Vu Sắc Mỹ Túy

Ngay cả Takeda Koichi mà Vu Duy Thiển cũng không có hảo cảm, bị người như vậy ở trước mặt từ chối một cách tuyệt tình làm cho Takeda Koichi cảm thấy vô cùng khó chịu.

Bởi vì như vậy mà bầu không khí trong phòng trở nên căng thẳng, chỉ còn Lê Khải Liệt thản nhiên duy trì tư thế ban đầu, thậm chí còn lộ ra một chút ý cười ngay lúc này, cái loại ý cười thỏa mãn và cảm thấy khoái trá đang xuất hiện trong ánh mắt kia, dã tính được kiềm chế lại bị phóng thích, kết hợp với sự sung sướng tạo thành một loại vui mừng bí ẩn ở trên mặt của hắn.

“Ta không cần dựa vào việc kinh doanh âm nhạc để đổi lấy tiền tài và địa vị, chỉ thế thôi.” Vu Duy Thiển trả lời chi tiết, hắn không muốn làm cho Takeda Koichi bị mất mặt, nhưng thái độ ăn ngay nói thẳng của hắn vẫn rất khó làm cho người ta cảm thấy vừa lòng với cách trả lời như vậy.

Bầu không khí trở nên yên lặng, Takeda Koichi trầm mặt, rốt cục chống gậy rồi đứng lên, “Ngài Wirth….” Vẻ mặt của hắn có thâm ý, “Không, ta nên gọi ngươi là Wirth, như vậy thân thiết gần gũi hơn một chút, ta rất tán thưởng tài năng của ngươi, nhưng lời nói của ngươi thật sự làm ta rất thất vọng, việc tự cho là thanh cao đã không còn lưu hành tại thời đại này, mọi người đều phải tự kinh doanh chính mình.”

“Oh?” Cảm thấy lời nói của Takeda rất thú vị, Vu Duy Thiển nhếch môi, Lê Khải Liệt nghe thấy những lời này, hắn thản nhiên nhìn ông lão trước mặt, ánh mắt hơi lóe lên, sau đó lại chuyển sang người của Vu Duy Thiển.

Trình độ thanh cao như vậy thì người khác làm không được, mặc kệ là tư tưởng hay là thân thể, nhưng khi sự tồn tại của hắn vượt quá lẽ thường thì loại thanh cao và kiêu ngạo này đã trở thành một bộ phận của hắn, hắn không cần phải thỏa hiệp với bất kỳ kẻ nào.

Nhưng Takeda Koichi không biết được điều đó, hắn nghiêm nghị đứng trước mặt hai người bọn họ, “Có người bán rẻ linh hồn, có người bán rẻ thân thể, người lao động lại bán đi thời gian của mình, nhạc sĩ bán âm nhạc, tác giả bán sáng tác, còn giới nghệ sĩ thì có thể kinh doanh tất cả những gì bọn họ sở hữu, bao gồm cả đời sống riêng tư.” Nhìn Lê Khải Liệt một cách ám chỉ, hắn lại chuyển mắt, “Chẳng lẽ ngươi cho là ngươi có thể thoát khỏi hết thảy những điều này hay sao?”

Khi hắn chất vấn, Vu Duy Thiển đứng lên từ ghế sô pha, trên khuôn mặt bất động chỉ hơi nhếch lên một đường cong lạnh lùng cứng rắn, “Đây là chuyện của ta.”

Đến tận lúc này, cuộc đối thoại đã không thể tiếp diễn.

Cửa mở ra, Takeda Koichi mất hứng mà về, hắn không thể chấp nhận, hắn chưa bao giờ gặp được ai có tài năng như vậy, nhưng đồng thời người này cũng là kẻ ngoan cố nhất. Danh dự, địa vị, tiền tài, những thứ này Wirth đều bất cần, như vậy thì người nọ muốn cái gì?

“Ngươi từ chối thật sự là thẳng thắn.” Sau khi Vu Duy Thiển ngồi xuống, Lê Khải Liệt mở ra hai tay gác lên lưng ghế, vô hình trung đem người bên cạnh ôm vào trong phạm vi mà tay của hắn có thể chạm đến.

“Nếu những chuyện có thể nói thẳng thì cứ việc nói thẳng, cần gì phải tốn công đấu võ mồm.” Nói những lời này như thể mọi chuyện không liên quan đến mình, ở một vài phương diện, Vu Duy Thiển quả thật vô tình, đối với hắn mà nói, thẳng thắn từ chối so với để cho đối phương ôm hy vọng, sau đó lại đến dây dưa thì việc từ chối vẫn tốt hơn rất nhiều.

Trả lời đơn giản làm cho Lê Khải Liệt có một loại ý tưởng khác thường, “Vậy còn vấn đề của ta thì sao?” Ánh mắt độc đáo mà kẻ khác không thể bắt chước đang quấn quanh lên người của Vu Duy Thiển, giống như dây leo không ngừng siết chặt, “Vì sao ngươi không nói thẳng cho ta biết ngươi đang suy nghĩ cái gì?”

Giống như bị vấn đề này chạm đến một dây thần kinh nào đó, Vu Duy Thiển lập tức trầm mặt, hơi thở quanh thân của hắn dường như đã xảy ra sự biến đổi, hắn đứng dậy rồi khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt tối đen không có tình cảm đang nhìn xuống, “Xem ra chuyện của chúng ta quả thật cần phải nói cho rõ ràng.”

Luôn luôn bàng quan, đối với mọi chuyện đều là như thế, đối với sự tình xảy ra trên người của mình cũng là như vậy, Vu Duy Thiển luôn làm cho người ta có một loại cảm giác không chân thật. Chỉ khi hắn bị ép buộc bất đắc dĩ thì mới nguyện ý xuất hiện trước mặt mọi người, khi đối phương không thể lĩnh hội thì mới bằng lòng mở miệng giải thích, Lê Khải Liệt rốt cục không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.

“Nếu ngươi còn trách ta chuyện kia thì đem tất cả cảm giác trong lòng nói ra toàn bộ, nếu không phải….” Hắn ngẩng đầu nhìn vẻ mặt vẫn lãnh đạm như trước của Vu Duy Thiển, sau đó ngã vào ghế sô pha, “Ngươi quá khó đoán, Duy, đừng gây khó dễ cho ta.”

“Không có ai cần ngươi suy đoán, không tình nguyện thì ngươi có thể buông tay, ta cũng có thể bớt một chút phiền toái, từ khi quen biết cho đến nay chẳng có chuyện gì là tốt.” Trả lời một cách rõ ràng, Vu Duy Thiển nâng cằm của Lê Khải Liệt lên, khuôn mặt quen thuộc lại làm cho hắn cảm thấy xa lạ, khiến hắn không khỏi phát hỏa một lần nữa, hừ lạnh một tiếng, hắn bỏ tay ra.

Buông tay? Hiểu được ý của Vu Duy Thiển, Lê Khải Liệt thoáng chốc lộ ra vẻ mặt dữ tợn, “Hiện tại ngươi mới nói ra những lời này? Nếu có thể buông tay thì ngươi nghĩ rằng ta còn có thể ở đây dây dưa với ngươi hay sao?” Giống như trái bom bị châm ngòi, uy lực mạnh đến mức khiến cả gian phòng chấn động, Vu Duy Thiển bị hắn kéo đến ghế sô pha.

“Nếu có thể buông tay thì ta cần gì phải làm đến mức như vậy để van xin ngươi ở lại?” Từng câu từng chữ phun ra từ kẻ răng, giống như muốn nhai nát những lời này, đôi mắt dã thú hung hăng nhìn chằm chằm người trước mặt, Lê Khải Liệt nắm chặt cánh tay của Vu Duy Thiển, rốt cục không thể kiềm chế được sự thịnh nộ trong lòng, giống như một cơn hồng thủy ập xuống mà đập vỡ đê điều.

Người bị hắn nhìn chăm chú như vậy lại không lộ ra nửa điểm sợ hãi, mà ngoài ý muốn chính là Vu Duy Thiển lại hiển lộ vẻ mặt hài lòng, “Đúng vậy, nhìn xem bộ dáng hiện tại của ngươi, ngươi rốt cục không chịu nổi, khúm núm cũng được, ủy khuất nhận sai cũng được….” Vu Duy Thiển nhếch lên một đường cong đùa cợt, “Cuối cùng ngươi cũng không phải người như vậy.”

Con người không thể kiềm chế bản tính của mình, hắn nhìn Lê Khải Liệt ở trước mắt, người nọ giống như đang muốn nhìn thấu hắn, mới một giây trước còn bốc lên hơi thở cuồng bạo, nhưng chỉ trong nháy măt liền đông đặc, Lê Khải Liệt tựa như dã thú nhe răng, để lộ một đường cong không hề mang theo ý cười, “Duy, ngươi muốn bức cho ta điên lên hay sao? Ngươi đang đùa với ta? Ngươi nghĩ rằng ta làm như vậy là đang giở trò?”

Ngày đó, ngay cả tôn nghiêm mà hắn còn có thể vứt bỏ, cho dù là thủ đoạn như vậy thì có tính là gì. Làm sao có thể phủ nhận tình cảm chân thành dưới đáy lòng của hắn? Sự trầm mặc của Vu Duy Thiển có thể xem là thừa nhận, những lời này của hắn thật sự chọc giận Lê Khải Liệt, “Ngươi chỉ vì một sai lầm mà không tha thứ cho ta! Ngươi không nghĩ rằng thái độ dè dặt của ngươi mới làm cho ta ở dưới tình huống như vậy mà bị bắt lựa chọn! Ta không có bản lĩnh biết trước! Ta không thể biết trước! Ta không ngờ bọn họ dám động thủ làm ngươi bị thương nhanh như vậy! Ta muốn nói cho ngươi biết hết thảy điều này, nhưng ngươi muốn ta nói như thế nào? Nói về bí mật ghê tởm đằng sau lưng của ta? Nói rằng người mà ta nóng lòng cứu ra là cha ruột của mình, còn trên thân thể của ta lại đang chảy cái dòng máu của gia tộc kia?”

Trong tiếng gầm gừ, Lê Khải Liệt nhào lên rồi áp đảo Vu Duy Thiển lên ghế sô pha, “Ngươi thì sao? Ngươi muốn ta ở ngay lúc đó nói ra hết thảy cho ngươi biết? Sau đó thì sao? Đổi lấy sự đồng tình của ngươi hay là sự giúp đỡ? Đừng lúc nào cũng dùng cái tiêu chuẩn khắc nghiệt của ngươi mà đối đãi với người khác! Nhìn xem chính bản thân mình đi! Ngươi đã nói với ta cái gì? Người khiến cho ta làm như vậy chính là ngươi! Cho dù sau khi ta tỏ tình với ngươi thì sao? Ngươi chẳng hề nói bất cứ điều gì với ta! Quá khứ của ngươi, lai lịch của ngươi, ngươi rốt cục là ai?”

Nguy hiểm và dữ tợn như một con quái thú, trên mặt của Lê Khải Liệt hiện lên ấn ký ma quỷ, dưới hàng lông mày nhíu lại thật sâu là bóng tối âm u, những ngón tay mạnh mẽ bấu vào sau lưng của Vu Duy Thiển, xé nát áo sơ mi, “Đủ rồi! Ngươi là đồ lãnh khốc vô tình!”

Hắn cắn xuống thân thể ở trước mặt, áo sơ mi vang lên tiếng rách toạc, giống như một con dã thú đang cắn xé con mồi, hắn hôn xuống điểm đang nhô lên trước ngực của Vu Duy Thiển, rốt cục không còn nhẫn nại dục vọng. Đột nhiên bị tập kích như vậy, người bị gọi là lãnh khốc vô tình nắm lấy tóc của Lê Khải Liệt rồi lên tiếng, “Cuối cùng ngươi cũng nói ra.”

So với cơn thịnh nộ của Lê Khải Liệt, Vu Duy Thiển bình tĩnh hơn rất nhiều, chỉ có âm điệu sắc bén hơi tăng cao, trước ngực bị tàn phá đau đớn khiến cho hắn phải thở dốc, “Đây mới là ngươi, đây mới là Lê Khải Liệt, là người làm cho ta cảm thấy mình còn sống, gợi lên tình cảm mãnh liệt trong ta, làm cho ta mâu thuẫn rồi chìm đắm.”

Những lời này thản nhiên như thế, tựa như người nam nhân nằm trên sô pha đang thản nhiên nhìn Lê Khải Liệt, không có quá nhiều tức giận, hoàn toàn tương phản với thái độ lãnh đạm trước kia, đôi tay siết chặt tóc của hắn, không chừa đường lui, Lê Khải Liệt bị bắt ngẩng đầu, trước mắt hắn chính là một gương mặt thuần khiết không có tỳ vết.

“Ta không muốn một Lê Khải Liệt lúc nào cũng nhớ kỹ sai lầm kia, ta muốn chính là người này….” Vu Duy Thiển ngẩng đầu, đôi mắt hà khắc mà lại nghiêm nghị đang nhìn chăm chú Lê Khải Liệt, “Làm cho ta đau đầu, phiền toái, chọc cho ta nổi giận, lại ngang ngược không phân rõ phải trái, điên cuồng ngạo mạn, lớn mật tự phụ, lại tự tin đến mức khiến người ta không thể không đi theo hắn, dùng thực lực của mình để chứng minh hết thảy, lúc nào cũng biết bản thân mình đang làm cái gì, là Lê Khải Liệt đã lôi ta xuống nước, là Lê Khải Liệt đã kéo ta rơi vào tình trạng này!”

Trong lòng chấn động, ánh mắt của Lê Khải Liệt giống như rắn độc, hắn đột nhiên mạnh mẽ cắn người dưới thân, bị những lời này rung động, hắn đưa tay chạm vào mặt của Vu Duy Thiển, “Duy–”

Vu Duy Thiển nói một cách đầy áp lực, cố gắng nói xong, tới lúc này, ngay cả hắn cũng bắt đầu nghi ngờ có phải hắn bị cuồng ngược hay không, hắn lại bị người như thế hấp dẫn, cười nhạo mà lắc đầu, hắn cau mày nhìn Lê Khải Liệt, “Đừng thay đổi, đừng làm cho ta nhìn thấy bộ dáng thận trọng sợ ta tức giận! Đừng tiếp tục uất ức như thế!”(cuồng ngược= thích bị ngược đãi)

Cư xử thận trọng, chăm sóc chu đáo, vậy mà lại bị nói là uất ức. Lê Khải Liệt nhìn Vu Duy Thiển chằm chằm, sự ức chế trong lòng bỗng nhiên bùng nổ, hắn dường như bị tổn thương vì chuyện của Vu Duy Thiển, trong lòng của hắn luôn bị ám ảnh vì điều đó, chỉ khi nhận rõ tâm ý của mình thì hắn mới biết hắn không bao giờ còn có thể buông người này ra, chỉ có tự mình lĩnh hội thì mới biết đau lòng đến mức độ nào.

Hắn không dám mạo hiểm, không dám chạm vào cấm kỵ, chuyện kia đã trở thành một cái gai trong lòng của hắn, càng để ý thì càng sợ vụt mất, hắn không thể tiếp tục mạo hiểm, chỉ có vỗ về người tình nhân có thể xoay lưng rời đi bất cứ lúc nào này, làm hết tất cả những điều tốt nhất, chỉ vì muốn đối phương cảm nhận được tâm ý của hắn.

Bất quá đến bây giờ hắn vẫn chưa thể xác định Vu Duy Thiển có xem hắn như tình nhân hay không, chuyện này còn phải chờ để xác định lại.

Hít một hơi thật sâu, sau khi lực đạo trên tóc được thả lỏng, Lê Khải Liệt liền cúi người xuống, hắn hận không thể dùng sức mà xé nát đối phương, “Đồ máu lạnh, thích tra tấn người ta….” Mạnh mẽ cắn mút đầu nhũ của Vu Duy Thiển, hắn thỏa thích liếm lên hai điểm nhạt màu đang nhô cao, “Thấy ta khổ sở như vậy thì ngươi mới cao hứng, mới vừa lòng?”

Bị hàm răng của Lê Khải Liệt cọ sát đến mức đau đớn, Vu Duy Thiển đẩy hắn ra, hắn lại giảm bớt lực lượng, xúc cảm của làn môi theo nụ hôn mà dừng trước ngực, lướt qua một cách ám muội, Lê Khải Liệt bị rất nhiều cảm xúc hỗn tạp khống chế, không thể ngăn chặn tình cảm đang trỗi dậy mãnh liệt, thân thể cơ hồ không thể chịu nổi mà muốn bùng nổ.

“Vì sao không nói thẳng cho ta biết, ngươi đang tra tấn ta, ngươi có biết hay không?” Lên án một cách hung tợn, lại mang theo nụ hôn dịu dàng. Vu Duy Thiển vò đầu của Lê Khải Liệt, cất lên một tiếng khúc khích vô nghĩa, “Chỉ là một chút trừng phạt mà thôi, ta cũng đã ám chỉ cho ngươi biết.”

Nếu Lê Khải Liệt hiểu sớm hơn một chút thì sẽ không bị tra tấn như vậy, nhưng ai có thể đoán được thái độ nóng lạnh thất thường cùng phản ứng lãnh đạm của Vu Duy Thiển lại là ám chỉ? Lê Khải Liệt không biết hiện tại hắn nên mừng như điên hay là nên cuồng nộ, đặt một nụ hôn lên đôi môi đang hé mở ở trước mặt, hắn thì thầm một cách cường điệu, “Duy, Duy yêu của ta, ngươi là một tên ác quỷ….”

————

P/S: Duy àh, anh mà cứ lãnh đạm với con sam là chẳng phải sẽ được con sam nuông chiều, nấu cơm nấu nước cho ăn cho uống, tắm rửa cùng phục vụ tận tình luôn hay sao, tội tình gì mà khai ra là anh thích lúc con sam bê tha bết thết như thế cơ chứ. Mặc dù mình sủng con sam nhưng mà phải nói ra sự thật, đúng là bé Duy bị cuồng ngược =.=. Ta chỉ có thể nói 1 câu: biến thái cũng lây bệnh


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui