Vũ Nghịch Càn Khôn

Thanh Phượng lại thi triển Kình Thiên Nhất Chưởng.

Tiếp đó là Thiên Hành Cửu Bộ, Càn Khôn Trảm, Vạn Kiếm Quy Nhất, Ưng Kích Cửu Thiên…

Toàn bộ đều là vũ kỹ của Ma Đạo Tử.

Huyền Vô Kỳ cầu khẩn nói:

- Thanh Phượng, ta biết nàng rất hận ta, nàng muốn nhìn thấy tình cảnh bi thảm của ta, nếu như nàng muốn ta càng bi thảm hơn thì đừng giết ta, nàng hãy để ta sống như một con chó, sống một cuộc sống người không giống người, quỷ không giống quỷ, sống không bằng heo chó, như vậy thì nàng mới có thể giải hận, nàng mới có thể vui vẻ, mới có thể báo thù cho Ma Đạo Tử…

Nghe thấy lời nói của Ma Đạo Tử, trong mắt Sở Nam không khỏi hiện lên một đạo tinh quang, sát khí lẫm liệt.

- Huyền Vô Kỳ, tình cảnh của ngươi ngày hôm nay, ba trăm năm trước ngươi có nghĩ đến không? Ngươi cầu xin ta, vậy ngươi quỳ xuống đi, dập đầu với ta đi, dập đầu với hắn đi…

Thanh Phượng cười lớn, Huyền Vô Kỳ quả thật quỳ xuống, dập đầu không ngừng.

Sát cơ của Sở Nam càng lúc càng đậm hơn.

Tiếng cười của Thanh Phượng ngừng lại, nhìn Huyền Vô Kỳ dập đầu không ngừng, lạnh lùng nói:

- Huyền Vô Kỳ, ngươi ngay cả làm chó cũng không xứng, ngươi cho dù có dập đầu bao nhiêu lần thì ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi, ta muốn tự tay lấy mạng ngươi!

- Thanh Phượng, ngươi đừng giết ta, ta…

- Viễn Sơn, Thanh Phượng thực xin lỗi huynh, hôm nay Thanh Phượng sẽ báo thù cho huynh!

Thanh Phượng nói xong, một thức “Càn Khôn Chỉ” cuối cùng liền sáng rực lên, muốn một chiêu đoạt mệnh.

Đúng lúc này,một đạo đao mang chém thẳng về phía Thanh Phượng.

Một đạo kiếm khí chếm về phía Sở Nam.

Sở Nam quay người lại, “Càn Khôn Chỉ” điểm thẳng đến thân ảnh lao đến, nhưng vừa đánh ra, Sở Nam liền nhìn thấy gương mặt quen thuộc của đối phương, lập tức sững sờ tại đương trường.

Sở Nam ngẩn ra, ngay cả “Càn Khôn Chỉ” cũng trì trệ, toàn bộ uy năng đều bị Sở Nam thu hồi lại, nửa điểm cũng không phát ra.

Gương mặt phía trước, chính là một gương mặt như tiên tử xuất trận.

Chỉ là không có vẻ nhu tình, không có tươi cười, chỉ có lạnh băng, hờ hững.

Sở Nam thu hồi thế công, nhưng đạo thân ảnh này lại không dừng lại, kiếm khí lẫm liệt, kiếm trong cổ tay càng lạnh lẽo.

Ngay trong chớp mắt, kiếm khí đâm vào ngực Sở Nam, mặc dù đạo kiếm khí này kém xa ba đạo Kinh Thiên Kiếm Khí mà lúc trước Đế Tôn phóng thích ra, nhưng cũng cực kỳ lợi hại, không phải tầm thường.

Chỉ có điều, trước mặt thân thể cường hãn của Sở Nam, kiếm khí liền bị đâm cho tán loạn, không thể nhập vào cơ thể Sở Nam được.

Tuy nhiên trong tích tắc kiếm khí nhập thân, cổ kiếm trong tay thân ảnh đột nhiên bạo tạc, mà lúc cổ kiếm bạo tạng, một đạo kiếm ảnh giống hết “cổ kiếm” liền chui vào trong cơ thể Sở Nam.

Giờ khắc này, thân thể vô cùng cường hãn của Sở Nam lại không có chút tác dụng nào! Thân thể Sở Nam khẽ chấn động, một đạo vết thương vạch ngang trước ngực, vừa nhìn thấy đã giật mình, kiếm ảnh trong thể nội tàn sát bừa bài khắp nơi, lực lượng và Ngũ Hành nguyên dịch hợp lại, đem kiếm ảnh vây khốn.

Thân thể càng cường hãn thì thụ thương lại càng đau đớn.

Thế nhưng hiện giờ, Sở Nam lại không cảm thấy chút đau đớn nào, hắn chỉ không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm gương mặt ở ngay trước mắt, ánh mắt của gương mặt đó cũng gắt gao nhìn Sở Nam.

Cùng trong nháy mắt đó, Thanh Phượng đang muốn dồn Huyền Vô Kỳ và chỗ chết đột nhiên bị một thanh đao chém bay qua một bên, Huyền Vô Kỳ lại lần nữa tìm được đường sống trong chỗ chết, nhưng mặc dù vậy thì toàn thân kinh mạch của Huyền Vô Kỳ cũng đã bị đoạn, nát đến không thể nát hơn, huyết nhục cốt cách toàn thân đều bị vùi dập, chỉ còn lại một thứ còn ổn đó là cái miệng, Huyền Vô Kỳ dốc hết toàn lực hét lên:

- Cứu ta, ta sẽ nói cho các ngươi biết tất cả tâm đắc của Võ Thánh…

Huyền Vô Kỳ biết rõ, thứ duy nhất có thể cứu mạng hắn lúc này chính là tâm đắc của Võ Thánh, nếu như hắn không có tâm đắc của Võ Thánh thì người khác mới không quản đến sống chết của hắn, vì vậy hắn vẫn không ngừng hét lớn.

Đế Tôn nhìn thấy Y lão xuất thủ, cuối cùng cũng thở dài một hơi, tiếp đó nhìn thấy Sở Nam bị đâm trúng, trong lòng dâng lên cuồng hỉ, lẩm bẩm:

- Tâm tạng bị đâm trúng, cho dù không chết cũng trọng thương, xem ra Y lão quả thật có biện pháp để giải quyết Sở Nam rồi.

Tiểu Hắc nhìn thấy phụ thân bị đâm, phát ra một tiếng long ngâm, long trảo chộp về phía thân ảnh kia, long ngâm vừa xuất thì khóe miệng thân ảnh kia liềm rướm máu, long trảo cũng sắp chộp lấy thân ảnh đó, Sở Nam vội hét:

- Tiểu Hắc, dừng tay.

- Vì sao?

Tiểu Hắc không hiểu, nhưng vẫn nghe lời mà dừng tay, đồng thời cũng nhìn Sở Nam chằm chằm.

- Thương thế của nàng khỏi rồi sao?

Sở Nam nhìn gượng mặt trước mắt mình, ôn nhu hỏi.

Gương mặt này chính là tuyệt thế dung nhan Điệp Y Tiên Tử.

Trên Huyền Băng Sơn, Điệp Y Tiên Tử vì Sở Nam mà biểu diễn một khúc Huyết Vũ Nghê Thường, thiếu chút nữa bỏ mạng, hương tiêu ngọc vẫn. Giờ phút này, Điệp Y Tiên Tử lại cầm một thanh cổ kiếm cực kỳ cổ quái, không chút lưu tình đâm lên ngực Sở Nam.

Ánh mắt Điệp Y Tiên Tử nhìn về phía Sở Nam hoàn toàn xa lạ, giống như hai người từ trước đến nay chưa từng gặp qua, mặc dù vậy, trên mặt Điệp Y Tiên Tử vẫn hiện lên nét bi thương nhàn nhạt, lẩm bẩm:

- Tại sao vừa rồi ta lại cảm thấy đau lòng?

Ánh mắt Sở Nam hiện lên vẻ nghi hoặc, không để ý đến bản thân thụ thương, nói:

- Điệp Y, ta là Lâm Vân.

- Lâm Vân là ai? Ta không biết, nhưng tại sao ta lại cảm thấy ngươi rất quen thuộc.

-DG-: Thấy quen rồi cũng đâm sao?

- Điệp Y, nàng thật sự không nhớ ra ta sao?

Trong lòng Sở Nam dâng lên lo lắng, lo lắng Điệp Y Tiên Tử giống như Chúc Chi Vũ, biến thành kẻ ngốc.

- Ta không nhớ, nhưng trong lòng ta rất đau!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui