Vũ Nghịch Càn Khôn

Ngay tức thì, vài đạo phong bạo ập đến, Sở Nam không trốn tránh, quả quyết ra tay, quạt xuống một cái, cuồng phong tràn ra, cuồng phong lần này so với lúc trước Sở Nam thi triển thì còn uy mãnh hơn gấp trăm lần, cuốn thẳng về phía trước.

Ngay lập tức phong bạo chạm nhau, cuồng phong do Vũ Hóa Phiến phát ra không thể chôn vùi hay hủy diệt phong bạo tử khí, nhưng lại đem phong bạo tử khí ép phong bạo tử khí phải chuyển hướng, khiến phong bạo tử khí đánh tới tầng hàng rào kia.

- Rẹt…

Âm thanh yếu ớt vang lên trong cơn lốc tử khí, chỉ trong chớp mắt đã bị chôn vùi, Sở Nam nhạy cảm phát giác ra, lúc nghe thấy âm thanh này, xác định phương vị nó truyền tới, thân hình nhảy lên, đồng thời lôi điện đã được áp súc cũng nhằm về phía âm thanh đó mà bổ xuống.

Lập tức, một khe nứt xuất hiện trước mắt.

Thân thể vận chuyển Thiên Nhai Chỉ Xích, nhanh chóng lách vào.

Vừa đến nơi “yên tĩnh”, Sở Nam liền hét thảm một tiếng, máu tươi Long Kỳ Lân từ khắp toàn thân tràn ra, không phải máu tươi màu đỏ mà còn có hắc sắc lẫn trong đó, đây chính là kết quả do bị tử khí ăn mòn, nhưng hắc sắc cũng không nhiều, bởi dù sao thì tinh huyết Long Kỳ Lân cũng không tầm thường.

Nguyên nhân Sở Nam hét thảm thiết là bởi vì trong mảnh rừng cây “yên tĩnh” này còn tràn ngập nhiều phong bạo khủng bố hơn, chỉ là những phong bạo này không biết tồn tại ở phương thức nào, không ngờ lại đem toàn bộ phong bạo hóa tĩnh.

Tựa như trên mặt nước không chút gợn sóng, nhưng dòng chảy ngầm bên dưới lại cực kỳ mãnh liệt.

Tử khí thừa cơ tràn vào một lượng lớn, loại tử khí này tinh thuần đến dọa người, căn bản không phải là đối tượng mà sinh mệnh lực có thể ngăn cản, vào lúc này, sinh mệnh lực đã bị khắc, ngay cả lực lượng và Ngũ Hành nguyên dịch cũng chỉ có thể thối lui về sau.

Tử khí trong rừng cây quả thực hung mãnh, lập tức phá vỡ da thịt huyết nhục gân cốt, tức tốc tiến về đan điền, lúc tử khí đang muốn xông vào đan điền thì tia lôi điện tử sắc liền phát uy, lập tức có tiếng “rẹt rẹt rẹt…” truyền ra, những tử khí vô cùng tinh thuần này cũng bị đạo lôi điện tử sắc kia đánh tan.

Sở Nam lại lần nữa cảm thán sự cường hãn của lôi điện tử sắc, đồng thời cũng phát hiện lôi điện tử sắc đã có chút hư nhược, lúc trước ngay cả khi bổ tan Hỏa pháp tắc cũng không xuất hiện tình huống như vậy.

Tử khí lại lần nữa tràn tới, khóe miệng Sở Nam nhếch lên nụ cười tà, hắn không thi triển Loạn Phong Cương Trảm chém đến chống cự không gian tử khí phong bạo tinh thuần này, ngược lại tùy ý để phong bạo “yên tĩnh” này tàn sát bừa bãi cơ thể, còn hắn thì liều mạng rèn luyện.

Ánh mắt Sở Nam nhìn chằm chằm vào mảnh rừng cây, kéo lê bước chân đầy máu tiến vào trong mảnh rừng cây, cây cối có sinh mệnh chính là chỗ dựa để Sở Nam có gan làm vậy.

Khoảng cách không đến 10 mét lại khiến Sở Nam đi suốt nửa canh giờ, trong nửa canh giờ này, thân thể của hắn đã lộ xương cốt trắng hếu. Tính mạng của hắn giống như ngọn lửa lay lắt trong gió, tùy thời sẽ đạt đến cực hạn của tính mạng.

Đúng lúc này, song thủ Sở Nam siết chặt lấy một thụ mộc, trong nháy mắt, Sở Nam liền cảm giác được bên trong thụ mộc không phải ẩn chứa tử khí, mặc dù những cây cối này là do tử khí ngưng tụ thành, nhưng Sở Nam lại nhạy cảm phát giác ra, bên trong chính là sinh khí do tử khí thai nghén ra, sinh mệnh lực.

Không chút do dự, Sở Nam liền vận chuyển Thảo Mộc Quyết tầng thứ ba, lập tức sinh mệnh lực không ngừng tràn về cơ thể Sở Nam, uy lực của sinh mệnh lực này thật cường hãn, vừa nhập vào cơ thể đã lập tức khắc chế tất cả những tử khí ở trong tế bào của Sở Nam rồi.

Đúng vậy, lúc sinh mệnh lực có thể tồn tại bên trong tử khí này tiến vào trong cơ thể sn, Sở Nam liền phát hiện tử khí bị khắc chế.

Sở Nam trong lúc kinh hỉ thì cũng tràn đầy ngạc nhiên.

Phong bạo khủng bố đến tận cùng lại diễn hóa vô cùng “yên tĩnh”, trên người mặc dù không ngừng bị phong bạo “yên tĩnh” tàng sát bừa bãi, nhưng Sở Nam vẫn đứng yên, tùy ý để tử khí giương nanh múa vuốt, hung hăng tàn sát bừa bãi.

Chỉ có điều, trong mảnh thụ lâm ở trung tâm tử khí này cũng xảy ra địa biến nhỏ, sinh mệnh lực bị Sở Nam thôn phệ liền biến thành hư vô, phảng phất như chưa từng xuất hiện trên thế giới này.

Cây cối hư vô, còn thân thể Sở Nam lại bừng bừng sinh cơ, theo sinh mệnh lực từ trong tử khí thai nghén ra đều bị Sở Nam đưa vào đan châu, mầm mống Diệt Nguyên Minh Đằng lại lần nữa phát sinh biến hóa, sinh mệnh lực thông qua đường kinh mạch thứ mười vận chuyển, uy năng tăng mạnh, những sinh mệnh lực lúc trước hoàn toàn bị tử khí hắc chế, rốt cuộc cũng khiến nó không thể ăn mòn được thêm chút nào, phẩm chất của mầm mống Diệt Nguyên Minh Đằng lại lần nữa tăng lên.

Mặc dù tử khí không thể khiến Sở Nam chân chính bước vào tử lộ, hủy diệt hoàn toàn, nhưng Sở Nam cũng cảm giác được sinh mệnh lực và tử khí đang xoay tròn trong huyết nhục tế bào, với phương thức xoay tròn này đang dần dần tiến hành biến dị.

- Nếu dựa theo cảm giác này, dưới phương thức dị biến tổ hợp lại thì mặc dù nhục thể của ta trở nên mạnh mẽ, nhưng chắc chắn sẽ xuất hiện chỗ thiếu hụt, chỗ thiếu hụt này bình thường cũng không tính là gì, nhưng khi đến cảnh giới nhất định, hoặc là tại thời khắc mấu chốt thì chỗ thiếu hụt này sẽ là tồn tại trí mạng.

Sở Nam thầm nghĩ, cũng đã nghĩ qua cơn lốc cuồng mãnh lúc trước, nhưng hắn vẫn cảm thấy không thỏa đáng, bản thân vẫn không thể đem sinh khí và tử khí cùng dung hợp hoàn mỹ lại một chỗ, không thể cùng thân thể kết hợp mật thiết được.

- Đã luyện tử khí thì ta sẽ luyện đến tốt nhất.

Ánh mắt Sở Nam nhìn thụ mộc chợt sáng lên, lẩm bẩm:

- Những thụ mộc này, tử khí và sinh khí cùng tồn tại một thể sao? Có lẽ loại phương thức tồn tại này sẽ thích hợp với ta.

Nghĩ đến đây, Sở Nam cảm giác từng cây thụ mộc, nhưng lại không xuất hiện chút cảm ngộ nào.

Theo thụ mộc dần giảm bớt, mảnh không gian “yên tĩnh” này đã chân chính trở lại yên tĩnh, gió không còn thổi nữa, trọng kiếm cũng không còn mãnh liệt nữa, bình bình đạm đạm giống như phong bạo xung quanh.

Đợi đến khi mảnh rừng ccaay do sinh mệnh lực thai nghén ra hoàn toàn tiến vào cơ thể Sở Nam, trong tầm mắt Sở Nam liền xuất hiện một cái hố, một cái hố như cái chậu lớn.

Thần niệm của Sở Nam thăm dò một phen, nhưng lại không thể xuyên qua, vừa mới phóng ra liền biến mất.

- Trong này là thứ gì?

Sở Nam đem Long giáp và Long lân bảo hộ trên người, lại đem Ngũ Hành nguyên dịch tràn vào trong Hỗn Nguyên Ban Chỉ, Hỗn Nguyên Ban Chỉ phát ra một đạo quang quyển màu sắc giống y hệt Ngũ Hành nguyên dịch, Sở Nam một tay cầm Long nha, một tay cầm Vũ Hóa Phiến, sau khi chuẩn bị tốt thì mới nhảy vào trong cái hố.

Đi rất chậm, một khoảng cách ngắn phải bỏ ra một phút mới có thể đi đến, Sở Nam phóng mắt nhìn, chỉ thấy trong hố tràn đầy chất lỏng hắc sắc, mà loại hắc sắc này đen đến tinh khiết. Chất lỏng này rất giống chất lỏng mà lúc trước Sở Nam áp súc tử khí, chỉ có điều, từ uy năng mà nói thì tử khí dịch tích mà Sở Nam áp súc ra, căn bản không có ý nghĩa gì.

Chỉ thoáng nhìn qua tử khí này, Sở Nam cũng cảm giác được khí tức tử vong lạnh lẽo thấu xương, buốt óc, thậm chí xâm nhập tận đan điền, nếu như không phải có sinh mệnh lực do tử khí thai nghén ra thì Sở Nam tin rằng mình chỉ cần liếc nhìn cũng sẽ biến thành tử khí.

Sở Nam chấn động toàn thân, khiếp hãi sự cường thịnh của những chất lỏng tử khí này, khiến cho sinh mệnh lực và thần niệm của hắn giống như chịu phải dày vò vô cùng tận.

Nhưng, ánh mắt của Sở Nam vẫn không rời đi.

Bởi vì trong cái hố này, ngoại trừ tử khí hắc sắc ra còn có hai con “cá”.

Từ bề ngoài mà nhìn, kích thước và hình dạng đều không khác gì cá trên đại lục này.

Chỉ có điều, màu sắc của hai con “cá” này rất đặc thù.

Một là đen, một là trắng.

Miệng của hắc ngư cắn đuôi bạch ngư, mà miệng của bạch ngư cũng cắn đuôi hắc ngư.

Hai con cá cắn lẫn nhau, chất lỏng hắc sắc bên trong cũng không ngừng xoay tròn.

Sở Nam đắm chìm trong cảm giác xoay tròn này, không nghĩ ra tại sao hắc bạch lưỡng ngư này lại có thể tồn tại ở đây, tinh lực của hắn đều tập trung trên người hắc bạch lưỡng ngư đang cắn đuôi nhau xoay tròn.

Sau khi quan sát, đắm chìm trong đó, Sở Nam không kìm lòng được, hoàn toàn theo bản năng, để sinh khí và tử khí cũng học theo hắc bạch ngư cắn đuôi nhau, xoay tròn, thân thể Sở Nam lập tức có một cảm giác thoải mái phi thường, không chỉ sinh khí và tử khí hợp nhất như một mà còn cùng thân thể dung hợp hoàn toàn cùng một chỗ.

Lúc này, dị biến thân thể lại lần tổ hợp, cuối cùng đi vào quỹ đạo bình thường, huyết nhục trọng sinh, cốt cách trọng chú, da thịt tụ tập lại bằng một cách hết sức quỷ dị trên cốt cách của Sở Nam.

Lúc này, sinh khí và tử khí đã xoay tròn được chín chín tám mươi mốt ngày.

Đối với ngoại giới mà nói, thì đã trải qua chín chín tám mươi mốt ngày, nhưng đối với Sở Nam mà nói thì lại chỉ trong tích tắc.

Sở Nam mở mắt, kiểm tra thân thể một phen, lập tức kinh hỉ, cường độ thân thể hiện nay cụ thể đạt đến cảnh giới gì hắn cũng không biết, thế nhưng sinh khí và tử khí trong cơ thể lại cực kỳ thật mật, ngay cả Ngũ Hành nguyên dịch và lực lượng cũng an tĩnh lại.

Thân thể sau khi trải qua tử khí, phẩm chất của lực lượng lại lần nữa tăng lên, mặc dù một quyền vẫn chỉ có thể đánh ra chừng đó lực, nhưng uy năng phát ra và hiệu quả tạo thành lại lớn hơn mấy chục lần, thậm chí hơn gấp trăm lần.

Ngay cả thần niệm, không chỉ khôi phục lại như thường mà còn trở nên cường đại hơn. Chỉ có điều, một phần thần niệm lúc trước bị ăn mòn mất lại không khôi phục. Cho nên khoảng cách thần niệm bao trùm của Sở Nam hiện nay cũng chỉ có khoảng 800 mét.

- 800 mét, như vậy cũng đủ mạnh rồi.

Sở Nam không hề chán nản, lại tiếp tục thăm dò, phát hiện Hỏa pháp tắc của Huyền Vô Kỳ vẫn không tiêu tán, Sở Nam phát hiện ra điều này không khỏi bật cười.

Ngay cả Tử khí tinh thuần cũng bị Sở Nam luyện hóa, Hỏa pháp tắc của Huyền Vô Kỳ đã khó có thể tạo thành ảnh hưởng gì đối với Sở Nam nữa, chỉ có điều Sở Nam vẫn không hủy diệt Hỏa pháp tắc đang tồn tại trong cơ thể đi, ngược lại để Hàn Ngọc Lam Viêm Vương thôn phệ.

Sau khi làm xong tất cả, Sở Nam lại lần nữa nhìn về phía “cái hố”, ánh mắt phát sáng, thất thanh hét:

- Con cá này không phải là cá chân chính, mà là… mà là… là…

o0o

Ở nơi khác, Huyền Vô Kỳ đứng trên đỉnh Hoành Đoạn sơn mạch, một tay vung xuống, ngàn vạn hỏa diễm từ khắp bốn phương tám hướng tập trung về phía Hoành Đoạn sơn mạch, sau đó biến thành vô hình, Huyền Vô Kỳ cười nói:

- Lâm Vân, ngươi nhất định phải giống như con gián, đừng có dễ chết như vậy, nhất định phải còn sống, lão phu chờ ngươi!

Ngay lập tức, thân hình Huyền Vô Kỳ lại bay về hướng Bắc Thần Cung…

Sống và chết.

Sinh tử tuần hoàn.

Hắc Bạch ngư vẫn cắn đuôi nhau xoay tròn, dường như đang diễn hóa thứ gì đó.

- Hắc Bạch ngư không phải là cá chân chính, hắc ngư là tử khí… có thể dùng hai chữ tinh hoa để hình dung, nhưng cũng có thể dùng bổn tinh hoặc mầm mống để hình dung. Bạch ngư chính là đại biểu cho tinh hoa của sinh mệnh lực.

Sở Nam tự mình vận chuyển sinh tử tuần hoàn cho nên mới nhìn rõ được bản chất của Hắc Bạch ngư, lại nghĩ đến những lời Đế Hạo từng nói, Sở Nam lạnh nhạt nói:

- Cổ chiến trường nằm bên dưới Hoành Đoạn sơn mạch hơn một vạn mét chỉ e không phải đơn giản như vậy.

Những nghi hoặc này lóe lên trong đầu Sở Nam, hắn tạm thời không hứng thú đi tìm hiểu sự huyền bí của cổ chiến trường này, hứng thú của hắn lúc này chính là Hắc Bạch ngư ở bên trong “cái hố”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui