Vũ Nghịch Càn Khôn

Y lão nhìn hắc động đến thất thần, hiển nhiên lôi điện xuất hiện cũng không nằm trong dự liệu của ông ta, trong lòng không khỏi thầm nghĩ:

- Ghi chép trong tấm da thú nói rằng có thể khiến cho người khác biến mất, nhưng thật không ngờ loại phương thức biến mất chính là như vậy.

Điệp Y Tiên Tử rơi lệ, không tự chủ được mà rơi lệ, trong lòng đau đớn không thôi. Sau đó, Điệp Y Tiên Tử lại giống như nghe thấy tiếng hô hoán, vùng ra khỏi tay Y lão, ở trên không nhảy một khúc Vũ Nghê Thường.

Y lão trầm mặc, lẩm bẩm:

- Điệp nhi, cha cũng là vì con, Sở Nam thật sự không thích hợp với con, hắn quá cường đại, đồng thời, hắn cũng rất dễ gây chuyện, đi theo hắn thì con sẽ gặp tai nạn không ngừng, tình huống ở Huyền Băng Sơn cũng không biết sẽ xảy ra bao nhiêu lần nữa, cha không muốn làm con bị thương tổn! Sẽ có người thích hợp hơn Sở Nam, người đó sẽ khiến con hạnh phúc.

Điệp Y Tiên Tử vẫn nhảy múa không ngừng.

o0o

Trong khoảnh khắc hắc động xuất hiện, tại Thần Khí Sơn đã trở thành mảnh phí tích, ở bên dưới vực sâu động Cương Phong, tại khe nứt mà Sở Nam đã dùng cương phong kịch nổ xuất hiện một vết nứt có một thân ảnh đang đứng, cùng mọi người trên đại lục Thiên Vũ không khác biệt lắm, thế nhưng con mắt của người này lại là màu hồng, chính xác là huyết hồng.

Người này đứng tại khe nứt, lâm vào vui mừng điên cuồng, sau khi nhảy loạn và kêu oa oa một hồi, người này lại xoay người phóng đi, âm thanh không khác biệt ngôn ngữ đại lục Thiên Vũ là bao, mơ hồ có thể nghe thấy:

- Thông đạo, thông đạo, chúng ta tìm được thông đạo hướng ra ngoại giới rồi…

o0o

Chuyện phát sinh ở động Cương Phong, hiển nhiên không ai tại đại lục Thiên Vũ biết được.

Lại có một người đạp trên thân kiếm, nhằm hướng “cực Tây chi địa” mà đến.

Trên phế tích tại Thập Vạn Đại Sơn, hắc động biến mất.

Quan tài thủy tinh mang theo Sở Nam và tiểu Hắc xuyên qua hư không mênh mông, xuyên qua trong quần tinh…

Tiểu Lam cũng không biết đã đi đâu, cũng không biết là còn sống hay đã chết.

Tuế nguyệt trôi qua như thoi đưa.

Không biết bao lâu sau, quan tài thủy tinh đột nhiên rơi xuống, giống như lưu tinh lạc địa.

o0o

- Tiểu Tinh, mau trở lại, không được xông loạn, bên trong Cửu U luyện cảnh nguy cơ trùng trùng, không cẩn thận sẽ dẫn đến họa sát thân!

Một gương mặt trung niên hiền hòa, ngữ khí có phần lo lắng nhắc nhở.

Người được gọi là Tiểu Tinh chính là một nữ hài khoảng mười lăm mười sáu tuổi, hình dáng như tiểu thỏ tử, đang nhảy nhót bỗng nhiên nghe thấy trung niên nhân nói vậy, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên, nói:

- Sơn thúc, chúng ta tại sao phải để ý nhiều như vậy chứ, chúng ta đến đây để thí luyện, nếu như cứ cẩn thận từng chút một thì còn gì là thí luyện nữa? Đây là đại thí luyện hai mươi năm mới có một lần, chúng ta nếu cứ chần chờ mãi như vậy thì khẳng định sẽ không chiếm được gì!

Vẻ mặt Sơn thúc thoáng nghiêm lại, nói:

- Tiểu Tinh, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, đối với tộc của chúng ta, ở bên trong Cửu U luyện cảnh này, nguy hiểm lớn nhất không phải đến từ Huyền thú, mà là tới từ những kẻ đi săn của tộc khác. Càng có nhiều tộc nhân của chúng ta đi ra được khỏi Cửu U luyện cảnh thì đã là thu hoạch lớn nhất rồi!

Mười bảy mười tám người sau lưng Sơn thúc liên tiếp gật đầu, hiển nhiên rất đồng ý với lời nói của Sơn thúc, chỉ có một nam tử trẻ chừng hai mươi tuổi, trong mắt lóe lên, dường như có chút đồng ý với đề nghị của Tiểu Tinh, nhưng hắn cũng không dám nói ra, ánh mắt hắn nhìn Tiểu Tinh tràn đầy vẻ hâm mộ.

Tiểu Tinh lại càng không phục, dựng hai cái tai lên, nói:

- Dựa vào cái gì mà tộc chúng ta chỉ có thể run rẩy, lo sợ mà sống, còn những tộc khác thì lại muốn thế nào cũng được? Chúng ta phải lợi dụng Cửu U luyện cảnh để chứng minh mình càng cường đại hơn, cường đại đến mức người khác không dám khi dễ chúng ta!

- Tiểu Tinh, không được tùy hứng, Sơn thúc chẳng lẽ có thể hại ngươi sao?

Ngữ khí của Sơn thúc càng lúc càng nghiêm khắc, đột nhiên tiến lên vài bước, bắt Tiểu Tinh vào tay, đề phòng Tiểu Tinh làm ra những chuyện hồ đồ, Tiểu Tinh cố gắng giãy thoát, nhưng căn bản không thể giãy ra được, chỉ có thể luôn miệng nói:

- Sơn thúc, tộc khác có thể tùy ý săn giết tộc chúng ta, vì sao tộc chúng ta không thể săn giết bọn chúng?

Nghe thấy lời của Tiểu Tinh, sắc mặt Sơn thúc thoáng thay đổi, dâng lên sợ hãi dày đặc, Sơn thúc đang muốn nói gì đó, nhưng lời đến cổ họng còn chưa kịp phát ra thì xung quanh đột nhiên vang lên một tràng cuồng tiếu.

Tiếng cuồng tiếu không chỉ khiến vẻ sợ hãi trên mặt Sơn thúc đậm hơn mà thân thể của những người khác cũng bắt đầu run rẩy, chỉ có Tiểu Tinh khẽ kêu lên:

- Ai? Đi ra, đừng dọa chúng ta!

- Ha ha ha, một tiểu thỏ tử cũng dám phóng ra lời cuồng ngôn như thế, thật nực cười, nực cười đến cực điểm!

Tiếng cười vang lên không ngừng.

Sơn thúc hốt hoảng quát:

- Chạy mau, mọi người phân tán chạy trốn, nhanh!

Sơn thúc bắt lấy Tiểu Tinh, xông về phía trước, nhưng đột nhiên một thân ảnh cao lớn lại rơi xuống trước mặt bọn họ, cười nói:

- Trốn? Trốn ở đâu? Các ngươi đã bị bao vây, cho dù có chắp cánh cũng không thể thoát, huống chi các ngươi chỉ là thỏ tử mà thôi, không có cánh, các ngươi làm sao bay được?

Lúc nói những lời này, từ bốn phương tám hướng cũng xuất hiện chín người, mỗi người đều không ngừng cuồng tiếu, đem mười tám người phân tán bỏ chạy ép trở về, Tiểu Tinh khẽ quát:

- Các ngươi đến cùng muốn gì?

- Muốn gì? Các ngươi chính là con mồi của chúng ta, tiểu bạch thỏ, ngươi nói xem chúng ta muốn thế nào?

Tên vạm vỡ đứng trước mặt Tiểu Tinh đánh giá thân hình uyển chuyển của Tiểu Tinh, đặc biệt là phần ngực, trong ánh mắt tràn đầy dâm quang, chỉ hận không thể lập tức đem Tiểu Tinh chà đạp.

- Ta liều mạng với ngươi!

Thân hình Tiểu Tinh đột nhiên nhảy lên không, nhằm về phía người vạm vỡ, lúc hai chân đá ra, hai cái thỏ thối hiện ra. Người vạm vỡ thấy vậy cũng không né tránh, chỉ bình thản nói:

- Không ngờ rằng tiểu bạch thỏ đã là tam phẩm Đồ Đằng sư rồi, trong thỏ tộc các ngươi, ngươi cũng có thể xem là thiên tài tiểu bạch thỏ rồi, chỉ tiếc là ngươi gặp phải ta, cho dù ngươi có là ngũ phẩm Đồ Đằng sư, ở trước mặt Thương Lang tộc chúng ta cũng chỉ có thể trở thành đối tượng bị săn giết mà thôi. Tiểu bạch thỏ, ngoan ngoãn phục thụ đại gia ngươi, nếu như khiến đại gia cáo hứng thì sẽ tha cho ngươi một con đường sống, bằng không thì tộc nhân của ngươi ở đây đều phải chết trước mặt ngươi.

- Thương Lang Mãnh Thuật, ngươi có phải bị bệnh không, không ngờ lại uy hiếp một thỏ tử, ngươi muốn làm gì thì cứ bắt nó lại, không phải là xong rồi sao?

- Độc Giác, như vậy mới là chơi, làm như ngươi thì còn gì thú vị nữa.

Thương Lang Mãnh Thuật dứt lời, hai chân của Tiểu Tinh đã đá đến trước mặt Thương Lang Mãnh Thuật, thế nhưng Thương Lang Mãnh Thuật vẫn cuồng tiếu:

- Tiểu bạch thỏ, nếu ngươi đã chấp mê bất ngộ thì đừng trách đại gia ta ra tay độc ác, động thủ!

Thương Lang Mãnh Thuật vừa hét ra hai chữ “động thủ”, chín người lập tức “á” một tiếng, đồng loạt ngã rạp xuống, Sơn thúc thấy chuyện không thể tránh khỏi, cũng lạnh lùng quát:

- Liều chết phá vòng vây.

- Phá vòng vây? Phá hướng nào?

Trên tay tộc nhân Thương Lang tộc đột nhiên lóe lên tàn ảnh lợi trảo, tàn ảnh đó chính là lang trảo sắc bén, tàn ảnh lang trảo lướt qua đám người, trên người bọn hắn liền xuất hiện những vết thương sâu tận xương, máu tươi bắn ra. Phía bên kia, Thương Lang Mãnh Thuật cũng ra tay, đưa tay hướng về phía hai chân của Tiểu Tinh mà chộp tới, miệng nói:

- Bất luận thỏ tộc các ngươi có bao nhiêu lực lượng, trước mặt Thương Lang tộc cường đại cũng chỉ là trò cười mà thôi.

Thanh âm vừa dứt, Thương Lang Mãnh Thuật liền bắt được hai chân của Tiểu Tinh, Tiểu Tinh không chút lo lắng đến lang trảo, ngược lại trong mắt lóe tinh quang, hai cánh tay của Tiểu Tinh cũng xuất hiện tàn ảnh, nhảy lên như thỏ tử, nặng nề nện lên hai mắt Thương Lang Mãnh Thuật một đòn.

- A….

Thương Lang Mãnh Thuật bị đòn đau, không khỏi buông lỏng tay, Tiểu Tinh lăn ngược trên đất, quát:

- Ai nói thỏ tộc chúng ta chỉ có thể là mồi cho tộc khác? Cho dù Đồ Đằng của tộc ngươi là Thương Lang thì ta cũng có thể đả thương ngươi!

Lời nói của Tiểu Tinh đả kích Thương Lang Mãnh Thuật nghiêm trọng, Thương Lang Mãnh Thuật điên cuồng gào thét:

- Tiểu bạch thỏ, đại gia ta nhất thời chủ quan, để ngươi đánh lén, ngươi liền không coi ai ra gì, ngươi cho rằng lực lượng của Thương Lang, chỉ một con thỏ như ngươi là có thể kháng cự được sao? Nếu ngươi đã cuồng vọng như thế thì đại gia ta nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết, tìm thêm vài chục người, hung hăng chà đạp ngươi!

Dứt lời, trên đỉnh đầu Thương Lang Mãnh Thuật hiện lên tàn ảnh Thương Lang, nhảy thẳng đến trước mặt Tiểu Tinh, sắc mặt Tiểu Tinh đại biến, nàng cảm giác được uy áp của Thương Lang Mãnh Thuật, ép đến mức nàng không thở nổi, lại nghĩ đến kết cục bi thảm nếu rơi vào tay Thương Lang Mãnh Thuật, thân thể Tiểu Tinh khẽ run rẩy, nhưng trong lúc run rẩy, hai chân nàng lại lần nữa đá ra, hai chân giao nhau, hiện lên hình cái kéo, cắt về phía Thương Lang Mãnh Thuật.

Đúng lúc này, Sơn thúc đã hóa thành một hư ảnh thỏ tử chắn trước mặt Tiểu Tinh, nghênh đón Thương Lang Mãnh Thuật, miệng quát lạnh:

- Tiểu Tinh, chạy mau, chạy khỏi đây…

- Sơn thúc…

- Chạy… nhanh!

Lúc Sơn thúc thốt ra hai chữ này thì hai cánh tay của Thương Lang Mãnh Thuật đã cắm vào bụng Sơn thúc, Thương Lang Mãnh Thuật lại tách song thủ sang hai bên, khiến ngực Sơn thúc vỡ ra, máu tươi bắn thẳng vào mặt Tiểu Tinh, Tiểu Tinh hét lớn một tiếng, sau đó xoay người bỏ chạy.

- Tiểu bạch thỏ, ngươi trốn không thoát đâu.

Lời của Thương Lang Mãnh Thuật vừa dứt, đột nhiên một đạo ánh sáng vạch phá bầu trời rơi vào bên trong Cửu U luyện cảnh.

Ngay trong sát na đó, Cửu U luyện cảnh chấn động không ngừng.

Một màn này rơi vào trong mắt vô số người, phần lớn đều hiện lên nghi vấn:

- Đạo ánh sáng kia là gì? Chẳng lẽ là dị bảo trên trời hàng lâm?

Lập tức, bên trong Cửu U luyện cảnh, gần như tất cả mọi người đều phóng về phía đạo ánh sáng rơi xuống.

Ngay cả Tiểu Tinh cũng phóng về hướng đó.

Bên trong Cửu U luyện cảnh sôi trào.

Tất cả các đạo nhân mã đều nhằm về phía nơi đạo ánh sáng rơi xuống mà tập trung, bất kể là chạy trên đất hay là bay trên trời, mỗi người đều thi triển ra tốc độ nhanh nhất của bản thân, hi vọng đến nơi đó đầu tiên sẽ đạt được cơ duyên lớn nhất.

Tiểu Tinh, chính là một trong số những người lao đến nhanh nhất.

Chỉ có điều, Tiểu Tinh không phải bởi vì muốn đạt được chỗ tốt, mà là vì mạng sống, bởi vì nơi càng có nhiều người thì nàng mới càng có cơ hội đào thoát, nếu như lựa chọn nơi vắng vẻ thì nàng chắc chắn không thể chạy thoát khỏi Thương Lang Mãnh Thuật, hơn nữa, vừa rồi thi triển những công kích kia đã hao tổn phần lớn lực lượng Đồ Đằng của nàng.

Trong đầu Tiểu Tinh không ngừng lướt qua hình ảnh Sơn thúc bị Thương Lang Mãnh Thuật xé làm đổi, còn cả những tộc nhân bị hành hạ tàn nhẫn đến chết, trong lòng đau đớn vô cùng, Tiểu Tinh vừa chạy vừa âm thầm hạ quyết tâm:

- Ta nhất định phải trở nên mạnh mẽ, nhất định phải vì Sơn thúc mà báo thù, nhất định! Cho dù ta là thỏ tử cũng phải làm một thỏ tử không để bất kỳ kẻ nào dám khi dễ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui