Vu Quân Ly Tuyết


Sau tang lễ của Hoàng hậu không lâu, Hoàng đế cũng lâm bệnh mà qua đời.

Vì thế Tư Đế nhanh chóng đăng cơ trở thành Hoàng đế đương triều của Trấn Bắc Quốc, nhưng mà vì tiểu tử trong bụng của ta vẫn cứng đầu chưa chịu chui ra, nên nghi thức phong hậu của ta vẫn chưa diễn ra
Tháng thứ chín ta mang thai, Tư Đế hiện tại rất bận rộn, bởi vì hắn mới đăng cơ nên còn rất nhiều việc phải xử lí.

Quan trọng hơn là phải củng cố triều chính, mà Hàn Quý phi cũng thuận lợi lên làm Thái hậu
Hàn Quý phi là người không tham quyền, cũng là người duy nhất không bị cuốn vào vòng ân oán nơi hậu cung kia nhưng lại là người duy nhất có thể ngồi lên chức vị Thái hậu
Mà mấy ngày gần đây mưa thuận gió hòa, cũng chính là nói đó là sự may mắn của thiên địa dành cho Trấn Bắc Quốc.

Cũng vì thế mà Tư Đế có được thời gian rảnh rỗi ngồi ở Thượng Đình uyển đánh cờ
Ta cùng Trúc Y chậm rãi từng bước tới Thượng Đình uyển, lại vô tình gặp được Nhị thân vương phi, cũng chính là Thuần Giang Châu.

Nàng ta thấy ta tới, lại vui vẻ mà cùng ta đi dạo
“ Thước Đông không đi cùng với muội tới đây hay sao?”
Ta mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu: “ Đại hoàng tử ở Hàn Lâm viện học tập rồi vương phi, mấy ngày trước ta có nghe nói Thước Đông ở Hàn Lâm viện hình như có thích một tiểu thư, nhưng mà ta lại không biết là vị nào”
Thuần Giang Châu nhìn ta mà cười cười.

Ta tới chỗ của Tư Đế còn đang đánh cờ với Nhị thân vương, sau đó lại ngồi xuống bên cạnh hắn: “ Hôm nay triều chính không có việc sao, lại tới đây rảnh rỗi đánh cờ”
“ Ta phê tấu chương nhiều cũng rất mệt, nàng còn không muốn cho ta nghỉ ngơi hay sao”.

Tư Đế hạ quân cờ xuống mặt bàn, lại ở bên cạnh xoa bụng ta: “ Không biết bao giờ tiểu tử trong bụng nàng mới chui ra đây”
Thuần Giang Châu ngồi đối diện mỉm cười: “ Chuyện này không thể gấp gáp được.


Nhưng mà cũng là tháng thứ chín rồi, nhỡ đâu bây giờ đang ngồi như vậy đột nhiên chuyển dạ cũng nên”
Nghiêm Triết Duẫn không nói gì, hắn cầm một quân cờ hạ xuống, sau đó lại nhìn nương tử của hắn mỉm cười.

Đúng lúc này bụng ta đột nhiên truyền đến một cơn đau
Ta cố gắng gượng ra một nụ cười: “ Nhị thân vương phi nói có lý, hình như ta chuyển dạ rồi cũng nên…”
Tư Đế ngồi cạnh ta vẫn còn bình thản: “ Chuyển dạ rồi thì tốt… Khoan đã, chuyển dạ rồi?!” Ngay sau đó hình như ý thức được, hắn liền vội vội vàng vàng nói mấy người cung nữ thị vệ phía sau tới gọi người đỡ trẻ, sau đó lại nhanh chóng cùng hai người Nhị thân vương dìu ta về tẩm cung
“ Ly Tuyết, nàng có đau lắm không, cố gắng một chút, chúng ta sắp tới nơi rồi.

Nàng tuyệt đối đừng để đứa trẻ chui ra lúc này nhé, mấy vị ma ma đỡ trẻ không có ở đây…”
Ta nhìn vẻ lo lắng của hắn, mỉm cười.

Ta mới là người lâm bồn, thế mà hiện tại còn phải ngồi trấn an hắn, tuy nhiên bụng ta lúc này lại càng đau hơn, cũng không thể nói thêm được gì nữa
Tới khi nằm được xuống giường, nhìn mấy người cung nữ thị vệ chạy lung tung, vội vã tới mức va cả vào nhau ta liền bật cười.

Tư Đế lau mồ hôi trên trán ta, sau đó nhanh chóng cho người đỡ vào
Sau đó ta liền đau tới mức lờ mờ không còn nhìn rõ gương mặt hắn, chỉ có thể cảm nhận từng cơn đau dữ dội ở hạ thân truyền tới mà siết chặt lấy tay hắn.

Ta nghe thấy tiếng Tư Đế ở bên tai: “ Ly Tuyết, nàng cố gắng lên”
“ Ta biết, chàng ở cạnh là ta đã cảm thấy yên tâm rồi”
Lời ta nói rất nhỏ, không biết hắn có nghe thấy không, sau đó vị ma ma già liền nhét vào miệng ta một chiếc khăn mềm, nói ta dùng sức một chút.

Nhưng mà ta cái gì cũng nghe không rõ, mồ hôi túa ra đầy trên trán
Cả cơ thể dường như không có sức lực, không thể nào tiếp tục được, nhưng mỗi câu bên tai đều là cố gắng dùng sức.


Ta đau đến mức chỉ có thể kêu la, dường như có thể giảm bớt đi cơn đau.

Trước mắt ta dần biến đen, gần như muốn ngất đi
“ Ly Tuyết, nàng không được ngủ, Ly Tuyết”
Tư Đế sợ ta ngất rồi không thể tỉnh nữa nên cứ ở bên cạnh gọi tên ta.

Nhưng bây giờ đến sức nâng mí mắt lên ta cũng không còn, càng không thể nhìn hắn, ta chỉ đành nắm chặt tay hắn để hắn biết ta vẫn chưa hoàn toàn ngất đi
Lúc này ta cắn chặt chiếc khăn, dùng toàn bộ sức lực của mình
“ Sinh rồi, sinh rồi.

Nương nương hạ sinh rồi”
Nghe thấy câu này của ma ma đỡ trẻ ta mới thả lỏng, cả cơ thể không còn chút sức lực nào.

Bên tai lại vang lên tiếng khóc của trẻ con, tiếng khóc này dường như đem toàn bộ hồn phách cùng sinh lực của ta quay về
Mất một lúc lâu sau đó, ta mới từ từ mở mắt ra.

Nhìn thấy Tư Đế vẫn ở bên cạnh nắm chặt lấy tay ta.

Trúc Y cùng Minh Uyển giúp ma ma lau người cho đứa trẻ, rồi lại mau chóng quấn khăn cẩn thận
“ Nương nương, là một hoàng tử”
Ta mỉm cười, sau đó quay sang muốn nhìn mặt đứa bé.


Gương mặt tuy bây giờ có chút khó nhìn, nhưng hình như trẻ con đứa nào cũng vậy, mà hơn nữa tiểu tử kia còn khóc rất nhiệt tình.

Xem ra vô cùng khỏe mạnh
“ Vậy là lại thêm một hoàng tử ồn ào nữa”
Thấy Tư Đế không đáp, ta mới vô thanh vô tức hướng về phía của hắn.

Trước mắt ta lúc này cũng đã khôi phục lại trạng thái tỉnh táo, nhưng vừa nhìn thấy Tư Đế trong lòng ta liền trào lên một cảm giác đau xót
Hắn vẫn nắm chặt tay ta, hai mắt đỏ rực, dường như đã khóc.

Lời ta muốn nói tức thì liền nghẹn trong cổ họng, ta mới chầm chậm đưa tay lên xoa mặt hắn.

Lúc ta đau đớn không để ý tới hắn, nhưng mà hiện tại trong lòng ta cảm thấy như phúc đức ba đời
Tư Đế cúi xuống, ôm ta vào lòng: “ Ta xin lỗi nàng, cũng đa tạ nàng.

Ngày trước ta từng nghe nói nữ nhân lúc lâm bồn đều là từ Quỷ Môn Quan bước về, hiện tại cảm ơn nàng vì đã quay về, cảm ơn nàng vì đã sinh cho ta một hoàng tử”
Giọng nói hắn trầm thấp, lại khàn khàn bên cạnh tai ta.

Một hồi lâu sau mới nhẹ nhàng buông ta ra: “ Sau này ta tuyệt đối sẽ không để nàng phải chịu khổ như vậy nữa”
Ta mỉm cười.

Nhớ lại lúc trước ta và hắn bái đường cũng không vì có tình cảm, ta cùng hắn cũng chỉ là diễn một màn tương thân tương ái trước mặt thiên hạ.

Nhưng mà hiện tại đều hiểu, hắn cho dù trước đây có yêu ta hay không, thì hiện tại hắn cũng là người duy nhất trong lòng ta
Mùng bảy tháng tư Hải Sơn Chiêu Thành năm thứ hai mươi Trấn Bắc Quốc.

Hoàng đế chiếu cáo thiên hạ lập nữ nhân Vu thị làm Phấn Niên Hoàng hậu.


Cũng chính là nói ta đã trở thành mẫu nghi thiên hạ
Tiểu tử ta sinh ra kia được phong làm Nhị hoàng tử, lại gọi danh là Nghiêm Triều Vũ.

Mà Thước Đông ngày càng lanh lợi, đối với đệ đệ cũng chăm sóc vô cùng chu đáo
Sau này Nghiêm Hoành Miên thế nào lại gả tới cho Nam Thành lúc ấy nắm chức Tướng Quân, xem như cũng tốt đẹp.

Đồng thời Thuần Giang Châu cũng thuận lợi mà mang hỉ, chuyện triều sự cũng không hề phức tạp bởi mưa thuận gió hòa
Mà mới mấy ngày trước, ta cùng với Tư Đế gả Trúc Y đi, chính là gả cho người trong lòng nàng ta Dương Cảnh.

Đám hỉ nhuộm Phượng Nghi cung của ta cũng thành một màu đỏ rực
Buổi sớm hôm ấy trời đột nhiên đổ mưa, cơn mưa này cũng không lớn, có thể ngồi ở Phượng Nghi cung ngắm mưa cũng rất thoải mái.

Minh Uyển đem trà đưa tới cho ta, sau đó lại khẽ báo với ta: “ Nương nương, Hoàng đế vừa thượng triều xong liền muốn tới đây tìm người”
Lời vừa dứt ta nhìn thấy Tư Đế đi tới.

Ta cũng mỉm cười sau đó gật đầu nói Minh Uyển lui xuống trước.

Bản thân lại chầm chậm nhấc cây dù lên đi ra bên ngoài cùng hắn
Hắn thấy ta bước tới liền nói thị vệ bên cạnh lui xuống.

Ta khẽ nhấc tay, để cây dù vừa vặn che mưa cho cả hắn, sau đó lại cùng hắn hướng về phía Phượng Nghi cung quay vào trong
“ Sao tự nhiên chàng lại tới Phượng Nghi cung tìm ta chứ?”
Tư Đế một tay vòng qua eo ta, lại khẽ búng lên trán ta một cái: “ Ta nhớ nàng không được sao, từ khi Triều Vũ xuất hiện nàng liền không quan tâm tới ta nữa.

Bây giờ ta tới tìm nàng một chút thì sao, nàng là nương tử của ta, cả đời này chính là đã buộc chặt vào ta”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận