Vu Sắc Mỹ Túy

Chẳng qua người xuất sắc nếu không muốn bị chú ý thì rất khó, Vu Duy Thiển bị hắn kéo từ phía sau hậu trường lên trước khán đài, không chỉ được hắn tán thưởng mà những người khác cũng vô cùng có hảo cảm, hơn nữa còn rất vui lòng chứng tỏ điều đó.

“Có việc gì hay sao?” Vu Duy Thiển vừa mở cửa phòng vừa chỉnh lại áo sơ mi trên người, khôi phục vẻ ngoài lạnh lùng khiến người ta cảm thấy kiêu căng, người đàn ông ngoài cửa chính là Senzou, hắn luôn mặc âu phục xỏ giày da, là điển hình của một thương nhân thành công. Đối mặt với một Vu Duy Thiển luôn làm cho người ta cảm thấy rất khó đối phó, Senzou chỉ lộ ra một nụ cười khiêm tốn của người Nhật Bản.

“Nghe nói sáng nay các ngươi đi ra ngoài, thật sự là không đúng lúc.” Khi Senzou mỉm cười có vẻ đặc biệt chân thành, cho dù nhìn thấy động tác chỉnh sửa quần áo của Vu Duy Thiển hay là nhìn thấy Lê Khải Liệt đang nằm ngả ngửa trên ghế sô pha trong phòng khách thì vẻ mặt của hắn cũng không hề thay đổi.

Vu Duy Thiển chỉ khẽ giật hàng lông mày một chút, Lê Khải Liệt vẫn duy trì tư thế như cũ, giống như một con dã thú đang chờ thời, tư thế nhàn nhã lười biếng, nhưng ánh mắt mãnh liệt lại xuyên thấu hết thảy ngăn cách, tạo nên cảm giác khiến người ta không thể xem nhẹ.

Senzou cúi đầu nhìn tấm thảm màu xám phía trước thềm cửa, khi ngẩng đầu lên thì trong đôi mắt giống như nhuốm màu mực Nhật Bản xẹt qua một sắc thái khác thường, “Ta còn tưởng rằng ngươi thật sự cảm thấy hứng thú đối với tòa biệt thự kia.”

Vu Duy Thiển tựa hồ phát giác ra một chút ám chỉ đặc biệt nào đó từ biểu tình của Senzou, nhưng nhìn kỹ lại thì thương nhân người Nhật Bản này vẫn duy trì vẻ mặt như ban đầu, vì thế hắn trả lời ngắn gọn và dứt khoát, “Người cảm thấy hứng thú là Reid.”

Hắn nói xong thì định đóng cửa nhưng Senzou lại đặt tay lên khung cửa, tựa hồ cảm thấy tiếc nuối, ánh mắt mơ hồ lướt trên mặt của Vu Duy Thiển, “Ngươi thật sự là người khó có thể tiếp cận, Wirth, phải biểu đạt thành ý như thế nào thì mới có thể được ngươi chấp nhận?”

“Ta không giao dịch với ngươi, cũng không muốn kết bạn với ngươi, ngoại trừ hai điều này thì càng không thể có mối quan hệ khác, thành ý của ngươi đối với ta mà nói là vô dụng, ta cần nó để làm cái gì?” Vu Duy Thiển nhìn Senzou rồi nói ra lời thẳng thắn, hắn không cố ý đả kích đối phương, cũng không đặc biệt hiển lộ biểu tình đùa cợt châm chọc, nhưng bởi vì lời nói thẳng thắn như vậy lại làm cho người ta cảm thấy hắn đang tỏ vẻ khinh thường đối phương.

Trên sô pha trong phòng khách vang lên tiếng cười to, tiếng cười quyến rũ đầy nam tính, cũng không hề che giấu, Lê Khải Liệt cười nhiều bao nhiêu thì càng làm cho sắc mặt của Senzou trở nên khó coi bấy nhiêu. Nghĩ đến lúc trước cũng bị Vu Duy Thiển mỉa mai khiêu khích bao nhiêu lần thì mới có thể tiếp cận với người đàn ông này lại càng khiến cho tiếng cười của Lê Khải Liệt trở nên thâm trầm khó lường.

Không phải bất luận kẻ nào cũng có thể tiếp cận Vu Duy Thiển mà không bị sự lạnh lùng của đối phương làm tổn thương, nếu lúc trước không phải Lê Khải Liệt có mục đích khác, cương quyết xông vào lãnh địa của người đàn ông này, làm cho Vu Duy Thiển bùng nổ cơn thịnh nộ chưa từng có, dẫn đến một loạt sự kiện cùng nhau xuất hiện thì có lẽ hắn và Vu Duy Thiển cho đến nay vẫn là hai đường thẳng song song không bao giờ có điểm chung.

“Hôm nay chúng ta không rảnh, chờ khi nào có thời gian rảnh rỗi sẽ ghé thăm.” Đi đến phía sau Vu Duy Thiển, vòng tay ôm lấy thắt lưng của đối phương, lời nói lịch sự không có chỗ nào để bắt bẻ, nhưng vị siêu sao mặc trên người chiếc áo sơ mi đầy nếp nhăn cùng với vẻ đẹp sa đọa lại làm ra hành động suồng sã với người đàn ông ở trước ngực, đôi mắt tham lang tỏa ra điện lực, đồng thời cũng bắt đầu khởi động một cơn sóng ngầm.

Bên ngoài cửa, bọn họ thậm chí còn không mời khách tiến vào phòng, nhưng Senzou cũng không trở mặt, khả năng tự chủ của hắn có thể nói là vô cùng siêu cấp, chứng tỏ tâm tư của người này rất thâm trầm, hoặc có lẽ là do bản lĩnh vốn có của một thương nhân từng trải.

Vu Duy Thiển dường như không phát hiện sóng ngầm mãnh liệt đang lan tỏa trong không khí, hắn đẩy ra vài sợi tóc xoăn nhẹ của Lê Khải Liệt ở trên cổ làm hắn cảm thấy hơi ngứa, “Ngày mai ta rảnh.”

“Tốt, để ta báo với đặc vụ Reid, hắn có cho ta danh thiếp.” Senzou đi đến cầu thang, vừa bước xuống vừa xoay người chào tạm biệt.

Lê Khải Liệt nhìn chằm chằm bóng dáng của Senzou cho đến khi đối phương biến mất ở góc hành lang thì mới thu hồi ánh mắt, chóp mũi cọ nhẹ một cách ám muội lên sau gáy của Vu Duy Thiển, “Ngươi cũng biết ngày mai ta có lịch mà.”

“Tìm được nữ diễn viên để thay thế rồi à?” Vu Duy Thiển đóng cửa lại, Lê Khải Liệt di chuyển theo thân thể của Vu Duy Thiển, cánh tay đang ôm lấy hắn vẫn không buông ra mà càng thêm siết chặt, “Kim McKay tìm được mấy người bạn ở Luân Đôn, lần này có lẽ sẽ sử dụng nữ diễn viên người Anh.”

“Nhờ bạn bè ở Luân Đôn tiến cử quả thật thuận tiện hơn nhờ bên New York sắp xếp, nữ diễn viên Anh tham gia MV sẽ trở thành đề tài nổi bật, đối với fan hâm mộ nơi đây cũng có cảm giác thân thiết hơn, cách này không tệ.” Thoát khỏi vòng tay của Lê Khải Liệt, Vu Duy Thiển ngồi lên ghế sô pha trong phòng khách, người đàn ông ở sau lưng như hình với bóng. Lê Khải Liệt rất hưởng thụ tư thế vừa rồi, lúc này hắn chỉ đơn giản nằm xuống rồi ngã đầu lên đùi của Vu Duy Thiển.

Vu Duy Thiển nheo mắt lại, Lê Khải Liệt nằm trên đùi hắn giống như một con động vật ăn thịt cỡ lớn, cơ thể ẩn chứa sức mạnh như báo gấm. Hắn thuận tay sờ soạng lồng ngực bên dưới áo sơ mi rộng mở của Lê Khải Liệt, tay còn lại cầm lấy gói thuốc lá đặt trên bàn, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó thì liền dập tắt điếu thuốc lá vừa châm.

Lê Khải Liệt nhướng mi nhìn hắn. Vu Duy Thiển giơ tay lên rồi ném gói thuốc lá trở lại trên bàn, “Khói thuốc lá không có lợi cho ngươi.”

Hắn có thể không bận tâm đến khói thuốc hoặc là khí độc sẽ ảnh hưởng đến thân thể nhưng Lê Khải Liệt là ca sĩ.

“Duy, có phải càng ngày ngươi càng thích ta hay không?” Lời nói buồn nôn từ trong miệng của Lê Khải Liệt lại luôn có hiệu quả khác biệt so với người khác, ánh mắt thâm thúy dễ dàng có thể tạo ra nhiệt độ nóng bỏng, hắn mỉm cười rồi kéo cổ của Vu Duy Thiển xuống, một chút ngả ngớn và nguy hiểm bỗng nhiên hiện lên, “Một mình hành động cũng không có lợi đối với ngươi.”

“Ngày mai ngươi có lịch trình của ngươi, ta cũng có của ta, ngươi đến nơi này không phải để du lịch.” Vỗ nhẹ lên mặt của Lê Khải Liệt, Vu Duy Thiển nhắc nhở một cách vô tình. Đôi khi Vu Duy Thiển sẽ nghi ngờ người đàn ông thường xuyên lộ ra bản tính ác liệt này có phải đang cố tình kéo dài thời gian hay không, giúp cho khách sạn kiếm được một món hời lớn, không biết Senzou có cảm thấy hối hận vì đã tốt bụng bao khách sạn cho bọn họ hay không.

“Ta hỏi ngươi nếu ta đi ra ngoài cùng một người đàn ông khác thì ngươi có lo lắng hay không?” Giọng nói dịu dàng lại hàm chứa bất an xao động, Lê Khải Liệt kề sát tầm mắt, Vu Duy Thiển suy nghĩ một chút, “Không.”

Bàn tay đặt phía sau cổ đột nhiên dùng sức, lúc này Vu Duy Thiển mới chậm rãi nhếch đuôi lông mày lên, “Chẳng phải ngươi có hứng thú đối với phụ nữ hơn đàn ông hay sao?”

Đây không phải là đáp án mà Lê Khải Liệt muốn, hắn cất lên một tiếng hừ cười trầm thấp. Một bên cứng rắn, không thuận theo thì sẽ không buông tha, bên còn lại rốt cục thả lỏng khẩu khí, ung dung trả lời, “Được rồi, ta sẽ mất hứng một chút.”

“Chỉ là một chút?” Lê Khải Liệt vẫn không hài lòng, nhe ra một nụ cười giống như thú vật có thể cắn xé con người bất cứ lúc nào.

Hắn mặc áo sơ mi trắng do Vu Duy Thiển lựa chọn, là kiểu dáng mà Vu Duy Thiển yêu thích, kiểu dáng đơn giản thoải mái, không có những đường may cứng nhắc, mà lại làm nổi bật chất liệu của áo sơ mi, đây là hàng tơ lụa cao cấp hỗn hợp với vải cotton thượng đẳng, mặc vào cho cảm giác rất dễ chịu, nhưng màu trắng mặc trên người của Lê Khải Liệt lại không hề có hiệu quả thuần khiết, ngược lại càng lộ ra bản tính xâm lược và nguy hiểm, gian ác nhưng lại gợi cảm vô cùng.

“Không phải một chút mà là rất nhiều, như vậy được rồi chứ?” Tiếng nói trở nên trầm thấp, cúi người nhìn Lê Khải Liệt, tay của hắn chậm rãi luồn vào bên trong áo sơ mi trắng rộng mở, thản nhiên nhìn chăm chú xuống phía dưới, ánh mắt nghiêm túc tiết lộ ý cười dưới đáy mắt, “Có muốn ta xích ngươi lại trong phòng hay không?”

“Làm sao mà ngươi có thể tranh giành lời kịch của ta, người nên bị xích lại là ngươi mới đúng, ta muốn ngươi chỉ có thể nhìn ta, chỉ có thể cảm nhận ta…..nghĩ đến cảnh tượng này….” Đôi mắt nóng rực khẽ nheo lại, thở dài một hơi sung sướng, Lê Khải Liệt nói ra cảnh tượng chỉ có thể xuất hiện ở trong mộng, là lời nói vui đùa nhưng không mang theo giọng điệu bỡn cợt, hắn nâng ngón tay lên rồi vuốt ve sau dái tai của Vu Duy Thiển.

Ngón tay bị chay vì thường xuyên gảy đàn đang cọ sát lên làn da, Lê Khải Liệt luôn mang theo nhục dục chinh phục, cho dù hiện tại đã xác định tình cảm thì hắn vẫn luôn lộ ra bản tính giống như dã thú của mình, Vu Duy Thiển đã sớm quen với việc này nên cũng không hề nương tay mà tát một cái vào mặt của hắn, “Mấy câu nói mớ này tốt nhất ngươi cứ giữ trong lòng của mình thì hay hơn.”

Lê Khải Liệt chụp được bàn tay của Vu Duy Thiển, sau đó nhẹ nhàng hôn vào lòng bàn tay một chút rồi thu lại ý cười, “Ta nói thật, ngày mai ta đi cùng với ngươi.”

“Không có ai cản ngươi.” Vu Duy Thiển cầm lấy điện thoại bên cạnh ghế sô pha để gọi thức ăn.

“Chuyện này nhìn thế nào cũng đều rất kỳ quái, để bảo đảm an toàn, ta không muốn ngươi rời khỏi tầm mắt của ta.” Lần này không phải lên cơn độc chiếm, hiện tại giọng điệu của Lê Khải Liệt rất nghiêm túc, ánh mắt đột nhiên trở nên thâm trầm.

Vu Duy Thiển và Lê Khải Liệt đều nhìn thấy Reese thật sự là người sống, trên người của hắn không có vết thương, nhưng Reid rõ ràng đã nổ súng bắn trúng hắn, còn thu thập cả mẫu máu. Người đàn ông quấn băng gạc đầy mặt xuất hiện trước mắt bọn họ, sát thủ liên hoàn giết mười người phụ nữ, lấy đi máu của các nàng, rốt cục là vì mục đích gì…

Ngày đó vốn phải đi quay ngoại cảnh cho MV nhưng lại vì chuyện của Sharon Swift mà tốn mất một ngày, Kim McKay liền lợi dụng thời gian, thông qua bạn của hắn để tìm một diễn viên nữ thích hợp, ngày hôm sau dự định là ngày khởi quay.

Vu Duy Thiển vốn tưởng rằng Lê Khải Liệt sẽ thương lượng với Kim McKay để dời ngày lại, hai người này có lẽ sẽ tiếp tục khắc khẩu, nhưng không ngờ ngày hôm đó lại không hề có động tĩnh gì, Kim McKay không phải là loại người dễ dàng thỏa hiệp, hắn lại càng không phải đạo diễn có thể dễ dàng tha thứ cho diễn viên quá mức bốc đồng. Rốt cục Lê Khải Liệt đã làm gì? Hắn cảm thấy rất ngạc nhiên.

Sau khi dùng xong bữa sáng, nguyên tầng lầu được bao trọn để bọn họ sử dụng không hề có động tĩnh quá lớn, Reid đến rất đúng giờ, xuất hiện trước cửa thang máy, trong mắt có tơ máu, có lẽ vì vụ án mà bị mất ngủ, “Xe đang chờ chúng ta ở phía dưới.”

Reid ấn nút thang máy. Senzou có công ty đại diện ở Luân Đôn, hắn lái xe đến rồi chờ ở phía dưới.

Reid đặc biệt lên đây để đón bọn họ, mặc dù hung thủ đã xuất hiện nhưng sương mù quấn quanh trên người của Vu Duy Thiển vẫn chưa tán đi, ngược lại càng lúc càng dày đặc, cho dù nghi ngờ như thế nào thì Reid cũng không mở miệng hỏi Vu Duy Thiển có quan hệ gì với hung thủ, có lẽ bởi vì hắn biết rõ sẽ không tìm được đáp án từ người đàn ông phương Đông thần bí này.

Xuống thang máy, bên ngoài khách sạn lại vô cùng náo nhiệt, giới truyền thông và một đám đông vây kín bị bảo vệ ngăn cản, quản lý đại sảnh là một người đàn ông Anh quốc, mang theo vẻ mặt áy náy mà chậm rãi bước đến, “Thật sự có lỗi, ngài Leo, không biết tin tức bị rò rỉ từ khi nào, các phóng viên…”

“Được rồi.” Lê Khải Liệt ngăn cản người quản lý nói tiếp, hắn đi ra ngoài, Senzou đang đứng chờ trước xe, nhân viên bảo vệ ngăn cản hai bên lối đi để cho bọn họ thông qua, Lê Khải Liệt lại kéo tay Vu Duy Thiển đi về một hướng khác, “Xe của ta đến.”

Owen xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ, một vật thể được ném lên thành một đường cong rồi rơi vào tay của Lê Khải Liệt, hắn lập tức đi về phía chiếc xe Hummer màu đen, “Ở đây mà không có phương tiện giao thông thì rất bất tiện.”

Đường cong đầy nam tính, ngoại hình hung hãn dữ dằn, chiếc Hummer xuất hiện ở đầu đường thật sự rất thích hợp với dáng người cao gầy lại xuất sắc của Lê Khải Liệt.

“Còn không mau lên xe!” Vu Duy Thiển nhíu mày rồi đẩy mạnh Lê Khải Liệt vào trong xe, tiếng thét chói tai ở xung quanh làm cho hắn cảm thấy khó chịu.

Chuyện đầu tiên mà Lê Khải Liệt làm khi đến Anh quốc chính là mua xe, Vu Duy Thiển đã sớm biết sở thích đối với xe cộ của Lê Khải Liệt, nhưng đây không phải là chuyện bất ngờ duy nhất, bỏ lại Senzou, khởi động đầu máy, chiếc xe việt dã lướt đi, đích đến của bọn họ chính là nhà tổ của gia tộc W. Locke nằm ở ngọn núi phía Tây Bắc.

“Ngươi thật là…” Mất không ít thời gian cho lộ trình, khi đến nơi thì Vu Duy Thiển chỉ có thể lắc đầu, “Ngươi lại để cho Kim McKay chuyển trường quay đến nơi này.”

Từ trên con đường gập ghềnh đến khu đất bằng phẳng, hắn nhìn thấy nhân viên trong ê kíp làm phim, bao gồm cả đạo diễn Kim McKay đang phối hợp với các nhân viên để chuẩn bị tác nghiệp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui