Vũ Nương Thập Phu


Cơ nhi toàn thân cứng ngắc nhìn nam tử lười biếng nằm dài ở nhuyễn tháp, mắt to nổi trội, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn không gì sánh được.
Nam tử kia khoảng chừng mười tám tuổi không hơn, làng da trắng nõn, mày kiếm như bay, mũi cao thẳng, môi đỏ mọng bóng loáng, mái tóc đen tuyền như trút xuống hơi nghiêng, một đôi mắt phượng hẹp dài, ánh mắt mang đầy xuân tình, trường áo mỏng màu đỏ phong tình vạn chủng, cả người như yêu nghiệt trên đời tuyệt đại tao nhã.
Nhưng lúc Cơ nhi nhìn khuôn mặt này cả người lại run rẩy, bởi vì … Khuôn mặt này lại giống Lương thiếu ở hiện đại tới bảy phần, chỉ khác nhau ở khí chất, một người là băng lãnh nội liễm, một người phong tình phóng khoáng.
” Cô nương, tại hạ đáng sợ tới vậy sao?” Ngay lúc Cơ nhi đang run rẩy cả người thì hồng y nam nhân cũng đồng dạng đánh giá nàng, tiểu nữ nhân này trổ mã rất được, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thuần, vóc người xinh đẹp, đôi mắt to linh động vẫn theo dõi hắn không nhúc nhích.
” Ngươi, ngươi là ai?” Cơ nhi bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, không lẽ Lương thiếu cũng xuyên qua tới đây, nàng phát hiện tim nàng đập nhanh tới nỗi muốn nhảy ra ngoài.
” Ha ha, tiểu cô nương không biết ta là ai ư? Vậy ngươi tới nơi này làm gì, còn đưa ta lễ gặp mặt lớn như vậy?” Yêu nghiệt nam tử khẽ dời mắt, ánh mắt lấp lánh đầy xuân ý quyến rũ khiến người nhìn đỏ mặt.
“Ngươi, ngươi là Vũ hoa các Các chủ?” Cơ nhi rốt cuộc tìm thấy đầu lưỡi của mình, nhưng vẻ mặt vẫn không thể tin như cũ.
“Đương nhiên, cô nương muốn giết nhân vật trọng yếu nào mà ra tới mười vạn hai? Tại hạ rất tò mò đấy.” Âm thanh trầm thấp mị hoặc, mắt phượng xinh đẹp ngậm xuân khiến Cơ nhi không khỏi đỏ mặt, nam nhân này cũng quá lẳng lơ nha, so với nữ nhân còn yêu mị hơn, thật là không còn gì để nói.
“Ngươi, ngươi không phải Lương thiếu chứ?” Mắt Cơ nhi chăm chú nhìn thẳng nam tử kia, muốn nhìn xem rốt cuộc hắn có phải tên cầm thú đó không.
*Hồng y trong tiếng hoa luôn có nghĩa là quần áo đỏ
“Lương thiếu? Ai?” Hồng y nam tử chau mày hỏi lại, sau đó lười biếng ngồi dậy, áo mỏng màu đỏ nhất thời buông sang hai bên, lộ ra tảng lớn ngực trắng nõn cùng hai khỏa cây mơ chói mắt, Cơ nhi đỏ mặt xoay đầu sang bên, trong lòng chửi bới liên tục rốt cuộc hắn muốn làm gì hả, nam nhân mặc như vậy thật quá biến thái.
“Không biết thì thôi, chúng ta nói chuyện chính sự đi, mà phiền ngươi mặc quần áo đàng hoàng dùm” Cơ nhi nghĩ thầm hắn không phải Lương thiếu là tốt rồi, mắc công mình lại mắc ói.
“Ha ha, tại hạ vẫn luôn mặc thế này, cô nương nhìn cho quen là được” Hồng y nam tử kéo xuống vạt áo dựa vào ghế, vẫn là kiểu lười biếng như trước.
Khóe miệng Cơ nhi nhếch lên, thầm nghĩ ngươi để cho ta xem lẽ nào ta còn không dám xem, chẳng qua muốn biểu hiện vẻ thục nữ cổ đại thôi, mới lộ nhiêu đó thì đã là gì.
Xoay người lại bắn ánh mắt tới khuôn mặt tuấn tú của yêu nghiệt trước mắt, nhìn thế nào cũng thấy muốn ói bởi vì nhìn hắn nàng lại nhớ tới Lương thiếu cầm thú kia, tuy rằng hình dạng biến thái của hắn rất gợi cảm chết người nhưng nàng tuyệt đối không cảm thấy hứng thú.
“Bỏ qua đi, Cơ nhi muốn hỏi Các chủ một chút, có hay không một mỹ nam tử tên là Phạm Thu Nham đã từng tới đây?” Cơ nhi không dài dòng, nàng sợ Tinh Kim sốt ruột chờ đợi. Cũng không thích ở chung với người này thêm nữa, cảm giác hắn rất quái dị khiến nàng bất ổn.
“Hử? Cô nương không phải tới bàn chuyện làm ăn sao? Chẳng lẽ là tới thám thính tin tức?” Hồng y nam tử khẽ nhếch phượng, lóe ra một tia sáng lạ.
“Một vạn lượng bạc ột tin tức đủ chứ?” Cơ nhi nhìn hắn cười nhạt.
“Ha ha ha, một vạn hai là nhiều lắm sao?” Nam tử mắt phượng hơi nghiêng, mặc dù cười nhưng trên mặt không chút ý cười, trong lòng Cơ nhi hoảng hốt, nhớ lại Tinh Kim từng nói là Các chủ tính cách quái dị chỉ làm những thứ mình thích, đừng nói rằng hắn lên cơn nhá.
“Há há, không nhiều lắm không nhiều lắm, đối với Các chủ nhân tài anh tuấn vĩ ngạn(cao lớn) mà nói thì một vạn hai đương nhiên là ít rồi” Khuôn mặt Cơ nhi lập tức biến đổi, cười mỉa trả lời.
Hồng y nam tử sửng sốt, khóe miệng hơi giật giật nhìn kỹ khuôn mặt nhỏ nhắn quyến rũ của Cơ nhi.
“Anh tuấn vĩ ngạn? Ha ha ha, tại hạ lần đầu tiên nghe được người khác dùng loại từ này hình dung tại hạ” Phượng mắt của nam tử khẽ đảo, ngẩng đầu cười to, lúc này mới là đang cười thật sự.
“Ách, hắc hắc, vậy Các chủ có thể nói cho Cơ nhi biết Phạm Thu Nham có tới đây hay không? Hắn rời khỏi một ngày đêm chưa về nhà, Cơ nhi rất lo lắng” Cơ nhi sốt ruột hỏi.
Cơ nhi đang chờ đợi hắn trả lời, đột nhiên bóng dáng đỏ trước mắt chợt lóe, giây tiếp theo cằm nhỏ đã bị bàn tay to thon dài trắng nõn bóp lấy, khuôn mặt tà mị kia cách nàng chỉ một ngón tay khiếng nàng giật mình là to lên.
“Phạm Thu Nham có quan hệ gì với ngươi?” Giọng nói hắn trở nên âm lãnh, mắt phượng phát ra tia sắc bén giống như bắn vào linh hồn Cơ nhi, mà loại ánh mắt này lại khiến nàng nghĩ đến thời gian Lương thiếu cường bạo nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt trắng bệch.
“Sợ à? Không muốn chết thì nói nhanh, tại hạ không có rảnh đùa với ngươi, còn nữa đừng đùa với ta, ta tuyệt không thích anh tuấn vĩ ngạn” Hồng y nam tử nhìn khuôn mặt mất đi huyết sắc mà nhíu mày.
“Ta, ta không hề nói giỡn, Các chủ anh minh thần võ, Cơ nhi không dám, Phạm, Phạm ca ca là bằng hữu của Cơ nhi, nếu như Cơ nhi đã mạo phạm Các chủ mong ngài bỏ qua” Cơ nhi bị bàn tay to bóp cằm nên lời nói có phần không rõ ràng.
Hồng y nam tử buông cằm nàng ra rồi nhìn một lượt từ trên xuống dưới “Anh minh thần võ? Tiểu cô nương không còn từ nào hay hơn à? Tại hạ cũng không thích, như vậy đi, nếu ngươi nói khiến ta thoả mãn thì ta sẽ nói cho ngươi” Bóng dáng chợt lóe, yêu nghiệt lại trở về nằm trên ghế dài, đưa tay chống đầu, tay kia nghịch nghịch lọn tóc dài, đôi mắt yêu mị hứng thú nhìn Cơ nhi đang tức giận.
Trong lòng Cơ nhi đang chửi bới mười tám đại tổ tông nhà hắn nhưng biết mình không thể đắc tội tên này, cũng không muốn đem mạng ra đùa nên dù trong lòng hận hắn tới nghiến răng nhưng cũng đành cố cười quyến rũ.
“Các chủ không thích anh minh thần võ? Vậy uy phong bát diện? Tuấn mỹ vô song? Khuynh quốc khuynh thành? Tuyệt đại tao nhã?…” Cơ nhi liệt kê ra một loạt mười mấy từ dùng để hình dung, nhưng nhìn hồng y nam tử mỉm cười lắc đầu thì khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng suy sụp, thật sự tìm không ra từ tốt nào nữa rồi.
“Ngươi rốt cuộc thích dạng từ ngữ nào? Đây chính là những từ để miêu tả mỹ nam tốt nhất rồi, Cơ nhi thật sự không tìm ra được từ nào nữa” Cơ nhi ủy khuất biểu môi.
“Ha ha, nếu như tại hạ tuấn mỹ như ngươi nói thì vì sao lúc ngươi vừa nhìn thấy ta lại sợ tới vậy? Ăn ngay nói thật đi, miễn cho da thịt chịu khổ” Hóa ra nam tử chỉ là hiếu kỳ phản ứng của Cơ nhi với hắn, bình thường lúc nữ nhân lần đầu thấy hắn nếu không phải kinh diễm thì là ái mộ, mà tiểu cô nương này lại sợ tới mặt mày trắng bệch, điều này khiến kẻ thích chưng diện là hắn thấy khó chịu.
“À, bởi vì Các chủ rất giống một người Cơ nhi quen biết, Cơ nhi không, không có ý gì khác” Cơ nhi rất chi buồn bực, nam tử gì mà tính đàn bà quá đi, cứ vướng mắc với chuyện này hoài.
“Thế à? Vậy ngươi sợ bằng hữu đó sao? Hắn đã làm gì ngươi?” Đầu óc hắn chuyển động nhanh chóng.
“Hắn không phải bằng hữu của ta! Hắn là một súc sinh! Cặn bã! Chết một vạn lần vẫn chưa hết tội!” Cơ nhi nhất thời nổi bão buột miệng chửi.
Hồng y nam tử càng cảm thấy hứng thú, không khỏi nhếch đôi mắt phượng hẹp dài nói “Vậy ý ngươi là ta cũng là súc sinh, cặn bã, chết chưa hết tội?”
“A, đương, đương nhiên không phải, tuy rằng các ngươi giống nhau nhưng mà hắn là cầm thú còn ngươi tương đối giống yêu nghiệt, là hai loại hình hoàn toàn khác nhau” Cơ nhi vội vã giải thích.
“Ha ha ha, thú vị thú vị, yêu nghiệt à? Ta thích! Ha ha ha” Nam tử lần thứ hai đứng dậy, phong tình vạn chủng đi về phía Cơ nhi đang hoảng hốt.
“Tiểu cô nương, ngươi tên là gì, bao nhiêu tuổi?” Vẻ mặt hắn đầy ý cười, giọng điệu mềm nhẹ, bởi vì hai chữ ‘yêu nghiệt’ mà tâm tình tốt hẳn.
Da đầu Cơ nhi tê dại, vì mình quá căng thẳng mới nói bừa vậy mà hắn lại thích, sớm biết thế đã nói luôn rồi, hại nàng tiêu phí không ít não tế bào.
” Ta, ta là Cơ nhi, hiện tại mười bốn tuổi” Cơ nhi cũng không dám đùa với tên biến thái này nữa.
“Mười bốn? Nhỏ như vậy?” Hồng y nam tử sửng sốt, coi giọng điệu và can đảm của nàng không giống nữ tử mười bốn tuổi, tuy rằng khuôn mặt nhỏ nhắn non mịn nhưng hắn đoán ít nhất cũng mười sáu tuổi.
“Dạ, vậy giờ yêu nghiệt đại ca có thể nói cho Cơ nhi biết chưa?” Cơ nhi lập tức lấy lòng hắn.
“Yêu nghiệt đại ca? Ta không già như thế” Yêu nghiệt lập tức giận tái mặt.
“A, vậy, vậy yêu nghiệt ca ca, có thể nói cho Cơ nhi không, Cơ nhi thật sự rất sốt ruột” Khóe miệng Cơ nhi co quắp, nam nhân này tính toán mấy thứ nhỏ nhặt thế.
Yêu nghiệt nhíu nhíu lông mày, nhìn vẻ mặt quả thật rất sốt ruột của Cơ nhi mà bình thản nói “Phạm Thu Nham đúng là có tới nhưng mà đã sớm rời khỏi.”
“Vậy hắn có bị gì không?” ý Cơ nhi là hắn không đứt tay đứt chân gì chứ.
“Có thể có gì hả?” Yêu nghiệt giương mắt nhìn lại.
“Hì hì, không sao là tốt rồi, vậy yêu nghiệt ca ca Cơ nhi xin ra về, ngài nghỉ ngơi cho khỏe đi” Cơ nhi lập tức xoay người bỏ chạy.
“Chậm đã!” Yêu nghiệt gọi nàng lại.
“Á, yêu nghiệt ca ca có gì dạy bảo thế?” Tim Cơ nhi đập mạnh một cái, người này quả nhiên hỉ nộ vô thường, siêu cấp biến thái.
“Ngươi còn chưa nói người giống ta là ai đâu?” Yêu nghiệt nhìn chằm chằm mặt Cơ nhi, trong mắt hiện lên tia sát ý, hắn không cho phép bất cứ ai giống hắn, khuôn mặt hắn chính là độc nhất vô nhị.
“A!” Cơ nhi kinh hãi, nhưng mà đầu óc xoay chuyển nói “Hắn, hắn đã chết.”
“Đã chết? Ngươi giết?” Yêu nghiệt hiển nhiên không tin nàng.
“Không, không phải ta giết, là kẻ thù của hắn ra tay, ta, ta cũng không biết, dù sao hắn đã chết rồi” Cơ nhi nhìn tên kia tới gần từng bước, hoảng hốt tới chính mình nói gì cũng không rõ.
“Tiểu cô nương, ngươi đang đùa với ta hả?” Khuôn mặt tuấn tú của yêu nghiệt chậm rãi phóng to trước mắt Cơ nhi, ánh mắt âm lãnh khiến Cơ nhi sợ hãi lùi về sau.
Yêu nghiệt vươn tay ôm lấy thắt lưng của nàng, đầu để sát càng gần, Cơ nhi càng ngày càng sợ vì nhìn hắn toàn nghĩ tới Lương thiếu, nửa người trên càng cong xuống dưới tới mức yêu nghiệt nhìn không thấy khuôn mặt của nàng, mà cả người nàng trong tay yêu nghiệt cong thành vòng cung.
Yêu nghiệt nam rốt cục nhịn không được tức giận nhếch môi, nữ nhân này dám tránh né mặt hắn mà cong người tới mức này, thân thể gì mà mềm dẻo kinh khủng.
Bàn tay trên lưng bất ngờ buông ra, yêu nghiệt cười nhạt thầm nghĩ là ngươi tự mình chuốc lấy cực khổ, hắn cũng không phải người thương hương tiếc ngọc.
Ai dè hai tay Cơ nhi chống xuống giống hệt cây cung trên mặt đất, thấy yêu nghiệt thối lui nàng mới lộn một vòng chậm rãi đứng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn vì đứng chổng ngược đầu mà đỏ bừng, nhưng nhìn vậy cũng biết nàng rất thành thạo.
” Cơ nhi không dám đùa với công tử, người nọ thật sự đã chết, nếu ngươi không tin thì Cơ nhi cũng không biết phải làm gì, mong yêu nghiệt ca ca thả Cơ nhi đường lui, thị vệ của ta rất sốt ruột rồi” Cơ nhi bị hắn kích thích như thế, trái lại tâm trở nên bình tĩnh, nói xong thì xoay người kéo cửa gỗ buồng nhỏ trên tàu.
Yêu nghiệt nam hiển nhiên bị một màn vừa rồi của nàng kinh động, chần chờ một chút rồi phóng tới kéo cánh tay Cơ nhi hỏi “Cơ nhi, ngươi cũng nên nói cho yêu nghiệt ca ca, ngươi là ai?”
“Á!” Cơ nhi sợ hãi quay lại, đôi mắt tràn đầy vẻ hoang mang bất định, vừa rồi nàng chỉ giả bộ bình tĩnh thôi.
“Ta, ta là Phiêu Vũ Viện vũ nương”Cơ nhi thành thật trả lời chỉ vì muốn rời khỏi nhanh chóng.
“À ra thế, tuy Cơ nhi còn nhỏ tuổi nhưng can đảm cũng không hề nhỏ, yêu nghiệt ca ca có điểm thích ngươi đấy” Hồng y nam tử nhìn khuôn mặt nho nhỏ
“A, nghìn vạn lần không nên, đa tạ yêu nghiệt ca ca yêu thích, Cơ nhi đi đây” Cơ nhi giật mình, nàng không cần tên biến thái này thích đâu, lập tức nhìn hắn cười ngọt ngào mở cửa lần hai.
“Cơ nhi, bao nhiêu tiền một đêm?” Yêu nghiệt lần thứ hai ngăn cản.
Cơ nhi sửng sốt quay đầu hỏi “Cái gì bao nhiêu tiền một đêm?”
“Ngươi không phải kỹ viện cô nương sao? Bao nhiêu tiền một đêm, yêu nghiệt ca ca thích ngươi nên muốn mua một đêm được chứ?” Cặp phượng mắt yêu mị kia càn quét Cơ nhi từ đầu tới chân vài lần, hắn phát hiện ngực mình bỗng nóng rực lên, đã lâu không chạm vào nữ nhân, phải để thân thể giải phóng mới được.
“Ngươi! Cơ nhi là vũ nương, không phải kỹ nữ, chỉ khiêu vũ không bán thân!” Cơ nhi tức giận tới run người, “Hơn nữa nếu như ta thiếu tiền thì có thể cho ngươi lễ gặp mặt một vạn hai sao? Ngươi! Ngươi! Quên đi! Ta đi đây!” Cơ nhi sợ mình sẽ giận quá chửi ầm lên.
Yêu nghiệt nghĩ thầm cũng đúng, nhất thời đôi mắt lộ ra vẻ thất vọng, nhìn thân thể nho nhỏ của nàng nhanh chóng rời khỏi căn phòng.
Trước viện, Tinh Kim hiển nhiên đã ngồi không yên, đang dây dưa với hộ viện bỗng thấy Cơ nhi tức giận đi ra, trong lòng cả kinh chạy tới kéo tay nàng vội hỏi “Cơ nhi nàng không sao chứ, bọn họ bắt nạt nàng à?”
Cơ nhi nhìn khuôn mặt lo lắng của hắn trong lòng mềm nhũn, sắc mặt dịu lại mỉm cười nói “Cơ nhi không sao, đi thôi, Phạm ca ca chính xác đã tới nhưng mà đã rời khỏi” Vừa nói vừa nắm chặt bàn tay to của hắn, hai người sóng vai đi ra Vũ hoa các thần bí.
Thân ảnh màu đỏ lập tức xuất hiện tại phòng khách, hộ viện hoảng sợ không biết vì sao Các chủ đi ra đây, đều quỳ xuống hành lễ.
“Phiêu Vũ Viện ở đâu?” Phượng mắt yêu nghiệt quét thủ hạ của mình một lượt.
“Chủ tử, ngài đang nói tới ‘kỹ viện’?” Thủ hạ không rõ chủ nhân vì sao dò hỏi chuyện kỹ viện.
“Ừm”Đáp nhẹ một tiếng, ánh mắt sắc bén bắn về phía nam tử vừa đáp lời.
“Tại, tại con đường phía thành đông, bên trong có vài kỹ viện, tiểu nhân mang chủ tử đi.”
“Không cần” Yêu nghiệt nói xong, bóng đỏ chợt lóe biến mất không dấu vết, mà mấy người hộ viện đều bị dọa toát mồ hôi lạnh.
………..
Cơ nhi và Liễu Tinh Kim rất nhanh đã về tới Tuyết Viện, đi tới trong phòng Tư Đồ Dật, mà Tư Đồ Dật đã gấp y như con kiến bò trên lửa, tự mình xuống giường ngồi ở ghế dài cạnh bên cửa sổ.
“Tư Đồ ca ca, sao huynh lại ngồi đó, mau trở lại giườn nhanh” Cơ nhi vừa thấy hắn như vậy thì hoảng hốt nâng hắn dậy, Tư Đồ Dật không thể làm gì khác hơn là trở lại dựa vào trên giường.
“Cơ nhi, Liễu huynh, thế nào rồi?” Tư Đồ Dật khẩn trương hỏi thăm.
“Tư Đồ ca ca, Phạm ca ca có tới đó nhưng Các chủ nói hắn rời khỏi rất sớm, không biết hắn đi chỗ nào rồi?” Cơ nhi cũng hao tổn tâm trí vì hắn.
“Phạm công tử thâm tàng bất lộ, không bị nguy hiểm đâu, Cơ nhi không cần lo lắng” Khóe miệng Liễu Tinh Kim cười nhạt, hắn vẫn thấy Phạm Thu Nham khá cổ quái, tuy rằng hắn không có ác ý với Cơ nhi, cũng thật là một nhạc si, nhưng hắn nhất định cũng là người có bí mật giống mình.
“Liễu huynh nói có lý, nếu hắn không trở lại, tin tức của Nhan Nguyệt cũng không biết, ai” Tư Đồ Dật nóng ruột vô cùng.
“Tư Đồ ca ca đừng lo lắng, chắc là hắn sẽ về rất nhanh thôi ” Cơ nhi thoải mái nói,”Tinh Kim, huynh đem cầm vào đây, Cơ nhi muốn khảy một bản.”
Liễu Tinh Kim ngạc nhiên nhưng không hỏi lại, lập tức cầm đàn tranh vào cho Cơ nhi.
“Tư Đồ ca ca, nghe một chút âm nhạc có thể giúp tâm bình tĩnh, Cơ nhi tin tưởng Nhan ca ca người tốt sẽ được trời giúp, không sao đâu” Cơ nhi mỉm cười nói xong, ngón tay khẽ chuyển, tiếng đàn ưu mỹ dịu dàng phát ra từ ngón tay nàng.
Trong lòng Cơ nhi kỳ thực cũng không bình tĩnh, Quốc cữu gia chết, Họa Mi chết, yêu nghiệt nam tử giống Lương thiếu, rồi Phạm Thu Nham mất tích đều khiến lòng nàng phiền não, cho nên nàng cũng cần dùng âm nhạc để trị liệu, theo bản nhạc thong thả trôi qua thì tâm Cơ nhi bắt đầu bình tĩnh trở lại, Tư Đồ Dật cũng bình tĩnh hơn nhìn Cơ nhi tài hoa hơn người, nhỏ nhắn xinh xắn động lòng người mà lộ ra vẻ tán dương.
Một khúc hoàn tất, Cơ nhi mỉm cười đứng dậy nói “Tư Đồ ca ca đừng lo lắng nữa, mau mau ngủ đi, ngày mai Phạm ca ca nhất định sẽ mang tin tức trở về” Cơ nhi kỳ thật tự trách mình sao lại đã quên tin tức Nhan Nguyệt, tuy rằng mình không có hảo cảm với hắn nhưng yêu nghiệt kia làm cho nàng cảm giác rất áp bách.
“Ừm, cảm ơn Cơ nhi, các ngươi cũng mệt mỏi rồi, đi nghỉ sớm đi”Khuôn mặt tuấn tú ôn nhuận của Tư Đồ Dật hiện ra nụ cười ấm áp.
Cơ nhi va Liễu Tinh Kim ra khỏi phòng Tư Đồ Dật, Liễu Tinh Kim nhìn sang Cơ nhi ăn mặc mỹ lệ xinh đẹp rồi quay về hướng phòng mình.
“Tinh Kim, huynh ngươi đừng đi” Cơ nhi vươn tay nắm áo hắn, “Cơ nhi không dám ngủ một mình” Khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ đáng thương.
Khuôn mặt Tinh Kim hơi đỏ lên, đôi mắt dịu dàng nhìn lại, bị Cơ nhi lôi kéo vào gian phòng của nàng.
“Tinh Kim huynh sao vậy, cứ đứng như tượng hử, huynh không muốn ngủ sao?” Cơ nhi vừa cởi áo khoác vừa nhìn Tinh Kim nhăn mặt hỏi, trong lòng đang suy nghĩ đã làm rồi mà còn thẹn thùng hả?
“Cơ nhi, ta, ta….” Mặt Liễu Tinh Kim càng đỏ hơn.
“Ta với chả tôi, mau tắm rửa đi ngủ, dù sao Cơ nhi sẽ không ngủ một mình, nếu huynh không chịu thì ta sẽ qua phòng Tư Đồ ca ca đó” Cơ nhi đang thử kích thích hắn, nàng nam nhân này rất thích mình.
“A, nàng!” Tinh Kim lập tức nổi giận.
“Được rồi đùa thôi, Cơ nhi chỉ ngủ với huynh, thế nhưng huynh cũng không thể đứng bất động mãi được” Cơ nhi lập tức trấn an hắn, trên mặt lộ ra nụ cười gian xảo.
Trong lòng Tinh Kim ngọt ngào, nhìn đôi mắt giảo hoạt của nàng mà đỏ mặt nói “Vậy, ta đi tắm đây” Nói xong xoay người đi nhanh.
” Tinh Kim, ta và huynh đi chung, Cơ nhi không dám ở một mình” Nói xong lôi kéo Tinh Kim đi sang phòng hắn.
Liễu Tinh Kim vẫn thấy chưa quen, trước mặt Cơ nhi ngại ngùng y như đứa bé mới lớn, chỉ khi Cơ nhi xoay người mới bằng lòng thay y phục, trong lòng Cơ nhi buồn cười nhưng mà để có thể đi ngủ sớm một chút thì đành phải đưa lưng về phía hắn thôi, trong lòng nghĩ đến đâu một màn cuồng dã trong khoang thuyền, khí lực cường tráng, thân thể rắn chắc, biểu tượng nam nhân hung mãnh, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng nóng như đốt.
” Đi thôi” Tinh Kim tắm rửa thay quần áo sạch sẽ, vẻ mặt nhẹ nhàng khoan khoái nhìn Cơ nhi.
“A, được!” Cơ nhi vội vã bỏ chạy về trước khiến hắn chẳng hiểu ra sao.
Trở lại trong phòng, Cơ nhi cũng rửa mặt chải đầu nhanh chóng, tới lúc nàng mặc vào áo ngủ cột ngang lưng bằng lụa đen đi tới giường thì, nàng thấy mặt Tinh Kim so với nàng vẫn đỏ hơn.
Tinh Kim đã nằm ở phía bên ngoài nên Cơ nhi chậm rãi bò qua người hắn vào bên trong, sau đó kéo mền chui vào ôm cổ Tinh Kim nói “Tinh Kim, nằm xuống ngủ đi, đỏ mặt gì chứ, chúng ta đã là người yêu rồi.”
Liễu Tinh Kim bị Cơ nhi ôm thì toàn thân lập tức sôi trào lên, kỳ thật nhìn Cơ nhi mặc nội y khêu gợi với quần nhỏ làm cho toàn thân hắn nóng hổi, đầu óc nhớ tới thân thể xinh đẹp mềm dẻo như rắn nước, đôi mắt quyến rũ cùng âm thanh mê người dễ nghe.
“Cơ nhi, người yêu là gì vậy?” Liễu Tinh Kim cố nén dục vọng trong thân thể, nằm xuống nghiêng mặt nhìn nàng.
“Ha ha, người yêu chính là chưa thành thân nhưng đã là một đôi rồi, giống như chúng ta bây giờ vậy.” Cơ nhi đổi sang ôm cánh tay hắn, đầu gác lên vai cười tủm tỉm nhìn hắn.
Mặt Tinh Kim nóng hổi, đôi mắt thâm tình nhìn Cơ nhi không nói gì, trong lòng rung động không ngớt, hắn rất thích Cơ nhi nhìn như vậy, rất thích nàng làm nũng với hắn, rất thích giọng nói dịu dàng và nụ cười sáng lạn của nàng, hắn biết tâm mình đã hoàn toàn lạc đường trên tiểu nữ nhân chỉ có mười bốn tuổi này.
“Tinh Kim, huynh có thích Cơ nhi hay không?” Cơ nhi chớp chớp mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú điêu luyện sắc sảo kia, nghĩ thầm mình có một người yêu thế này cũng được lắm, tiểu thụ Vương gia kia xem ra mình không cần mong ngóng nữa rồi.
Trong lòng Liễu Tinh Kim nhảy nhót hoảng loạn, vẻ mặt xấu hổ, đôi mắt sao ẩn tình, nhìn khuôn mặt thanh thuần của Cơ nhi một lúc lâu rồi gật đầu, sau đó ngượng ngùng dời ánh mắt, tim cũng sắp rớt ra ngoài.
“Ha ha, ta biết mà, Cơ nhi mỹ lệ khả ái như vậy nên Tinh Kim nhất định thích ta, bằng không cũng sẽ không thường nhìn lén Cơ nhi, he he” Cơ nhi tay nhỏ bé đem khuôn mặt đang quẫn tới cực điểm trở về, hóa ra tiểu nữ nhân biết lâu rồi.
“Tinh Kim, huynh nói chuyện đi chứ, cứ để Cơ nhi độc thoại vậy hả? Người yêu không có gì giấu nhau hết” Cơ nhi không hài lòng phản ứng của Tinh Kim đầu gỗ, tuy rằng hắn đã thừa nhận nàng nhưng nàng vẫn chưa hài lòng.
“Cơ nhi, ta, ta không biết nói gì” Tinh Kim lập tức bối rối, sợ Cơ nhi không thích hắn.
“Nói gì cũng được, đúng rồi, huynh một kiếm giết Họa Mi à?” Trong đầu Cơ nhi đột nhiên nhớ tới chuyện này.
“Trước đây Họa Mi đối xửa với nàng như thế, bây giờ còn soi mói nàng tới vậy thì nhất định là đố kỵ, chết chưa hết tội!” Hai tròng mắt Tinh Kim lập tức hiện lên sát ý.
“Huynh, sao huynh biết nàng ta có ý xấu với ta?” Cơ nhi thắc mắc hỏi lại.
“Là tiểu Lục nói, Cơ nhi, nàng đừng khổ sở vì loại nữ nhân đó, lần này nàng ta hỏi thăm chuyện giữa nàng và Quốc cữu gia, chắc chắn không có ý tốt.” Liễu Tinh Kim lo lắng nhìn Cơ nhi.
“Tinh Kim, chúng ta giết người như vậy thật sự không sao chứ?” Cơ nhi liền nhớ tới cảnh nàng giết người.
“Đừng sợ, không sao hết, tuy rằng chuyện Quốc cữu rất phiền phức nhưng ít ra hiện tại vẫn an toàn, sau này muốn tra xét cũng không dễ dàng như vậy, Cơ nhi, hay là chúng ta rời khỏi Dương Châu nhé?” Đôi mắt Tinh Kim sáng quắc.
“A, này…..” Trong lòng Cơ nhi chuyển mấy vòng, “Không phải Cơ nhi không muốn rời khỏi Dương Châu nhưng Cơ nhi muốn làm chút gì đó cho Phiêu Vũ Viện đã, Hồng ma ma đối với Cơ nhi rất tốt, Cơ nhi không thể đi như vầy được, với lại chúng ta kiếm nhiều tiền rồi hãy rời khỏi Dương Châu nha?”
“Ừm, vậy cũng được, Hồng ma ma quả thật đối với nàng rất tốt, cái gì cũng chuẩn bị cho tốt, không tới một tháng là lên đài, nếu nàng đi bây giờ chắc bà ấy sẽ đau lòng lắm. Cơ nhi yên tâm đi, chuyện Quốc cữu gia mất tích sẽ không bị kinh thành phát hiện nhanh thế đâu, đến lúc đó chúng ta đi cũng chưa muộn” Tinh Kim suy nghĩ rồi trả lời.
“Ừm, hiện tại tâm tình đã bình tĩnh hơn, chỉ cần huynh không để ta ở một mình là được, huynh không được rời khỏi ta, ta sẽ sợ lắm” Đầu Cơ nhi cọ cọ trên cánh tay hắn, cái miệng nhỏ nhắn ủy khuất chu ra, ra vẻ đáng thương nhìn Tinh Kim.
“Sẽ không, mau ngủ đi, đừng suy nghĩ nhiều, Tinh Kim sẽ ở bên cạnh nàng” Tinh Kim yêu thương kéo nàng vào trong lòng vỗ về.
Cơ nhi rất phối hợp trốn vào trong lòng hắn, ngửi hương vị nam nhân dễ chịu trên người hắn, cảm thấy lòng mình an tâm thật nhiều.
Hai người an tĩnh ôm nhau không nói gì, nghe tiếng tim đập của nhau, Cơ nhi nhắm hai mắt lại.
Nhưng Liễu Tinh Kim lại ngủ không được, mỹ nhân trong ngực, còn là nữ nhân mình yêu thương, thân thể lồi lõm đầy kích thích kề sát vào thân thể to lớn của hắn khiến toàn thân hắn càng ngày càng nóng, cuối nhìn Cơ nhi đã nhắm hai mắt lại, hắn không dám quấy rầy nàng đành tự cười khổ, thân thể lén lút lùi ra bên ngoài mền để giảm bớt đụng chạm với Cơ nhi, sẵn tiện muốn tỏa bớt nhiệt.
“Tinh Kim….” Giọng nói rất nhỏ của Cơ nhi khiến Tinh Kim giật mình.
“A, có gì không Cơ nhi?” Tinh Kim vội vã hỏi, âm thanh khàn khàn.
“Huynh đừng lùi nữa, Cơ nhi muốn gác chân” Hóa ra Cơ nhi muốn gác chân bó* của mình lên, kết quả dưới mền trống trơn khiến nàng ngủ khó chịu.
*Chân bó: phụ nữ Trung Quốc ngày xưa hay bị bó chân từ bé nên bàn chân thường phát triển không bình thường.
Khóe miệng Liễu Tinh Kim co quắp, mồ hôi lạnh toát ra từ trán, không thể làm gì khác hơn là duỗi chân trở lại.
“Ha ha, như vậy mới thoải mái” Cơ nhi lập tức đem chân bó của mình gác lên, tay nhỏ bé ôm lấy trước ngực hắn, hơi nằm sấp đè lên cạnh sườn Tinh Kim, tìm được tư thế ngủ thoải mái nhất.
“Cơ nhi…” Tinh Kim nghĩ mình sắp biến thành cầm thú rồi, bởi vì thân thể hắn hoàn toàn bành trướng rồi, miệng khô lưỡi khô, cả người nóng rực
“Hử?” Cơ nhi mở đôi mắt buồn ngủ nhìn hắn.
“Ta muốn uống nước” Liễu Tinh Kim nhìn khuôn mặt mê man này, đường nhìn không tự chủ nhìn xuống da thịt tuyết trắng trước ngực nàng, tiếng nói càng khàn hơn.
“Ừ” Cơ nhi đành phải buông hắn ra, Tinh Kim lập tức rời giường cầm lấy nước lạnh trên bàn dội lên người, tiểu đệ không an phận dưới khố vẫn không chịu nằm xuống.
Cơ nhi thấy hắn không trở lại nên thò đầu ra nhìn, sau đó thì thấy được cảnh hùng vĩ kia thì đỏ mặt, mình sao lại ngốc thế nhỉ, nam nữ ngủ cùng nhau mà cái gì cũng không làm thì đúng là khó tin, huống chi Tinh Kim thích mình mà mình còn ăn mặc gợi cảm, càng không ngừng ma sát hắn, bởi vì nàng cho rằng hai người đã có quan hệ vợ chồng nên cũng không cần phải mỗi ngày, giờ nghĩ lại thấy thật buồn cười.
“Tinh Kim….” Âm thanh mềm nhẹ khiến cả người Tinh Kim run lên, quay đầu nhìn trên giường, áo ngủ trước ngực không thể che hết bộ ngực mê người, tiểu đệ của hắn giờ càng thêm bướng bỉnh.
“Tinh Kim, huynh mau tới đây” Trong lòng Cơ nhi buồn cười, nam nhân này quá ngây thơ nha, nếu như nam nhân xấu xa một chút chỉ sợ đã sớm ăn mình sạch sẽ rồi, còn hắn vẫn cố chịu đựng, vì điểm này mà Cơ nhi càng thương hắn hơn.
“Ừm” Tinh Kim cười khổ, chỉ có thể chậm rãi trở về trên giường, Cơ nhi lập tức như con rắn quấn lấy hắn, hại hắn không dám cử động.
“Tinh Kim, huynh muốn ta sao?” Giọng nói Cơ nhi mị hoặc, hoàn toàn ra ý câu dẫn.
“A, Cơ, Cơ nhi…” Âm thanh Liễu Tinh Kim khàn khàn gay gắt, “Ta sợ nàng mệt, hôm qua lần đầu tiên đã làm nàng đau” Liễu Tinh Kim quả thật rất lo cho nàng.
“Đáng ghét, đã sớm hết đau rồi” Cơ nhi sửng sốt, nhất thời hờn dỗi đánh ngực hắn.
“Thật vậy chăng? Cơ nhi…” Ánh mắt Tinh Kim đầy lửa nóng, ôm chặt lấy nàng.
“Không muốn thì ta ngủ trước mặc kệ huynh” Khuôn mặt Cơ nhi đỏ bừng, nàng không chủ động hơn nữa đâu.
“Cơ nhi…” Tinh Kim không nhẫn nại được nữa, lập tức nghiêng người đè lên, mắt sao chớp động ánh lửa dục vọng, nhìn vẻ mặt Cơ nhi e thẹn, lang tính nổi lên.
Những nụ hôn nồng nhiệt trút xuống, cái miệng nhỏ nhắn bị cường thế xâm chiếm, bàn tay to hơi run bắt đầu xoa xoa tú đĩnh, nhẹ nhàng mà nhào nặn.
“A ưm….” Cơ nhi mẫn cảm nhất thời phát ra âm thanh mị hoặc, khiến toàn bộ thân thể Tinh Kim càng căng hơn.
Hai lưỡi ướt sũng nhiệt tình dây dưa cuồn cuộn, khí tức Tinh Kim trầm trọng, Cơ nhi thở gấp liên tục, bàn tay to từ dịu dàng trở nên mạnh mẽ, từ trên đi xuống châm lên dục vọng trong Cơ nhi.
“Cơ nhi….” Hôn từ miệng xuống lỗ tai xinh xắn, khẽ liếm mút, trêu chọc Cơ nhi run rẩy liên tục, tay nhỏ bé chủ động ôm lấy phần lưng trơn truột cường tráng, toàn bộ thân thể hơi cong lên, trống rỗng khó nhịn, muốn được càng nhiều.
“Ưm a…” Thân thể Cơ nhi mẫn cảm vô cùng, dưới sự khiêu khích của Tinh Kim giống như cánh hoa mới nở, cả người nổi lên một tầng hồng nhạt xinh đẹp như đóa Mạn Đà La trong đêm đen, khiến Tinh Kim không thể nhịn nữa đột nhiên dùng sức đẩy vào.
“A hức…..” Thân thể Cơ nhi co rút lại, tiếng kêu từ miệng bị Tinh Kim nuốt hết, tuy rằng hắn hận không thể lập tức chuyển động nhưng thân thể non nớt của Cơ nhi bao quanh hắn chặt chẽ khiến hắn không dám nhúc nhích, mồ hôi trên trán khẽ chảy xuống rớt trên trán Cơ nhi, cái lưỡi linh hoạt dây dưa lưỡi nàng, như muốn đem nàng ăn sạch vào bụng.
Phát hiện thân thể Cơ nhi thả lỏng, Tinh Kim buông ra miệng Cơ nhi, chậm rãi chuyển động nhanh dần.
“Ư… a…” Tiếng rên mê người yêu kiều nhẹ nhàng vang lên, rót vào tai Tinh Kim tựa như tiếng của thiên nhiên, lồng ngực căng tràn thỏa mãn.
” Tinh Kim…” Một lúc lâu sau Cơ nhi thở hồng hộc, tiếng kêu phát ra như mèo con.
“Ơi” Tinh Kim ngẩng đầu, âu yếm hôn lên miệng nàng một cái.
“Huynh còn chưa nói cho ta biết, vì sao kỹ thuật của huynh tốt như vậy?” Trước khi chìm vào giấc ngủ Cơ nhi chỉ nhớ hỏi về vấn đề này.
Khóe miệng Liễu Tinh Kim mím lại, sau đó cười tà nhẹ nói bên tai nàng “Bởi vì ta muốn Cơ nhi thoải mái chút” Ý tứ của hắn đương nhiên là vì khiến Cơ nhi thoải mái mà biểu hiện cho tốt. Nhưng mà nhìn thấy Cơ nhi đã mệt tới mức ngủ luôn thì biết rằng tiểu nữ nhân này bảo đảm không nghe thấy gì, hại hắn cố gắng lấy hết can đảm trả lời, khóe miệng bẹp bẹp, nhẹ ôm nàng rồi thỏa mãn mà nhắm hai mắt lại ngủ.
Ngoài cửa sổ, một thân ảnh màu đỏ quỷ mị đang trôi nổi, đôi mắt đẹp đẽ tản ra tia lạnh lẽo, tiểu nữ nhân này chẳng phải đã nói nàng không phải kỹ nữ sao, vì sao lại cùng nam nhân mây mưa thất thường, âm thanh từ miệng nàng ta hình như rất hưởng thụ đấy, lẽ nào nàng ta ghét bỏ mình?
Tên đó chính thị là yêu nghiệt mỹ nam Các chủ của Vũ hoa các, người nào đó rất nghi nhờ việc cô nương kỹ viện không bán thân nhưng vì cảm thấy hứng thú với người ta nên tới Phiêu Vũ Viện hỏi, biết Cơ nhi quả thật là thanh quan khiến hắn khá vui vẻ, hơn nữa hắn cũng rất muốn nhìn một tháng sau lên đài diễn xuất, thăm dò được vị trí tiểu viện bỗng nghe thấy tiếng nam nữ hoan hảo, trong lòng cả kinh dừng lại gần cửa sổ nghe thừ, tiếng mê người hầu hạ kia không phải tiểu nữ nhân đó thì là ai, nhất thời cảm giác bị lừa dối khiến hắn phẫn nộ, nàng là đồ lừa đảo.
Đứng một lúc lâu, màu đỏ chợt lóe tới viện trước, chỉ tên vũ kỹ tư sắc không tệ Liễu Phương Tình hầu hạ.
Trong sương phòng, mỹ nam lười biếng nằm ngang, tóc đen phiêu tán như thác nước, vai áo hơi lệch, mắt phượng tràn đầy lưu quang, lộ ra vô hạn phong tình.
Một thân áo hồng voan mỏng Liễu Phương Tình vào cửa thấy mỹ cảnh như vậy không khỏi sửng sốt, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức tươi cười, yểu điệu đi tới trước mặt yêu nghiệt nam tử.
“Công tử, muốn Phương Tình hầu hạ thế nào?” Hai mắt Phương Tình quyến rũ đầy xuân ý, toàn bộ thân thể tựa ở trên mỹ nam, đôi tay nhỏ bé bắt đầu xoa da thịt so với nữ nhân còn mềm mịn hơn, thầm nghĩ đêm nay thật sự là quá may, vốn cho rằng phải hầu hạ mấy lão nát rượu, ai dè có người tuyển vũ kỹ giúp nàng đỡ mắc ói một đêm. Càng không nghĩ tới khách nhân lại tuấn mỹ mê hoặc như vậy, khiến tâm can vốn cẩn thận của nàng chợt nhảy.
Mắt phượng khẽ nâng hiện lên lãnh ý, môi đỏ mọng khẽ nhếch “Cô nương, hay là múa trước một đoạn đã.”
“Phương Tình tuân mệnh” Phương Tình vung lên tay áo, nhanh nhẹn khởi vũ, sa mỏng hồng nhạt tung bay, tư thái xinh đẹp muôn vẻ, quả thật múa khá ổn nhưng yêu nghiệt nam muốn nhìn thử sự mềm dẻo của Phương Tình.
” Cong thắt lưng thử xem” Môi đỏ phun ra mị âm yếu ớt.
“Dạ” Phương Tình lập tức cuối người ra sau, hai tay chống xuống biến thành nửa hình cầu, sự mềm dẻo khá tốt.
“Đứng lên đi.”
“Dạ” Khuôn mặt Phương Tình dồn máu đỏ bừng, cánh tay cố sức đẩy người đứng lên, thở hổn hển bất định, hiển nhiên so với Cơ nhi nhẹ nhàng lộn một vòng đứng dậy rất khó coi.
“Ngươi là vũ nương lợi hại nhất ở đây sao?” Âm thanh mềm mại đáng yêu, nghe rất thân thiết.
“Phương Tình không dám nhận” Phương Tình ngượng ngùng, quả thật nàng là một trong vũ kỹ xuất sắc nhất Phiêu Vũ Viện.
“Ngươi bán thân năm bao nhiêu?”
“A, ta, lúc mười lăm tuổi” Phương Tình không biết mỹ nam vì sao hỏi việc này, khuôn mặt hiện lên sự xấu hổ, năm nay nàng mười bảy, nam nhân đã quen mặt nàng rồi.
“Biết Cơ nhi cô nương sao?” Yêu nghiệt nam tử rốt cuộc nói đến vấn đề chính.
Phương Tình chấn động, mặt đầy vẻ kinh ngạc, chậm rãi đi tới bên người yêu nghiệt nam, chu miệng nói “Công tử, hóa ra ngài không phải đến tìm Phương Tình sao?” Trong giọng nói có chút làm nũng cùng hờn dỗi của nữ tử.
“A!” Phương Tình còn chưa kịp ngồi xuống thì cả người đã bị mỹ nam đặt ở dưới thân, nàng sợ hãi kêu lên nhưng lập tức đỏ ửng đầy mặt.
“Cơ nhi cô nương cũng là vũ kỹ sao?” Khóe miệng mỹ nam cười tà ác, nhìn nữ tử dưới thân bị hắn mê hoặc, trong lòng hiện lên sự đắc ý.
” Nàng, nàng còn chưa lên đài nên không thể tính, hơn nữa Hồng ma ma nói Cơ nhi cô nương sau này sẽ bán nghệ không bán thân” Phương Tình thành thật trả lời.
“Hử? Nào có kỹ viện cô nương không bán thân? Xem dáng vẻ phong tình đó hẳn là đã sớm không phải thanh quan, sao còn nói không bán mình?” Trong lòng yêu nghiệt càng bực bội, không phải thanh quan mà dám ghê tởm ta ư, lẽ nào dáng vẻ mình kém như vậy? Buồn cười.
“A, công tử đừng nói lung tung, tất cả mọi người đều biết việc Cơ nhi là thanh quan, công tử đừng phá hỏng danh dự Cơ nhi cô nương, sau này Cơ nhi cô nương chính là trụ cột của Phiêu Vũ Viện” Trong mắt Phương Tình hiện lên vẻ cô đơn, cũng là sáng nay Hồng ma ma phát biểu đã nói rõ, Cơ nhi chưa lên đài đã là đệ nhất thẻ đỏ, hơn nữa không cho phép bất cứ cô nương nào hãm hại, quấy rầy nàng ta.
“Ha ha ha, không sai, thật không sai!” Yêu nghiệt tức đến bật cười, tiểu nữ nhân kai không những lừa mình mà còn lừa tất cả, thật quá lợi hại.
“Công tử, đêm đẹp qua mau, công tử sẽ không muốn làm việc khác sao?” Phương Tình ngượng ngùng nhìn hắn, đôi tay chủ động ôm cổ hắn.
“Làm, đương nhiên làm, nhưng mà không phải ngươi, ha ha ha” Bóng đỏ chợt lóe rồi biến mất, hàn khí vẫn còn quanh quẩn, một xấp ngân phiếu rơi xuống đập vào mắt Phương Tình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui