Vũ Nghịch Càn Khôn

Lại một tháng nữa trôi qua, Sở Nam chỉ còn cách cửa hang bảy bước.

Sở Nam bây giờ đã hoàn toàn biến thành một huyết nhân, thế nhưng trên mặt vẫn vô cùng kiên nghị, vết thương thật sâu lộ ra từng khe rãnh huyết hồng, thoạt nhìn vô cùng dữ tợn.

Thế nhưng trong khoảnh khắc này, Sở Nam lại không quan tâm đến bản thân trở nên xấu xí như thế nào, sau một tháng chống chọi gian khỗ, trọng kiếm đã có thể vung vẩy dễ dàng hơn, trong cuộc chống chọi sinh tử này, mặc dù Sở Nam vung trọng kiếm vẫn còn rất hỗn loạn, thế nhưng bên trong sự hỗn loạn này lại có một loại kết cấu chặt chẽ nào đó.

Nói cách khác là theo một quy luật nhất định.

Theo lẽ thường mà nói, tạo thành một quy luật nhất định, lại sử dụng nguyên lực thì bắt đầu hình thành một vũ kỹ mới.

Đối với việc này, Sở Nam lai không hề để tâm, chỉ biết tự mày mò một bộ kiếm pháp thích hợp với hắn, so với sử dụng Khai Thiên Thập Bát Thức thì còn thuận lợi hơn, mặc dù tới tới lui lui cũng chỉ có hai chiêu.

Trong lúc Sở Nam trầm mê trong bộ kiếm pháp này, thậm chí hắn đã quên mất đau nhức kịch liệt mà cương phong đem đến cho hắn, tốc độ của cương phong cực nhanh, từ bốn phương tám hướng thổi tới, Sở Nam lúc vừa bắt đầu thì tay chân có chút luống cuống, bị cản lại, càng về sau thì lại chủ động phản kích, lúc tính mạng bị uy hiếp thì tốc độ múa kiếm cũng càng lúc càng nhanh.

Ngày hôm nay, trong con ngươi sâu thẳm của Sở Nam thì đã lóe lên tinh quang, thu kiếm đứng thẳng, tùy ý để cương phong cắt lên người, trong miệng khẽ lẩm bẩm:

- Vũ kỹ trong thiên hạ, chỉ có tốc độ là không đổi! Đúng rồi, tốc độ của cương phong rất nhanh, chỉ cần tốc độ của ta nhanh mãnh hơn so với cương phong, như vậy thì công kích của cương phong sẽ không còn hiệu quả đối với ta nữa.

Nghĩ đến đây, trọng kiếm vung lên dựa theo bộ kiếm pháp mà hắn tự mày mò ra, thương tổn do cương phong gây ra trên người Sở Nam cũng dần dần ít hơn.

Hết ngày này qua ngày khác, mấy chục ngày trôi qua, kiếm pháp của Sở Nam càng lúc càng nhuần nhuyễn, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh, cương phong chỉ có thể ở quanh người Sở Nam gào thét mà không thể đến gần thân thể Sở Nam được.

Đến thời hạn ba tháng, Sở Nam thu kiếm lại, cầm kiếm đứng thẳng, khẽ lẩm bẩm:

- Bộ kiếm pháp này ta sáng chế ra từ trong cương phong cuồng loạn, mà Loạn Phong Cương Trảm bây giờ chỉ có hai thức, thức thứ nhất là phòng ngự, ngay cả nước cũng khó lọt, thức thứ hai là công kích, trong chớp mắt chém hơn trăm lần, đem toàn bộ cương phong đánh tan!

- Loạn Phong Cương Trảm thức thứ nhất!

Sở Nam hét lớn một tiếng, theo phản xạ có điều kiện mà phát ra Thổ nguyên lực, một đạo quang quyển thổ hoàng sắc trong nháy mắt đem toàn bộ cương phong ngăn lại, những cương phong sắc bén giương nanh múa vuốt không tạo thành chút hiệu quả nào.

- Loạn Phong Cương Trảm thức thứ hai!

Lại hét lớn một tiếng, Kim nguyên lực bị kích phát, trọng kiếm lóe lên quang hoàng kim sắc, Sở Nam trong chớp mắt liền xuất ra 108 kiếm, kiếm ảnh lóe lên, chỉ để lại từng đạo tàn ảnh kim quang, mãnh liệt đánh tan tất cả những cương phong cuốn đến.

Cương phong giống như có sinh mạng, có linh tính, đối với Sở Nam hận thấu xương, rõ ràng lúc đầu đây vẫn là kẻ tùy ý để bọn chúng khi dễ, thế nhưng chỉ qua hại tháng, kẻ này tại sao lại trở nên lợi hại như vậy? Không chỉ không khi dễ được hắn, ngược lại còn bị hắn khi dễ.

Thế nhưng, Sở Nam vẫn không hài lòng, khẽ lẩm bẩm:

- Bây giờ ta chỉ có thể đánh ra 108 kiếm, nếu như có một ngày ta có thể trong chớp mắt đánh ra mấy vạn kiếm, có lẽ có thể đến tìm Thiên Nhất Tông và Huyền Vô Kỳ đánh một trận rồi!

Trong lúc Sở Nam đứng yên tại chỗ, không hề chống cự cương phong quét đến, nhắm mắt thể nghiệm sự đau đớn mà cương phong mang lại, sau đó hồi tưởng lại trải nghiệm hơn hai tháng qua.

Ngoài động Cương Phong, Tử Mộng Nhân đã đi ra khỏi động Cương Phong, muốn gọi Sở Nam trở về, liền hô lớn:

- Hàn gia gia, người có thể gọi tên ngốc ra được không, hắn ở tầng thứ hai đã đủ ba tháng rồi.

- Tiểu Mộng Nhân, tên bằng hữu của ngươi không có ở tầng thứ hai.

- Vậy hắn ở đâu? Chẳng lẽ đi rồi sao? Tên ngốc đáng chết, thế mà lại không đợi ta, chờ xem ta thu thập hắn như thế nào! Hừ….

Tử Mộng Nhân tức giận lẩm bẩm, lại nói:

- Không đúng, tên ngốc không có khả năng không đợi ta.

Lão nhân tóc trắng bật cười nói:

- Hắn bây giờ đang ở tầng thứ tư.

- Cái gì? Tầng thứ tư? Hắn muốn chết sao? Như thế nào lại chạy đến tầng thứ tư?

Tử Mộng Nhân lúc này lại càng tức giận hơn, lão nhân tóc trắng nghĩ đến cảnh tượng mà mình đã thấy những ngày qua, lại phụ họa thêm:

- Hắn quả thật là muốn chết….

- Hàn gia gia, người nhanh gọi tên ngốc ra đi, nếu như hắn xảy ra chuyện gì thì Tam gia gia….

- Tiểu Mộng Nhân đừng lo lắng, hắn không sao cả!

- Không sao cả?

Tử Mộng Nhân ngạc nhiên, lại hỏi:

- Tên ngốc ở tầng thứ tư mà không sao cả?

- Không chỉ không sao, ngược lại còn có thu hoạch lớn, tiểu Mộng Nhân, bằng hữu của ngươi cũng không phải là một tên ngốc, mà là một thiên tài, thiên tài trăm năm khó gặp, không ngờ lại có thể tự sáng chế….

- Tên ngốc là thiên tài? Hắn cho dù có là thiên tài thì vẫn là tên ngốc của ta.

Tử Mộng Nhân nói, trong lời nói tràn đầy tự hào:

- Thế nhưng, nếu đã không có chuyện gì thì người hãy gọi tên ngốc ra đi, trận tỷ thí sắp bắt đầu rồi, hắn còn phải chuẩn bị.

Lão nhân tóc trắng cười nói:

- Hắn ở đây chính là nơi chuẩn bị tốt nhất, tiểu Mộng Nhân, ngươi hãy về trước đi, đến lúc đó ta sẽ gọi hắn, không đễ hắn lỡ mất cuộc thi đâu.

- Được rồi, ta ở đây với tên ngốc.

- Cha ngươi phái người đến đón ngươi về.

- Ta không về.

- Thái gia gia của ngươi cũng đã về rồi.

- Thái gia gia đã trở về rồi sao?

Vẻ mặt Tử Mộng Nhân tràn đầy kinh hỉ, vội reo lên:

- Hừ, ta phải tìm Thái gia gia giải oan, Hàn gia gia, người nhớ gọi tên ngốc nha!

- Đi đi, ta mặc dù đã già, nhưng trí nhớ vẫn còn tốt lắm.

Tử Mộng Nhân cao hứng rời khỏi động Cương Phong, lão nhân tóc bạc lại lẩm bẩm:

- Loạn Phong Cương Trảm, Kim Thổ thuộc tính, thân thể cường hãn, còn có thanh trọng kiếm kia nữa, quả là rất ý tứ.

Động Cương Phong, tầng thứ tư, Sở Nam tự sáng tạo ra vũ kỹ, lông mày càng lúc càng nhíu chặt, hắn vừa bước về phía trước một bước, thêm một bước, cứ như vậy đã tiến được ba bước, lúc này Sở Nam mới dừng lại, ánh mắt hữu thần, khẽ lẩm bầm:

- Đại lục Thiên Vũ, bất luận là võ quyết hay là vũ kỹ đều chia làm năm loại thuộc tính Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, thế nhưng cương phong này là thuộc tính gì? Là Kim? Là Hỏa? Là Thủy? Là Mộc? Hay là Thổ? Hay tất cả đều không phải?

- Nếu như cương phong không thuộc về Ngũ Hành thì cương phong làm sao tồn tại trên thế gian này? Và tồn tại dưới hình thức gì?

Sở Nam khổ sở suy ngẫm, lại nghĩ:

- Bình thường, lúc đánh quyền cũng sinh ra gió, lúc bổ kiếm cũng sinh ra gió, ngay cả lúc thác nước từ trên trời lao thẳng xuống dưới cũng sinh ra gió, gió cuốn cuồng sa, gió trợ thế lửa, gió táp mưa sa, rét cắt da cắt thịt….

- Gió nếu như không thuộc về Ngũ Hành, thế nhưng vẫn tồn tại, hẳn phải có đạo lý tồn tại của nó, chỉ có điều ta chỉ không biết nó tồn tại dưới hình thức gì mà thôi! Phong? Cái gì gọi là Phong?

Ánh mắt Sở Nam nhìn thẳng, nhìn về phía gió thoát ra từ trong động, kéo dài một dấu vết, từng đạo cương phong thổi qua, dấu vết cũng càng lúc càng sâu, trong đầu Sở Nam lại nghĩ đến một vấn đề quan trọng hơn:

- Trong thạch động này vốn không có dấu vết, nhưng bây giờ lại xuất hiện nhiều vết rãnh như vậy, thì trên thân thể của ta cũng khó có thể tưởng tượng được, trong cơ thể ta vốn không có kinh mạch, ta có phải cũng có thể giống như cương phong, trong thân thể không có kinh mạch sáng tạo ra kinh mạch hay không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui