Vũ Nghịch Càn Khôn

Chiến huống nhanh chóng kết thúc, bên Hắc y nhân chiếm thượng phong, chỉ còn rải rác vài tên đệ tử Thánh Hỏa Môn chống đỡ, một Hắc y nhân lạnh lùng ra lệnh:

- Kẻ nào chống cự, giết không luận tội!

Bạn sẽ ủng hộ cho người dịch 15 Điểm khi đọc bài viết này:

vipvanda:

Thoáng chốc, tràng cảnh máu tươi tràn ngập không trung, một tên đệ tử Thánh Hỏa Môn bị dọa sợ hãi, lập tức vứt bỏ bảo kiếm trong tay, quỳ gối nói:

- Đừng giết ta, ta biết bảo tàng của Thánh Hỏa Môn cất dấu ở đâu!

- Giết!

Tên Hắc y nhân không hề đổi sắc nói, tên đệ tử Thánh Hỏa Môn đại hoảng, nói:

- Chẳng lẽ các ngươi không muốn biết bảo tàng Thánh Hỏa Môn ở đâu sao?

- Chúng ta giết đến tận Thánh Hỏa Môn này chính là vì bảo tàng của Thánh Hỏa Môn các ngươi, ngươi nói chúng ta sao có thể không muốn được sao?

- Vậy tại sao các người…

- Bảo tàng dấu ở đâu, lão tử còn tinh tường hơn ngươi!

Hắc y nhân cười lớn, tiếng nói vừa dứt, tên đệ tử Thánh Hỏa Môn đã bị chặt thày tám khối, huyết nhục bay tứ tung, tên Hắc y nhân lại hạ lệnh:

- Không được lưu kẻ nào còn sống, nhanh lên, lấy xong bảo tàng thì chúng ta rút khỏi Thánh Hỏa Môn.

Ngay lập tức, lại trầm giọng nói với người bên cạnh:

- Hi vọng ở Thần Vũ hầu phủ vẫn chưa phân thắng bại, bằng không thì chúng ta gặp phiền toái lớn.

- Đại nhân không cần lo lắng, Sở gia lão quỷ chết chắc, còn đám người Vương Đạo Dương cho dù thẳng thì cũng là thảm thắng, không thể nào trong thời gian sớm trở về được, chờ đến khi bọn hắn trở về thì không biết chúng ta đã đi đâu rồi, mà Thánh Hỏa Sơn cũng sẽ không còn.

- Ha ha ha…

Hắc y nhân cười nói:

- Ta thích nhất chính là làm ngư ông!

Trên Thánh Hỏa Sơn, một màn tường đổ vách sập, tan hoang.

Hắc y nhân nhìn nhẫn trữ vật trong tay, chừng vài chục cái, huyết dịch toàn thân đều kích động đến sôi trào, sau đó ngẩng đầu lên, ánh mắt đảo qua ba bốn trăm người trước mắt, lạnh lùng nói:

- Đều thu thập ổn thỏa chưa?

- Đại nhân, tất cả những gì đáng giá, chúng ta đều mang đi, ngay cả một khối nguyên thạch cũng không sót!

Hắc y nhân gật đầu, trong lòng thầm nghĩ:

- Thật đáng tiếc, nếu như có đủ thời gian thì ta sẽ đến Thánh Sát Hỏa Mạch trong lòng núi tu luyện một phen, lúc đó tu vi khẳng định sẽ tăng mạnh, nói không chừng sẽ đột phá Võ Đế trung cấp.

Trong lòng thầm tiếc nuối, nhưng ngoài miệng vẫn không dài dòng, nói:

- Tốt, lập tức rút lui!

Hắc y nhân nói xong, liền xoay người nhảy lên không, những người khác cũng đạp không rời đi. Tuy nhiên, lúc tên Hắc y nhân dẫn đầu nhảy lên không, một thanh âm vang lên:

- Cứ như vậy liền muốn rời đi sao?

Thanh âm còn chưa dứt thì Hắc y nhân đã bị rơi ngược xuống đất, tốc độ còn nhanh hơn lúc nhảy lên mấy phần, “phành” một tiếng, lập tức bị nện thành một cái hố lớn, khiến trái tim của ba bốn trăm người run lên.

Tên Hắc y nhân bị nện xuống đất, liền phá đất mà ra, lạnh lùng quát:

- Kẻ nào dám cản đường lão phủ? Còn không nhanh cút ra đây!

Hắc y nhân không phải không có đầu óc, có thể khiến hắn không chút phát giác đã đánh bay hắn thì khẳng định thực lực cao hơn hắn, thế nhưng, vào thời khắc này, hắn tuyệt đối không thể lộ vẻ mềm yếu, hắn tin rằng, đối phương dù có mạnh hơn cũng sẽ bị ba bốn trăm người vây sát giết chết.

- Bốp~

Tên Hắc y nhân vừa dứt lời thì có một bàn tay tát lên mặt hắn, đánh cho hắn thổ huyết, gãy răng, mặt sưng vù, thế nhưng tên Hắc y nhân bị trúng tát vẫn không phát hiện người đánh hắn ở đâu, ngay cả một chút khí tức cũng không cảm thấy, không trung cũng không có chút chấn động.

- Ngươi… đến cùng là ai?

Hắc y nhân xoay tròn, kinh hoàng gào thét, ba bốn trăm người kia cũng choáng váng, không biết đến cùng đã phát sinh chuyện gì, nhưng bọn hắn đều biết phiền toái đã đến, có thể tùy ý đánh đại nhân của bọn hắn như vậy, làm sao bọn hắn có thể đối phó đây? Chỉ có điều, bọn hắn vẫn có một ưu thế, chính là số lượng.

- Lá gan của các ngươi quả không thua gì Vương Đạo Dương, không ngờ dám đoạt đồ của ta!

Thanh âm vang lên bên tai tên Hắc y nhân, thế nhưng tên Hắc y nhân vẫn không phát hiện chút dị thường nào.

- Đồ của ngươi? Ngươi dựa vào cái gì mà nói là đồ của ngươi? Có gan thì hiện thân đi…

Lời của Hắc y nhân còn chưa dứt thì Sở Nam đã thu hồi ẩn thân y, cùng tiểu hầu tử và tiểu Tử hiện thân, một người hai thú vừa vặn đứng trước mặt tên Hắc y nhân, mục tiêu mà Hắc y nhân nhìn thấy đầu tiên không phải là Sở Nam, mà là Thiên Niên Tử Kim Thiềm Thừ, đột nhiên thất thanh hét lên:

- Độc Tôn!

Lập tức, tên Hắc y nhân chợt nhớ đến Độc Tôn hiện đang ở trong tay người nào, trong lòng lập tức dâng lên cảm giác bất diệu, chậm rãi đem ánh mắt chuyển qua Sở Nam, trong khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt Sở Nam, Hắc y nhân kinh ngạc nói:

- Thiếu chủ Sở gia, ngươi tại sao lại ở đây?

- Ta tại sao lại không thể ở đây?

- Ngươi… ngươi…

Hắc y nhân nói không nên lời, trong lòng thầm suy đoán một sự thật đáng sợ, yếu ớt thăm dò:

- Đám người Vương Đạo Dương… chết… rồi sao?

- Bây giờ có lẽ còn chưa chết, nhưng lát nữa cũng sẽ bị chém đầu.

Sở Nam nhàn nhạt nói, sau đó lại nhìn chằm chằm Hắc y nhân, nói:

- Nếu như ta đoán không sai, ngươi là người của nhóm thế lực thần bí?

- Ngươi nói gì? Ta nghe không rõ!

Hắc y nhân kinh hãi, mặc dù Sở Nam chỉ nói là nhóm thế lực thần bí.

- Xem ra ngươi thực sự là đám bọn chúng, chẳng trách dám đoạt đồ của ta.

- Ngươi muốn thế nào?

Hắc y nhân biết hôm nay gặp chuyện không lành, chớp mắt, trong lòng nảy ra một kế, nói:

- Nếu như Sở thiếu chủ nguyện ý kết giao bằng hữu, bọn ta sẽ xuất ra một nửa bảo tàng, hơn nữa, ngày sau chúng ta còn có thể hợp tác.

Kế này của Hắc y nhân rất tuyệt diệu, muốn kết giao hảo, nếu như có thể thông qua thiếu chủ Sở gia, lôi kéo được Sở gia, như vậy quả thật là trăm lợi mà không hại, thế nhưng, một lời của Sở Nam liền khiến trong lòng hắn cảm thấy lạnh toát.

Chỉ thấy Sở Nam lắc đầu, nói:

- Đối với người của thế lực thần bí các ngươi, ta gặp một người là giết một ngươi. Gặp một đám thì sẽ diệt một đám!

- Sở thiếu chủ, ngươi có thể suy nghĩ kỹ, không phải bằng hữu thì tức là địch nhân, mặc dù ngươi lợi hại, nhưng bọn ta lại có hơn ba trăm người, cho dù ngươi có thể diệt sạch thì chỉ e cũng gặp phải trả giá thảm trọng, thậm chí tử… vong! Hơn nữa, còn sẽ dẫn đến tai họa vô tận với Sở gia các ngươi, thế lực chúng ta rất khổng lồ, các ngươi khó có thể tưởng tượng được…

- Vậy sao?

Đối mặt với sự uy hiếp trắng trợn của Hắc y nhân,Sở Nam chỉ nhàn nhạt nói, sau đó quay sang Thiên Niên Tử Kim Thiềm Thừ, nói:

- Tiểu Tử, cho bọn hắn một chút màu sắc đi.

- Ục…

Thiên Niên Tử Kim Thiềm Thừ khoan khoái kêu lên một tiếng, lập tức phun ra một đoàn độc vụ lớn, độc vụ khuếch tán rất nahnh.

Tên đầu lĩnh Hắc y nhân nhìn thấy tình thế không ổn, lập tức hét lớn:

- Chia nhau chạy đi!

- Làm sao có thể thoát được?

Tất cả mọi kẻ chạy khắp bốn phương tám hướng đều bị đụng phải một bình chướng, bình chướng vô hình này chính là do Sở Nam dùng thuần lực lượng tạo thành, đối với hắn mà nói, lực lượng tạo thành bình chướng này cũng không lớn, chỉ gần 300 vạn cân mà thôi. Thế nhưng đối với những Hắc y nhân này mà nói, so với vách trời còn khó vượt qua hơn.

Rầm rầm rầm rầm…

Cả đám người bị đánh rơi xuống đất, lập tức bị độc vụ của Thiên Niên Tử Kim Thiềm Thừ vây quanh, quần áo Hắc y nhân lập tức mục nát, thân thể biến thành đen nhánh, tiếp đó sinh ra mủ nước, máu xương tan chảy…

Ngay cả nhẫn trữ vật cũng bị hư, bảo vật trong nhẫn trữ vật rơi vung vãi xuống đất.

Chỉ vẻn vẹn rất ít kẻ có thể ngăn cản được kịch độc của Thiên Niên Tử Kim Thiềm Thừ, hoặc là dựa vào tu vi, hoặc là dựa vào pháp bảo.

Chỉ một phút sau, khói độc tản đi, trong đám Hắc y nhân, chỉ còn không quá mười hai người có thể còn đứng được. Ngay cả mười hai người này cũng bị thương thảm trọng, người không giống người, quỷ không giống quỷ.

Đầu lĩnh Hắc y nhân cũng mặt tím tái, không thể ngờ rằng kế hoạch hoàn mỹ như vậy lại xảy ra vấn đề ở thời khắc tối hậu, mà Sở Nam lại không để ý đến hắn, chỉ nói:

- Người vẫn còn nhiều lắm, tiểu hầu tử, đi lấy đồ ăn của ngươi đi!

- Chí… chí… chí…

Tiểu hầu tử hưng phấn kêu lên, thân ảnh lao ra như chớp, chỉ trong ba giây đã trở lại trên lưng Thiên Niên Tử Kim Thiềm Thừ, trong ngón tay dính đầy máu cầm mười một viên nguyên hạch, sau đó xem nguyên hạch như đồ ăn vặt, nuốt vào bụng.

Mà mười một người kia nhìn thấy nguyên hạch của mình bị nuốt, trực tiếp có chung một động tác, đó là ngã xuống đất rồi chết.

- Bây giờ, chỉ còn lại một mình ngươi thôi.

Sở Nam nói với tên đầu lĩnh Hắc y nhân, Hắc y nhân nhìn huyết thủy màu đen đầy đất, trong mắt lóe lên vẻ sợ hãi, lập tức tỉnh táo trở lại:

- Sở thiếu chủ, ta nguyện ý đem tất cả bảo tàng giao ra, hơn nữa ta còn có thể nói cho ngươi biết một bí mật! Chỉ cần ngươi thả cho ta một con đường sống!

- Bí mật?

- Bí mật gì?

- Sở thiếu chủ phải hứa tha cho ta một mạng…

Hắc y nhân nói xong, trong lòng đã nảy ra một chủ ý.

Sở Nam cười nhạt một tiếng, trực tiếp vung quyền đánh về phía Hắc y nhân, nói:

- Ngươi không nói thì không còn cơ hội nữa rồi.

Tên đầu lĩnh Hắc y nhân kinh hãi, không ngờ Sở Nam lại tiếp như vậy, vội vàng gào lên:

- Bên dưới Thánh Hỏa Sơn có một hỏa mạch…

- Vậy cũng gọi là bí mật sao?

Sở Nam khinh thường nói:

- Ngươi có phải muốn nói tên của nó là Thánh Sát Hỏa Mạch hay không?

- Làm sao ngươi biết?

- Ta còn tưởng rằng ngươi muốn nói đến tổ chức thần bí không thể lộ diện của các ngươi là cỗ thế lực gì cơ đấy! Nếu như ngươi nói bí mật này thì ta còn có thể miễn cưỡng tha cho ngươi một mạng, đáng tiếc…

Sở Nam lạnh lùng nói, quyền đã biến thành trảo, một phát chộp lấy cổ tên đầu lĩnh Hắc y nhân.

Tên đầu lĩnh Hắc y nhân cảm giác được khí tức tử vong, vội vàng hét lên:

- Sở Nam, ngươi đừng làm càn, thế lực của chúng lớn đến mức ngươi không tưởng tượng nổi, nếu ngươi thức thời thì hãy ngoan ngoãn thả ta ra, bằng không, trên trời dưới đất đều sẽ có ngươi truy sát ngươi, cho đến khi hủy diệt ngươi!

- Những lời này lão tử nghe rất nhiều rồi, từ lúc bắt đầu ở Hoàng Phủ Triệt cho đến Thần Khí Sơn, không ngừng có kẻ nói như vậy với ta, ngươi tốt xấu gì cũng là Võ Đế sơ cấp, nhưng lại không đổi được câu nói nào mới lạ hơn sao? Thí dụ như thần phục ta…

Sở Nam nhàn nhạt nói, tên đầu lĩnh vừa rồi sắc mặt còn giả bộ trấn định, nhưng rốt cuộc cũng không trấn định được nữa, thân là Võ Đế sơ cấp, tất nhiên hắn biết được không ít tin tức, lúc nghe Sở Nam nhắc đến Thần Khí Sơn, Hắc y nhân liền nghĩ đến Sở Nam là ai.

Giờ khắc này, trong lòng hắn chợt dâng lên khiếp sợ, so với toàn bộ khiếp sợ bốn trăm năm qua cộng lại còn lớn hơn, tên Hắc y nhân há mồm, run rẩy nói:

- Ngươi… ngươi có phải là… Lâm Vân…

Sau khi nói ra những lời này, tên Hắc y nhân tựa như đã dùng hết toàn thân khí lực, trong đầu lóe lên từng chuỗi nghi vấn:

- Lâm Vân Bắc Tề Quốc chính là Sở Nam Đại Khánh Quốc, thiếu chủ Sở gia như thế nào lại tới Bắc Tề Quốc? Chẳng lẽ thiếu chủ Sở gia chính là con cờ mà hoàng đế Đại Khánh Quốc bố trí sao?

- Ngươi đoán không sai.

Sở Nam mỉm cười, lại hỏi:

- Đúng rồi, không phải ngươi có Võ Đế chi "Trường" sao?

- Có ý gì?

- Ngươi còn chưa tự bạo sao? Ta nhớ người của thế lực các ngươi đều là một đám không sợ chết, đến lúc này có lẽ nên tự bạo mới đúng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui