Vũ Sát Âm Kì

Chương 79: Tỉnh

Nàng không suy nghĩ thêm nữa, chỉ lẵng lặng nghe ngóng xung quanh. Vỹ Phong hắn cùng Dạ Hỏa đã rời đi, cổ áp bức kia giảm xuống còn phân nữa. Tuy áp lực lỏng lẽo nhưng nó vẫn khiến nàng khá chậc vật. Bất quá nó chỉ mạnh nhất khi có Vỹ Phong hắn bên cạnh mà thôi.
Ngón tay nàng khẽ động, màn áp lực xung quanh cũng động đậy theo. Nếu mở mắt nàng sẽ thấy màn không khí xung quanh vặn vẹo theo từng cử động của nàng.
Mỗi khi nàng khởi động thân thể muốn mở mắt bật dậy thì cái áp lực kia lại đè nặng lại. Cứ lặp đi lặp lại như thế khiến nàng cảm thấy nóng máu. Lần này nàng quyết định sẽ ra tuyệt chiêu cuối cùng.
Nàng thật cố gắng gồng mình lên, mạch máu cuồn cuộn chảy trong cơ thể bắt đầu nổi sóng. Cơ thể nàng có chút thay đổi. Phía đuôi mắt hằng lên một vết đen đáng sợ nhưng lại đẹp như họa. Khóe miệng chiếc răng nanh nhỏ thon dài khẽ khàng lộ ra ma quái. Móng tay dài ra từng chút một. Nàng gọi dậy dòng máu quỷ trong cơ thể mình.
Móng tay dài ra không ngừng, nó bấm thủng lớp da dưới lòng bàn tay của nàng. Một dòng máu đỏ thẳm mang theo nặng nề âm khí bắt đầu lớn dần lên đấu tranh với cỗ áp lực bên ngoài.
Sau một thời gian rất lâu, rất lâu sau đó. Máu của nàng lan ra ngày càng nhiều. Đến một lúc nào đó, dòng âm khí hội tụ đầy đủ thì chỉ nghe “Oanh” một tiếng. Đem tất cả những thứ đồ làm bằng miễn sành sứ đều vỡ nát hết.
Trong lớp bụi, một con mắt đỏ như máu hiện lên mang theo sát khí dường như vô tận. Nàng ngồi dậy trên giường, bắt lại nhắm mắt và đem tâm tư bình tĩnh xuống.
TIếng động đó vang lên khắp Đỉnh Vân Sơn…
-Phu nhân….người….
-Vỹ Phong đâu?

-Bẩm phu nhân, chủ tử đã đi đến…à….đi đến….
-Chỗ của Lý Tịch Nhan?
-Vâng..A! Sau phu nhân lại biết?
-Lắm lời, mau đưa ta ra khỏi đây.
-Nhưng mà chủ tử….
Dạ Hỏa lung ta lúng túng trước mặt nàng. Đơn thuần bởi vì bây giờ nàng mặc bộ đồ ngủ mỏng tan làm hắn không dám đối diện.
Còn nàng sốt ruột muốn gần chết rồi mà còn nghe y ấp a ấp úng, nàng tức đến muốn điên lên đây.
Không nói không rằng, nàng vẫn mang theo bộ dạng của ma ca rồng mà nhảy ra ngoài. Chỉ thấy xoẹt qua một cái, nàng đã không còn tăm hơi.
Dạ Hỏa hồn vía lên mây. Hơ…phu nhân của y nội thương chưa khỏi mà có tốc độ quỷ sánh không kịp kia vẫn không một chút giảm sút. Quá tài, quá tài…Nhưng mà nội thương của nàng…
Nhìn lại thì bóng dáng của phu nhân đã không còn nữa. Xem ra lần này hắn phải lãnh tội trước chủ tử rồi.
Về phía nàng, sau khi từ bên trong khu biệt viện của Đỉnh Vân Sơn đi ra, nàng cũng chẳng thèm để ý tại sao nàng lại ở đây, tại sao Vỹ Phong lại đưa nàng đến đây làm gì? Khóa chân nàng lại sao? E rằng không đơn giản như thế.
Lấy cây sáo ngọc từ trong tay áo ra. Đã từ lâu nàng không dùng đến nó rồi, cây sáo thổi ra vũ khúc mang theo hơi thở của tử thần kia.
Đưa lên môi anh đào, một bản nhạc được thổi ra. Lập tức trên bầu trời xuất hiện một mảnh màu đỏ rực lửa.
Nàng trực tiếp phóng lên lưng con linh thú Chu Tước ấy mà biến mất không chút dấu vết. Cái nàng đến không liền là chỗ của Lý Tịch Nhan, mà nơi nàng đến chính là Ngọc Diệm Sơn Trang.
Tới nơi với vận tốc ánh sáng không bì. Nàng phóng như bay xuống dưới, nhanh như cắt nàng vượt qua cấu trúc đồ sộ nơi đây chui tọt vào một căn phòng, chưa đầy khắc sau, nàng bước ra với bộ đồ mà nàng mặc lúc mới rớt xuống đây, trên đó có súng, có đạn, có dao, có lựu đạn, có những thiết bị tối tân nhất của hiện đại.
Lại một lần nữa nàng leo lên lưng con chu tước, lại lấy tốc độ ánh sáng không bì kia mà biến mất vô tung.
-Chủ tử, ngài muốn làm gì? Ngài biết rõ kẻ y muốn giết chính là ngài.
-Bởi vì thế, ta càng phải đến. Ta không muốn có người vì ta mà bị liên lụy.
-Ngài tốt đến vậy sao?
-Ngươi đang chỉ trích ta đấy à?

-Không dám, chỉ là một chút tò mò.
-Haha, đương nhiên không đơn giản như thế. Ta thật muốn xem một kẻ bạch độc bất xâm như ta sẽ bị chết vì độc nào?
-Ngài không phải là người.
-Ngươi nghĩ thế à?
-Ta không nghĩ, chủ tử à, người cũng đừng khinh thường bản năng của Linh thú như ta chứ.
-Vậy ngươi nói xem tại sao ngươi nói thế?
-Dòng máu trên người của ngài nói cho ta biết. Bởi vì một con người sẽ không mang dòng máu cực âm, cực độc này. Ta dám khẳng định, máu của ngài được tích lũy từ những thống khổ, đau đớn và hận thù của những vong hồn chết dưới tay của ngài.
-Hay ột linh thú như ngươi. Đúng thế, những cái ngươi nói đều đúng. Ta là một con ma cà rồng hút máu. Nhưng bất quá bản năng của ta lại tự khắc chế được bản tánh khát máu của mình.
-Không phải từ nhỏ ngài đã ở bên con người chứ?
-Đúng thế đấy.
-Haha, chủ tử, ngươi bị khuyết tật à?
-Nhảm nhí.
-Hmm, nhưng bất quá cái mà người nhà của ngài thấy chỉ là vẻ ngoài của ngài. Bởi vì một vị chúa tể cẩn phải được toi luyện, cần phải được xem là những thành viên mạt hạng nhất của thế giới. Để từ đó có thể thấu hiểu hết, có thể ra tay tàn độc nhất.
-Ngươi đang khuyên ta à?

-Chủ tử, ta nào dám?
-Ngươi nói không phải là không có lý. Linh thú Chu Tước Tử Nguyệt ngươi có đầu óc nhạy bén thật. Nhưng bất quá, ta sẽ làm chúa tể sao? Ở cái thể giới này à?
-Ngài không thuôc về thế giới này, sẽ có một ngày ngài sẽ phải quay về nơi ngài đã sinh ra, ở đó, ngài là chúa tể.
-Ta thậm chí còn không biết được cái nơi ta sinh ra là ở đâu.
-Ngài sẽ biết thôi. Ngài, bạn của ngài, tình nhân của ngài và cả sủng vật của tình nhân ngài đều không thuộc thế giới này. Ngái nên cẩn thận với con Kì Mã kia.
-Sủng vật của Vỹ Phong? Bọn họ đều không thuộc thế giới này?
-Ân, sở dĩ ngài bị phong bế bấy lâu nay đều do con Kì Mã kia làm ra. Thậm chí nó còn sẽ làm ra nhiều cái đáng tởm hơn nữa.
Nàng không nói gì, chỉ âm thầm suy nghĩ. Con Kì Mã đó được nhốt ở trong không gian 3 chiều của mảnh ngọc bội kia?
Chu Tước Tử Nguyệt, không ngờ con linh thú này lại biết nhiều như thế, thậm chí là nó biết được nàng không thuộc về thế giới này. Hm, nếu nói thể Ngạo Thiên Khai là tiểu vương gia của bọn chúng, đồng nghĩa với việc y cũng biết?
Môi anh đào hiện lên một đường cong bí hiểm. Nàng cười? Nàng cười cái gì nhỉ? Cái đó, chỉ có nàng mới biết…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận