Vũ Nghịch Càn Khôn

Sở Nam còn nghe thấy có người nói:

- Tiểu bạch thỏ, đừng chạy nữa, ngươi không còn đường trốn nữa đâu, ngoan ngoãn nhận mệnh cho đại gia đi.

Những lời này tất nhiên là do Thương Lang Mãnh Thuật nói rồi.

Chỉ có điều, ánh mắt Thương Lang Mãnh Thuật lại quét khắp bốn phía, quan sát phản ứng của mọi người, hắn và mười người cùng tộc đem Tiểu Tinh bao vây. Thế nhưng, vẫn lưu lại một lỗ hổng, lỗ hổng đó chính là vầng ánh sáng.

Tiểu Tinh thấy không có người xuất thủ tương trợ thì cũng không cầu khẩn, nhìn đám người Thương Lang Mãnh Thuật từ từ bước đến gần, trong lòng hạ quyết tâm, xoay người chạy vào bên trong vầng ánh sáng.

Thương Lang Mãnh Thuật đuổi sát phía sau, thế nhưng lại không chú ý đến vẻ mặt không ít người lộ vẻ khinh thường, Thương Lang Mãnh Thuật đang diễn kịch, nhưng không ngờ đã có không ít người đã nhìn ra màn kịch của hắn, chỉ là không ai vạch trần mà thôi.

Mọi người xung quanh đều cho rằng bọn hắn không thể xông vào nổi, người của Thương Lang tộc không vào được.

Thỏ tử kia lại càng không vào được…

Hành động của Thương Lang Mãnh Thuật không phải quá tinh xảo, đương nhiên bị rất nhiều người nhìn ra.

Những người nhìn ra màn kịch của Thương Lang Mãnh Thuật thấy Thương Lang Mãnh Thuật đang phóng về phía quầng sáng thì đều không kìm được nở nụ cười trào phúng.

Đột nhiên, tiếng cười nhạo im bặt.

Lúc Tiểu Tinh sắp va chạm vào quầng sát thì tất cả mọi người đều thất kinh.

Bởi vì, Tiểu Tinh mà bọn hắn cho rằng không thể xuyên qua vầng sáng đó lại thật sự xông vào, thân ảnh biến mất trước tầm mắt bọn hắn.

- Ồ? Thỏ tử kia có thể tiến vào?

- Chẳng lẽ vì tiểu nữu kia xinh đẹp sao?

Một nữ tử cũng dễ nhìn chợt nghĩ vậy, cũng vội vàng phóng về phía quầng sáng, tốc độ cực nhanh, nhanh hơn cả đám người Thương Lang Mãnh Thuật. Chỉ tiếc rằng phóng đi càng nhanh thì bay ngược lại cũng càng nhanh hơn, ngã trên đất cả buổi vẫn không đứng dậy nổi.

- Ha ha ha, tiểu kê, ngươi cũng gọi là dễ nhìn sao?

Mọi người không khỏi cười vang, nhưng sau khi cười, mọi người đều nghĩ đến những nguyên nhân khác, bên cạnh đó nhìn chằm chằm đám người Thương Lang Mãnh Thuật, xem bọn hắn có thể xông vào được hay không.

Thương Lang Mãnh Thuật nhìn thấy Tiểu Tinh xông vào, trong lòng hưng phấn vạn phần, không khỏi thầm nghĩ:

- Ngay cả tiểu bạch thỏ kia còn có thể tiến vào, đại gia ta thân là dũng sĩ Thương Lang Mãnh Thuật, há có thể không tiến vào được?

Giờ khắc này, đám người Thương Lang Mãnh Thuật đã quên mất xung quanh càng có nhiều Đồ Đằng tộc so với Thương Lang tộc Đồ Đằng của bọn hắn còn cường đại hơn đều không tiến vào.

Thương Lang Mãnh Thuật đã chuẩn bị xong tất cả, chuẩn bị xông vào cướp dị bảo, sau đó nhanh chóng rời đi.

Đúng lúc này, đám người Thương Lang Mãnh Thuật đâm vào vầng sáng.

Nhưng bọn hắn lại không xuyên vào giống như Tiểu Tinh, ngược lại bị một cỗ lực lớn phản ngược lại, so với phản lực của những người trước còn mãnh liệt hơn, cỗ phản lực này trực tiếp đảy Thương Lang Mãnh Thuật dội ngược lại, lún sâu xuống đất hơn 10 mét, trong không trung bắn tung tóe máu tươi của Thương Lang tộc bọn hắn.

Nhìn thấy một màn này, mọi người ở đây càng thêm nghi vấn, còn có người lẩm bẩm:

- Chẳng lẽ chỉ có Đồ Đằng tộc ti tiện mới có thể tiến vào?

Âm thanh truyền đi, ánh mắt bọn người sáng lên, nhao nhao quay người, đi tìm bắt những Đồ Đằng tộc nhỏ yếu.

o0o

Lại nói Tiểu Tinh cũng không phải kẻ ngốc, nhìn thấy nhiều người như vậy ở bên ngoài còn không tiến vào được liền biết vầng sáng quỷ dị này khẳng định không đơn giản, nhưng ngoài dự liệu là lúc xông lên, nàng lại tiến vào được.

Tiểu Tinh trong lúc khiếp sợ, thứ nhìn thấy đầu tiên chính là một cái quan tài, quan tài trong suốt, bên trong quan tài có một người đang nằm, trong ngực người nọ đang ôm một thứ gì đó không rõ.

Tiểu Tinh há hốc mồm, nàng một đường chạy đến đây nghe thấy tiếng nghị luận, tất cả đều nói rằng bên trong vầng sáng này nhất định là một kiện dị bảo siêu lợi hại, thế mà thật không ngờ, thứ mà vầng sáng bao phủ không phải là dị bảo, mà là một người.

- Vầng sáng này từ trên trời giáng xuống, vậy người này cũng là từ trên trời rơi xuống, có thể tạo ra được quang quyển lợi hại như vậy, thiên ngoại lai khách (*) này khẳng định không đơn giản.

(*) như người ngoài hành tinh

Trong đầu Tiểu Tinh chợt hiện lên một suy nghĩ, sau đó lóe lên một suy nghĩ:

- Người này có thể cứu ta? Có thể khiến ta trở nên mạnh mẽ?

Đang lúc nghĩ ngợi không biết nên mở miệng thế nào thì thân hình Tiểu Tinh chợt bay lên, bay thẳng đến quan tài thủy tinh, Tiểu Tinh kinh hoàng, nhưng không dám giãy dụa, trong lằng càng cho rằng vị thiên nhân này cực kỳ cường đại.

Tiểu Tinh có thể bay trên không trung, tất nhiên là bởi vì Sở Nam.

thần niệm của Sở Nam mặc dù đã bị hắc động thôn phệ gần sạch, thế nhưng lực lượng của hắn, Ngũ Hành nguyên dịch trong cơ thể hắn, sinh tử nhị khí, lôi điện,… đều vẫn tồn tại, mà uy năng lại không nhỏ, đặc biệt là cỗ năng lượng thần bí kia, Sở Nam lại phát hiện uy thế phát ra tinh khiết hơn không ít, cũng càng dày đặc hơn, thân thể Sở Nam ở bên trong quan tài thủy tinh khe nứt đã khép lại hoàn toàn, sau đó trở nên tinh tiến, cụ thể cường hãn đến độ nào thì hắn cũng không biết, bởi vì Sở Nam không có thứ để tham chiếu.

Ngoài ra, còn một điều đáng ăn mừng nữa đó chính là Hỗn Nguyên Ban Chỉ và nhẫn trữ vật của Sở Nam đều không bị hư hại, vẫn có thể sử dụng.

Trong nháy mắt, Tiểu Tinh đã đến trước quan tài thủy tinh, trong tai truyền đến một thanh âm không chút tình cảm:

- Đây là đâu?

- Đây là Cửu U luyện cảnh.

Tuy rằng Tiểu Tinh cảm giác giác những điều trước mắt không thể tưởng tượng nổi, giống như đang nằm mộng, thế nhưng nàng vẫn đáp lời.

Sở Nam lại tiếp tục hỏi:

- Cửu U luyện cảnh là thuộc nơi nào? Hoặc có thể nói, phiến đại lục này tên gì?

- Nơi này là đại lục Đồ Đằng.

- Đại lục Đồ Đằng?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui