này, càng khơi thêm hứng thú nơi Sở Nam!

Ván đầu tiên bắt đầu, trên sa bàn cờ xí hai màu hồng lam (đỏ xanh), nhưng đại biểu cho nó lại không phải là Đại Khánh quốc cùng Man Việt quốc nữa mà đều là quân đội của Đại Khánh quốc, quân lực hai phe đều một vạn, chiến lực không sai biệt.

Sở Nam chấp chưởng hồng kỳ, Triệu Minh Quân chấp chưởng lam kỳ.

Triệu Minh Quân âm hiểm cười, nói:

- Sở tướng quân, Hổ Bí quân chúng ta độ lượng không thể nghi ngờ, ván đầu tiên này, cho ngươi đi trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui