Vũ Nghịch Càn Khôn

Ánh mắt Sở Nam rơi trên người mỹ phu nhân này, mỹ phu nhân trong lòng tựa như có thần giao cách cảm mà ngẩng đầu lên nhìn về phía Sở Nam, cùng ánh mắt Sở Nam giao nhau trên không. Trong nháy mắt, vẻ thống khổ trên mặt nàng liền biến mất, thay vào đó là thần thái kích động vạn phần.

Mà trong mắt Sở Nam, lại là nộ hoả ngút trời khó áp chế được, hừng hực thiêu đốt lên!

Lập tức, thân ảnh hắn chợt loé lên.

Cùng lúc đó, đầu Sư Mã thú lục giai đang chạy như điên đột nhiên xoay người lại hướng mỹ phu nhân kia nhào tới, mà trong miệng hoa phục thiếu niên kia lại lẩm bẩm một tiếng:

- Mỹ phu nhân thần thái đẹp không sao tả xiết kia sao thiếu gia ta trước giờ không có gặp qua?

Đầu lục gia ma thú kia dừng trước mặt mỹ phu nhân, mà hoa phục công tử muốn bật thốt nói ra gì đó nhưng lại phát hiện ra trước mặt lại xuất hiện thêm một người, mà người này trong mắt lại tràn ngập sát khí...

Hoa phục công tử rùng mình một cái, tiếp đó là ngang nhiên cả giận nói:

- Ngươi muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân? Cũng không nhìn một chút thiếu gia ta là...

Còn chưa nói xong, hoa phục thiếu niên liền nói ngược lại:

- Sở Ngạo, là ngươi, ngươi cản ta trước mặt ta làm cái gì? Chẳng lẽ ngươi cũng coi trọng mỹ phụ này? Sở Ngạo, ngươi cũng đừng cạnh tranh với ta, bằng không ta nói cho tỷ tỷ biết, ngươi ở bên ngoài chơi bời với những nữ nhân khác, khi đó, ngươi có thể bị...

Vừa nói, trên mặt hoa phục thiếu niên hiện lên vẻ âm hiểm mà nở một nụ cười đắc ý.

Không đợi hoa phục thiếu niên nói xong, Sở Nam đã đánh ra một quyền.

- Sở Ngạo, ngươi uống lộn thuốc?

Hoa phục công tử thấy Sở Nam giơ quyền đầu lên liền lớn tiếng rống lên, ngay lập tức hắn liền thấy quyền đầu của Sở Nam đánh về phía đầu lục giai Sư Mã thú dưới chân hắn mà cuồng tiếu một tiếng:

- Sở Ngạo, Truy Phong của ta không phải là ma thú lục cấp bình thường, chỉ bằng điểm chút ít tu vi này của ngươi mà muốn đánh bại Truy Phong của ta sao? Nằm mơ đi! Cẩn thận tay của ngươi bị Truy Phong cắt đứt đấy. Dám hướng ta xuất thủ, đến lúc đó ta xem ngươi...

Hoa phục công tử chưa nói hết thì sắc mặt đã đại biến, bởi vì hắn thấy Truy Phong của hắn kêu lên một tiếng sợ hãi đến cực điểm, đồng thời bốn cái chân của nó liền cong xuống, bộ dáng như muốn quỳ xuống đất vậy.

- Truy Phong, mau đứng dậy...

Hoa phục công tử còn chưa thúc dục ma thú dưới chân đứng dậy thì quyền đầu của Sở Nam đánh đánh tới!

Thình thịch!

Đầu Sư Mã thú to lớn này thoáng cái bị đánh thành thịt vụn, lực lượng dữ dội ép tới, đầu Sư Mã thú liền biến thành vô số khối, máu tươi bắn thẳng lên trời, nhất thời tưới lên vị thiếu niên một thân hoa phục, khiến hắn biến thành một thân sũng máu huyết, còn hắn lại bị tưới đến ngây ngốc tại chỗ.

Mọi người xung quanh cũng chấn kinh tới mức không thể cất lên lời, không phải chỉ vì một màn máu tinh kia mà lại là Sở công tử này vậy mà lại hướng hoa phục công tử kia xuất thủ, đánh chết ma thú toạ kỵ của hắn.

Sau một quyền, Sở Nam không hề lý tới hắn nữa mà rối rít cúi người đem mỹ phu nhân kia đỡ dậy, trong mắt mỹ phu nhân lúc này đã tràn đầy nước mắt, là vui mừng mà rơi lệ, đôi môi nhẹ run rẩy, nhẹ giọng kêu lên:

- Nam nhi...

- Mẫu thân, hài nhi đã trở lại! Mẫu thân, mới vừa rồi người bị té?

Mỹ phu nhân kia chính là mẫu thân của Sở Nam, Lâm Tuyết Nhiên.

Nàng sở dĩ xuất hiện tại đây là vì nhận được tin tức của Sở Thiên Phong, tâm tư sốt ruột liền dậy sớm, chuẩn bị ra ngoài thành nghênh đón nhi tử.

- Nam nhi...

Lâm Tuyết Nhiên ngay một khắc thấy được nhi tử của mình liền không còn cảm giác được đau đớn trên người nữa, Lâm Tuyết Nhiên đột nhiên run rẩy tay hướng khuôn mặt Sở Nam mà vuốt ve, trong miệng lại nói ra:

- Nam nhi, điều này có thật không vậy? Mẫu thân có phải là đang mơ hay không?

- Không phải, mẫu thân, người không phải đang mơ, hài nhi đã thật sự trở lại, thật sự...

Hai mắt Sở Nam cũng đã ướt át thành một mảnh, hắn vừa nói vừa đem Sinh mệnh lực hướng cơ thể mẫu thân truyền vào, thay Lâm Tuyết Nhiên trị liệu thương thế. Lâm Tuyết Nhiên đột nhiên có chút không thể tin vào một màn chân thật ở trước mặt.

Ba năm, đau khổ chờ đợi ba năm, ba năm không có một chút tin tức của nhi tử, một chút cũng không...

- Nam nhi, để mẫu thân hảo hảo nhìn ngươi một chút...

Lâm Tuyết Nhiên giữ thật chặt lấy nhi tử của mình, sợ hắn lại như ba năm trước mà lại biến mất trước mắt mình, không chút tin tức.

- Nam nhi, ngươi cao lớn, cũng gầy...

Lâm Tuyết Nhiên cùng Sở Nam dùng ngữ khí rất thất nói chuyện, còn mọi người ở chung quanh đã thối lui ra xa, sợ gặp phải ương cập trì ngư (xui xẻo). Mà đứng ở gần nhất, hoa phục công tử bởi vì thất thần nên cũng không có nghe rõ được hai người nói cái gì.

Hai mẹ con lấy một loại phương thức khó thể tưởng tượng được tái ngộ, đang tố thâm tình thì nơi xa lại vang lên từng tiếng dồn dập, hai người Sở Nam cũng không có nghe được thanh âm này, nhưng người chung quanh lại rời đi càng xa hơn.

Hoa phục công tử kia tỉnh lại dưới tạp âm, vừa tình lại, lại thấy một thân máu me của mình nhất thời mà đỏ bừng hai mắt, bộ dáng điên cuồng, lại nhìn tư thái thân mật của hai người Sở Nam cùng Lâm Tuyết Nhiên thì nộ hoả nhất thời bộc phát ra, lại hoàn toàn không có nghĩ tới một quyền của Sở Ngạo này vậy mà lại đánh chết Truy Phong của hắn, hắn điên cuồng hét lên:

- Sở Ngạo, ngươi thật không muốn sống, đánh chết Truy Phong của thiếu gia ta, lại còn dám đoạt nữ nhân của thiếu gia ta...

- Phanh!

Sở Nam xoay người lại, trực tiếp đánh ra một quyền lên mặt hoa phục công tử, hoa phục công tử mặt liền sưng húp lên, một miệng đầy răng rớt sạch không nói, thân thể còn biến thành một túi cát mà bay lên không trung, sau một cái đường cong liền nặng nền ngã ra mặt đất, vừa lúc rớt xuống thì từ phía xa liền chạy tới sau đầu Hoả Liệt mã.

Người trước nhất thấy thân ảnh té ngã kia nhất thời sắc mặt đại biến, quát Hoả Liệt mã dưới chân một cái rồi tung mình lên ôm lấy hoa phục công tử, lo lắng hô:

- Thất thiếu gia, thất thiếu gia, người làm sao vậy? Ai dám đả thương người?

Đang nói chuyện, năm người khác lập tức cũng nhảy xuống khỏi Hoả Liệt mã, đem hoa phục công tử vây lại. Hoa phục công tử thấy người của mình đã tới, lửa giận ứ trong người liền có chỗ phát tiết ra mà chỉ chỉ về Sở Nam, nói:

- Chính là Sở Ngạo, hắn đánh chết Truy Phong của ta, đoạt nữ nhân của ta, lại còn đả thương ta! Các ngươi mau bắt hắn lại, nện cho hắn một trận...

- Sở công tử?

Sáu người kia nhìn thấy Sở Nam không khỏi sửng sốt một cái, Sở công tử này cùng thất thiếu gia của bọn hắn chính là Kim Lăng song phách, quan hệ ngày thường cũng coi như không tệ, hơn nữa Sở công tử này lại đang theo đuổi tỷ tỷ của thất thiếu gia bọn hắn, vậy Sở công tử kia làm sao có thể hướng thất thiếu gia hạ thủ được đây?

Ngoại trừ việc đó ra, Sở công tử này coi như là kẻ có thân phận, không thể cùng những người so sánh, cho dù hắn tuỳ ý đánh đánh đấm đấm đấm cũng hoàn toàn không cần chịu bất cứ trách nhiệm nào.

Cho nên, sáu người kia nghi ngờ nhìn hoa phục công tử một cái, một người trong số đó lên tiếng hỏi:

- Thất thiếu gia, ngươi có phải hay không nhìn lầm rồi?

- Lầm cái rắm! Thiếu gia ta bị đánh, răng cũng không còn, lại còn có thể nhìn nhầm sao?

Hoa phục công tử rống giận, thấy vẻ mặt khó khăn của sáu người kia, nhất thời hiểu được mà quát to:

- Không cần sợ, là hắn động thủ trước, các ngươi cho dù đánh tàn phế hắn, thiếu gia ta cũng có lý.

Nói xong, hoa phục công tử lại không còn quên một câu:

- Bất kể hậu quả ra sao, thiếu gia ta một mình gánh chịu.

Thấy hoa phục nói vậy, sáu người kia nào còn do dự, trừ phi bọn hắn không còn muốn lăn lộn ở Kim Lăng thành nữa. Lúc này, sáu người liền nâng hoa phục công tử dậy, mà Lâm Tuyết Nhiên đang đắm chìm trong vui mừng thì đột nhiên tỉnh lại, như phản xạ mà sải bước bước tới, đem Sở Nam che lại ở phía sau, trong miệng còn nói ra:

- Nam nhi, không cần sợ, có mẫu thân, người nào cũng không thể khi dễ ngươi được.

Ở trong lòng Lâm Tuyết Nhiên, kinh mạch toàn thân Sở Nam chính là đứt đoạn, không cách nào tu luyện được, về phần một quyền đánh chết lục giai Sư Mã thú, một quyền đánh bay hoa phục công tử vừa rồi Lâm Tuyết Nhiên tự nhiên không để ý đến, trong lòng nàng chỉ có một tín niệm, tuyệt không thể để cho nhi tử gặp phải một chút tổn thương nào!

Vì vậy, Lâm Tuyết Nhiên cái gì cũng không để ý nữa, không quản thân thể nhu nhược của mình mà không chút do dự chắn trước người Sở Nam, hai tay mở ra, như lão ưng cúi người, đem nhi tử che chắn ở phía dưới cánh.

Thân ảnh nhỏ bé nhưng lại tựa như núi, ánh mắt Sở Nam lại càng thêm ướt át.

Hắn còn chưa mở miệng nói gì thì đột nhiên có một người lạnh giọng quát hỏi:

- Sở công tử, ngươi đây là ý gì? Tại sao đem thiếu gia của chúng ta đánh cho thành bộ dáng này?

Hoa phục công tử thấy Lâm Tuyết Nhiên đột nhiên đem Sở Nam che ở phía sau, trong lòng sinh nghi nhưng ngoài miệng lại quát lên:

- Dài dòng cái gì, đánh cho ta, đánh nát cái miệng của hắn, đánh cho mù con mắt hắn, chặt tay của hắn!

- Đừng...

Lâm Tuyết Nhiên muốn cầu tình, nhưng mới nói ra một chữ thì thân ảnh Sở Nam đã nhảy lên phía trước, chắn trước người Lâm Tuyết Nhiên, Lâm Tuyết Nhiên cả kinh hét lên:

- Nam nhi, ngươi làm cái gì vậy? Ngốc tử, để ta ngăn cản bọn hắn, ngươi mau mau hướng Sở gia hẻm Hắc Y chạy đi, ở đâu ngươi có thể...

- Mẫu thân, hài nhi có thể bảo vệ người, ai cũng không thể khi dễ người được.

Sở Nam ứ lệ mà kiên định nói ra.

Lâm Tuyết Nhiên nghe thấy lời nhi tử, nhất thời còn chưa có phản ứng lại mà lo lắng nói:

- Nam nhi, ngươi mê sảng cái gì đó, còn không mau...

- Mẫu thân, tin tưởng hài nhi!

Thấy Sở Nam tự tin như vậy, lại thấy một bãi máu me trên đất kia, ngay lập tức lại nhớ tới một màn vừa rồi mà lập tức vui mừng, nói:

- Nam nhi, ngươi thật có thể... có thể tu luyện?

- Ân, hơn nữa hài nhi còn rất lợi hại!

Sở Nam cười nói một câu, lúc này hắn mới xoay người lại.

Xoay người lại, nụ cười trên mặt hoàn toàn biến mất, thay vào đó cũng chỉ còn lại vẻ băng sương lãnh khốc.

Sáu người thấy bộ dáng Sở Nam như vậy, nghi hoặc trong mắt càng thêm đậm hơn, trong lòng thầm nghĩ:

"Người này, thật sự là Sở Ngạo?"

Hoa phục công tử liếc nhìn Sở Nam, lần nữa hạ lệnh:

- Mau lên a, các ngươi còn lo lắng cái gì? Đánh Sở Ngạo tàn phế cho ta, đoạt lấy nữ nhân này cho ta.

Sáu hộ vệ đè nghi vấn trong lòng xuống, lên mặt cậy mạnh mà cùng nhau xông tới.

- Muốn chết!

Sở Nam lạnh lùng quát, trong nháy mắt hắn đánh ra sáu quyền, mà sáu tên hộ vệ kia lại chưa hồi tỉnh tinh thần mà vẫn chạy về phía trước. Đầu tiên là ngực bọn hắn phun ra một cỗ máu tươi thật lớn, sau là sáu người đồng thời cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy trên ngực lúc này đã nhiều thêm một cái lỗ máu.

- A~~

Tiếng kêu thảm thiết từ trong cổ họng bọn hắn phát ra, nhưng chỉ mới được một nửa, sáu tên hộ vệ tu vi đều là Võ Quân liền hộc máu ra, ngã xuống đất mà chết!

Thoáng cái, sáu người liền chết yểu!

Đang lớn lối, hoa phục công tử lại u mê lần nữa, lần này hắn trực tiếp ngu luôn, là sợ hãi tới cực điểm mà thành. Còn những người vây quanh ở xa kia, mặc dù không thấy rõ động tác của Sở Nam nhưng sáu tên hộ vệ kia chết đi, bọn họ lại thấy rất rõ ràng. Thấy vậy, có người liền thống khoái mà vỗ tay khen ngợi, trong lòng lại thầm mắng:

"Chó cắn chó, cắn nhiều thêm một chút, càng tốt a!"

Mà có người lại hiện lên tham niệm, xoay người một cái liền vội vã đi mật báo.

Lâm Tuyết Nhiên thấy nhi tử đột nhiên xuất thủ giết người cũng thét lên một tiếng kinh hãi, vội nói:

- Nam nhi, ngươi giết chết bọn họ?

Sở Nam cho rằng mẫu thân đang trách cứ mình, đang muốn giải thích thì lại nghe mẫu thân nói vội:

- Nam nhi, bọn hắn là người của phủ Thừa tướng, ngươi mau rời khỏi nơi này mau...

Sở Nam thở ra một hơi, âm thầm tự trách mình lại để cho mẫu thân chứng kiến một màn huyết tinh như vậy, trong miệng lại an ủi:

- Mẫu thân, bất kể ai khi dễ ngươi, ta cũng sẽ cho hắn giao ra đại giá!

- Nhưng mà...

- Hài nhi thật rất lợi hại!

Lâm Tuyết Nhiên đột nhiên nhìn về phía hoa phục công tử, nói:

- Không nên giết kẻ này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui