Buổi trưa, mười hai giờ ba mươi lăm phút.
Anh chàng giao đồ ăn dừng chiếc xe điện trước cửa biệt thự, anh ta bước xuống xe, lấy một phần đồ ăn từ trong thùng giao hàng, theo thói quen nhìn ghi chú.
“Phần này là của cô Liễu Mị Nhi hay là của anh Nguyên Bạch nhỉ?” Anh chàng giao đồ ăn lẩm bẩm, nhìn ghi chú, phát hiện bên trong trống trơn, khựng lại một lúc: “Ơ, hôm nay sao không có ghi chú, lẽ nào quên rồi sao?”
Anh chàng giao đồ ăn gãi đầu, có chút bất đắc dĩ: “Bỏ đi, vậy thì cứ đọc cả hai phần ghi chú.”
Dứt lời, hai tay anh ta bưng đồ ăn, nhắm mắt, thấp giọng đọc lên: “Phần đồ ăn này là của cô Liễu Mị Nhi và anh Nguyên Bạch trong biệt thự.”
Giọng điện chân thành, từ ngữ trôi chảy, vừa nhìn đã biết đọc quen rồi.
Đọc xong ghi chú, anh chàng giao đồ ăn mở mắt, lúc đang muốn nhét đồ ăn từ khe hở rào chắn vào trong, một bóng dáng cao lớn không biết từ lúc nào đã đứng trước cửa.
“Đồ ăn của tôi, cám ơn.” Quý Bạch vươn tay.
Dường như không nhìn thấy ban nãy anh chàng giao đồ ăn đọc gì đó kì lạ.
“Anh...anh là anh Nguyên Bạch?” Anh chàng giao đồ ăn hỏi theo bản năng.
“Không phải.” Quý Lãng lắc đầu.
“Tôi đã nói mà, nếu là anh Nguyên Bạch nhất định sẽ có ghi chú.” Anh chàng giao đồ ăn vừa nghe đối phương không phải Nguyên Bạch, liền biết ghi chú ban nãy mình đọc không công rồi, nghĩ lại vừa rồi bản thân ngốc nghếch đứng trước mặt chủ nhân đồ ăn lẩm bẩm, lập tức có chút quẫn bách.
Quý Lãng không nói chuyện, lại nhắc nhở một câu: “Đồ ăn của tôi.”
“À à, ngại quá.” Anh chàng giao đồ ăn lúc này mới phát hiện mình còn chưa đưa đồ ăn cho người ta, vội vàng xin lỗi giao đồ qua: “Cái đó, xin hỏi anh Nguyên Bạch và cô Liễu Mị Nhi có ở nhà không ạ?”
“Cậu quen họ sao?” Quý Lãng cảm thấy anh chàng giao đồ ăn trước mặt hình như hơi nhiều lời.
“Cũng không tính là quen, chi có chút lo lắng, cho nên tùy tiện hỏi thôi.” Anh chàng giao đồ ăn nói.
“Lo lắng?” Ánh mắt Quý Lãng lóe lên, lẽ nào chuyện tối qua anh chàng giao đồ ăn này biết được gì đó.
“Đúng vậy, tôi thường đến đây giao đồ ăn cho họ, mỗi ngày họ đều gọi đồ ăn, bình thường vào lúc này ít nhất họ cũng gọi ba bốn phần, nhưng hôm nay họ không gọi gì cả, có chút khác thường.” Anh chàng giao đồ ăn hình như cũng cảm thấy bản thân hỏi hơi nhiều, vội vàng giải thích: “Không phải tôi muốn dò hỏi chuyện riêng, chỉ cảm thấy có chút khác thường, lo lắng họ xảy ra chuyện, cho nên thuận miệng hỏi thôi.”
Quý Lãng nghe xong, biểu tình lạnh lùng cũng nhu hòa hơn một chút: “Họ...coi như ra ngoài rồi.”
“Ra ngoài rồi à, vậy khi nào trở về?” Anh chàng giao đồ ăn hỏi.
Quý Lãng cau mày.
Anh chàng giao đồ ăn trong lòng run lên, biết mình có chút được nước lấn tới, cũng không hỏi nữa, vội vàng xoay người trở về xe, vừa khởi động xe vừa nói: “Tôi còn có đơn hàng, đi trước đây, chúc anh dùng bữa vui vẻ.”
Nói xong, nhanh chóng chạy đi.
Lúc này Quý Lãng mới thu hồi ánh mắt, xoay người đi vào biệt thự.
Anh chàng giao đồ ăn chạy xe đến khi ra khỏi khu biệt thư, mới coi như dịu lại đôi chút: “Vừa rồi dáng vẻ người đó nói chuyện đáng sợ quá, có điều...cái gì gọi là coi như ra ngoài rồi? Vậy rốt cuộc có ra ngoài hay không?”
Anh chàng giao đồ ăn lẩm bẩm, âm thầm quyết định nếu ngày mai cô Liễu Mị Nhi và anh Nguyên Bạch còn không gọi giao đồ ăn nữa, đến khi đó sẽ đến hỏi lại.
Bên này, Quý Lãng cầm hộp cơm đến phòng dưới lòng đất, đặt trước mặt Vu Miểu Miểu: “Ăn cơm.”
“Em không đói.” Vu Miểu Miểu lắc đầu, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm điện thoại.
“Không ăn no làm sao có sức đi cứu búp bê?” Quý Lãng khuyên.
“Nhưng búp bê không có chút tin tức gì hết.” Đợi cả buổi sáng, bất kể là tin của mèo mun, hay tin của búp bê, đều không có gì cả, Vu Miểu Miểu rất lo lắng: “Quỷ tướng kia chẳng phải muốn chiếm cơ thể của em sao? Tại sao em đợi lâu như vậy cũng không thấy cô ta xuất hiện? Bây giờ cô ta hẳn đã biết em và búp bê đã chặt đứt liên hệ mới phải, giờ là lúc thực lực của em yếu nhất, sao cô ta không đến tìm em? Cho dù cô ta không đến, ít nhất cũng phải phái một quỷ binh đến thăm dò tình hình, sao lại yên tĩnh như vậy?”
Vu Miểu Miểu suy nghĩ mãi không hiểu được.
Quý Lãng đang ngồi xổm bên bàn trà bày từng món ăn ra ngoài, nghe vậy, cơ thể không tự giác cứng ngắc.
“Chẳng phải sư huynh của Đông Vĩnh Nguyên đã đến tìm quỷ sai địa phủ hỏi thăm tin tức của mèo mun rồi sao? Có lẽ lát nữa sẽ có tin.” Quý Lãng đổi đề tài.
Vu Miểu Miểu không để ý ừm một tiếng, vẫn không có tinh thần như cũ.
Chính vào lúc này, điện thoại của Vu Miểu Miểu đột nhiên vang lên, cô nhìn thấy là điện thoại của Đông Vĩnh Nguyên, vội vàng nghe máy: “A lô, Đông Đông, thế nào rồi? Hỏi được chưa?”
“Hỏi rồi, hôm qua quả thật có một con mèo mun từng đến địa phủ, hơn nữa mèo mun đó hôm nay đã rời khỏi địa phủ.” Đông Vĩnh Nguyên nhanh chóng trả lời.
“Rời khỏi rồi sao? Nhưng Đại Hổ chưa trở về? Lẽ nào con mèo hôm qua đến địa phủ không phải Đại Hổ?” Nếu là Đại Hổ, vậy khi nó rời khỏi địa phủ nhất định sẽ đi lại đường cũ trở về biệt thự.
“Có lẽ là Đại Hổ, vì bên cạnh mèo mun còn có một nữ quỷ áo đỏ, nhất định là Liễu Mị Nhi.”
“Vậy tại sao còn chưa trở về?” Vu Miểu Miểu càng thấy lạ hơn, mèo mun đi cùng nữ quỷ áo đỏ, 100% là Đại Hổ và Liễu Mị Nhi: “Lẽ nào Đại Hổ không mở cửa quỷ ở biệt thự, không thể nào, cơ thể tôi cho Liễu Mị Nhi rõ ràng vẫn ở đây.”
“Chuyện này tôi không biết.
Đúng rồi, vừa rồi tôi nghe người của hiệp hội nói, gần biệt thự xuất hiện ác quỷ cực kỳ lợi hại, mọi người không sao chứ.” Đông Vĩnh Nguyên lo lắng nói.
“Gần biệt thự có ác quỷ? Tôi không cảm nhận được, là ác quỷ thế nào, ở đâu?” Vu Miểu Miểu sửng sốt.
Quý Lãng nhướng mày, có dự cảm không tốt.
“Thực lực cụ thể không rõ, nhưng rất mạnh, một sư huynh của hiệp hội nói, ác quỷ kia có thể nuốt chửng một con lệ quỷ ba trăm năm trong chớp mắt.
Lúc ác quỷ kia xuất hiện là một luồng khói đen, khi rời đi cũng là một luồng khói đen, đến vô hình đi vô ảnh, hoàn toàn không thể đuổi theo, có điều phạm vi hoạt động gần khu biệt thự.
Cả buổi sáng, anh ta đã nuốt chửng mấy con lệ quỷ tu vi không tệ rồi.” Đông Vĩnh Nguyên nói.
Nghe đến đây, Quý Lãng chột dạ quay đầu sang chỗ khác.
“Một vài ác quỷ hung tàn cũng sẽ thông qua nuốt chửng ác quỷ khác để tăng tu vi của mình, đối phương rất có thể là đàn em của quỷ tướng, anh bảo người của hiệp hội các anh đừng ra tay, đợi kẻ đó tích lũy đủ thực lực nhất định sẽ đến tìm tôi.” Vừa rồi Vu Miểu Miểu còn đang nghi ngờ, nếu quỷ tướng muốn cơ thể của cô, nhất định sẽ nghĩ cách đến lấy máu ở đầu quả tim của cô, kết quả cả buổi sáng một con quỷ cũng không thấy, có lẽ không phải không đến, mà là ở ngoài tích lũy thực lực.
Búp bê không ở đây, thực lực của cô chỉ có năm phần, cảm ứng với quỷ khí cũng không nhạy bén như trước, nếu lệ quỷ cách xa, quả thật cô sẽ không cảm nhận được.
Nhưng không sao, nếu đã đến, nhất định sẽ vào đây, đợi kẻ đó vào, sẽ có cách biết được tung tích của búp bê.
Cúp điện thoại, Vu Miểu Miểu đột nhiên có khẩu vị, cô vui vẻ gọi Quý Lãng một tiếng: “Tướng công.”
Quý Lãng bị gọi trái tim lộp bộp: “Hửm?”
“Em muốn ăn cơm.
Ác quỷ kia đã ở bên ngoài biệt thự, buổi chiều nhất định sẽ vào đây tìm em, em phải ăn no để đối phó kẻ đó.” Vu Miểu Miểu nói.
“À, được, ăn no mới có sức.” Quý Lãng lặng lẽ đưa đôi đũa qua.
“Tướng công anh cũng ăn đi.” Vu Miểu Miểu gọi Quý Lãng ăn chung.
Quý Lãng lặng lẽ ngồi xuống ăn, trong đầu nhanh chóng xoay chuyển.
Lệ quỷ sáng nay kéo đến đã bị anh nuốt chửng một nửa, nửa còn lại đã chạy xa, buổi chiều có lẽ sẽ có lệ quỷ đến tiếp.
Bây giờ mèo mun mất tích, nếu buổi chiều lại không có lệ quỷ xuất hiện, Miểu Miểu có lẽ sẽ khó chịu.
Xem ra chỉ có thể dựa vào phía Hoắc Minh Tri.
Nghĩ đến Hoắc Minh Tri, Quý Lãng không nhịn được mắng một câu vô dụng, lúc nhắm vào anh thì canh chặt chẽ lắm, bây giờ điều tra một chuyện cả buổi sáng cũng chưa tra rõ.
Có lẽ oán niệm của Quý Lãng quá nặng, trong lòng Hoắc Minh Tri có dự cảm, trùng hợp gọi điện đến.
“Quý Lãng, tôi tra ra một vài nghi điểm.” Điện thoại vừa được nhận Hoắc Minh Tri đã nói thẳng.
“Nói.”
“Tình hình kinh tế của người ba và cô con gái đó có chút kì lạ, Tề Quốc Chí, cũng chính là người đàn ông trung niên đã chết ly kì ở khu vui chơi tối qua, ba tháng này tất cả chi phí tiêu xài của ông ta đều không phải tiền của mình.
Alipay, thẻ ngân hàng của ông ta, toàn bộ đều là của một người tên Vương Tuấn.
Mà người tên Vương Tuấn đã chết từ ba năm trước.” Hoắc Minh Tri nói tiếp: “Tôi điều tra tiếp ghi chép tiêu xài của Vương Tuấn, phát hiện ba năm sau khi cậu ta chết, thẻ ngân hàng của cậu ta vẫn luôn được sử dụng, hơn nữa còn có rất nhiều ghi chép tiêu xài hạng mức lớn.
Chuyện này rất kì lạ, tôi nghi ngờ Vương Tuấn bị người ta cố ý mưu sát.”
“Có thể gửi tài liệu của Vương Tuấn cho tôi không?” Quý Lãng hỏi.
“Nghi ngờ của tôi là đúng phải không?” Hoắc Minh Tri kích động, anh ta biết chuyện Quý Lãng quan tâm nhất định có vấn đề.
“Gửi tài liệu cho tôi trước đã.” Quý Lãng nói.
“Được, bây giờ tôi gửi vào email của cậu, sau khi cậu xem qua có tin tức nhớ chia sẻ với tôi.
Ok, đã gửi qua rồi...”
Quý Lãng vừa nghe đã gửi qua, trực tiếp cúp máy, kéo laptop trên bàn trà qua, nhanh chóng đăng nhập email của mình.
“......” Hoắc Minh Tri đột nhiên bị cúp máy tức đến mức cạn lời.
Có điều tên nhóc Quý Lãng để ý tài liệu của Vương Tuấn như vậy...
“Dương Minh, điều tra tài liệu của Vương Tuấn thêm lần nữa, tra kỹ vào, thật tỉ mỉ, bên trong nhất định có vấn đề.” Đúng vậy, anh ta chắc chắn như thế đấy, chỉ cần là điều Quý Lãng quan tâm, nhất định có liên quan đến tội ác.
Bên này, Quý Lãng nhanh chóng mở email ra, tải xuống tài liệu Hoắc Minh Tri gửi, sau khi đọc nhanh qua một lần, liền đặt trọng điểm lên dòng tiền của ngân hàng.
Người tên Vương Tuấn này là một phú hào rất giàu có, cho dù đã chết ba năm, tiền trong tài khoản ngân hàng không ngừng bị người khác tiêu xài, nhưng trong tài khoản vẫn còn số dư rất lớn.
Tề Quốc Chí vừa chết tối qua, là bị lệ quỷ nhập vào mà chết, vậy ba tháng nay kẻ đã xài tiền của Vương Tuấn nhất định là lệ quỷ nhập vào người kia.
Quý Lãng có lý do nghi ngờ, người tên Vương Tuấn này chính là túi tiền của quỷ tướng ở nhân gian.
Lệ quỷ bất luận thay đổi bao nhiêu thể xác, cũng chỉ dùng tiền của Vương Tuấn.
Làm như vậy tuy nghi điểm rất lớn, cũng dễ bị phía cảnh sát phát giác, nhưng là một đám quỷ, cảnh sát cũng không thể làm gì chúng, bị phát hiện, cảnh sát cũng không thể xử lý chúng, cùng lắm đổi túi tiền khác là được.
Nhưng cũng chính vì thái độ không e sợ của chúng, lúc bọn chúng xài tiền sẽ không cố kỵ, sẽ không nghĩ đến việc che giấu, dễ dàng tìm ra sơ hở.
Có rồi.
“Búp bê rất có thể ở một trong năm chỗ này.” Quý Lãng chỉ cho Vu Miểu Miểu năm địa chỉ mà anh đã trích ra.
“Ở đâu?” Vu Miểu Miểu lập tức sáp đến.
“Trong thời gian một năm qua, ở thành phố Hải, thẻ ngân hàng của Vương Tuấn chi trả cho app giao đồ ăn, lần lượt giao đến bốn chỗ, cho nên bốn chỗ này, quỷ tướng hoặc đàn em của quỷ tướng đều từng ở lại.” Quý Lãng chỉ vào một địa chỉ cuối cùng nói: “Nhưng anh nghi ngờ nhất là chỗ này, năm tháng trước, dùng hai mươi triệu để mua, biệt thự Ly Sơn.”
Lệ quỷ dù sao cũng do người hóa thành, cho nên bọn chúng có thói quen của con người, cho dù người bình thường không nhìn thấy sự tồn tại của chúng, lúc bọn chúng xây dựng đại bản doanh cũng sẽ tìm nơi có nhà cửa theo bản năng.
Mà biệt thự Ly Sơn, cách khu vực thành phố xa nhất, ít người, thích hợp làm chỗ ẩn nấp nhất.
Nhưng bốn chỗ còn lại cũng không thể bỏ qua, nhất định phải đi tìm.
Để tiết kiệm thời gian, Quý Lãng gửi tin nhắn vào nhóm bốn người phòng làm việc gọi họ qua đây.
Đợi bốn người đến, Vu Miểu cho mỗi người một con búp bê mơ đẹp, đồng thời dặn dò: “Búp bê mơ đẹp này khi đến gần bản thể của búp bê trong phạm vi mười mét sẽ tự động nóng lên, mọi người cầm trong tay, nếu mọi người cảm nhận được nó nóng lên, cho thấy rõ búp bê đang ở bên trong.”
“Đã hiểu.” Bốn người lần lượt nhận búp bê mơ đẹp, nghiêm túc gật đầu.
“Còn nữa, người trong bốn chỗ này rất có thể đã bị lệ quỷ nhập vào, cho nên mọi người cố gắng đừng gõ cửa, đi lòng vòng trước cửa cảm ứng là được.
Tôi đã vẽ pháp trận trong búp bê mơ đẹp, có thể bảo vệ mọi người, nhưng thời gian sẽ không quá lâu, cho nên gặp nguy hiểm, mọi người phải chạy ngay, biết chưa?” Vu Miểu Miểu không yên tâm nói.
Bốn địa chỉ này lần lượt ở đông tây nam bắc thành phố Hải, nếu lái xe tự chạy một vòng, đợi đi hết cũng phải đến khuya, huống hồ còn một biệt thự ở ngoại ô cần đến.
Cho nên dưới tình huống bất đắc dĩ, để tiết kiệm thời gian, cô chỉ đành để nhóm bốn người phòng làm việc giúp đỡ.
“Bà chủ cứ yên tâm, chúng tôi sẽ cẩn thận.” Đan Tuấn Nghị an ủi.
“Tôi chưa từng làm qua chuyện này, tự nhiên thấy hưng phấn quá.” Bắc Phồn phấn khích nói.
“Hưng phấn cái gì, tìm búp bê quan trọng, nếu trước sáng mai không tìm được búp bê trở về, búp bê sẽ chết.” Đông Vĩnh Nguyên nhắc nhở.
Bốn người nghe vậy, vẻ mặt lập tức thay đổi.
Dịch Quan trực tiếp xoay người đi mất: “Còn chờ gì nữa, mau đi tìm.”
Trong chớp mắt bốn người rời đi, Vu Miểu Miểu và Quý Lãng tiếp tục ở lại biệt thự chờ, đợi họ xác nhận vị trí của búp bê.
Nếu một trong bốn vị trí đó có búp bê là tốt nhất, nếu trong bốn chỗ đó không có, vậy cơ bản có thể xác định búp bê ở biệt thự Ly Sơn.
Trong lúc căng thẳng, thời gian bất tri bất giác đã trôi qua hai tiếng rưỡi, cuối cùng, địa chỉ cách biệt thự xa nhất cũng đã xác nhận xong.
“Bà chủ, búp bê cũng không ở đây.” Đan Tuấn Nghị nói.
“Đi, chúng ta đến biệt thự Ly Sơn.” Quý Lãng kéo Vu Miểu Miểu lập tức đứng lên, chuẩn bị đi Ly Sơn, đồng thời dặn Đông Vĩnh Nguyên về biệt thự tiếp tục chờ mèo mun, đề phòng mèo mun sẽ mang tin tức trở lại.
Hai phía đều chuẩn bị, lo trước tránh họa.