Vũ Nghịch Càn Khôn

Sở Nam vẫn nhớ đến ước chiến nửa năm mà Đại trưởng lão đưa ra, có chút hoài nghi hỏi.

Vì sao cứ nhất định phải là nửa năm? Chẳng lẽ nửa năm sau có thể khiến Lăng Tiêu đề thăng một tầng, tuyệt đối có thực lực giết chết mình? Hoặc cũng có thể là cân nhắc mình là quan môn đệ tử của Lữ Dương Minh, muốn tìm một lý do đường hoàng để giết người?

Hoài nghi của Sở Nam quả thật không phải là không có lý, Tử Mộng Nhân nghe thấy nghi vấn của Sở Nam thì bật cười nói:

- Đây…. Đúng là quên nói cho ngươi biết, nửa năm sau, Thần Khí Phái sẽ diễn ra một hồi tỷ thí đại quy mô, chỉ có điều người tham gia phải dưới 25 tuổi, giống như ta mới có thể tham gia, ngươi cũng có thể….

- Có phải Lăng Tiêu cũng có thể tham gia không?

- Ừm, hắn còn chưa đến 25 tuổi.

- Lúc tỷ thí, sinh tử bất luận?

Tử Mộng Nhân nghĩ một chút rồi nói:

- Bình thường mà nói thì sư môn huynh đệ cũng sẽ không hạ sát thủ với nhau. Đúng rồi, ta nhớ ra rồi, trận chiến mà họ Lăng ước chiến với ngươi nửa năm sau khẳng định là muốn nhân cơ hội lấy mạng ngươi, hơn nữa còn có đám người Đại trưởng lão tương trợ, mà ngươi thì chỉ là đệ tử vừa nhập môn không lâu, cho dù có Tam gia gia giúp đỡ thì bọn hắn cũng sẽ không buông tha, có thể dùng lý do đao thương không có mắt để che dấu, Tam gia gia cũng không thể làm gì bọn hắn được, quan trọng nhất là, ngươi sẽ chết…. Đại trưởng lão kia quả thực thủ đoạn độc ác, ta đi nói với phụ thân một chút, để ông ấy ra lệnh cấm….

Nghĩ đến vấn đề mấu chốt này, Tử Mộng Nhân liền muốn đi nói cho phụ thân, thế nhưng nàng vừa mới quay người đi thì lại quay trở lại, cười nói:

- Đồ ngốc, không cần phải sợ, họ Lăng kia dù sao cũng không phải là đối thủ của ngươi, để cho hắn muốn làm gì thì làm, nếu như hắn muốn lấy mạng ngươi thì ngươi cũng không cần lưu tình với hắn làm gì.

- Mộng Nhân, ngươi nói Lăng Tiêu có thể trong vòng nửa năm đột phá hay không?

- Đột phá? Không có khả năng, khoảng cách giữa Đại Võ Sư đến Võ Tướng cũng không phải nói đột phá thì đột phá, cho dù họ Lăng kia có là thiên tài đi nữa thì cũng vậy.

Tử Mộng Nhân quả quyết nói, nhưng chợt nghĩ đến điều gì đó, ngập ngừng nói:

- Chỉ có điều….

- Chỉ có điều sao?

Nếu như hắn phục dược thì rất có thể đột phá, đặc biệt là Linh Dược Võ Tướng Đan. Thế nhưng đột phá dựa vào phục dược thì sẽ khiến tu vi sau này trở ngại, bọn hắn nếu như vì muốn loại bỏ ngươi mà phục dược thì quả thật không đáng.

Sở Nam nghe nói thế thì trái lại cảm thấy yên tâm, thầm nghĩ:

- Cho dù tăng đến cảnh giới Võ Tướng thì đã sao?

- Đồ ngốc, ngươi đối với cấp bậc Võ Tướng trở lên có nắm chắc không?

- Hắn không thắng ta được!

- Sắc mặt của ngươi tại sao lại khó coi vậy?

Sở Nam cười khổ nói:

- Thanh trọng kiếm này hơn 2000 cân, ta bây giờ không thể tùy tiện vung vẩy trọng kiếm giống như khúc gỗ được nữa rồi.

- À….

Tử Mộng Nhân chợt tỉnh ngộ, lại nói:

- Đồ ngốc, nửa năm này ngươi cũng phải cố gắng lên, phải giác ngộ thêm vài lần….

- Giác ngộ?

Sở Nam nghi vấn hỏi.

- Chính là kiếm thứ hai mà ngươi chém lên vách đá đó.

Sở Nam chợt suy ngẫm, giác ngộ như vậy quả thực chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, chẳng lẽ muốn giác ngộ thì giác ngộ sao?

Thế nhưng Tử Mộng Nhân lại không để ý đến những điều này, chỉ nói:

- Đến lúc đó, ngươi trong hồi tỷ thí năm sau này nhất định phải đạt được top 50.

- Cái gì?

- Top 50, sẽ được Thần Khí Phái ban thưởng, hoặc đan dược hoặc võ quyết, võ quyết hay pháp bảo gì đó…. Tất cả đều rất trân quý, cấp bậc càng cao thì ban thưởng càng nhiều, nếu như ngươi chiếm được hạng nhất thì nói không chừng có thể vào Tàng Thư Các hoặc Tàng Bảo Các kiếm thứ thích hợp với ngươi, đương nhiên, ban thưởng hàng năm đều khác nhau. Ngoài ra, lọt vào top 50 thì ba tháng sau đó sẽ đại biểu Thần Khí Phái tham gia đại hội giao lưu của Bắc Tề Quốc năm mươi năm một lần, đại hội giao lưu này chỉ cần là tông phái của Bắc Tề Quốc thì nhất định đều phải tham gia.

- Đại hội giao lưu này rất quan trọng sao?

- Đương nhiên là quan trọng rồi, những ban thưởng thì không cần phải nói, đại hội giao lưu quan trọng nhất là phân chia thế lực của mỗi một môn phái, Thần Khí Phái chính là tại trong đại hội giao lưu năm mươi năm trước giống như hoành tảo thiên quân, mới đạt đến tồn tại tiếp cận với Thiên Nhất Tông như hôm nay.

Nghe thấy mấy chữ “Thiên Nhất Tông”, ánh mắt Sở Nam liền sáng rực lên, bỗng hỏi:

- Đại hội giao lưu sẽ cử hành ở đâu?

- Thiên Nhất Tông.

- Đây chính là một cơ hội để mình hiểu rõ Thiên Nhất Tông.

Sở Nam trong lòng thầm nhủ, Tử Mộng Nhân thì vẫn thao thao bất tuyệt nói về những chuyện liên quan đến đại hội giao lưu, sau đó bất đắc dĩ nói:

- Những điều này đều là ta nghe bọn họ nói, ta cũng chưa từng xem qua, chỉ có điều, lần này nhất định phải lọt vào top 50, ra khỏi Thần Khí Phái, đến bên ngoài xông xáo một phen! Đến lúc đó, ta phải làm một hiệp nữ, ở đâu có chuyện bất bình thì Tử Mộng Nhân ta sẽ từ trên trời giáng xuống ra tay hiệp nghĩa.

Nói xong, Tử Mộng Nhân còn bày ra một tư thế hiên ngang, lại hỏi Sở Nam:

- Đồ ngốc, ngươi thấy tư thế của ta có giống một nữ hiệp không?

- Không giống.

- Cái gì?

Tử Mộng Nhân nghe vậy lập tức giương nanh múa vuốt, Sở Nam thấy vậy vội vàng nói:

- Không giống một hiệp nữ, mà căn bản chính là hiệp nữ.

- Đồ ngốc, lời này của ngươi ta rất thích nghe.

Tử Mộng Nhân cười tương, nói xong nàng lại vung quyền tung cước rút kiếm đánh vào không trung, mà trong lòng Sở Nam thì lại vô cùng xấu hổ, thầm nhủ:

- Ngươi muốn diệt trừ chuyện bất bình thì còn không phải tự diệt bản thân hay sao?

- Đồ ngốc, cố lên, đến lúc đó chúng ta cùng xông ra ngoài, xông pha chân trời xa xăm….

Tử Mộng Nhân vỗ vỗ vai Sở Nam, sau đó ngồi xuống đất.

- Cùng xông pha chân trời xa xăm?

Sở Nam cũng ngồi xuống, trong lòng chợt nghĩ:

- Chẳng biết lúc nào ta mới có thể về nhà.

- Đồ ngốc, nhà của ngươi ở đâu?

- Tại một nơi rất xa.

Nói xong thì Sở Nam liền hỏi ngược lại:

- Mộng Nhân, ngươi từ nhỏ đã lớn lên tại Thần Khí Phái này à?

- Đúng vậy, ta thật đáng thương, vừa ra đời đã ở tại Thần Khí Phái này….

Tử Mộng Nhân lại thao thao bất tuyệt kể, mà vừa bắt đầu, nàng liền kể chuyện của bản thân, kể nàng trêu chọc người khác như thế nào, kể về những phiền não trong lòng mình, nói một hồi thì hơi nghiêng đầu, ngủ thiếp đi, đầu của nàng vừa vặn tựa trên vai Sở Nam.

Sở Nam nhìn thấy Tử Mộng Nhân nhếch miệng lên thì bật cười, lại nhìn bầu trời đêm, trong chốc lát cảm thấy phiền muộn, nhẹ nhàng vác trọng kiếm lên lưng, sau đó bắt đầu tu luyện.

Ở bên kia, Tử Đông Lai cùng những trưởng lão khác vẻ mặt có chút khẩn trương kiểm tra tỉ mỉ, bọn hắn rốt cuộc đã xác định được hỏa mạch trong núi vẫn còn, hơn nữa Hỏa nguyên lực tại khu vực luyện khí lại càng dày đặc hơn, đối với việc luyện chế pháp bảo càng tốt hơn.

Đây quả thật là một niềm vui ngoài ý muốn, đám người Tử Đông Lai vô cùng cao hứng, nói không chừng Thần Khí Phái sẽ từ đây mà tiến thêm một bước lớn.

Đợi đến khi trời sáng, Tử Đông Lai để mọi người trở về nghỉ ngơi, còn bản thân thì lại cho người gọi Sở Nam đến đại điện chờ đợi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui