Vũ Nương Thập Phu


Ngay lúc Cơ nhi đang cảm xúc dào dạt thì cửa phòng được đẩy ra, Liễu Tinh Kim một thân hắc y cầm một cái bao vải bước vào.
” Tinh Kim, Hồng ma ma nói như thế nào?” Cơ nhi phát hiện gọi hắn Tinh Kim càng thuận miệng hơn so với cương thi.
Liễu Tinh Kim sau khi sửng sốt thì lập tức đi tới bên giường, đôi mắt lóe sáng nhìn khuôn mặt Cơ nhi nói “Tiểu thư không cần lo lắng, Hồng ma ma là người thông minh, nàng tự nhiên biết làm thế nào” Trong lòng nghĩ tiểu nữ nhân này rốt cục không gọi hắn cương thi nữa.
“Ừ, Long Khiếu Thiên có tới tìm chúng ta không?” Cơ nhi có chút lo lắng mình sẽ đem phiền phức tới cho Hồng ma ma.
“Có, nửa đêm tối hôm qua có tới, tìm không được thì rời khỏi, cũng không có khó dễ Hồng ma ma, hắn cũng biết không phải người của Phiêu Vũ Viện tới cứu” Liễu Tinh Kim mở bao ra, bên trong đều là quần áo cho Cơ nhi tắm rửa.
“Nói cũng đúng, nhưng mà Tinh Kim nè, ta không thích ở đây, lại càng không thích Nhan công tử, chúng ta vẫn nên trở về thôi, không phải nói nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất sao? Long Khiếu Thiên đã tìm rồi thì sẽ không trở lại” Cơ nhi đề nghị.
Khuôn mặt tuấn tú của Liễu Tinh Kim trầm xuống nói “Nhan công tử đã làm gì tiểu thư sao?” Cặp mắt đen chứa đầy lo lắng cùng ánh sắc bén.
“Thật ra cũng không có gì, nhưng mà hắn muốn ta đi câu dẫn Long Khiếu Thiên, làm nội ứng cho hắn, phá đổ sinh ý của Long Khiếu Thiên” Cơ nhi nhíu mày nói, ngoại trừ Liễu Tinh Kim nàng cũng tìm không được người tâm sự.
“Cái gì! Thế khác gì kêu tiểu thư đi chịu chết chứ!” Khuôn mặt Liễu Tinh Kim biến sắc.
“Ta cũng nói như vậy, cho nên sau đó hắn đã xin lỗi rồi, ta thấy hắn cũng không cố ý, có thể là vì có cừu hận quá nặng với Long Khiếu Thiên nhưng trong lòng ta không được tự nhiên, chúng ta vẫn nên đi thôi, nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện, chuyện Long Khiếu Thiên chờ Vương gia trở về thì chúng ta gộp lại tính tiếp.”
“Hảo, chúng ta trở về, dù sao tiểu viện kia độc lập, tiểu thư chỉ cần không ra ngoài thì không ai biết ngươi đã trở lại” Liễu Tinh Kim trầm tư một chút rồi nói.
“Ừm, vậy đi đi” Cơ nhi ngọ nguậy xuống giường, thế nhưng đau đớn trên đầu vai khiến nàng nhăn mày, lập tức kéo vai áo xuống thấy lỗ ngân châm có màu tím, trong lòng nhất thời kinh hãi, đây là trúng độc sao.
Liễu Tinh Kim thấy nàng không nói gì, lộ ra mảng lớn da thịt, lập tức đỏ mặt quay đầu đi, trong lòng thầm than nữ nhân này không nghĩ mình là nam nhân sao?
“Tinh Kim, ngươi xem xem, đây là không phải có độc sao?” Cơ nhi lo lắng nói.
Khóe miệng Liễu Tinh Kim nhếch lên, không có cách nào đành xoay người, nhìn không chớp mắt ba dấu châm kia “Ngân châm Nhan công tử có độc, nhưng mà hắn đã giúp ngươi giải độc rồi, hắn cho ta cái này kêu ngươi bôi vào, qua vài ngày sẽ khỏi” Tinh Kim lấy bình bạch ngọc trong lòng ra.
“Trời ạ, thật nguy hiểm” Sắc mặt Cơ nhi trắng bệch, vội vã tiếp nhận bình ngọc, nhưng chỉ dùng một tay thấy rất bất tiện, ngẩng đầu nhìn Tinh Kim nói “Tinh Kim, ngươi giúp ta bôi đi.”
“A, này…” Liễu Tinh Kim đỏ mặt.
” A cái gì mà a, ngươi không phải nam nhân a, sao lề mề dài dòng thế, hiện tại là đang cứu người! Lẽ nào ngươi còn nghĩ linh tinh gì khác” Cơ nhi mặt trắng không chút máu.
Mặt Liễu Tinh Kim lại càng đỏ hơn, thật ra không muốn nghĩ bậy cũng bị nàng nói tới nghĩ bậy, ánh mắt tự giác chuyển qua chỗ tuyết trắng trước ngực, phát hiện thân thể của chính mình khô nóng hẳn lên.
” Nhanh lên một chút, chuyện này đâu có gì to tát” Cơ nhi nhìn hắn đỏ mặt thì vô cùng bất đắc dĩ, tên này cũng quá tinh khiết rồi.
Liễu Tinh Kim cầm bình bạch ngọc ngồi ở bên giường, đổ ra một ít bột phấn màu trắng trong ở lòng bàn tay, sau đó khẽ run nhìn Cơ nhi, cắn răng, bàn tay to sờ soạn đầu vai trơn truột của Cơ nhi.
” A, đau quá, ngươi bôi nhẹ chút” Bột thuốc chà mạnh vào vết thương khiến Cơ nhi đau tới nhăn mặt.
“À rồi” Trong lòng Liễu Tinh Kim hết sức khẩn trương, lập tức nhẹ lại động tác, chậm rãi bôi quét, nhưng không biết vì sao tư tưởng hắn không thể tập trung, ứng với câu nói kia của Cơ nhi, hắn đang nghĩ linh tinh.
Tiếng đập cửa vang lên dọa Liễu Tinh Kim nhảy dựng lên, đầu đầy mồ hôi làm cho Cơ nhi cười ha hả nói ” Tinh Kim ngươi sao thế, kinh khủng vậy sao? Há há, có phải đang suy nghĩ linh tinh không?”
Đi tới phía sau cánh cửa, Tinh Kim hít sâu vài cái cho bình tĩnh rồi mới mở cửa.
“Liễu huynh, Cơ nhi tỉnh chưa?” Người vào là Tư Đồ Dật phong độ nhẹ nhàng, ôn nhuận nho nhã.
“Tỉnh, đang bôi thuốc”Liễu Tinh Kim thấy Tư Đồ Dật nhìn hắn cổ quái, chỉ sợ hắn hiểu lầm liền vội vã giải thích.
“Tư Đồ ca ca tới hả, ơ, không phải Nhan ca ca đi mua điểm tâm sáng sao?” Cơ nhi đã kéo áo lên che vai, thấy Tư Đồ Dật cầm bữa sáng vào thì cố ý hỏi, nghĩ thầm hắn chắc có tật giật mình nên không dám nhìn nàng.
“Hắn có một số việc phải đi ra ngoài, cho nên nhờ ta cầm qua đây, thế nào, Cơ nhi không muốn gặp Tư Đồ ca ca sao?” Tư Đồ Dật trêu nàng.
“Làm gì có, ta đây mỗi ngày đều muốn gặp Tư Đồ ca ca mỹ nam ôn nhu, chỉ là có chút không muốn gặp Nhan ca ca thôi” Cơ nhi trước cười sau chu môi, Tư Đồ Dật thấy thế sửng sốt, cái miệng nhỏ của nha đầu kia vừa ngọt vừa cay.
“Sao thế, Nhan huynh đắc tội Cơ nhi hả?” Tư Đồ Dật không biết chuyện vì Nhan Nguyệt cũng không mặt mũi nói cho hắn.
“Tư Đồ ca ca không biết thật sao?” Cơ nhi nheo mắt nhìn chằm chằm hai mắt Tư Đồ Dật.
“Ha ha, ta không biết thật, nói đi”Tư Đồ Dật buồn cười nhìn vẻ mặt cảnh giác kia, nghĩ thầm một cô nương mười bốn tuổi mà đã trải qua nhiều chuyện như vậy.
Cơ nhi nhìn mắt Liễu Tinh Kim, khuôn mặt người này đã biến trở về khối băng, Tư Đồ Dật cũng nhìn về phía Liễu Tinh Kim, phát hiện cả người hắn toả ra tức giận thì không khỏi càng hiếu kỳ, Nhan Nguyệt đã làm gì Cơ nhi nhỉ?
“Tư Đồ ca ca, Nhan ca ca chắc là có cừu hận rất lớn với Long Khiếu Thiên nhỉ, hận đến phải khiến hắn cửa nát nhà tan sao?” Cơ nhi nghĩ mình vẫn nên dè dặt chút.
“Ai, Tư Đồ ca ca không biết Nhan huynh đã làm gì với Cơ nhi, nhưng về việc Nhan Nguyệt là chính nhân quân tử thì Tư Đồ ca ca chưa từng hoài nghi, hơn nữa hắn là thần y nổi danh trên giang hồ, nhưng cũng không tự ình là thần y, còn thường cứu giúp kẻ khác, cũng không phải người lạnh lùng. Các ngươi không lẽ hiểu lầm gì sao?” Tư Đồ Dật nghĩ sự tình có chút kỳ lạ.
“Kỳ thật cũng không có gì, hắn đã xin lỗi Cơ nhi rồi” Cơ nhi kể hết mọi chuyện ra.
“Thì ra là thế, cái này sợ là vì hắn một lòng muốn báo thù, Cơ nhi, thật ngại quá, ta nghĩ Nhan Nguyệt chỉ kích động nhất thời thôi, Tư Đồ ca ca thay mặt hắn xin lỗi ngươi” Trong lòng Tư Đồ Dật cả kinh, lập tức chắp tay khom lưng trước Cơ nhi.
“A, Tư Đồ ca ca, kỳ thật Cơ nhi cũng không trách hắn, hắn cũng nói xin lỗi rồi, chỉ là trong lòng Cơ nhi có chút không được tự nhiên, sợ các ngươi ghét bỏ Cơ nhi là một kỹ viện cô nương” Lời này Cơ nhi nói rất khéo léo, vừa giả bộ đáng thương vừa tranh thủ đồng tình.
“Thật xấu hổ với Cơ nhi, phụ thân Nhan Nguyệt bị phụ thân Long Khiếu Thiên làm hại, là thù giết cha không đội trời chung, cho nên mong Cơ nhi đừng trách Nhan Nguyệt kích động, trong lòng hắn cũng đầy nghẹn khuất, haiz.”
” Thì ra là thế, vậy sao hắn không tìm phụ thân Long Khiếu Thiên, lẽ nào cha nợ con trả?”
“Phụ thân Long Khiếu Thiên năm năm trước đã qua đời.”
“À, ra thế, ai, oan oan tương báo bao năm, hắn vẫn sống trong cừu hận chẳng lẽ không mệt sao?”
“Haiz, có lẽ là quá mệt mỏi nên mới muốn Cơ nhi hỗ trợ” Tư Đồ Dật cười khổ.
Cơ nhi sửng sốt, nhìn sang Liễu Tinh Kim rồi nhìn Tư Đồ Dật, không nói nên lời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui