Vũ Nghịch Càn Khôn

Hùng Đại không dám thừa nhận, nhưng lại chỉ vào Sở Nam, thêm mắm thêm muối nói:

- Thất trưởng lão, tên Thỏ Ngọc tộc này dùng thủ đoạn ức hiếp ta, còn muốn san bằng Bạo Hùng tộc chúng ta, đem Bạo Hùng tộc chúng ta giẫm nát dưới chân.

Lời này vừa truyền ra, tất cả mọi người đều cười ha ha như điên, Hùng Hoàn mặt đầy phẫn nộ, hai con mắt to lập tức hiện đầy sát cơ, phẫn nộ quát:

- Đồ chơi cũng dám làm nhục Bạo Hùng tộc ta, lão tử bây giờ sẽ giết ngươi!

Hùng Hoàn dứt lời liền muốn động thủ, nhưng trong kết giới lại có tộc nhân Thiên Xà tộc đi ra, tiếp đó là tộc nhân Đại Lực Viên tộc, Vân Điểu tộc…

Mà tất cả phản ứng của bọn hắn đều không khác Hùng Đại bao nhiêu, Thiên Xà tộc, Đại Lực Viên tộc cùng mười mấy tộc khác đều chịu thua thiệt trong tay Sở Nam, tất cả đều hướng về phía trưởng lão của mình cáo trạng, mục tiêu của tất cả đều là Sở Nam.

Lúc này, mọi người rốt cuộc cũng cảm thấy không bình thường, đồ chơi của bọn hắn cũng không phải đơn giản, Hùng Hoàn nghe thấy Hùng Đại miêu tả cụ thể cũng không vội vàng ra tay, những người khác cũng vậy. Thế nhưng, tất cả mọi người đều rất ăn ý mà đem Sở Nam bao vây lại.

Đúng lúc này, Thương Lang Đột chợt hỏi Hùng Đại:

- Hùng Đại, ngươi có trông thấy Thương Lang Mãnh Thuật đâu không? Còn cả tộc nhân của Thương Lang tộc chúng ta nữa!

Nghe thấy bốn chữ “Thương Lang Mãnh Thuật”, trong đầu Hùng Đại lập tức hiện ra tình cảnh Thương Lang Mãnh Thuật bị Tiểu Tinh đánh bại, thân thể thoáng run rẩy, ánh mắt chuyển về phía Tiểu Tinh, không dám trả lời.

Thương Lang Đột nhìn thấy Hùng Đại không trả lời, quay đầu hỏi những người khác, những người khác cũng giống như Hùng Đại, tất cả đều không trả lời, đồng thời học theo Hùng Đại, đem ánh mắt chuyển về phía Tiểu Tinh.

Nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng Thương Lang Đột chợt dâng lên cảm giác bất diệu cường liệt. Đồng thời cũng quay đầu nhìn về phía Tiểu Tinh, dùng ngữ khí lạnh như băng mà hỏi:

- Tiểu Tinh, Thương Lang Mãnh Thuật đâu?

Khóe môi ôn nhu của Tiểu Tinh khẽ nhếch lên, nhẹ nhàng nói:

- Bị ta giết rồi.

- Phịch…

Như Nhan vừa chạy đến, nghe thấy câu trả lời của Tiểu Tinh, thân thể liền lảo đảo, ngã nhào xuống đất, lắp bắp nói:

- Tiểu Tinh, ngươi nói bậy bạ gì đó, ngươi đừng nói lung tung!

- Như di.

Tiểu Tinh hô lên, Như Nhan cũng bị Sư Sơn chộp lấy, vuốt ve ngực nàng, sau đó hỏi:

- Chất nữ của ngươi cũng không tệ nha, nếu như hai người các ngươi cùng phục thị bổn vương một lúc, cảm giác chắc chắn rất thoải mái.

Như Nhan chịu đựng khuất nhục, quát với Tiểu Tinh:

- Tiểu Tinh, còn không mau xin lỗi Cửu trưởng lão Thương Lang tộc, nói rằng vừa rồi ngươi chỉ nói bậy mà thôi.

- Như di, Tiểu Tinh không có nói bậy, Thương Lang Mãnh Thuật quả thật bị ta đánh chết, mười tên tộc nhân của Thương Lang tộc cũng đều bị ta đích thân giết chết.

Lúc Tiểu Tinh nói những lời này, vẻ mặt Như nhàn liền kinh hãi đến cực điểm, quát:

- Tiểu Tinh, ngươi muốn toàn bộ Thỏ Ngọc tộc bị hủy diệt sao?

- Như di, sẽ không còn ai dám tùy tiện đồ sát Thỏ Ngọc tộc chúng ta nữa rồi, bất luận là ai đùa giỡn hành hạ hay giết chúng ta, kẻ đó chỉ có một kết cục, chết! Giống như Thương Lang Mãnh Thuật, hắn giết Sơn thúc cho nên bây giờ xương cốt cũng không còn.

Trong thanh âm Tiểu Tinh lúc này đã tràn ngập sát khí.

Như Nhan sợ đến không nói nên lời, chỉ lẩm bẩm một mình:

- Điên rồi, điên rồi, điên rồi…

Đám người Sư Sơn cũng cảm thấy vô cùng hoang đường, không ít người cuồng tiếu, hiển nhiên không để những lời của Tiểu Tinh vào mắt, quả thật là vậy, không nhìn thấy tận mắt thì ai có thể tin được một món đồ chơi lại có ngữ khí càn rỡ như vậy?

Nhưng tiếng cuồng tiếu của bọn hắn lại dần dần biến mất, bởi vì bọn hắn nhìn thấy tộc nhân của mình vẻ mặt đầy ngưng trọng, Hùng Hoàn lại hỏi:

- Hùng Đại, những gì thỏ tử kia nói là thật sao?

Hùng Đại khẽ gật đầu, nói:

- Đúng vậy, đều là sự thật, người này giết Thương Lang Mãnh Thuật, đồng thời cũng giết cả mười tên tộc nhân của Thương Lang tộc.

Hùng Hoàn mở trừng mắt, há hốc mồm, nhưng lại không phát ra được âm thanh nào, những người khác cũng có được câu trả lời khẳng định từ trong miệng tộc nhân mình, thần sắc muốn kinh ngạc bao nhiêu thì có kinh ngạc bấy nhiêu, ngay cả cánh tay Sư Sơn đang vuốt vuốt hai hạt anh đào trước ngực Như Nhan cũng không khỏi trì trệ.

Thương Lang Đột nhảy dựng lên, xông đến, miệng quát:

- Dám giết con ta, ta phải khiến ngươi sống không bằng chết, khiến Thỏ Ngọc tộc ngươi toàn diệt!

Lời vừa dứt, lúc Thương Lang Đột còn cách Sở Nam chừng 10 mét, Thương Lang Đột tiến một bước thì hai cánh tay đột nhiên bị lực lượng vô hình chém đứt, tiếng hét thảm lập tức từ trong yết hầu Thương Lang Đột vang lên.

Bao gồm cả Sư Sơn, tất cả mọi người nhìn thấy hai vòi máu tươi bắn lên trời đều không khỏi khiếp sợ đến ngây người.

- Tiến thêm một bước, chết!

Sở Nam ôm tiểu Hắc, lại tiếp tục tiến về phía trước, Thương Lang Đột vẫn không thể tin được chuyện vừa phát sinh là sự thực, hắn nhìn chằm chằm Sở Nam, hai mắt thoáng cái biến thành huyết hồng, quát lớn:

- Lang hóa, Thương Lang Khiếu nguyệt!

Ngay lập tức, xương cốt của Thương Lang Đột liền phát ra tiếng “lách cách”, chân biến thành lang trảo sắc bén vô cùng, miệng mọc đầy răng lởm chởm, ngưởng đầu lên trời gào một tiếng, tiếp tục xông về phía Sở Nam như muốn cắn nát hắn.

Tiếng gào thét của Thương Lang Đột ngay lúc hắn bổ nhào về phía trước đột nhiên im bặt. Thân thể đã hóa sói được hai phần ba của Thương Lang Đột lập tức bị cắt thành 108 khối, bay loạn giữa không trung, máu tươi cũng vấy ra khắp nơi.

Sở Nam vừa vặn đến trước mặt Sư Sơn, thản nhiên hỏi:

- Ngươi muốn cản ta sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui