Vũ Nghịch Càn Khôn

Sở Nam nhíu mày, hắn nhìn, người này là kẻ nên giết nhất, người này chính là kẻ ô nhục mẫu thân hắn, còn có phần ác tâm kia, là hắn cũng không thể tha thứ được, nhưng thấy ánh mắt của mẫu thân, Sở Nam đành chỉ đáp lại:

- Vâng.

Tử tội dù thoát, nhưng tội sống khó tha!

Sở Nam dậm chân một cái, máu tươi đầy đất kia nhất thời bay lên trời, lại một lần nữa tưới lên người hoa phục công tử, trong nháy mắt liền xuyên qua y phục của hắn, thấm vào bên trong cơ thể hắn. Hoa phục công tử giật mình một cái, sau đó phục hồi lại tinh thần, lại nhìn thấy sáu tên hộ vệ chết đi, lại ngước mắt nhìn Sở Nam, cho là Sở Nam muốn giết hắn mà hắn lập tức quỳ trên mặt đất, lên tiếng cầu khẩn, nói:

- Sở Ngạo, không! Sở công tử, ngươi tha cho ta có được không? Ngươi muốn ta làm như thế nào ta cũng đáp ứng, cho dù khiến tỷ tỷ ta hiến thân, cho ngươi gạo nấu thành cơm cũng được! Đúng, đúng, đúng! Không phải muốn lấy được tỷ tỷ ta sao? Chỉ cần ngươi không giết ta, ta nhất định khiến ngươi...

Không đợi hoa phục công tử nói xong, Sở Nam liền quát lạnh:

- Biến, lăn đi cho khuất mắt ta! Sau này, đừng để ta nhìn thấy mặt ngươi nữa, nếu không, chết!

Hoa phục như được đại xá, không dám bò dậy mà dùng cả tay lẫn chân mà bò trên đất bỏ chạy, rồi sau đó lảo đảo chạy thật nhanh về phía trước, mà hắn cũng không khống chế được kinh hoảng mà khóc lớn lên.

- Nam nhi, chúng ta mau trở về.

Lâm Tuyết Nhiên đột nhiên nói, là nàng lo lắng cho an nguy của nhi tử. Hơn nữa, theo kinh hỉ nhi tử trở về, lại phát hiện nhi tử đã trở nên thay đổi rất nhiều, trong lòng không khỏi thầm nghĩ:

"Không biết ba năm này, Nam nhi trải qua trắc trở như thế nào..."

Lâm Tuyết Nhiên mang theo Sở Nam theo một con đường khác mà quay trở về, những người bên cạnh nhìn Sở Nam vậy mà lại lớn tiếng vỗ tay khen ngợi, điều này khiến cho Sở Nam cảm thấy có gì đó quỷ dị, nhưng hai người đi vừa chưa lâu liền có binh lính tuần thành chạy tới.

Lại nói hoa phục công tử kia đang kinh hoảng thất thố lảo đảo bỏ chạy không hề nhìn đường đường liền va phải một người ở phía trước, hoa phục công tử ngẩng đầu lên, lại một tiếng thét chói tai đầy kinh hãi, ngay sau đó hắn liền quỳ xuống đất mà hô:

- Đừng có giết ta, van cầu ngươi, đừng có giết ta! Ta sẽ giúp ngươi lấy được tỷ tỷ...

- Thất thiếu gia, ngươi đang nói cái gì vậy? Làm sao ngươi toàn thân đầy máu? Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Người này, chính là Sở công tử Sở Ngạo hàng thật giá thật.

Sở Ngạo nhìn cử chỉ của thất thiếu gia liền nghi hoặc không thôi, cũng tỏ vẻ quan tâm, người khom xuống, bộ dáng như muốn đỡ hoa phục công tử dậy.

Hoa phục công tử thấy tay Sở Ngạo đang hướng về phía hắn, kinh hoảng trong lòng thoáng cái tăng tới cực điểm:

- Sở công tử, ta... ta...

Đang nói, Sở Ngạo liền vịn lấy người hắn, hơi thở hoa phục công tử dâng trào, tinh thần khẩn trương cực độ như dây cung kéo đến cực hạn, cung đứt, ánh mắt tái đi, hộc máu, ngất đi.

- Thất thiếu gia, thất thiếu gia, thất thiếu gia...

Sở Ngạo cảm thấy mọi chuyện hoang đường vô cùng, lại nhìn hoa phục công tử đang hôn mê, Sở Ngạo tự nhiên không thể bất kể đến mà cúi người xuống ôm lấy hắn, nhưng vừa mới ôm vào trong ngực thì phía sau chợt truyền đến thanh âm:

- Sở Ngạo, để thất thiếu gia xuống, nếu thất thiếu gia bị cái gì, ngươi nhất định chịu không nổi đâu!

Nghe được lời này, Sở Ngạo liền quay đầu lại nhìn, vừa vặn thấy được quản gia của phủ Thừa tướng đang mang theo hơn trăm hộ vệ chạy tới, mà còn gót chân còn chưa tới thì vị quản gia kia liền lăng không bay lên, tiếp đó thân ảnh hắn loé lên một cái, đem hoa phục công tử trong lòng Sở Ngạo đoạt ra, ngay sao đó hắn liền dò xét thương thể của hoa phục công tử một cái. Không xem thì không biết, xem rồi nộ hoả hắn liền bốc lên ngùn ngụt mà đánh thẳng một quyền về phía ngực của Sở Ngạo, Sở Ngạo hộc máu ngã xuống, còn vị quản gia kia liền quát lên:

- Đem hắn về phủ Thừa tướng, Trần Kiếm, đi Thần Võ Hậu Phủ nói cho Sở Khang Hà, nhi tử của hắn đánh trọng thương thất thiếu gia, còn lại cái gì cũng không nói.

- Vâng!

Một người lập tức hướng hẻm Hắc Y chạy đi.

Tại một nơi khác, Lâm Tuyết Nhiên đã mang theo Sở Nam trở lại Thần Võ Hậu Phủ, chỉ thấy Lâm Tuyết Nhiên xuất ra một cái lệnh bài sáng ngời, mang theo nhi tử chạy thẳng vào trong, hướng trang viện yên tĩnh của nàng chạy đi.

Hộ vệ đại môn thấy hai người chạy nhanh vào trong liền thoáng sửng sốt một cái, một người lại bật thốt lên:

- Sở công tử, không phải là người mới ra ngoài sao? Đây là chuyện gì vậy? Còn nữ nhân cầm cái lệnh bài kia...

- Uy, các ngươi bắt ta làm cái gì? Các ngươi bắt lầm người rồi, thất thiếu gia không phải là ta đả thương!

Sở Ngạo vô cùng uỷ khuất mà rống lên, đến hiện tại, hắn vẫn không rõ ràng lắm, trận tai nạn này làm sao lại phủ xuống đầu hắn.

Trong trường hợp này, hắn nhiều nhất chỉ có thể lên tiếng kêu oan, nhưng người ta lại không thèm để mắt đến hắn!

Sở Ngạo thấy mọi sự vô dụng, trong lúc nhất thời không khỏi nỏi hoả khí lên, hắn tốt xấu gì cũng là người Sở gia, cho nên hắn liền quát lên:

- Lại không mau mau thả ta xuống, người khác sợ phủ Thừa tướng các ngươi nhưng Sở gia ta lại không có sợ! Không buông ta ra, hậu quả các ngươi tự gánh lấy!

Nghe ngữ khí đầy tính uy hiếp như thế, quản gia phủ Thừa tướng không khỏi quay đầu lại nhìn Sở Ngạo một cái, lạnh giọng nói:

- Cho dù ngươi là người Sở gia, lần này cũng khó trốn nổi một kiếp!

- Ta nói cho các ngươi biết, Công Tôn Uy không phải là ta đả thương.

- Có phải hay không, không phải ngươi nói là đủ!

Quản gia phủ Thừa tướng nói xong liền dẫn theo đám người kéo Sở Ngạo trở lại phủ Thừa tướng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui