Vũ Nghịch Càn Khôn

Sở gia lão tổ đưa tay chộp tới, hư không đột nhiên xuất hiện một cái đại thủ, hắc ảnh kia cách xa đại thủ hơn mấy ngàn thước vẫn bị bắt lấy.

- Chết đi cho lão phu!

Sở gia lão tổ nghiêm giọng quát, đại thủ bùng lên hỏa diễm, không ai có thể nhìn rõ tình huống trong hỏa diễm thế nào. Tiếp đó, hắc ảnh rơi xuống đất, tạo thành một cái hố cực sâu.

Mọi người nhìn thấy tràng cảnh này, đã bị dọa vỡ mật, hắc ảnh kia chính là Võ Tôn sơ cấp, cứ như vậy liền chết sao? Ngay cả Võ Tôn sơ cấp cũng không phải đối thủ, cũng không trốn thoát, bọn hắn làm sao có thể chạy thoát?

Đám người Vương Đạo Dương không nghĩ rằng hắc ảnh kia vẫn còn sống, đơn giản là bởi vì màn kịch này diễn quá thật.

Hắc ảnh kia tự nhiên là Sở Nam, Sở Nam lúc này đang Tuần Địa rời đi, sau khi khôi phục chân dung lại lần nữa tiến vào cấm địa.

- Lão phu thật sự rất cảm tạ các ngươi, nếu không phải các ngươi thì lão phu không đợi được một tháng nữa là chết rồi. Bây giờ, lão phu không chỉ không chết, mà ngay cả Dương Hỏa chi độc cũng bị loại bỏ, để biểu đạt lòng biết ơn của lão phu, lão phu sẽ để các ngươi được chết bằng phương thức thống khổ nhất!

Thanh âm của Sở gia lão tổ vang lên trong tai đám người Vương Đạo Dương, bất kể là Võ Đế hay là Võ Hoàng, thân thể đều không ngừng run lên, còn có người nhát gan, không phải trực tiếp hôn mê thì giữa hai chân cũng chảy nước…

- Chạy đi…

Vương Đạo Dương rống lớn một tiếng, ý đồ khiến cho hiện trường hỗn loạn, lúc đó sẽ tùy thời đào thoát.

Quả thật, mọi người đều bỏ chạy.

Chỉ tiếc, bọn hắn ngay cả động đậy một chút cũng không được, tất cả đều bị cấm trụ.

Trong lúc kinh hoàng, một thân ảnh bay đến, lúc dừng lại, mọi người đều có thể nhìn thấy rõ, đó chính là thiếu chủ Sở gia, Sở Nam, Sở Nam nhìn chằm chằm Vương Đạo Dương, lạnh lùng nói:

- Vương Đạo Dương, lá gan của ngươi quả rất lớn…

- Thiếu chủ, chúng ta là…

Hứa Bạch Trung vội lên tiếng, hai chân quỳ xuống đất, Sở Nam lạnh nhạt nhìn, một kiếm xẹt qua, kiếm khí lẫm liệt lập tức chém rụng hai chân Hứa Bạch Trung, nói:

- Thánh Hỏa Môn đã không còn tồn tại nữa rồi.

- Người nào làm thì người đó chịu, chúng ta tới ám sát, không liên quan gì đến đệ tử Thánh Hỏa Môn, ngươi giết chúng ta là được, hãy buông tha bọn họ! Thiếu chủ, hãy buông tha bọn họ…

Hứa Bạch Trung vẫn cầu khẩn, sắc mặt Vương Đạo Dương tái nhợt, tất cả mộng tưởng của hắn đã bị phá, trong đầu vang vọng một câu nói:

- Ta là tội nhân Thánh Hỏa Môn, là ta hủy diệt Thánh Hỏa Môn, ta là tội nhân…

Sở Nam nheo mắt lại thành một đường nhỏ, sâm lãnh nói:

- Nếu như đêm nay các ngươi giết lão tổ, các ngươi sẽ bỏ qua người của Sở gia sao? Sẽ để cho tử đệ Sở gia bình yên sống ư? Có không?

Vài tiếng nghi vấn, khiến Hứa Bạch Trung á khẩu không trả lời được, bọn hắn nếu như đã giết Sở gia lão tổ thì việc làm tiếp theo, ngay cả kẻ ngốc cũng biết, bọn hắn đương nhiên phải nhổ cỏ tận gốc, bởi chỉ có vậy mới có thể đoạn tuyệt hậu hoạn.

Đáng tiếc, trong khoảnh khắc sắp thành công thì lại xảy ra tình thế nghịch chuyển, sinh tử đổi vị.

- Thiếu chủ, ngươi diệt Thánh Hỏa Môn sẽ tạo nên sát nghiệt sâu nặng, đối với ngươi về sau…

Lời của Hứa Bạch Trung càng lúc càng vô lực, Sở Nam trực tiếp ngắt lời:

- Các ngươi diệt cả nhà Sở gia, là chính nghĩa, còn lão tử báo thù thì sát nghiệt sâu nặng sao? Nếu như thật sự là vậy, hãy để sát nghiệt của ta càng nặng hơn đi!

- Nam tiểu tử, cùng bọn chúng nói nhiều như vậy làm gì, trực tiếp trảm sát là được rồi.

Sở gia lão tổ phẫn nộ nói, Sở Nam cười:

- Để bọn chúng cứ như vậy chết đi thật không ý nghĩa, cũng không thể chấn nhiếp được những con tiểu miêu tiểu cẩu.

- Ngươi có chủ ý gì?

- Phế đi tu vi của bọn chúng, đem bọn chúng đến Thần Vũ hầu phủ, chém rụng đầu từng kẻ, dù sao thì trời cũng sáng rồi, vừa vặn thích hợp giết khỉ đánh chết gà!

- Được! Hãy làm theo lời của ngươi!

Sở gia lão tổ vừa dứt lời, hiện trường lập tức dày đặc sát cơ, tiếng kêu thảm thiết xé rách bầu trời, chỉ trong chốc lát, đám người Vương Đạo Dương toàn thân đầy máu, kinh mạch đan điền trong thể nội đều bị hủy, cường giả Võ Đế cao cao tại thượng liền biến thành phế vật.

Sau khi làm xong tất cả, Sở gia lão tổ lại vung tay nói:

- Mang tất cả ra ngoài!

Lúc này Sở Nam mới gọi người đến, kéo đám người Vương Đạo Dương ra ngoài, Sở Nam quay đầu nhìn Sở gia lão tổ, một già một trẻ nhếch miệng cười, kết thúc viên mãn tràng hí kịch.

Sau trận huyết chiến, còn rất nhiều chuyện phải xử lý, Sở Nam đem đám người Vương Đạo Dương giao cho Sở Nhất Hồng, còn hắn thì dẫn theo tiểu hầu tử và Thiên Niên Tử Kim Thiềm Thừ tiến đến Thánh Hỏa Môn, có Sở gia lão tổ trấn thủ, kẻ nào dám đến tìm nương thân hắn quấy rầy đây?

Sở Nam lên đường, nhanh chóng tiến đến Thánh Hỏa Môn, mà trong Thánh Hỏa Môn lúc này không phải im ắng một cách quỷ dị, ngược lại tiếng kêu la đầy trời, âm thanh không ngừng vang lên, tất cả quang mang đủ màu sắc hiện lên trong không trung…

- Ồ?

Sở Nam kinh hô một tiếng, nói:

- Có ý tứ, còn có kẻ dám ra tay trước, giật đồ trong tay ta, đoạt thức ăn trước miệng cọp!

- Chí… chí... chí…

Tiểu hầu tử ngồi trên lưng tiểu Tử, không ngừng kêu, tiểu Tử cũng không dám vọng động nửa phần, ngược lại phối hợp với tiểu hầu tử.

- Đi thôi, chúng ta đi xem xem kẻ nào lớn gan như vậy.

Sở Nam mang theo tiểu hầu tử và tiểu Tử, thi triển Thiên Nhai Chỉ Xích, trong nháy mắt đã đến nơi chiến đấu kịch liệt nhất Thánh Hỏa Sơn, Sở Nam không lập tức hiện thân, phóng mắt nhìn đệ tử Thánh Hỏa Môn mặc trang phục đồ án hỏa diễm, còn phía bên kia đều là một thân hắc y…

Chiến huống nhanh chóng kết thúc, bên Hắc y nhân chiếm thượng phong, chỉ còn rải rác vài tên đệ tử Thánh Hỏa Môn chống đỡ, một Hắc y nhân lạnh lùng ra lệnh:

- Kẻ nào chống cự, giết không luận tội!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui