Vũ Nghịch Càn Khôn

Vũ Thiên Thanh bị thái độ không thèm quan tâm của Sở Nam chọc giận, quát:

- Ngũ Hành Sát!

- Ngũ Hành Sát? Thủy và Thổ đã bị mất, còn có thể gọi là Ngũ Hành Sát? Thật đúng là nực cười!

Sở Nam không để Ngũ Hành Sát vào mắt, tuy nhiên Ngũ Hành kia cũng có chút hình dáng giống Ngũ Hành tương sinh, chỉ là thiếu khuyết Thủy và Thổ mà thôi, vì vậy tạo nên ảnh hưởng lớn cho Ngũ Hành, Sở Nam lẩm bẩm nói:

- Thiêu tận Ngũ Hành!

Lúc này, Vũ Thiên Thanh âm hiểm cười, thốt ra hai chữ:

- Nguyên… Sát!

- Nguyên Sát?

Sở Nam vừa lẩm bẩm một câu, viêm tương vốn đang thiêu đốt Mộc Sát Kim Sát Hỏa Sát trong Ngũ Hành Sát, đột nhiên hắn chợt cảm thấy không đúng, nguyên lực mênh mông trong thể nội đột nhiên nổi lên ba động.

Trong lúc chấn động này, Ngũ Hành nguyên lực giống như không bị khống chế mà tiết ra ngoài. Bởi vì nguyên lực bị tiết ra ngoài cho nên uy năng của viêm tương cũng yếu dần, từ từ bị Ngũ Hành Sát của Họa Địa Vi Sát chế trụ.

Vũ Thiên Thanh thấy Sở Nam sững sờ, cười nói:

- Thế nào? Cảm giác không tệ chứ hả? Vào Họa Địa Vi Sát trận thì chỉ có đường chết, mặc kệ ngươi có bao nhiêu nguyên lực, dù nguyên lực của ngươi có nhiều như biển cũng sẽ bị hút cạn, cho đến khi khô kiệt, cho đến khi ngươi mất mạng…

Đang nói đắc ý, vtt lại nhìn thấy Sở Nam nở nụ cười, Vũ Thiên Thanh không khỏi sững sờ, hỏi:

- Ngươi cười cái gì?

- Ngươi không biết ngươi rất giống một thằng hề sao?

- Thằng hề? Một kẻ sắp chết thì làm gì có tư cách nói hai chữ này?

Trong mắt Vũ Thiên Thanh lóe lên vẻ giận dữ:

- Nếu như có thể trực tiếp trảm sát ngươi, cho dù có là thằng hề thì đã sao?

- Nhưng ngươi cho rằng, ngươi có thể giết được ta?

- Nực cười, hút cạn nguyên lực của ngươi, ngươi còn không chết sao?

Vũ Thiên Thanh nhìn thấy viêm tương trong trận càng lúc càng suy nhược, ánh mắt nhìn Sở Nam không khác gì nhìn một cỗ tử thi.

- Hút cạn nguyên lực của ta? Chỉ bằng vào ngươi? Ngươi có thể sao? Nói mạnh miệng không sợ sái hàm!

Dứt lời, viêm tương trong trận liền biến mất, song thủ Sở Nam xoay tròn, lập tức xuất hiện dòng xoáy dị Ngũ Hành.

Nhìn thấy dòng xoáy kia, ánh mắt Vũ Thiên Thanh bạo phát tinh quang.

- Thôn hấp nguyên lực? Vậy thì để xem ai nuốt ai!

Sở Nam thốt ra một câu, dòng xoáy dị Ngũ Hành lóe lên, uy năng Ngũ Hành Sát trong Họa Địa Vi Sát lập tức bị dòng xoáy dị Ngũ Hành nuốt ngược lại.

- Phản thôn hấp?

Hai mắt Vũ Thiên Thanh phát lạnh, cắn răng nói:

- Cho dù ngươi có thể thôn hấp được Ngũ Hành Sát thì đã sao? Ngươi chống đỡ được sự thôn hấp của Họa Địa Vi Sát sao? Ngươi không chống đỡ được thì ngươi chỉ có đường chết!

- Mở to mắt chó của ngươi ra mà nhìn cho rõ.

Sở Nam hét lớn một tiếng, lúc cỗ uy năng kia lại lần nữa muốn đem nguyên lực của hắn thôn hấp, dòng xoáy dị Ngũ Hành lấy hắn làm trung tâm, sau đó lan ra.

Ngay lập tức, uy năng “Nguyên Sát” cũng bị cuốn vào dòng xoáy dị Ngũ Hành, bị Sở Nam thôn hấp sạch.

- Làm sao có thể?

Vũ Thiên Thanh không thể bình tĩnh nổi nữa, thoáng cái từ trên ghế nhảy dựng dậy, đôi mắt mở lớn, ngẩn người nhìn Sở Nam. Lúc này, Sở Nam cũng rất kinh hỉ, hắn vốn chỉ muốn thôn hấp lại năng lượng của hắn đã bị hút mất, nào ngờ, khi thôn hấp cỗ năng lượng này, hắn liền cảm thấy một cỗ năng lượng mênh mông bị cuốn vào trong dòng xoáy dị Ngũ Hành.

- Cỗ năng lượng này thật khổng lồ, là năng lượng gì?

Sở Nam lẩm bẩm, cả toàn đại điện trung tâm bắt đầu run rẩy, Sở Nam thoáng cái hiểu ra:

- Thì ra đây chính là toàn bộ năng lượng để duy trì Họa Địa Vi Sát trận, nếu như toàn bộ năng lượng đều bị ta hút cạn sạch thì đại trận này cũng tự sụp đổ, xem ra không cần phải dùng lực để phá nữa…

Vũ Thiên Thanh lẩm bẩm:

- Hắn không ngờ có thể đem năng lượng của đại trận thôn hấp mất, năng lượng không còn, cho dù Họa Địa Vi Sát trận có 108 biến hóa thì cũng không thể phát huy nửa phần công hiệu!

Tên mập và tên gầy sắc mặt cũng đại biến, chân tay luống cuống.

Thanh âm Sở Nam lại truyền ra:

- Muốn giết người cướp của, ngươi trước hết phải xem lại bản thân mình có thực lực này hay không, bằng không thì cũng sẽ giống như Họa Địa Vi Sát này, nuốt nguyên lực của ta không thành, trái lại còn bị ta nuốt sạch.

Trong đôi mắt Vũ Thiên Thanh lúc này tràn đầy vẻ âm lệ.

- Cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu như ngươi giao ra Vũ Hóa Phiến, ta tha cho ngươi một mạng, những bảo tàng kia vẫn là của ngươi, bằng không, ta sẽ khiến cả mạng lẫn tiền của ngươi đều không còn!

Sở Nam vừa dứt lời, Vũ Thiên Thanh vẫn không thèm chú ý, lạnh lùng nói:

- Họ Sở kia, ta thừa nhận, ngươi quả thực rất lợi hại, không ngờ có thể nuốt sạch năng lượng của đại trận, thế nhưng, ngươi tưởng ngươi là vô địch sao? Ngươi cho rằng ngươi chạy thoát được à? Ta nói cho ngươi biết, không có khả năng! Tiểu tử, đi chết đi!

-DG-: Cố quá thành quá cố

Dứt lời, Vũ Thiên Thanh liền chộp lấy lão Nhị và lão Tam, đột nhiên biến mất giữa đại điện. Lúc lại xuất hiện nữa thì Vũ Thiên Thanh liền quát lên trong không trung:

- Họa Địa Vi Sát trận, bạo!

Vũ Thiên Thanh sớm đã quyết định từ bỏ Vũ Hóa Môn, cho nên càng không cần phải nói đến cái trận pháp này, Vũ Thiên Thanh muốn dùng năng lượng của đại trận để tự bạo, để diệt sát Sở Nam, nhìn thấy đại điện trung ương bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, khói bụi tràn ngập, Vũ Hóa Sơn không ngừng lung lay, Vũ Thiên Thanh cười nói:

- Cho dù ngươi có thực lực phi phàm thế nào thì cũng không thể thoát khỏi một kiếp này!

Chính lúc này, lão quái vật lại lần nữa từ xa chạy đến, nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng đột nhiên cảm thấy lạnh buốt, lẩm bẩm:

- Thiếu chủ Sở gia quả thật quá tự đại, lão tử đã sớm nhắc nhở hắn, Vũ lão đầu này nhất định rắp tâm hại người, hắn lại không tin, bây giờ phải làm sao đây? Cảnh giới Võ Tôn chân chính của lão tử cũng tan thành mây khói rồi…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui