Vũ Nghịch Càn Khôn

Sở Trạch Vũ tuyệt đối không hoài nghi, lập tức xông lên, bởi vì lúc hắn hồi đáp vấn đề của Sở Nam, Sở Nam đã cung cấp cho hắn một lượng lớn sinh mệnh lực, Sở Trạch Vũ cảm thấy đau đớn do vừa rồi bị Bạch Trạch Vũ đánh đã hoàn toàn biến mất.

Dưới tình huống này, Sở Trạch Vũ đương nhiên coi Sở Nam là người trời rồi, chỉ nghe hắn hét:

- Họ Bạch, ta phải khiến ngươi trả giá đắt!

Bạch Trạch Vũ không để ý đến Sở Trạch Vũ, tiếp tục nói với Sở Nam:

- Phế vật, không ngờ ngươi tự đến tìm chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi! Ta nói cho ngươi biết, ba năm trước ngươi không chết, hôm nay thì ngươi phải chết chắc không thể nghi ngờ, bởi vì cho dù bây giờ phụ thân ngươi đến thì cũng chỉ có con đường chết!

Dứt lời, Bạch Trạch Vũ lại nhìn chằm chằm Sở Trạch Vũ rồi nói:

- Nực cười, chỉ một con sâu cái kiến cũng dám ở trước mặt bổn quân mà hung hăng càn rỡ, đi chết đi!

Bạch Trạch Vũ lại lần nữa thi triển Hỏa Liệt Quyền.

Hỏa Liệt Quyền lần này uy thế tăng gấp mười lần, Cực Dương Chân Hỏa tử sắc ngưng tụ thành một nắm đấm cực đại, đánh thẳng về phía ngực Sở Trạch Vũ, kế hoạch của Bạch Trạch Vũ chính là một quyền xuyên ngực Sở Trạch Vũ, sau đó mang theo thi thể của Sở Trạch Vũ tiếp tục xuyên qua ngực Sở Nam.

Hai người càng tiếp cận, Sở Trạch Vũ đã cảm thấy đau đớn do Cực Dương Chân Hỏa thiêu đốt, giống như muốn đốt hắn thành tro tàn, trong lòng không khỏi có chút lo lắng, nhưng thấy Bạch Trạch Vũ càn rỡ huênh hoang như vậy, Sở Trạch Vũ quyết định bất chấp tất cả liều mạng một phen, cũng vung nắm quyền đánh thẳng đến nắm quyền của Bạch Trạch Vũ, mà nắm quyền của hắn lại toát ra hỏa diễm vô cùng yếu ớt.

Thấy một màn như vậy, những người xung quanh không khỏi cười rú lên, phụ thân Sở Trạch Vũ chuẩn bị xông lên chết thay nhi tử, nhưng ông ta còn không bước chân nổi, thậm chí cũng không nói được, phụ thân Sở Trạch Vũ vô cùng kinh hãi, mơ hồ cảm thấy tình huống này nhất định có liên quan đến Sở Nam, ánh mắt ông ta nhìn về phía Sở Nam đã có chút kính sợ, đồng thời cũng an tâm hơn.

- Phế vật, đi chết đi!

Bạch Trạch Vũ hét lớn, hai quyền chạm nhau, lập tức, một thân ảnh bị đánh bay, nặng nề ngã xuống đất, truyền đến tiếng “phành” vô cùng rõ ràng.

Đang lúc mọi người chuẩn bị chê cười Sở Trạch Vũ thì đột nhiêu biểu tình ngưng đọng lại, không thể tưởng tượng nổi mà kinh hô, thì ra, người bị nện bay không phải là Sở Trạch Vũ, mà chính là thiên tài sư huynh, Bạch Trạch Vũ của bọn hắn.

- Trời đất, Bạch sư huynh bị đánh bại? Điều này sao có thể?

- Điều này không phải sự thật…

- Ta bị hoa mắt sao?

….

Trận trận tiếng hô vang lên, Sở Trạch Vũ cũng khiếp sợ, hắn chỉ cảm thấy vừa rồi bên người đột nhiên truyền đến một cỗ cảm giác thoải mái, sau đó lực lượng khổng lồ từ trong cơ thể tràn ra, tiếp đó, kẻ mà hắn gọi là tiền bối, tùy ý ô nhục hắn đã bị đánh bay ra ngoài.

Sau khiếp sợ, chính là cuồng hỉ.

Sở Trạch Vũ lại vung nắm quyền lên, xông tới…

Bạch Trạch Vũ một thân dính đầy tro bụi, giống như người mất hồn ngồi trên mặt đất, miệng không ngừng lẩm bẩm:

- Không thể nào, ta làm sao có thể bị một con sâu cái kiến đánh ngã, ta đã tu luyện thành Cực Dương Chân Hỏa, ta…

Đang lẩm bẩm thì bên tai chợt vang lên thanh âm:

- Bây giờ, ngươi sợ rồi sao?

- Bây giờ, ngươi sợ rồi sao?

Bạch Trạch Vũ nghe thấy câu này, gương mặt đỏ rực lên, hắn thật sự không ngờ rằng một tên Võ Sĩ lại có thể một quyền đánh hắn hộc máu, vừa rồi hắn còn nghĩ đến chuyện một quyền giải quyết hai người, nào ngờ đến cuối cùng lại bị đánh chật vật như vậy. Bạch Trạch Vũ điên cuồng hét:

- Không thể nào, ngươi không thể đánh ngã ta, ta phải giết ngươi…

Bên cạnh tiếng hét điên cuồng, Bạch Trạch Vũ đứng lên, đánh tới phái Bạch Trạch Vũ, lần này không chỉ Hỏa Liệt Quyền, hắn bây giờ đã kích phát ra vũ kỹ lớn nhất mà hắn có thể thi triển, Diễm Hổ Quyền.

- Grào…

Giống như có tiếng hổ gầm vang lên, một đạo hỏa diễm hình hổ từ trên tay Bạch Trạch Vũ đánh ra, mở cái miệng lớn như chậy máu cắn về phía Sở Trạch Vũ, Sở Trạch Vũ nhìn thấy “Diễm hổ” thì thân thể theo bản năng co rút lại, không bước nổi nửa bước, thế nhưng, thân thể hắn lại không chịu sự khống chế của hắn, ngũ chỉ lúc này không còn khép chặt thành quyền nữa mà uốn thành trảo.

Người xung quanh,đặc biệt là đệ tử Thánh Hỏa Môn vô cùng rõ ràng Diễm Hổ Quyền mà Bạch Trạch Vũ thi triển uy lực như thế nào, bọn hắn đều không ngừng kinh thán:

- Bạch sư huynh không ngờ đã luyện thành Diễm Hổ Quyền rồi…

- Lần này, tên tiểu tử kia nhất định sẽ bị đánh chết…

….

Lúc đám người đang không ngừng kinh thán “Diễm Hổ Quyền” thì trảo của Sở Trạch Vũ đã va chạm với “Diễm hổ”, “Diễm hổ” không có thiêu rụi Sở Trạch Vũ thành tro, cũng không há miệng nuốt trọn đầu hắn.

Ngược lại, năm ngón tay của Sở Trạch Vũ bắt lấy cổ “Diễm hổ” tiếp đó, hai chân trầm xuống, phần eo xoay một góc 180 độ, “Diễm hổ” tử sắc mà Bạch Trạch Vũ thi triển liền bị đập mạnh xuống đất, sau đó tan nát…

Lúc “Diễm hổ” bị xé nát, thân thể Bạch Trạch Vũ không tự chủ mà lui về sau, ngửa đầu lên trời không ngừng hộc máu, sắc mặt thoáng cái trắng bệch, phảng phất như “Diễm hổ” kia đã rút cạn toàn thân nguyên lực của hắn vậy.

Tình cảnh này lại khiến mọi người lần khiếp sợ, ngoại môn nhìn thấy tình cảnh này đều hâm mộ uy phong của Sở Trạch Vũ, nội môn thì trợn trắng mắt, cả đám đều há hốc mồm.

Bởi vì “Diễm hổ” kia chính là do nguyên lực của Bạch Trạch Vũ hình thành, hơn nữa còn được vận chuyển với phương thức đặc thù, “Diễm hổ” mất đi sự khống chế của Bạch Trạch Vũ, theo lý thuyết nên tiêu tán mới đúng, thế nhưng “Diễm hổ” kia lại bị người khác quăng ngã như thật.

Đến lúc này, Bạch Trạch Vũ vẫn không rõ chuyện gì xảy ra.

Người đánh bại hắn cũng không phải là tên tiểu tử Võ Sĩ trước mắt, mà là Sở Nam, trong suy nghĩ của hắn, Sở Nam chính là phế vật. Cảm giác kinh dị, bất lực và sợ hãi ba năm trước lại lần nữa xông thẳng lên não.

Bạch Trạch Vũ phun huyết, không ngừng gào thét:

- Ngươi chỉ là tên phế vật, làm sao có thể như vậy, ngươi rõ ràng chỉ là một tên phế vật, phế vật…

Bạch Trạch Vũ giống như mất đi lý trí, không ngừng gào thét.

Sở Nam lại nhàn nhạt thốt ra hai chữ:

- Vả miệng!

Lời vừa dứt, Sở Trạch Vũ liền xông tới, thân ảnh vừa lóe lên đã đến trước mặt Bạch Trạch Vũ, không nói hai lời, bàn tay đánh xuống, chỉ trong nháy mắt đã đánh xuống mấy chục cái, máu mũi của Bạch Trạch Vũ bắn đầy trời, răng tùy ý rơi trên đất…

Khuôn mặt hắn lúc này đã biến thành đầu heo.

Bạch Trạch Vũ chính là thiên tài của Thánh Hỏa Môn, mà chính bản thân hắn cũng xem mình là thiên tài mà tự ngạo, không ngờ tu vi Võ Quân trung cấp của hắn hôm nay lại bị một tên Võ Sĩ tùy ý đánh, Bạch Trạch Vũ sớm đã mất hết mắt mũi, hắn điên cuồng gào lên:

- Phế vật, ta chính là đệ tử Thánh Hỏa Môn, ngươi dám đánh ta, Thánh Hỏa Môn tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi, Chu Thanh, còn không mau đi báo tin, đi báo cho sư phụ của ta biết…

Tên đệ tử Thánh Hỏa Môn gọi là “Chu Thanh” nghe thấy tiếng hét của Bạch Trạch Vũ, lập tức phản ứng, vội vàng chạy lên núi, Sở Nam cũng không ngăn hắn. Bạch Trạch Vũ lại quát với những người xung quanh:

- Các ngươi nhanh cản hắn lại, ta xảy ra chuyện thì các ngươi cũng không thoát khỏi liên quan…

Ánh mắt những tên đệ tử Thánh Hỏa Môn thoáng cái trở nên quái dị, đặc biệt là những nữ tử càng phẫn nộ hơn, các nàng cho rằng đây đều là do Bạch Trạch Vũ tự tìm lấy, nếu không phải Bạch Trạch Vũ lúc trước lật lọng, không phải do hắn hùng hổ dọa người, hô hào đánh giết thì làm sao phát sinh chuyện này? Thế nhưng, thân là đòng môn, cùng là đệ tử Thánh Hỏa Môn, bọn họ không muốn xuất thủ tương trợ cũng không được. Hơn nữa, hôm nay chính là đại lễ tuyển chọn đệ tử của Thánh Hỏa Môn, việc trước mắt mà không xử lý tốt, nhất định sẽ tổn hại lớn đến danh dự của Thánh Hỏa Môn.

Vì vậy, năm người bọn họ phải xuất thủ.

Có nữ tử nói:

- Mặc kệ tên Sở Trạch Vũ kia, chỉ cần bắt tên Sở Nam kia là được rồi.

Mọi người nghe xong cảm thấy có lý, cả năm người đều xông về phía Sở Nam, mà Bạch Trạch Vũ lúc này đã bị đánh ngã xuống đất, bị từng cước đạp lên mặt, ngực, chân,…

Sở Nam thấy năm người lao đến, nhàn nhạt nói:

- Chuyện này không liên quan gì đến các ngươi, các ngươi muốn giẫm chân vào vũng nước đục này thì tự gánh lấy hậu quả.

- Bớt nói nhảm đi! Năm người chúng ta chẳng lẽ không đánh lại một mình ngươi?

Trong đám người có một người ỷ bản thân đông người, lại nhìn không ra tu vi của Sở Nam, thêm vào nơi này là địa bàn của Thánh Hỏa Môn, lực lượng rất lớn, lập tức phát ra cuồng ngôn, hắn vừa dứt lời thì miệng đã hộc ra một ngụm máu.

Lập tức, không thể nói thêm một lời.

Bốn người còn lại cũng bị chấn trụ, bọn họ căn bản không nhìn thấy Sở Nam xuất thủ thế nào, vị Kim sư huynh rơi vào kết cục đó như thế nào thì bốn người cũng không biết, người gọi là Sở Nam kia cũng không phải là đối tượng mà bọn họ có thể đối phó, cả bốn lúc này liền do dự không tiến lên.

Sở Nam cũng không tìm bốn người mà gây phiền toái, phía bên kia, Sở Trạch Vũ đang quát:

- Ta để ngươi khi phụ ta, ngươi không phải rất lợi hại sao? Vừa rồi còn muốn ta đổi họ, ngươi là cái rễ cây gì…

Toàn thân nguyên lực của Bạch Trạch Vũ lúc này đã không còn, không có lực hoàn thủ, chỉ mặc cho Sở Trạch Vũ trút giận, trong lòng chỉ mong sư phụ nhanh đến, thầm nhủ:

- Chỉ cần sự phụ ta đến, ta sẽ đem những thương tổn này trả lại cho các ngươi gấp trăm ngàn lần, phế vật, ta nhất định sẽ biến ngươi thành phế vật thực sự…

Đúng lúc này, trên không trung có một thân ảnh lóe lên, nhìn thấy tràng cảnh bên dưới, khẽ kinh hô một tiếng, lập tức đáp xuống, Bạch Trạch Vũ nhìn thấy thân ảnh đó, lập tức bừng lên sức sống, hét lớn:

- Mộc sư huynh, bọn hắn đánh đệ tử Thánh Hỏa Môn, nhanh giết bọn chúng, giữ lấy thể diện Thánh Hỏa Môn chúng ta.

Bạch Trạch Vũ vẫn có chút bổn sự, không vội gọi Mộc Thiếu Thu đi cứu hắn, ngược lại dùng Thánh Hỏa Môn để dọa Mộc Thiếu Thu, Mộc Thiếu Thu nhìn vị sư đệ thiên tài của mình, trong mắt lóe lên một tia khó chịu, tâm tư của Bạch Trạch Vũ, hắn làm sao không rõ? Nhưng hiểu rõ thì hiểu rõ, trước mặt đám đệ tử Thánh Hỏa Môn, Mộc Thiếu Thu không thể không ra mặt, hắn liền quát:

- Kẻ nào dáo dương oai trước Thánh Hỏa Môn chúng ta?

Dứt lời, Mộc Thiếu Thu liền xoay người lại, vừa vặn nhìn thấy Sở Nam.

Ngay lập tức, Mộc Thiếu Thu liền hóa đá.

Trong nháy mắt Mộc Thiếu Thu nhìn thấy Sở Nam, từng màn từng màn tại Bắc Tề Quốc lại hiện ra trong đầu hắn, Mộc Thiếu Thu nghĩ đến Tịch Diệt chi hỏa của mình trước mặt người này hoàn toàn không có chút tác dụng, lại nghĩ đến "Kiếm thuyền" bị đoạt của mình, thân thể bất giác lạnh run. Sau đó lại nghĩ đến thân phận người này, chính là Lâm Vân Thần Khí Phái…

Ngoài ra, trong đầu hắn vẫn còn một đạo ấn tích.

Đạo ấn tích kia khống chết sinh tử hắn chỉ trong một ý niệm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui