Vũ Nghịch Càn Khôn

Tại thời khắc tử vong cuối cùng, Vũ Thiên Thanh rốt cuộc cũng hiểu tại sao lời nguyền rủa của lão quái vật lại linh nghiệm như vậy, tia lôi điện vừa rồi không chỉ giày vò hắn mà còn khiến nguyên lực trong người hắn không còn lại bao nhiêu.

- Đây hết thảy đều là âm mưu, ngươi cố ý bổ vào nhẫn trữ vật của ta, ngươi cố ý làm tiêu hao nguyên lực của ta, ngươi cố ý…

Vũ Thiên Thanh điên cuồng hét, dường như đã mất đi lý trí.

Trước đó vài phút, Vũ Thiên Thanh hắn một tay cầm Vũ Hóa Phiến, một tay cầm vô số bảo tàng, hắn tin rằng, chỉ cần cho hắn thời gian, hắn sẽ có thể đứng trên đỉnh cao, không cần phải ngưỡng mộ bất kỳ kẻ nào nữa, tất cả mọi người đều phải phủ phục dưới chân hắn.

Nhưng lúc này, tất cả mộng tưởng của hắn đều đã bị nghiền nát.

Lôi điện dũng mãnh tràn vào trong cơ thể, đem tiềm năng của hắn dưới áp bách tử vong bộc phát hủy diệt không còn sót chút nào, ngay cả tự bạo tay trái cũng không được chứ đừng nói là vung Vũ Hóa Phiến xuống.

Tay phải vô lực, năm ngón tay buông ra, Vũ Hóa Phiến rơi xuống.

Vũ Hóa Phiến đương nhiên sẽ không từ không trung rơi xuống đất, trong khoảnh khắc Vũ Thiên Thanh buông tay, nó đã rơi vào tay Sở Nam.

Sở Nam cầm Vũ Hóa Phiến, trong nháy mắt tiếp xúc, tinh huyết Long Kỳ Lân trong cơ thể đột nhiên trở nên kích động, lưu chuyển hết sức cuồng mãnh, trong đầu hét lên:

- Phong, Vũ Hóa Phiến, quạt xuống có thể tạo ra cuồng phong…

Một loại cảm giác kỳ lạ khiến Sở Nam tin rằng hắn có thể thông qua Vũ Hóa Phiến này hiểu rõ được “cái gì gọi là phong”, thăm dò ra sự huyền bí của phong! Không chỉ vậy, Sở Nam cũng có thể có thêm một thủ đoạn bảo mệnh.

Chỉ có điều, lúc này không phải là lúc thăm dò, Sở Nam thu hồi Vũ Hóa Phiến, lại từ trên người Vũ Thiên Thanh đoạt lại những nhẫn trữ vật mà hắn chưa kịp hủy đi ấn tích, nhàn nhạt hỏi:

- Ngươi không định tự bạo sao?

Nhìn bộ dạng không chút sợ hãi nào của Sở Nam, Vũ Thiên Thanh đương nhiên biết hắn khẳng định không thể tự bạo, vì vậy, Vũ Thiên Thanh bắt đầu đàm phán:

- Tha cho ta một mạng!

- Không thể nào!

- Ta có thể làm cho ngươi rất nhiều chuyện!

- Nhưng ngươi không thể làm một con chó trung thành!

- Ngươi lưu ta lại, sẽ có lợi ích hơn so với giết ta, toàn bộ Vũ Hóa Môn đều trở thành đồ vật trong tay ngươi!

- Không được, ngươi đã biết quá nhiều! Hơn nữa, lúc trước ngươi muốn dồn ta vào chỗ chết, người như vậy, ta làm sao dám lưu lại? Một ngày đó cắn sau lưng ta một cái, như vậy không phải ta tự tìm khổ sao? Đổi lại là ngươi, ngươi sẽ tha cho ta một mạng sao?

Vũ Thiên Thanh tuyệt vọng, hối hận vô cùng, thầm nhủ:

- Sớm biết vậy thì chọc vào tên sát tinh này làm gì? Ngay cả bảo tàng không cướp được, trái lại còn bị mất Vũ Hóa Phiến, mất luôn cả tính mạng…

- Lúc muốn chơi trò hắc ăn hắc, ngươi phải biết rõ mình đến cùng có thể làm được hay không. Bằng không sẽ giống như lúc này, tự nhiên mất đi tính mạng.

Sở Nam nói xong, lực lượng tràn lên người Vũ Thiên Thanh, thân thể Vũ Thiên Thanh bắt đầu vỡ nát, từ cánh tay lan đến ngực, đến chân…

Đến lúc này, ba gã cao thủ tuyệt đỉnh của Vũ Hóa Môn đều đã vẫn lạc.

Đúng lúc này, thanh âm lão quái vật từ đằng xa truyền đến:

- Vũ lão đầu, lão tử trở về rồi, lão tử phải nguyền rủa ngươi, để thiên lôi đánh chết ngươi, đánh chết…

Lão quái vật còn chưa dứt lời thì liền thấy Sở Nam đi đến trước mặt, không khỏi hét lớn:

- Thiếu chủ, ngươi chưa chết?

- Ngươi còn phải bán mạng cho ta một trăm năm, ta bây giờ chết thì không phải quá tiện nghi cho ngươi sao?

Tâm tình Sở Nam rất tốt, hạ thân xuống đất, đi nhặt nhẫn trữ vật của Vũ Thiên Thanh, chiếc nhẫn trữ vật lúc này đã bị tàn phá chút ít.

- Lão quái vật “ách” một tiếng, hỏi:

- Vũ lão đầu đâu rồi?

- Ta sống thì hắn tất nhiên là chết rồi.

- Vậy Vũ Hóa Phiến thì sao?

Lúc lão quái vật nói đến Vũ Hóa Phiến cũng có chút kích động.

Sở Nam nhàn nhạt hỏi:

- Ngươi muốn sao?

Lão quái vật khựng lại, sau đó cười xấu hổ, nói:

- Được rồi, bảo bối như vậy chỉ có người đại phúc duyên mới có, ta là người phúc duyên mỏng, không hưởng thụ nổi…

- Vào trong Vũ Hóa Môn, đem tất cả mọi thứ đáng giá đóng gói mang đi, nhất là các loại trận pháp, hiểu chưa?

- Hiểu rồi, còn không phải đánh cướp hay sao.

- Tốc độ nhanh một chút!

Thân hình lão quái vật thoáng cái biến mất, đệ tử Vũ Hóa Môn sớm đã bị kinh động, tên chưởng môn Vũ Hóa Môn càng biết rõ ba người Vũ Thiên Thanh đều đã vẫn lạc, mà lão quái vật lại cướp đến, căn bản không thể phản kháng được chút nào, cho dù hắn có phản kháng thì cũng sẽ không làm nên chuyện gì.

Sở Nam lẩm bẩm:

- Để cho một nửa bước Võ Tôn đi làm chuyện lặt vặt này liệu có phải có chút xa xỉ không?

Rất nhanh, lão quái vật đã phục mệnh trở về, Sở Nam cũng không dừng lại tại đây, ngược lại dẫn hắn đến môn phái tiếp theo, lão quái vật theo sau Sở Nam, trong lòng thầm nghĩ:

- Lôi điện lúc trước hẳn không phải là công lao của thiếu chủ chứ?

o0o

Mà lúc lão quái vật đang nguyền rủa và Sở Nam đang phóng thích lôi điện, ở một phía cực xa có một người quần áo rách rưới ngẩng mạnh đầu nhìn lên, lẩm bẩm:

- Tia lôi điện này thật quỷ dị, không giống thiên chi vật (*)…

(*) thứ do thiên nhiên tạo ra.

Có nghi vấn giống người này, còn có vài người nữa…

o0o

Ba canh giờ sau, lão quái vật hỏi:

- Thiếu chủ, tiếp theo chúng ta đến môn phái nào?

Trên mặt lão quái vật tràn đầy hưng phấn, trong ba canh giờ này, bọn hắn đã vơ vét sạch tài sản của hơn mười môn phái.

Trong Đại Khánh Quốc, không gian để môn phái sinh tồn vốn rất ít, lại bị Sở Nam và lão quái vật náo loạn một phen như vậy, chỉ sợ trong trăm năm, thế lực tông phái khó mà khôi phục nổi, đương nhiên, môn phái hiện tại, nếu luận thực lực thì Thái Nguyên Môn là mạnh nhất rồi.

- Khô Lâu!

- Khô Lâu? Đây không phải tổ chức sát thủ bài danh đệ nhị Đại Khánh Quốc sao?

- Đúng vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui