Buổi tối, những ngôi sao trên trời lấp lánh, gió mát vi vu, bốn bề yên tĩnh vắng vẻ, quả là ngày tốt để ngủ một giấc thoải mái.
Cơ Nhi không có thói quen ngủ sớm nên đang ở bên trong phòng buồn chán lật giở thư tịch trước mặt, bỗng nhiên nghe được phòng bên cạnh có tiếng mở cửa rất nhẹ, khóe miệng lộ ra nụ cười đắc ý, nàng thừa biết nam nhân kia không chịu được cơn đói lâu đâu.
Nghĩ đến đây bản thân có lòng tốt đi gõ cửa phòng hỏi nguyên nhân, đổi lấy là 2 chữ lạnh đến phát run: “Không sự(không có gì)!” Làm cho nàng nghẹn một cục tức, nàng không tin người to cao như vậy, buổi tối không ăn cơm sẽ không đói bụng, hừ! Cho nên trợn mắt báo thù kêu tiểu Lục không để lại cơm thừa và đồ ăn, đi nhìn hắn ăn cái gì, hừ, nói sao thì bản thân mới là tiểu thư.
Len lén theo Liễu Tinh Thần đi tới phòng bếp, thấy hắn ở bên trong lục lọi xung quanh thì nàng nhịn không được che miệng cười trộm.
“Ai!” Liễu Tinh Kim rất nhạy bén, thân ảnh chợt lóe lên rồi đứng trước mặt của nàng, bàn tay to đang chuẩn bị ra chiêu, khi thấy vẻ mặt cười gian của Cơ Nhi hắn lập tức hiểu ra vì sao mình không tìm được đồ ăn, là do nữ nhân này trả thù hắn.
“Thế nào? Đã đói bụng phải không?” Cơ nhi cóc thèm sợ bộ mặt trương thối kia.
“Là ngươi cố ý?” Liễu Tinh Kim híp mắt nhìn nàng, nguy hiểm vạn phần.
“Đúng vậy, ta cố ý đấy, ngươi muốn thế nào? Đánh ta một trận?” Cơ nhi vung mái tóc xinh đẹp đen thùi ra sau, hất mặt lên, liếc mắt khiêu khích hắn.
“Hừ!” Liễu Tinh Kim tức giận không nói được gì, hừ lạnh một tiếng rồi đi ra khỏi cửa.
Cơ Nhi duỗi tay chặn lại hỏi: “Nói cho ta biết, vì sao đêm nay ngươi khó chịu như thế, Cơ nhi sẽ nấu cho ngươi ăn.”
“Hừ! Ăn ít chút cũng không chết!” Liễu Tinh Thần đẩy cánh tay của nàng, trong lòng hận phải nghiến răng nghiến lợi,cũng bởi vì nàng, bản thân mới đói bụng, khi đó chẳng hiểu vì sao nhìn nàng chờ mong Vương gia thì ngực hắn rất khó chịu, trở lại phòng ngẫm lại vì sao lại khó chịu, kỳ quái! Muốn trở về ăn tiếp nhưng lại thấy mất mặt, cho nên nhịn chờ nàng ngủ mới dám đứng lên tìm đồ ăn, ai biết nữ nhân xấu xa kia dám nhìn lén hắn.
“Tinh Kim ~” Cơ Nhi đang đột nhiên đổi giọng, Liễu Tinh Kim sợ đến rùng mình một cái, không biết nàng lại đùa muốn bày trò gì nữa đây, nhìn bàn tay tuyết trắng nhỏ bé của nàng đặt một bên đầu vai hắn, hắn chậm rãi nâng mặt nhìn về phía khuôn mặt nhỏ nhắn của Cơ Nhi, sau đó nhịn không được co giật khóe miệng, tiểu nữ nhân này còn tròn mắt chớp chớp như kiểu đang quyến rũ hắn.
“Ngươi muốn làm gì?” Liễu Tinh Kim nuốt nước bọt, hắn phát hiện tay hắn đang đổ mồ hôi.
“Tinh Kim ~ Cơ Nhi muốn được ăn bữa ăn khuya, chúng ta đi ra ngoài ăn được không?” Thật ra mấy hôm nay Cơ nhi đã bức bối gần chết, Liễu Tinh Thần tuy là hộ vệ của nàng nhưng vì an toàn nên sống chết không cho nàng ra ngoài, đêm nay đã kiếm được cơ hội rồi.
Liễu Tinh Kim vừa nghe liền biết tiểu nữ nhân này đang giả bộ quan tâm hắn, vậy mà bản thân lại muốn nghĩ là thật.
“Không được!” Dụ dỗ của Cơ Nhi với Liễu Tinh Kim lập tức mất đi tác dụng.
“Tinh Kim~ người ta đã lâu không được ra ngoài, hiện tại giờ là buổi tối, Long Khiếu Thiên lẽ nào lại trông chừng ta phải không, Tinh Kim, ngươi không phải cũng đang đói bụng sao? Chúng ta đi ăn mì ở góc đường nha, hơn nữa ngươi không ăn cả đêm thì dạ dày sẽ đau đấy.” khuôn mặt Cơ Nhi chuyển sang vừa đáng thương cộng với khẩn cầu trong mắt.
Liễu Tinh Kim không cần suy nghĩ phủi tay nàng nàng chậm rãi nói: “Ta có thể đi phòng bếp chính tìm đồ ăn.” Nói xong khóe miệng lộ ra nụ cười đắc ý rồi xoay người bỏ đi. .
“Ngươi! Ngươi không thích ta ~ ô ô, Cơ Nhi sớm đã biết rằng, ngươi vẫn khinh thường Cơ Nhi, từ khi Vương gia đi, ngươi đã khi dễ ta, ô ô, hiện tại biết Vương gia đến trễ thì ngươi lại khi dễ ta, ô ô, vì sao Cơ Nhi ta có số khổ như thế, ngay cả chính hộ vệ cũng khi dễ ta, ô ô.” Cơ Nhi có sở trường đóng kịch rất hay, ngón tay trong nháy mắt lướt qua mắt với hồ tiêu đã chuẩn bị sẵn, nước mắt lập tưc tuôn như muâ.
Liễu Linh Kim mím môi xoay người lại, nghĩ rằng nàng giả khóc, nhưng thấy nàng lau nước mắt thì không khỏi mê muội, lẽ nào bản thân mình thật sự đối xử với nàng hơi quá đáng?
“Ô ô, ngươi là một tên đáng ghét! So với Long Khiếu Thiên còn tệ hơn! Cơ Nhi không bao giờ … nữa để ý ngươi!” Cơ Nhi đẩy hắn ra rồi chạy vào phòng, bất quá thì hắn sẽ chạy theo mình, khóe miệng mỉm cười thành công.
Liễu Tinh Kim nghe xong lời này, lồng ngực có chút khó chịu, lập tức xoay người thấy Cơ Nhi đau lòng mà đóng cửa phòng, khuôn mặt khóc như lê hoa đái vũ(1) khiến hắn vô cớ cảm thấy không nỡ.
Một lúc lâu, Cơ nhi chờ trong phòng sốt ruột đang muốn chửi ầm lên thì cánh cửa có tiếng gõ, nhất thời dừng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn mỉm cười.
Chậm rãi mở cửa phòng, vẻ mặt u oán nhìn khuôn mặt tuấn tú đang xấu hổ của Liễu Tinh Kim mà tức giận nói: “Ngươi lại muốn làm gì!”
“Ta, chúng ta đi ăn mì.” Liễu Tinh Kim hồi hộp mà nói, khuôn mặt tuấn tú lại biến lạnh, ngực cũng ngộp, vì sao mình lại phải cúi đầu chứ, nhưng nghĩ nàng có lẽ ở trong phòng khóc tới rối tinh rối mù, trong lòng hắn khó chịu tựa như bị ai đó đánh một quyền. .
“Bên ngoài?” Cơ Nhi nâng đôi mi thanh tú khẽ liếc nhìn hắn.
“Ừ.” Liễu Tinh Kim nhẹ lên tiếng.
“Không miễn cưỡng?” Cơ Nhi nhìn khuôn mặt lãnh khốc tuấn tú của hắn, trong bụng nghẹn cười.
“Ta đã đói bụng rồi.” Liễu Tinh Kim cưới đầu nhìn đôi giày đen của mình.
“Vậy được rồi, ta cùng ngươi đi.” Cơ Nhi lập tức bước ra, đóng cửa rồi kéo cánh tay hắn đi, linh hoạt kéo hắn chạy ra bên ngoài.
(1)Lê hoa đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái khi khóc.