Vũ Nghịch Càn Khôn

Sở Nam và Thần Chiến đánh xong một trận, lưu lại trong lòng vô số người sự kinh ngạc và tiếc hận.

Kinh ngạc là bởi vì Sở Nam thắng, tiếc hận là vì một người lợi hại như Thần Chiến lại đúng phải một tên quái vật như Sở Nam. Nếu đổi lại là đối thủ khác, khẳng định chỉ một chiêu Thổ Cương quyền là đã có thể đem đối thủ đánh bại rồi.

Mặc kệ kinh ngạc hay là tiếc hận, hình ảnh một thân xích lõa chằng chịt vô số đạo vết thương vẫn là một màn chấn động tâm linh chúng nhân nhất.

Phải trải qua trui rèn mài dũa như thế nào mới có thể tạo thành những vết thương như vậy?

Sở Nam không để ý đến những người khác, cứ vậy bước xuống lôi đài, đi đến bên cạnh Tử Mộng Nhân, Tử Mộng Nhân lập tức lấy ra một cái áo choàng màu đen từ trong nhẫn trữ vật phủ lên Sở Nam, Sở Nam cười cười nói:

- Mộng Nhân, cảm ơn ngươi.

Tử Mộng Nhân cười đáp:

- Ta cũng không muốn người khác nhìn ngươi đến ngẩn người như vậy.

- Sở Nam sững sờ, kỳ thật hắn đều không coi những vết thương này vào đâu, những vết thương này chính là minh chứng rõ ràng lực lượng của hắn đang từng bước trở nên cường đại.

Tỷ thí trên lôi đài vẫn tiếp tục, Sở Nam lại tiếp tục tu luyện, tiếp tục suy nghĩ, Tử Mộng Nhân lẳng lặng đứng bên cạnh hắn, khó coi nhất chính là Tử Đông Lai, thế nhưng ông ta cũng không đến can thiệp, có lẽ hình ảnh vết thương chồng chất kia đã khiến ông ấy chấn kinh rất lớn.

Đến lượt Tử Mộng Nhân lên đài, Hoa Vân vẫn còn đang do dự, muốn thắng, nhưng lại không thể chọc giận tiểu ma nữ, nào biết rằng Tử Mộng Nhân chỉ tùy tiện đánh ra hai chiêu, sau đó liền nhận thua rồi bước xuống đài, dùng tốc độ nhanh nhất trở về bên cạnh Sở Nam, khiến Hoa Vân sững sờ.

Lăng Tiêu thấy một màn như vậy thì nộ khí xung thiên.

Tiếp đó, Sở Nam đã chứng kiến màn tỷ thí của Lý Hạo sư huynh, Lý Hạo quả nhiên lợi hại, gọn gàng giải quyết xong đối thủ, sau đó ánh mắt của Lý Hạo tiếp xúc với ánh mắt của Sở Nam, cả hai gật đầu nhè nhẹ, không ai chú ý đến Lăng Tiêu ở một bên khiến Lăng Tiêu càng cảm thấy như bị sỉ nhục khinh thường, gằn giọng lẩm bẩm:

- Lâm Vân, ngươi hãy chờ đó, chờ mất mắt đi!

Tỷ thí ngày hôm nay chấm dứt, Sở Nam trở về phòng luyện khí, Tử Mộng Nhân hiển nhiên cũng theo bên cạnh. Tại lối vào khu vực luyện khí, Lăng Tiêu đứng ở một bên, Tử Mộng Nhân cũng không muốn nói nhảm, trực tiếp lấy ra lệnh bài, Lăng Tiêu cố gắng nặn ra một nụ cười rồi nói:

- Mộng Nhân, Tử thúc bảo ta đến gọi nàng trở về.

- Đừng gọi ta thân thiết như vậy, ta quen ngươi sao?

Lăng Tiêu cũng không để ý đến việc này, quay đầu về phía Sở Nam, khinh thường nói:

- Một con cóc đáng ghê tởm còn muốn ăn thịt thiên nga? Đúng là si tâm vọng tưởng.

Sở Nam bình tĩnh nhìn Lăng Tiêu nói:

- Ta không muốn gây chuyện!

- Gây chuyện? Lâm Vân, ngươi cho rằng ta sợ ngươi? Ta biết rõ ngươi có chủ ý gì, ngươi đối xử với Mộng Nhân như vậy, không phải là vì muốn có được chỗ tốt từ chỗ Mộng Nhân hay sao? Nguyên thạch, tài liệu trân quý, còn có đan dược nữa. Lâm Vân, ta rất khinh bỉ ngươi, một kẻ tiểu nhân chỉ biết dựa vào nữ nhân….

Lăng Tiêu thao thao bất tuyệt nói.

Sở Nam vẫn vô cùng bình tĩnh, hắn cũng không muốn phải nói nhiều với loại người như vậy.

Tử Mộng Nhân trái lại không chịu nổi, liền hét lớn:

- Họ Lăng kia, ngươi mới là kẻ tiểu nhân, ta thích cho tên ngốc đấy, thì sao? Đồ của ta, ta muốn cho ai thì cho người đó.

- Nàng không cho người mà lại cho một con cóc sao?

Lăng Tiêu âm dương quái khí nói.

- Ngươi….

- Ta làm sao? Nàng dám làm mà không dám nhận sao? Nàng là vị hôn thê của ta, lại cùng nam nhân khác ở chung một chỗ, nàng không cảm thấy hổ thẹn với lương tâm sao?

- Họ Lăng, ta không phải vị hôn thê của ngươi, trước kia không phải, bây giờ cũng không phải, về sau cũng sẽ không phải, vĩnh viễn không phải.

Tử Mộng Nhân bối rối nói, ánh mắt quét về phía Sở Nam, muốn nhìn xem Sở Nam phản ứng thế nào.

- Nàng nói không phải thì không phải sao? Gia gia của ta đã nói, đợi sau khi cha ta trở về thì sẽ chuẩn bị hôn sự, lấy nàng về nhà!

Lăng Tiêu đắc ý lạnh lùng nói:

- Nếu như còn để ta thấy nàng ở cùng với nam nhân khác, nhất là con cóc này thì đứng trách ta lòng dạ độc ác….

- Đi thôi.

Sở Nam thốt ra hai chữ, sau đó đi trước, Tử Mộng Nhân cắn môi rồi cũng theo sau Sở Nam, Sở Nam đi đến trước mặt Lăng Tiêu, quay đầu nói với hắn:

- Nếu như Mộng Nhân không phải tình nguyện muốn gả cho ngươi, có ta ở đây, ngươi cũng đừng nghĩ đến chuyện đụng đến một sợi lông của Mộng Nhân!

- Ngươi là cái thá gì chứ? Lăng Tiêu giận đến thở không ra hơi nói:

- Dám uy hiếp lão tử, lão tử….

- Ta nói được thì làm được, không tin thì ngươi có thể thử xem.

Sở Nam đi vào, Tử Mộng Nhân cũng theo sát phía sau, đối với câu nói “Ngươi là cái thá gì hay không phải là cái thá gì” của Lăng Tiêu không hề để tâm.

- Tử Mộng Nhân, nàng….

Tử Mộng Nhân chạy đến bên cạnh Sở Nam nói:

- Đồ ngốc, câu mà ngươi vừa nói, ta rất thích…

Lăng Tiêu ở phía sau nhìn bóng lưng hai người, vẻ mặt vô cùng dữ tợn hét lên:

- Họ Lâm, hôm nay ta tha cho ngươi một mạng, ngươi chờ đấy, ta sẽ ở trước mặt vạn người đích thân đánh bại ngươi, giẫm ngươi xuống đất, ta phải khiến ngươi quỳ xuống cầu xin ta….

- Ngu ngốc.

Sở Nam lại thốt ra hai chữ, sau đó đóng cửa phòng luyện khí lại.

Lăng Tiêu còn muốn gào thét thì một thân ảnh tóc trắng đã bay đến trước mặt Lăng Tiêu, ngơ ngẩn hỏi:

- Cái gì gọi là gió?

Lăng Tiêu giật mình, còn chưa kịp đáp thì thân ảnh đã lướt về phía trước, ngnaagr đầu nhìn trăng sáng.

Nhìn thấy thân ảnh đó, Lăng Tiêu lại nhớ đến gia gia đã từng nói với hắn Hàn gia gia này không hề đơn giản, ngàn vạn lần không thể trêu chọc, không còn cách nào khác, hắn đành xoay người bỏ đi, mục đích hôm nay hắn canh ở đại môn này chính là muốn làm nhục Sở Nam một phen, nhưng nào ngờ đến cuối cùng chính hắn lại bị làm nhục.

Ngày tiếp theo, 25 người chỉ có 13 người tiến vào, Sở Nam vận khí tốt cho nên rút được thăm không có đối thủ, vì vậy, tỷ thí ngày hôm nay, Sở Nam liền theo dõi trận tỷ thí của hai người Thần Chiến và Lý Hạo, thời gian còn lại thì hắn đều dùng để tu luyện, trùng kích khe hở.

Mà Sở Nam lúc này cũng biết, Thần Chiến có thể tiếp tục tiến đến vòng tiếp theo là bởi vì hắn sau khi đánh bại toàn bộ những người sau thứ hạng 25 thì có thể lựa chọn khiêu chiến với người trước hạng 25, khiêu chiến thành công thì hắn có thể thay vị trí của họ. Thần Khí Phái định ra quy tắc như vậy chính là để đề phòng những con hắc mã giống như Sở Nam xuất hiện, dùng bản lĩnh thực sự tỷ thí để biết được trình độ của môn hạ đệ tử.

Ngày thứ ba, 13 người sẽ chỉ còn 7, Sở Nam lại một lần nữa rút được thăm không có đối thủ, thuận lợi tiến vào vòng tiếp theo.

Ngày thứ tư, 7 người chỉ còn 4, Sở Nam lại rút phải thăm không có đối thủ, lần thứ nhất rút được thì còn có thể giải thích là ngẫu nhiên, lần thứ hai thì đã xem như ngoài ý muốn, nhưng liên tục ba lần rút phải thăm không gặp đối thủ thì quả thực vô cùng quái dị, Tử Mộng Nhân cũng nói:

- Đồ ngốc, hình như ta ngửi thấy có mùi âm mưu ở đây.

Sở Nam cười trừ nói:

- Bất kể là âm mưu gì, trước mặt thực lực tuyệt đối, mọi âm mưu đều không có tác dụng.

Tử Mộng Nhân gật đầu nói:

- Đồ ngốc, nhất định phải giành được hạng nhất.

Tử Mộng Nhân lúc trước chỉ khích lệ Sở Nam, nhưng trong lời nói lúc này dường như có kèm theo một loại khát vọng, câu nói thành hôn của Lăng Tiêu đêm hôm đó cứ văng vẳng trong đầu nàng, không thể quên đi được, nàng hiểu rõ, có một số việc cho dù nàng không muốn, cho dù Thái gia gia có thương nàng thế nào đi nữa, nhưng chuyện này thì bọn họ chắc chắn sẽ không ủng hộ nàng, nàng chỉ có thể đơn độc chống lại, không, còn có tên ngốc nữa.

Cho nên, Tử Mộng Nhân muốn tranh thủ thời gian này rời khỏi Thần Khí Phái, trước khi phụ thân của Lăng Tiêu trở về thì sẽ rời đi.

Cũng trong tỷ thí ngày hôm đó, Thần Chiến vượt qua Top 10, đem những kẻ khác đánh bại, đến tận lúc này, chỉ còn lại bốn người là Sở Nam, Lý Hạo, Thần Chiến, Lăng Tiêu.

Đêm nay, Lăng Tiêu nhếch miệng cười nói:

- Họ Lâm, những ngày này rút thăm không gặp đối thủ, ngươi cảm thấy rất thoải mái phải không? Ngày mai ta sẽ cho ngươi xuống địa ngục!

Trong đầu Lăng Tiêu xuất hiện vô số suy nghĩ đen tối, Sở Nam cũng mừng rỡ vô cùng, bởi vì trải qua những ngày đêm không ngừng tu luyện và trùng kích, cái khe hở kia đã biến thành một lỗ hổng, mặc dù chỉ là một lỗ hổng rất nhỏ, nhưng đã bước một bước dài trong tiêu chí của Sở Nam.

Mừng rỡ qua đi, Sở Nam lại chìm vào trong tu luyện….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui