Vũ Nghịch Càn Khôn

Huyền Vô Kỳ vừa nói xong, lại muốn giết chóc thêm, Sở Nam lại nói:

- Huyền Vô Kỳ a Huyền Vô Kỳ, tính toán của ngươi quả là tốt, thực ra lúc trước ngươi có thể ra tay phá vỡ cơn lốc tử khí, nhưng ngươi lại khoanh tay đứng nhìn, chẳng những lừa hai người kia bạo tạc Thánh Khí mà còn để Hoàng Phủ Tung rơi vào kết cục cách cái chết không còn bao xa, giết chết bọn hắn, vậy còn không bằng ngươi hợp tác với ta, trước hết diệt sạch bọn chúng, sau đó cái gì mà huyền bí của cơn lốc, huyền bí của tử khí, tồn tại hủy diệt "Pháp tắc", ta cũng có thể nói cho ngươi biết, như vậy không phải bớt phiền toái hơn sao?

- Huyền Vô Kỳ!

Trong hư không truyền đến tiếng quát phẫn nộ của Hoàng Phủ Diệp, bởi vì tình huống của Hoàng Phủ Tung lúc này đã sắp không xong, bất luận phục bao nhiêu Sinh Cơ Đan cũng không ngăn cản được bước tiến của tử khí, khí tức sinh mệnh của Hoàng Phủ Tung càng ngày càng yếu.

Hoàng Phủ Tung xuất sư bất lợi (*), trong lòng vô cùng hoảng loạn, tất nhiên đã mất đi sự bình tĩnh thường ngày.

(*) ra khỏi cửa gặp xui xẻo

Mà Huyền Vô Kỳ quả thật có tâm tư giống như lời của Sở Nam, nhưng Sở Nam đã hơi khoa trương một câu, đó là ngay cả hắn cũng không chắc có thể phá được cơn lốc tử khí, vì vậy hắn lạnh lùng nói:

- Sở Nam, một chiêu ly gián này của ngươi rất không ý nghĩa, lão phu không có hứng thú hợp tác với ngươi. Tiếp theo sẽ là trò chơi rất hay, mỗi một giây giết mười người, không biết ngươi sẽ đùa giỡn bao lâu!

Lời vừa dứt, Huyền Vô Kỳ bỗng nhiên tan biến giữa hư không, gian phòng chữ Thiên không ngờ cũng là pháp bảo, bỗng nhiên lơ lửng trên không trung.

Phía trên mặt đất có 400 võ giả tu vi đã ngoài Võ Hoàng, từ bốn phương tám hướng Đông Tây Nam Bắc giết đến Sở Nam, mỗi hướng một trăm người, trận hình này là do bốn thế lực lớn dùng bốn trăm người tạo thành trận, đằng đằng sát khí mà xông đến.

- Dung kỹ!

Sở Nam hét lớn một tiếng.

Đường đường hoàng hoàng một kiếm chém xuống.

100 người từ phía Đông lao đến lập tức tan thành mây khói, huyết nhục bay đầy không trung.

Một kiếm kinh diễm này khiến mọi người tại gian phòng chữ Thiên đều sững sốt, Kim Tuyệt lẩm bẩm:

- Vũ kỹ này là hắn học từ đâu? So với Khai Thiên thập bát thức của ta mạnh hơn nhiều, không đúng, trong chiêu vũ kỹ này dường như có chút giống Khai Thiên thập bát thức.

- Còn có cả Liệt Địa thập bát thức nữa.

Cơ Tam Nương nói đến đây, vừa dứt lời thì Hắc Tâm Diêm Vương cũng lên tiếng:

- Cũng có Cốt Nhục Phân Ly của ta nữa!

- Còn có Vạn Kiếm Quy Nhất!

Thanh Phượng ở bên cạnh kinh thán:

- Hắn đã đem Vạn Kiếm Quy Nhất sáp nhập vào trong đó!

Ngay cả Hàn Võ Hoàng đang trầm từ trong “phong” cũng trợn mắt lẩm bẩm:

- Loạn Phong Cương Trảm thức thứ hai mà hắn nghĩ ra cũng ở trong đó!

Sở gia lão tổ nghiêm mặt nói:

- Bên trong một kiếm này còn dung hợp không ít vũ kỹ, những loại vũ kỹ này hoàn toàn bất đồng, thậm chí tương khắc, có cương mãnh, có mềm mại, có thủy, có hỏa,… hắn làm sao có thể đem tất cả dung hợp lại một chỗ được?

“Dung kỹ” vốn bất phàm, hiện nay tu vi Sở Nam bạo tăng, Ngũ Hành tương sinh nguyên lực cũng trở thành Ngũ Hành nguyên dịch, hắn ngay cả sinh tử đều có thể tương dung tương tồn, những tương khắc đối với Sở Nam mà nói, căn bản không đáng là gì.

(*) Ngũ Hành nguyên dịch ẩn hàm năm thuộc tính, cho nên khắc tất cả các thuộc tính.

“Dung kỹ” dưới trạng thái như vậy, đương nhiên không thể coi thường.

Trong lúc bọn hắn kinh ngạc thì Sở Nam đã chém ra bốn kiếm, dưới bốn kiếm này, cái gì mà trận hình, cái gì mà tu vi, pháp bảo đều vô dụng, bốn trăm người không ai sống sót, trên đại địa lập tức thây chất thành núi, máu chảy thành sông.

Đám người Trần Hiểu Phong, Vi Ly, trong lòng lòng khiếp sợ không thể bình tĩnh được, lúc trước khoảnh cách của bọn họ và Sở Nam không quá xa, Vi Ly thậm chí có thể cùng hắn giao chiến, nhưng chỉ ngắn ngủi trong sáu năm mà thành tựu của hắn đã vượt xa ngàn dặm rồi, tốc độ phát triển của Sở Nam, bọn họ vĩnh viễn không bao giờ đuổi kịp.

Sở Nam chống kiếm, nhìn chằm chàm Huyền Vô Kỳ, nói:

- Có đủ một giây không?

Huyền Vô Kỳ là ngụy Võ Thánh cũng bị chấn kinh, mặc dù hắn cũng có thể không đến một giây khiến cho bốn trăm người này hóa thành tro tàn, nhưng đó là nhờ vào "Pháp tắc" thô sơ mà hắn lĩnh ngộ được.

- Dưới "Pháp tắc", tất cả vũ kỹ đều vô dụng!

Huyền Vô Kỳ lẩm bẩm những lời này, trong lòng không khỏi sinh ra nghi vấn, thầm nghĩ:

- Thật sự vô dụng sao?

Huyền Vô Kỳ càng lúc càng cảm thấy hứng thú đối với Sở Nam, đồng thời hứng thú cũng nhắc nhở bản thật tuyệt đối không được chủ quan, còn có một ý niệm xẹt qua:

- Hôm nay nếu không chiếm được tòa bảo sơn này thì cũng phải trảm sát Sở Nam, kẻ như vậy, tuyệt đối không thể để cho hắn tiếp tục cường đại.

Trong bóng tối, Đế Tôn nhìn thấy một màn như vậy cũng kinh ngạc và phẫn nộ, bốn trăm người này vốn muốn mượn trận mà bộc phát sát chiêu, sau khi bộc phát sát chiêu thì sẽ tự bạo, dưới mãnh thế công kích như vậy, tin rằng nhất định có thể khiến Sở Nam trọng thương.

Nào biết được, tất cả bố trí của bọn hắn dưới bốn đường kiếm đều tan thành mây khói.

Sở Nam giết bốn trăm người không mất đến một giây, thế nhưng, Huyền Vô Kỳ cũng ra tay, giết mười người, trong mắt Sở Nam hiện lên sát cơ, Huyền Vô Kỳ lại cuồng tiếu:

- Lão phu muốn giết bao nhiêu người thì sẽ giết bấy nhiêu, muốn giết thế nào thì sẽ giết thế ấy!

- Ngươi hãy nhớ cho rõ, giết chết một người thì ta sẽ chém lên người ngươi một trăm đao!

- Sở Nam, ngươi không có cơ hội, trò hay của ngươi chỉ mới bắt đầu mà thôi.

Huyền Vô Kỳ vừa nói xong, một tiếng chuông kỳ dị vang lên, giống như muốn thôi thúc thứ gì đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui