Lấy được vé xong, bọn họ cùng nhau đi vào khu vui chơi.
Vì đã nói trước rằng sau khi vào trong thì ai nấy tự đi chơi phần mình nên bọn họ lại hai người một nhóm sau đó rất nhanh đã tách ra.
Tách ra đầu tiên nhất chính là Ngũ Lạc Tâm và bạn trai cô ấy, sau đó là Mạc Tịnh và Công Tôn Liên.
Lúc hai người họ rời đi ánh mắt còn quét qua Vu Miểu Miểu và Quý Lãng một cách ý vị thâm trường, nhìn chằm chằm đến mức Quý Lãng da đầu tê dại, không dám lộ ra bất kỳ biểu cảm nào nữa.
“Vòng đu quay lúc mười hai giờ, đừng quên đấy nhé.” Mạc Tịnh nhắc nhở.
“Ừ.” Vu Miểu Miểu vội vàng gật đầu.
“Vậy năm sau gặp nhau tại trường học.” Hai người vẫy vẫy tay rồi rời đi.
Trông thấy chúng ta đi rồi, tướng công của Miểu Miểu chắc chắn sẽ cực kỳ vui mừng.
Khóe miệng Quý Lãng khẽ co rút, đồng thời trong lòng quả thật cũng có chút vui vẻ.
Hoạt động nội tâm của mấy người bạn cùng phòng này của Miểu Miểu quá hơi quá sinh động rồi, khiến anh có chút không thích ứng được.
Có điều cũng may là hình như không có bất mãn gì với anh.
Lúc này bản thân Quý Lãng cũng không ý thức được, anh đang vì Vu Miểu Miểu mà để tâm thái độ của người khác đối với mình.
“Tướng công, anh được một trăm điểm rồi.” Vu Miểu Miểu bỗng nhiên đưa điện thoại ra trước mặt Quý Lãng.
Quý Lãng nhìn lướt qua màn hình điện thoại, trên đó có một nhóm wechat, bên trong nhóm có một vài tin nhắn rất rõ ràng là vừa được gửi.
Mạc Tịnh thông qua tổng hợp lại bình luận của chúng tôi, tướng công nhà cậu được một trăm điểm.
Công Tôn Liên tán thành.
Ngũ Lạc Tâm tán thành.
“Các em còn chấm điểm cho bạn trai của bạn cùng phòng?” Quý Lãng nhíu mày.
“Chỉ...chỉ là len lén tự đánh giá thôi, đánh giá vui thôi mà.” Vu Miểu Miểu có chút chột dạ.
Hành vi chấm điểm sau lưng người khác như vậy dường như có chút không tôn trọng người khác.
“Vậy cậu nam sinh vừa rồi, các em cho bao nhiêu điểm?” Quý Lãng hỏi.
“Bạn trai của Lạc Tâm sao? Bọn em cho 80 điểm, có điều bản thân Lạc Tâm chỉ cho 60 điểm, nói rằng anh ấy còn có không gian tiến bộ rất lớn, phải tiếp tục khảo nghiệm anh ấy.” Vu Miểu Miểu đáp.
Không gian tiến bộ rất lớn? Khó trách vừa rồi khi ăn cơm lại ra sức học hỏi mình như vậy, xem ra đúng là đang cố gắng tiến bộ.
“Vậy còn anh?” Quý Lãng hỏi.
“Anh một trăm điểm đó.” Vu Miểu Miểu cười nói lại một lần nữa.
“Ý anh là, em cho anh bao nhiêu điểm?” Quý Lãng không thèm để ý điểm số mà người khác đánh giá mình, nhưng anh rất quan tâm đến đánh giá của Vu Miểu Miểu.
“Em...em đâu dám cho điểm anh chứ?” Vu Miểu Miểu có chút mất tự nhiên mà cúi đầu.
Không dám? Quý Lãng không hiểu, lập tức càng thêm tò mò: “Tại sao?”
“Bởi vì...em thích anh trước mà.
Việc cho điểm này là quyền lợi của người được theo đuổi.” Vu Miểu Miểu đáp.
Quý Lãng không ngờ rằng mình sẽ nghe được đáp án như vậy, nhất thời có chút ngơ ngẩn.
Cô gái trước mắt hình như mỗi giây mỗi phút đều đang nghĩ tất cả mọi cách để biểu đạt sự yêu thích với mình.
Trước Vu Miểu Miểu đến anh cũng chưa từng được người khác theo đuổi, cũng chưa bao giờ theo đuổi người khác, thậm chí cũng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có một mối tình.
Nhưng cho dù là ai đi chăng nữa, nếu như được yêu thích đến như vậy thì sẽ đều đắm chìm vào đó.
Quý Lãng vừa nghĩ đến việc Vu Miểu Miểu sẽ dùng sự yêu thích này đối với người khác lập tức cả người đều không thoải mái.
Cũng may, may mà người cô thích là anh.
“Tướng công.” Vu Miểu Miểu khẽ giật giật ống tay áo của Quý Lãng.
“Ừ?” Quý Lãng vẫn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, ánh mắt nhìn Vu Miểu Miểu dịu dàng mà phức tạp.
“Vậy anh...cho em bao nhiêu điểm?” Vu Miểu Miểu giống như một đứa trẻ căng thẳng chờ đợi đáp án.
Cho bao nhiêu điểm?
“Cho điểm thì phải có so sánh.
Mà ở chỗ anh, không có ai sánh được với em.” Quý Lãng nói một cách vô cùng nghiêm túc.
“Tướng công.” Vu Miểu Miểu ôm ngực, vô cùng kinh ngạc nhìn Quý Lãng, chỉ cảm thấy có một cảm giác vui vẻ khó nói nên lời từ trong lòng sinh ra, dường như khiến trái tim của cô sắp nổ tung: “Em...em..”
“Em làm sao vậy?” Quý Lãng thấy vẻ mặt Vu Miểu Miểu không đúng, vội vàng hỏi.
“Em rất vui.” Ngoại trừ vui vẻ ra, Vu Miểu Miểu không biết nên hình dung tâm trạng hiện giờ của mình như thế nào.
Sự vui vẻ này thậm chí còn hơn cả buổi tối thực hiện được ước mơ thứ hai kia.
Hóa ra trong lòng của tướng công, không ai sánh được với mình.
“Tướng công cũng như vậy.
Trong lòng em, không ai có thể sánh được với anh.” Vu Miểu Miểu không cam lòng lạc hậu mà thổ lộ.
Quý Lãng khẽ cười, dùng sức xoa xoa đầu Vu Miểu Miểu: “Đồ ngốc này.”
Khu vui chơi vào đêm giao thừa rất đông người, khắp nơi đều là những bóng dáng vui vẻ, bên ngoài mỗi thiết bị trò chơi đều có người xếp hàng rồng rắn, đoán chừng không xếp hàng nửa giờ thì không đến lượt.
Nhưng trên mặt ai nấy đều rất vui vẻ.
Trong đám đông, một người mặc Hán phục, khoác một chiếc áo khoác lông lớn màu đỏ thu hút sự xôn xao trong một phạm vi nhỏ.
Cô gái mặc Hán phục kia trông rất xinh đẹp, khoảng chừng sáu, bảy tuổi, vấn một búi tóc theo đúng tiêu chuẩn của cổ đại, giữa hai hàng lông mày được tô vẽ một đóa hoa lan nhỏ, đẹp đẽ tinh xảo mà lại lịch sự tao nhã, đôi mắt đen láy như hạt nho hiếu kỳ nhìn khắp xung quanh, lúc đi lại tư thái rất ưu nhã, không vì váy dài phiền phức mà tỏ ra vụng về.
Cô bé cầm một viên kẹo đường màu hồng, nhẹ nhàng cắn một cái, bộ dạng cực kỳ đáng yêu.
Nếu không phải người đàn ông trung niên bên cạnh cô bé trông rất hung dữ thì những người xung quanh đã hận không thể đi đến nựng khuôn mặt núng nính của cô bé.
“Khó ăn quá.” Cô bé bỗng nhiên ghét bỏ mà xì một tiếng rồi đó hung hăng vứt viên kẹo đường vừa mới cắn một miếng xuống đất.
Sau đó vẫn chưa nguôi giận mà đi đến giẫm đạp thêm vài cái, cho đến khi viên kẹo đường màu hồng bị cô bé giẫm nát mới thôi.
Bộ dạng hung hãn kiêu căng này cùng vẻ ngoài xinh đẹp của cô bé tạo thành sự tương phản rõ rệt.
Đám đông xung quanh thấy cô bé như vậy, lập tức nhướng mày rồi đồng loạt thu lại ý cười.
Một bé gái xinh đẹp như vậy nhưng hình như không được giáo dục tốt.
Bố của cô bé cũng mặc kệ sao?
Tầm mắt của mọi người lại rơi vào người đàn ông trung niên bên cạnh bé gái, mà người đàn ông kia dường như đã quá quen với hành vi giẫm nát kẹo đường rơi xuống đất kia của cô bé, không những không ngăn cản mà còn tiếp tục hỏi: “Tiểu thư, còn muốn ăn thứ gì khác không?”
“Không cần.
Cái gì cũng khó ăn, hương vị đều không đúng.” Bé gái thở phì phò đáp.
Hóa ra không phải bố con, xem ra lại là gia đình chỉ biết kiếm tiền mà không quan tâm đến con cái.
Cũng không biết phụ huynh của đứa bé này suy nghĩ thế nào.
Cứ tiếp tục như vậy thì cho dù kiếm được nhiều tiền hơn nữa mà con cái hư hỏng cũng đâu có tác dụng gì.
Đám đông tiếc nuối suy nghĩ, nhưng cũng không quan tâm quá nhiều mà tiếp tục đi chơi phần mình.
“Tôi có thể bảo bọn họ cho gấp đôi kẹo.” Người đàn ông trung niên nói.
“Cho nhiều kẹo hơn nữa thì cũng có tác dụng gì, hương vị vào trong miệng ta đều không đúng.” Bé gái bực bội đáp.
Người đàn ông trung niên biết điều không dám lên tiếng nữa.
“Thân thể này mới dùng được bao lâu, ba tháng? Mới chỉ ba tháng mà vị giác đã thoái hóa rồi.” Bé gái nhìn cơ thể của mình một cách ghét bỏ.
“Máu trẻ con sắp thu thập được hết rồi, đến lúc đó ngài có thể luyện hóa một cơ thể mới.” Người đàn ông trung niên nói.
“Vậy thì đã sao? Vẫn chỉ có được ba tháng, ba tháng sau thì lại mục nát.” Trong lúc nói chuyện, ánh mắt của bé gái nhìn về phía tây bắc của khu vui chơi, lộ ra ánh mắt nhất định phải có được: “Nơi đó, có cơ thể mới của ta.”
“Tiểu thư, vẫn nên đợi tướng quân tỉnh lại mới ra tay thì hơn.” Người đàn ông đề nghị.
“Một Vu sư không có pháp khí và một Mộng Yểm chưa thức tỉnh thì cần gì phải đợi cha ta đích thân ra tay.” Bé gái đáp.
“Vâng.” Người đàn ông lại khoanh tay cung kính một lần nữa, không dám phản bác.
“Búp bê vu cổ như thế nào rồi?” Bé gái hỏi tiếp.
“Kết giới bên ngoài biệt thự có hơi phiền phức, bên trong còn có một con lệ quỷ có tu vi gần bằng quỷ tướng.”
“Gần bằng? Mỗi một vị vạn phu trưởng đều có tu vi gần bằng quỷ tướng, nhưng trong các ngươi có ai thật sự thành quỷ tướng?” Bé gái khinh thường: “Gần bằng quỷ tướng thật sự, có khoảng cách bằng với rãnh trời.”
“Vâng, nhưng để có thể một kích mà trọng thương nhất định phải chờ đến khi năm vị vạn phu trưởng tập hợp lại mới được.” Người đàn ông trung niên đáp.
“Bảo bọn họ nhanh lên, ta không chờ được nữa.” Bé gái không nhịn được mà nói, cô ta cần một cơ thể sẽ không hư hỏng.
“Vâng.”
Trong biệt thự.
Đêm nay là đêm giao thừa, quỷ công tử đặc biệt để Liễu Mị Nhi gọi một đống đồ ăn, rồi mới vô cùng tốn công tốn sức vận chuyển từng cái từng cái lên tầng thượng của biệt thự, mấy sinh vật không phải loài người rất có tinh thần mà ngắm trăng trên tầng thượng của biệt thự.
Oa Oa và quỷ công tử đang dùng cờ vây để chơi cờ caro, Liễu Mị Nhi ngồi ở một bên dùng đèn cồn pha trà.
Mèo mun ghé vào bên cạnh ngửi mùi hương của trà, đặt móng vuốt vào đĩa cá khô bên cạnh.
“Trăng thanh, gió mát, công tử, giai nhân, còn có hương trà.” Liễu Mị Nhi vừa pha trà vừa nói: “Cảnh tượng này thực sự rất khiến người ta hoài niệm.”
Quỷ công tử liếc nhìn cô ta một cái, không chút thương tiếc mà trả lời: “Hoài niệm những ngày cô bồi rượu?”
“Có biết nói chuyện hay không hả?” Liễu Mị Nhi trực tiếp nổi giận, bầu không khí đang tốt đẹp như vậy mà mất sạch rồi.
“Châm lửa cho cẩn thận, cô không có năng lực ra từ trong búp bê đi ra đâu.” Quỷ công tử nhắc nhở.
Bên trong búp bê mà Vu Miểu Miểu dùng để phong ấn quỷ hồn đều được sắp xếp một cấm chế không quá mạnh.
Cấm chế này sẽ giam giữ quỷ hồn ở bên trong không được ra vào.
Vốn dĩ trong cơ thể của quỷ công tử cũng có, nhưng tu vi của bản thân anh ta đã vượt xa cấm chế mà Vu Miểu Miểu thiết lập, vì vậy có thể tự do ra vào búp bê dựa vào năng lực của mình.
Nhưng Liễu Mị Nhi thì không có năng lực như vậy, hồn thể và búp bê đã gắn liền với nhau.
Vì vậy nếu như búp bê bị cháy mà linh hồn lại không ra được thì kết cục đương nhiên sẽ không được tốt lắm.
Quả nhiên, Liễu Mị Nhi vừa nghe vậy sắc mặt lập tức thay đổi, cơ thể dần dần lui về sau cách xa đèn cồn một chút.
“A a, a a.” Lúc này Oa Oa bỗng nhiên chỉ vào bàn cờ mà kêu lên.
Quỷ công tử nghe thấy liền nhìn lại, rồi cười cười.
Chỉ thấy năm quân cờ trắng trên bàn cờ đang xếp thành một chuỗi, Oa Oa đã thắng rồi: “Oa Oa giỏi quá, ván này em thắng rồi.”
“A ha ha ha...” Oa Oa vui vẻ khoa tay múa chân, sau đó cần mẫn dọn sạch bàn cờ rồi lại cầm một quân cờ trắng đặt lên trên, hướng về phía quỷ công tử mà kêu: “Anh trai, anh trai.”
Quỷ công tử cười cười, cũng cầm lấy một quân cờ đen đặt xuống bên cạnh cờ trắng: “Được, chơi thêm một ván nữa.
Ván này anh sẽ không nhường em nữa.”
Gần đây Oa Oa rất thích trò chơi mới này, vội vàng tiếp tục cầm một quân cờ lên.
“A, có phải bắt đầu hơi lạnh rồi không?” Liễu Mị Nhi bỗng nhiên cảm thấy rùng mình, ngay sau đó lại cảm thấy có điều không đúng: “Kỳ lạ, bây giờ tôi là hồn thể, lẽ ra tôi không cảm nhận được cái lạnh mới đúng.
Là ảo giác sao?”
“Không phải.” Quỷ công tử nhìn về phía chân trời: “Là âm khí đang bay lên.”
“Sao bỗng nhiên lại có âm khí nặng đến như vậy.
Là do con người làm hay là có đại quỷ xuất thế?” Liễu Mị Nhi kinh ngạc nói.
Quỷ công tử nhíu mày, nhìn về phía âm khí đang không ngừng bay lên ở phía xa, trong lòng có chút bất an: “Gửi một tin nhắn cho Đông Vĩnh Nguyên, nói với anh ta phía tây nam của biệt thự có âm khí bốc lên, có đại quỷ xuất thế.
Bảo hiệp hội phái người đi xem một chút.”
“Ừ, được.” Liễu Mị Nhi vội vàng lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Đông Vĩnh Nguyên.
Rất nhanh Đông Vĩnh Nguyên đã gọi điện đến: “Chuyện này hiệp hội đang điều tra.
Thực ra gần đây mỗi tỉnh thành đều đang có việc lạ phát sinh, dường như đang có thứ gì đó điều khiển lệ quỷ đi lấy máu tươi của trẻ con.
Con lệ quỷ mà lần trước hai người đi bắt chính là đang đi lấy máu.
Rất nhiều đứa trẻ đều bị lấy đi một giọt máu tươi, nhưng bọn trẻ tạm thời không có vấn đề gì lớn.
Gần đây hiệp hội vẫn đang điều tra, vẫn chưa hiểu được mục đích của đối phương.”
“Con lệ quỷ lần trước tôi bắt được đâu? Anh không hỏi sao?” Quỷ công tử kinh ngạc hỏi.
“Con lệ quỷ đó tự vẫn rồi.” Đông Vĩnh Nguyên nói.
“Tự vẫn?”
“Đúng vậy.
Tóm lại dạo này ở bên ngoài khá là loạn, sớm muộn gì hiệp hội cũng sẽ ra lệnh nghiêm túc điều tra.
Người của hiệp hội đều đã ra ngoài quét sạch cô hồn dã quỷ rồi.
Mấy ngày này mọi người cũng đừng ra ngoài, cẩn thận bị ngộ thương.” Đông Vĩnh Nguyên dặn dò.
“Anh sợ tôi đi ngộ thương bọn họ đúng không?” Quỷ công tử cười.
“Ôi chao, ngầm hiểu với nhau là được rồi, làm gì mà nhất định phải nói ra.
Tôi còn có việc, cúp máy đây.”
Khu vui chơi, mười một giờ rưỡi.
Quý Lãng và Vu Miểu Miểu đang xếp hàng chờ lên vòng đu quay.
Hai người họ đã tính toán rồi, đợi đến khi xếp hàng được thì cũng đã đến mười hai giờ, như vậy thì đã có thể đón năm mới ngắm pháo hoa trên vòng đu quay.
Mà tại phía sau bọn họ khoảng một trăm mét, một bé gái dùng ánh mắt âm u lạnh lẽo nhìn về phía bọn họ.
“Sắp mười hai giờ rồi.
Không phải dự báo thời tiết đã nói hôm nay có tuyết sao, sao vẫn chưa có vậy?” Phía sau bé gái có một cô gái đang nói chuyện với bạn trai của mình.
“Dự báo thời tiết ngày nào cũng nói rằng có khả năng sẽ có tuyết nhưng có hôm nào có đâu.” Chàng trai kia cười đáp.
“Tiếc quá, nếu như có tuyết rơi một chút thì hôm nay đón giao thừa sẽ càng có không khí.”
“Đi thôi, mua trà sữa thì sẽ lên phía trước để chiếm chỗ, không phải em nói muốn ngắm pháo hoa sao.” Nói rồi hai người liền cùng nhau rời đi.
Bé gái chọc cái ống hút trong cốc, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.
Thân thể của cô ta hiện giờ đã không còn cảm giác nhạy bén với xung quanh nữa, vì vậy cũng không cảm thấy lạnh lắm.
Vậy nên nhiệt độ không khí hôm nay nên có tuyết rơi rồi sao?
Nếu đã như vậy thì cứ rơi đi.
Bé gái ngẩng đầu nhìn trời, một ánh sáng màu hoàng kim lướt qua đáy mắt cô ta.
Lập tức có một luồng khí đen vô cùng nồng đậm phóng lên trời.
Tất cả những chuyện này đều xảy ra cực kỳ nhanh, chỉ trong vòng một hơi thở.
“Tiểu thư.” Người đàn ông trung niên giật mình.
“Ông nhìn xem, tuyết rơi rồi.” Bé gái chỉ lên bầu trời rồi bỗng nhiên bật cười khanh khách.
Lúc này có người nghe thấy lời nói của bé gái nên tò mò ngẩng đầu lên, rồi quả nhiên thấy được bông tuyết lớn từ không trung rơi xuống rất lưu loát đẹp đẽ.
“Tuyết rơi rồi?”
“Thật sự có tuyết rồi?”
Đám đông bỗng nhiên rối loạn, cảm thấy phấn khích vì trận tuyết bỗng nhiên rơi xuống này.
Ở nơi xa, Vu Miểu Miểu mẫn cảm nhìn về phía bé gái một cái, nhưng ngoại trừ đám đông đang xao động vì tuyết rơi thì cô không nhìn thấy gì cả.
Không lẽ cô cảm nhận nhầm?
“Sao vậy?” Quý Lãng chú ý đến sự khác thường của Vu Miểu Miểu.
“Không có gì.” Vu Miểu Miểu lắc đầu, thu hồi tầm mắt.
Nếu quả thật có quỷ khí lớn mạnh đến như vậy thì không thể nào biến mất sạch sẽ trong một thời gian ngắn như thế, có lẽ là cô cảm nhận nhầm.
“Tuyết rơi rồi.” Quý Lãng đưa tay lên, đón lấy một bông tuyết đưa đến trước mặt Vu Miểu Miểu.
Vu Miểu Miểu có chút hâm mộ nhìn cô gái đang được bạn trai dùng áo khoác bao bọc lấy, vô cùng đáng thương mà nói: “Tướng công, em lạnh.”
Quý Lãng dựa theo tầm mắt của Vu Miểu Miểu mà nhìn sang, đôi mắt theo đó mà hiện lên ý cười, có chút bất đắc dĩ mà nói: “Vào đây đi.”
Nói rồi mở áo khoác trên người ra, lộ ra vòng ngực rắn chắc.
Vu Miểu Miểu nở nụ cười được như ý muốn, cả người dựa sát vào anh.
Quý Lãng cười buông tay ra, dùng áo khoác bên ngoài ôm cả mình và Vu Miểu Miểu lại với nhau.
Tuyết rơi lả tả, chỉ trong chốc lát đã rơi đầy lên cơ thể hai người, nhưng lại không hề cảm thấy lạnh.