Vũ Nương Thập Phu


Lúc đi vào đại sảnh được một khắc, Mộ Dung Linh Tuyền rốt cục đỏ mặt giãy ra khỏi tay Vũ Tuyết Cơ, từ chỗ tối đột nhiên phát ra một âm thanh làm Cơ nhi sợ đến nhảy dựng.
“Vương gia, người đi ra ngoài thật lâu” Âm thanh băng lãnh không một chút nhiệt khí, giống như phát ra từ quan tài.
“Muốn chết a, ngươi hù dọa chết người ta, ngươi lén lút ở đây làm gì?” Vũ Tuyết Cơ bị dọa đến tinh thần bấn loạn, bật thốt lên mắng người kia.
“Ha ha” Cửu vương gia cư đứng cười ra tiếng, hắn đột nhiên phát hiện tiểu nữ nhân này thật là tràn đầy tinh lực(tinh thần và thể lực).
“Vương gia, thủ hạ của ngươi sao? Sao lại giống y như một cương thi, lần sau đừng có mang ra dọa người” Vũ Tuyết Cơ quay đầu thấy một người đứng nghiêm trong chỗ mờ tối, một nam nhân mặc hắc y thấy không rõ khuôn mặt, nhịn không được mà nói đùa.
” Ha ha” Cửu hình như bị Cơ nhi chọc cười, cười không ngừng lại được.
“Ngươi cười gì? Cơ nhi nói sai sao?” Cơ nhi quay đầu nhìn về phía tiểu nam nhân cười đến thật khả ái.
“A. . .” Giây tiếp theo, một cái trường kiếm sáng loáng gác ở trên gáy của Cơ nhi, làm nàng sợ hãi kêu lên một tiếng, kinh động mấy nam nhân ở phía trước đang nhìn Họa Mi hát, nhất thời tiếng xầm xì vang lên quay đầu nhìn bên này, hình như đùa giỡn bên này so với khúc nhạc của Họa Mi đặc sắc hơn nhiều.
“Lão đại, Cơ nhi sai rồi, ngươi không phải cương thi, ngươi là cương thi đẹp nhất khắp thiên hạ, a, phi phi phi, ngươi là đại soái ca thiên hạ vô địch, đại mỹ nam, mời đem thứ này ra chỗ khác được không vậy?” Vũ Tuyết Cơ đột nhiên phát hiện chính mình quên mất là người cổ đại có võ công, lập tức cười mỉa dùng tay nhỏ bé chỉ chỉ trường kiếm dọa người kia.
“Tinh Kim!” Cửu vương gia rốt cục nói ra, thanh kiếm kia liền được thu lại, Cơ nhi nhất thời thở phào nhẹ nhõm, thấy mấy trăm ánh mắt đang nhìn thì nàng liền biết là hỏng bét rồi, vội vã đội lên khuôn mặt tươi cười nói “Các vị chậm rãi thưởng thức, tiểu nữ tử sẽ không sẽ không hầu hạ, hắc hắc” Nói xong kéo ống tay áo cửu vương gia chạy trối chết.
“Oa, tiểu nữ nhân kia là ai? Cũng là cô nương Phiêu Vũ Viện sao” Dưới có người nêu lên câu hỏi.
“Tiểu cô nương kia thật xinh xắn, hỏi Hồng ma ma thử xem.”
“Đúng đúng, rất đặc biệt, lá gan không nhỏ a.”
“Ha ha ha, tiểu cô nương kia rất khôi hài nha. . . .” Tiếng ca của Họa Mi liền bị sự bàn luận che mất, làm nàng tức giận đến đỏ mặt, Vũ Tuyết Cơ, ngươi lại dám phá đám lão nương, ngươi muốn chết.
Ngoài cửa, cửu vương gia cười đến gập người về trước, mà Vũ Tuyết Cơ vuốt cái cổ trừng mắt với vị băng sơn nam tử vị này, mà việc khiến cho nàng càng tức giận là băng sơn này thật sự là đại soái ca, cổ đại sao lại nhiều mỹ nam như vậy, nhưng mà hắn so với tiểu thụ vương gia hoàn toàn tương phản, là đại nam nhân danh phù kỳ thực*, ở hiện đại tuyệt đối có thể mê đảo nhiều sắc nữ đam mê mỹ nam lạnh lùng.
* Danh phù kỳ thực : xứng với tên thật, ở đây tức là a này là một đại nam nhân đẹp lạnh lùng đúng nghĩa.
Chỉ thấy người này hình thể cao to, vóc người vạm vỡ săn chắc, làn da màu mật ong khỏe mạnh, mày kiếm bay xéo nhập tóc mai, hai tròng mắt chứa đầy kiên quyết, bạc môi cong như củ ấu, cả người toả ra khí tức băng lãnh, vừa nhìn liền biết là người không dễ chọc.
“Tinh Kim, ngươi đừng dọa Cơ nhi nữa, ngươi vốn là bộ dáng lạnh như băng, Cơ nhi cũng không nói sai, ha ha ha” Cửu vương gia nhìn hai người đang trợn mắt với nhau như kiểu là sẵn sàng đánh nhau, đương nhiên hắn biết Cơ nhi không có võ công, nhưng khí thế này cũng không thua tùy thân thị vệ của hắn: Liễu Tinh Kim.
“Vương gia, nữ tử vô lễ này là ai?” Nam tử nhíu mày nhìn phía vương gia của mình.
“À, nàng gọi là Cơ nhi, bản vương cũng không biết nàng là ai, nhưng mà chơi với nàng rất vui” Xem ra cửu vương gia đem Cơ nhi trở thành món đồ chơi hắn hài lòng.
“Vương gia, ngươi thật quá đáng, không phải nói chúng ta là bằng hữu sao? ngươi không chừa mặt mũi cho Cơ nhi nha” Cơ nhi cảm thấy mắt mình trừng to có chút đau xót, nghe được cửu vương gia nói thì liền cụp mắt mếu máo biểu thị bất mãn.
“Làm càn! Phong trần nữ tử lại dám trèo cao với vương gia” Liễu Tinh Kim âm thanh vừa lãnh vừa nghiêm khắc.
“Im lặng, ngươi là gì chứ, bản cô nương đang nói với vương gia của ngươi, ngươi xọt miệng vào làm gì. Không biết lớn nhỏ, vương gia, ngươi xem hắn kìa” Cơ nhi nói xong liền nhanh chân chạy tới phía sau cửu vương gia trốn đi, vươn đầu ra làm mặt quỷ với Liễu Tinh Kim.
“Oa ha ha ha. . .” Mộ Dung Linh Tuyền đã cười đến ôm bụng ngồi chồm hổm ở góc tường, để lại hai oan gia tiếp tục mắt to trừng mắt nhỏ.
“Vương gia, ngươi thật sự không giúp Cơ nhi a?” Cơ nhi vừa nói vừa không chịu thua trừng mắt Liễu Tinh Kim, cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên nhõng nhẽo cầu cứu.
“A, ha ha, Tinh Kim, Cơ nhi là bằng hữu bản vương, ngươi đừng bày mặt lạnh dọa nàng, lui ra đi” Cửu vương gia cười xong rốt cục đứng thẳng lên sửa lại thắt lưng rồi nói với Liễu Tinh Kim.
“Vương gia, nhưng nàng là….” Tinh Kim tuấn mi lập tức nhăn lại, mặt lộ vẻ bất an nhưng mà vẫn lui sang một bên, đôi mắt giống như nhũ băng nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của Cơ nhi.
“Là cái gì? Ta chỉ là một tiểu nữ nhân thôi, ngươi còn sợ ta ăn vương gia nhà ngươi hay sao, chưa thấy qua thủ hạ kiêu ngạo như thế, vương gia, ngươi quay đầu lại hảo hảo giáo huấn hắn một chút đi” Cơ nhi trừng xong Liễu Tinh Kim thì lập tức cười duyên kéo tay Mộ Dung Linh Tuyền.
Mộ Dung Linh Tuyền vội vã tránh ra, tuy rằng nghĩ Cơ nhi chơi vui nhưng dù sao không quen biết, huống hồ nam nữ khác biệt, tiểu nữ nhân này cũng quá tùy tiện rồi.
“Làm gì tránh, ta lại không phải ôn dịch, trốn như vậy để làm chi” Cơ nhi nhìn tiểu nam nhân không được tự nhiên rồi nói giọng xem thường.
“Khụ khụ, ngươi là cô nương ở đây?” Mộ Dung Linh Tuyền xấu hổ mà hỏi thăm.
“Đúng vậy, à ta biết rồi, ngươi là chê ta bẩn, hừ! Bản cô nương sắp tới sẽ là trụ cột Phiêu Vũ Viện, chỉ bán nghệ không bán thân” Nói xong liền lộng lẫy xoay người ba trăm sáu mươi độ ở trước mặt hắn, tóc dài bay lên bồng bềnh như tiên nữ.
Mộ Dung Linh Tuyền nhất thời sửng sốt, mà khối băng Liễu Tinh Kim bên kia nhếch miệng cười khinh khỉnh, nha hoàn tiểu Lục cách đó không xa che miệng cười trộm, ở chung vài ngày nàng cũng đã biết là tiểu thư nhà mình rất đặc biệt.
“Vương gia, nửa năm sau nhớ tới cổ động nha”Cơ nhi tự tin nhìn hắn chớp chớp mắt.
Mộ Dung Linh Tuyền vừa nghe, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, nhìn khuôn mặt xinh đẹp thanh thuần của nàng, trong lòng cư nhiên lại có cảm giác chờ mong.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui