Vũ Nương Thập Phu


” Nói thì nói, sợ ngươi chắc! Tên dối trá” Cái miệng nhỏ của Cơ nhi cong lên, đứng phía sau Liễu Tinh Kim đối đáp.
” Không sợ thì đã không trốn sau nam nhân của ngươi” Long Ngũ châm biếm nàng với vẻ mặt khinh bỉ.
” Hừ, xem ra ngươi cũng không phải nam nhân, nam nhân dùng làm gì cũng không biết hả? Không phải là bảo vệ nữ nhân sao? Ngay cả việc ấy cũng không biết, ngươi vẫn đáng làm một nam nhân sao? Quả nhiên chủ nào tớ nấy” Mồm mép Cơ nhi là thiên hạ vô địch, khiến Liễu Tinh Kim đứng sau nhịn không được cười khẽ.
” Cương thi, muốn cười cứ cười đi, ngươi so với bọn hắn ra dáng nam nhân hơn” Cơ nhi thảnh thơi ngồi xuống ghế xa Long Khiếu Thiên nhất, nhướn mày nhìn hai người đã tức giận tới mức đỉnh đầu sắp bốc khói.
” Vâng, tiểu thư” Liễu Tinh Kim hài hước phối hợp một chút, đi tới đứng bên cạnh nàng, hắn phát hiện chính mình càng ngày càng bái phục tiểu nữ nhân này, kẻ khác là cầm kiếm giết người, nàng là dùng miệng tức chết người.
“Xú nha đầu, ngươi đừng tưởng muốn nói gì cũng được, đêm nay nếu không nói rõ sự tình thì đừng nghĩ tới việc rời khỏi đây!” Long Khiếu Thiên đã sống hơn hai mươi năm nhưng chưa bao giờ tức giận như đêm nay, có ý nghĩ muốn bóp chết cái nha đầu kiêu ngạo đối diện vô cùng mãnh liệt.
“Tốt, tốt nhất là ngươi cũng cho bản cô nương giải thích rõ ràng, nếu không cũng đừng trách ta không khách khí với ngươi” Cơ nhi đứng lên giơ ngón tay trỏ chỉ vào mặt hắn.
“Hừ! Long Khiếu Thiên hừ lạnh, thật không biết nàng lấy đâu ra lá gan to tới vậy, không nhịn được nhìn về phía Liễu Tinh Kim với khuôn mặt lạnh như cương thi, nghĩ thầm lẽ nào tiểu nữ nhân này còn có hậu thuẫn lớn hơn so với Vân Thiên Bảo của hắn.
“Ngươi nói hai năm trước ngươi cùng tỷ ngươi tới tìm bản bảo chủ? Ta có thể nói cho ngươi là bản thân ta căn bản không biết chuyện này, hơn nữa cầu hôn cũng chỉ là bị bạn tốt xui khiến, tỷ ngươi không đáp ứng ta cũng không quan tâm, tuyệt đối không hề để trong lòng thì tại sao phải trả thù?” Long Khiếu Thiên mở miệng nói.
“Ta cùng tỷ tỷ đã tới Vân Thiên Bảo của ngươi, thủ vệ kia rất nghiêm túc nói cho chúng ta biết là: Long gia và Vũ gia vĩnh viễn không có bất cứ quan hệ gì. Hơn nữa còn nói là do ngươi truyền lệnh xuống, lẽ nào ta còn có thể lừa ngươi sao?” Cơ nhi giận dữ trừng mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú kia, càng nhìn càng muốn đập dẹp mặt hắn.
“Cái gì! Không có khả năng! Bản bảo chủ có thể xin thề ta tuyệt đối không hề nói ra mấy câu này, năm đó ta bị xoay vòng trong việc buôn bán rất bận rộn, căn bản sẽ không để ý tới mấy….việc nhỏ này” Long Khiếu Thiên nói rất khẳng định.
“Việc nhỏ? Hại chết ba mạng người mà ngươi nói là việc nhỏ?” Cơ nhi nheo mắt lại, âm thanh trở nên u ám.
“Ba mạng? Ừm, bản thân thật sự không biết, chắc là do thủ vệ này tự làm chủ thôi” Long Khiếu Thiên nghĩ đến phụ mẫu Cơ nhi cũng đã chết.
“Mượn cớ hay thật, không biết thì không phải lỗi của ngươi sao? Ngươi làm bảo chủ kiểu gì vậy, ngươi nuôi người thế nào, ngày nào đó ta tùy tiện ném vào một cây đuốc đốt trụi Vân Thiên Bảo, ta cũng có thể nói không biết” Cơ nhi quyết tâm không buông tha hắn.
“Ngươi, ngươi không nói lý lẽ. Bây giờ không bàn tới chuyện này, là ta thật sự không biết tỷ muội ngươi tới cầu ta” Long Khiếu Thiên tức giận đến đứng lên rống to.
“Lớn tiếng thì sẽ có lý lẽ sao, ngươi nói không biết thì không biết hỏi sao, vậy ngươi hỏi xem bọn họ có biết hay không a”Cơ nhi thấy Long Thất sắc mặt tái nhợt, việc này nhất định có liên quan tới hắn.
“Bảo chủ, việc này thuộc hạ biết”Long Thất đột nhiên quỳ xuống trước mặt Long Khiếu Thiên khiến hắn hoảng sợ nói “Làm gì vậy, đứng lên mà nói, đừng làm mất thể diện.”
“Thuộc hạ nhớ ra rồi, hai năm trước có một thị vệ nói có hai vị cô nương họ Vũ muốn gặp bảo chủ, lúc đó bảo chủ đang thảo luận việc buôn gỗ với lão Lý, thuộc hạ và Lục công tử vừa lúc ở bên ngoài, Lục công tử vừa nghe xong thì rất tức giận và nói dùm người câu nói kia, thuộc hạ hỏi lại thì Lục công tử nói nữ nhân kia không biết điều nên không cần để ý tới các nàng. Bây giờ nghĩ lại thì chắc đó là hai tỷ muội nàng.” Long Thất vừa nói vừa giương mắt nhìn khuôn mặt Long Khiếu Thiên càng lúc càng âm trầm.
Cơ nhi nghe đến đó thì đứng dậy đi tới trước mặt Long Thất, đôi mắt to chứa đầy lửa giận hừng hực, chờ Long Thất quay đầu nhìn nàng thì nghe thấy một tiếng ‘chát’, Cơ nhi giáng cho hắn một cái tát nhanh không ngờ được.
“Hóa ra là tên hỗn đản nhà ngươi! Ngươi là thủ hạ của hắn mà lại không thông báo, ngươi có biết chỉ vì sự thất trách đó mà hại chết ba mạng người, ngươi, ngươi trả mạng cho tỷ tỷ lại đây!” Cơ nhi tức giận cực điểm, vươn hai tay bóp cổ Long Thất giống như không bóp chết hắn thì không cam lòng.
“Nữ nhân điên mau buông tay, việc này muốn trách thì trách Lục công tử mới đúng, Long Thất chỉ nghe theo mệnh lệnh, mau buông tay” Long Ngũ vội vã xông lên kéo tay Cơ nhi, Long Thất liền đưa tay đẩy ra hai tay Cơ nhi tuy nhỏ nhưng đầy sức mạnh.
“Lục công tử là chủ nhân của hắn sao? Hừ, thất trách như vậy còn đẩy sang người khác, đây là cách Long Khiếu Thiên ngươi dạy thủ hạ sao?” Hai tay Cơ nhi bị bọn họ vặn bung ra nên đành đem lửa giận lần hai đốt lên người Long Khiếu Thiên.
“Lục công tử là bạn tốt của ta, năm đó chính hắn khuyên ta đi cầu hôn Vũ phủ rồi bị tỷ ngươi cự tuyệt, đương nhiên hắn rất tức giận, vả lại ta có nghĩa vụ gì mà nhất định phải giúp các ngươi chứ” Long Khiếu Thiên lạnh lùng nhìn khuôn mặt Cơ nhi tràn đầy tức giận.
” Vốn là không sai, ngươi cũng không có nghĩa vụ giúp tỷ muội ta, sai là vì sau khi cầu hôn không được ngươi đã khiến người khắp nơi khó dễ làm ăn nhà ta, làm cho Vũ gia xuống dốc! Bằng không thì sao thời gian lại vừa vặn thế chứ?” Cơ nhi hùng hồn trừng thẳng vào đôi mắt hắn.
” Vũ Tuyết Cơ, sức tưởng tượng của ngươi thật quá phong phú. Ngươi có chứng cớ gì mà nói là ta làm?!” Long Khiếu Thiên nắm chặt hai bàn tay, hắn phát hiện mình không nên lý lậun với tiểu nữ nhân này, nàng quả thực vô lý còn ngang như cua, chính mình đang ở đây lãng phí thời gian.
” Ta sớm muộn gì cũng sẽ tìm được chứng cứ” Cơ nhi gào muốn to hơn hắn.
” Ngươi, ngươi, tốt! Tìm được chứng cứ ngươi cứ việc tới đối chất, hôm nay trước xử lý việc ngươi khiêu khích Xuân Hương Viện, trong địa bàn của Vân Thiên Bảo không cho phép nha đầu điên ngươi dương oai” Long Khiếu Thiên nổi đầy gân xanh trên trán, hàm răng nghiến ra tiếng, khí thế cương quyết hẳn lên, hắn thừa nhận hắn đã tới cực hạn không thể nhịn được nữa.
“Ha ha, buồn cười, mắt chó nào của ngươi thấy ta đã khiêu khích bà tám kia chứ?” Hai tay Cơ nhi chống ở eo, khuôn mặt ngẩng lên đối diện Long Khiếu Thiên.
“Bốp” Một tiếng đánh vang lên, trên mặt Cơ nhi lập tức hiện lên một dấu tay năm ngón thật rõ và đỏ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui