“Cậu lái xe kiểu gì vậy?”
“Trong bãi đỗ xe cũng đụng được, bằng lái của cậu dùng tiền mua sao?”
“Xe tôi vừa mới mua.”
“Nhanh, báo cảnh sát, báo cảnh sát.”
Quý Lãng vẫn chưa hoàn toàn dứt ra khỏi cảnh tượng ban nãy, lúc này lại bị âm thanh chỉ trích xung quanh làm ồn đến tâm phiền ý loạn, sắc mặt lập tức đen lại gầm lên: “Ồn chết đi được.”
Bởi vì lệ khí toàn thân, bình thường sắc mặt Quý Lãng có chút dọa người, lúc này cực kỳ buồn bực, lệ khí chuyển động, bây giờ gầm lên khí thế càng thêm mạnh mẽ, trong chốc lát đã trấn áp được đám người đang kích động này.
Bãi đỗ xe yên tĩnh khoảng hai phút, cảm giác lạnh lẽo khủng khiếp kia dần dần tan biến, mọi người mới lấy lại tinh thần, có chút buồn bực.
Vừa rồi là chuyện gì?
Đợi đã, kẻ gây họa này còn dám rống họ, quá kiêu căng rồi.
Chính vào lúc mọi người lại kích động lần nữa, một thiếu nữ mặc quần áo dân tộc xông ra, xin lỗi họ: “Xin lỗi, xin lỗi, chúng tôi không cố ý, vừa rồi anh ấy không khỏe.”
Cô gái nhỏ vô cùng đáng yêu ngoan ngoãn, mắt to gương mặt đầy chân thành, mọi người nghe thấy lời xin lỗi liên tiếp, lửa giận cũng giảm đi rất nhiều, khi nhìn qua kẻ gây họa kia, phát hiện sắc mặt người đó quả thật không tốt.
“Cơ thể không thoải mái thì đừng lái xe, nguy hiểm lắm.”
“May mà lúc này vừa tan làm, mọi người chỉ mới ra khỏi khuôn viên chưa kịp lên xe, nếu không không chỉ đụng hỏng mấy chiếc xe thôi đâu.”
Quý Lãng thấy Vu Miểu Miểu ngăn trước người anh không ngừng xin lỗi người ta, trong lòng cực kỳ khó chịu, kéo người trở về, lấy điện thoại gọi cho Đông Vĩnh Nguyên.
Một lúc sau người trong phòng làm việc chạy ra ngoài, Đông Vĩnh Nguyên ngăn trước mặt hai người họ, đưa danh thiếp cho người xung quanh.
“Thật ngại quá, chuyện này là trách nhiệm của chúng tôi, đây là danh thiếp của tôi, công ty chúng tôi nằm trong khuôn viên này, bất kỳ lúc nào mọi người cũng có thể đến tìm tôi.
Các vị yên tâm, tất cả tổn thất hôm nay chúng tôi sẽ bồi thường.
Bao gồm chi phí đi lại trong thời gian bảo trì, chúng tôi cũng sẽ bồi thường.”
“Xin lỗi, xin lỗi, phiền các vị nhường một chút, ông chủ tôi không khỏe, phải nhanh chóng đến bệnh viện, mọi người có yêu cầu gì cứ tìm người phát danh thiếp.” Đan Tuấn Nghị giúp ông chủ nhà mình đẩy đám người ra.
Quý Lãng sầm mặt bước ra khỏi bãi đỗ xe, cho đến khi ngồi lên taxi sắc mặt vẫn chưa dịu lại.
“Hai người đi đâu?” Tài xế taxi hỏi.
“Bệnh viện.” Vu Miểu Miểu nói.
“Không đi, về nhà.” Quý Lãng ngăn lại.
“Nhưng sắc mặt anh rất kém.” Vu Miểu Miểu lo lắng nói: “Vẫn nên đến bệnh viện xem thử đi, vừa nãy suýt thì anh ngất xỉu đấy.”
“Về nhà.” Quý Lãng kiên trì.
Vu Miểu Miểu không khuyên được, chỉ đành nói địa chỉ tiểu khu Hoa Đình cho bác tài.
Trở về nhà, Vu Miểu Miểu rót ly nước nóng cho Quý Lãng: “Tướng công, bây giờ anh thấy sao, có cần về phòng nghỉ ngơi không?”
Quý Lãng nhận ly nước uống một hớp: “Tôi không bệnh, vừa rồi chỉ là nhìn thấy vài...hình ảnh.”
Quý Lãng vốn muốn nói là cảnh trong mơ, vì trước giờ anh nhìn thấy đều là cảnh trong mơ, nhưng hình ảnh ban nãy rõ ràng là suy nghĩ trong đầu khi người kia tỉnh táo, không tính là trong mơ.
Lần trước ở văn phòng, khi anh đi ngang qua khu vực làm việc cũng nghe thấy suy nghĩ trong đầu của nhóm người Đan Tuấn Nghị, lẽ nào năng lực của anh lại tiến hóa? Buổi tối không ngủ được đã đủ thê thảm rồi, lẽ nào sau này ban ngày anh cũng không thể dừng được sao?
Vừa nãy ở bãi đỗ xe, lệ khí trên người Quý Lãng dao động rất mạnh, Vu Miểu Miểu đương nhiên biết nguyên nhân là do năng lực tự thân của Quý Lãng.
Nhưng dù là năng lực tự thân của anh, nếu mất khống chế, cơ thể ít nhiều cũng sẽ bị ảnh hưởng, cho nên lúc đầu cô mới muốn đến bệnh viện xem thử cũng tốt.
“Anh nhìn thấy cái gì?” Vu Miểu Miểu hỏi.
“Hôm nay cô có gặp ai không?” Vừa nãy ở trên xe taxi có tài xế cũng không tiện hỏi.
“Hôm nay? Hôm nay tôi vẫn luôn ở phòng làm việc, chỉ có buổi sáng ra ngoài mua bánh kem.”
Bánh kem? Hôm qua hình ảnh anh nhìn thấy, hình như cũng là sau khi Vu Miểu Miểu mua bánh kem trở về.
“Lúc cô mua bánh có gặp được ai không, đàn ông, tuổi tác không lớn, vẫn luôn nhìn chằm chằm mắt cô.” Quý Lãng nhắc nhở: “Hôm qua khi cô mua bánh kem hẳn là đã gặp rồi.”
Người gặp được hai ngày liên tục?
“Có, có một người đàn ông khoảng hai lăm hai sáu tuổi, đến mua bánh kem cho bạn gái, chiều hôm qua và sáng nay tôi đều gặp.” Vu Miểu Miểu nhớ lại nói.
“Dáng vẻ thế nào?” Quý Lãng hỏi.
“Gã đội nón đen, vành nón rất lớn, còn đeo kính đen, tôi không nhìn rõ dáng vẻ của gã.” Vu Miểu Miểu lắc đầu.
Giờ là mùa hè, người đi đường bên ngoài đội nón đeo kính râm không có gì kỳ lạ, cho nên khi đó Vu Miểu Miểu cũng không cảm thấy có chỗ nào không ổn.
“Người đó sao thế?” Vu Miểu Miểu biết Quý Lãng hỏi như vậy, người này nhất định có vấn đề.
“Có lẽ gã là ma moi gan.” Quý Lãng nói.
Vu Miểu Miểu nghe vậy giật mình: “Gã là ma moi gan, thế mà tôi lại không nhìn ra.”
“Cô có thể nhìn được gì chứ? Có phải cô còn trò chuyện vui vẻ với người ta không.” Quý Lãng trợn mắt.
“Không phải, cảm giác của vu sư chúng tôi rất nhạy bén, nếu người khác có địch ý với chúng tôi, tôi nhất định có thể cảm nhận được.
Lúc tôi gặp người này, không hề cảm thấy địch ý.
Ngược lại cảm giác gã rất thân thiện.” Hai lần gặp ma moi gan, Vu Miểu Miểu chẳng những không cảm nhận được địch ý, thậm chí cảm giác được sự vui sướng và thân thiện.
Từ nhỏ đến lớn, cảm giác của cô chưa từng sai lầm, sao lần này lại không linh nghiệm vậy?
Quý Lãng nhớ lại cảm xúc của ma moi gan trong những hình ảnh đó, trong cảm xúc quả thật không có địch ý, lúc ma moi gan nhìn thấy Vu Miểu Miểu, trong lòng rất hưng phấn và vui vẻ.
Lại là một kẻ biến thái.
“Trên thế giới này rất nhiều kẻ biến thái tâm lý vặn vẹo.” Quý Lãng ở trong giấc mơ từng thấy rất nhiều người như vậy.
Loại ma quỷ giết người có tâm lý khác nhau này, khi giết người cả cơ thể và trái tim đều vui sướng, trên người chúng sẽ không xuất hiện địch ý.
Bởi vì với bọn chúng mà nói, giết người là một loại trò chơi mà chúng yêu thích, không phải nhằm vào ai cả.
Vu Miểu Miểu mới mười tám tuổi, từ nhỏ lại trưởng thành trong hoàn cảnh đơn giản, thêm vào việc quá tin tưởng vào cảm giác của vu sư, gặp phải loại biến thái này, không nhìn ra cũng là chuyện bình thường.
“Nếu gã là ma moi gan, tôi phải báo cảnh sát.” Vu Miểu Miểu muốn lấy điện thoại gọi 110.
Quý Lãng đè tay Vu Miểu Miểu: “Cô báo cảnh sát, định nói thế nào?”
“Đương nhiên là nói tôi gặp được ma moi gan.”
“Sao cô biết? Lẽ nào cô muốn nói với cảnh sát, tôi dùng năng lực mộng yểm, nhìn thấy trong mơ à?” Quý Lãng hỏi.
Được Quý Lãng nhắc nhở như vậy, Vu Miểu Miểu cũng phản ứng lại, lập tức chán nản ngồi xuống: “Rõ ràng biết là ai rồi, lại không thể báo cảnh sát, tức quá đi mất.”
Quý Lãng liếc cô: “Khoảng thời gian này đừng ra ngoài một mình.”
“Không được, ngày mai tôi phải đến tiệm bánh.” Vu Miểu Miểu vỗ lên ghế, khí thế hung hăng gầm lên, hiển nhiên không nghe thấy câu nói ban nãy của Quý Lãng.
“Đi làm gì, bắt rồi báo cảnh sát? Hay là dùng búp bê của cô nguyền rủa gã?” Quý Lãng hỏi.
Vu Miểu Miểu bị hỏi đến á khẩu, Quý Lãng nói đúng, không có chứng cứ, cho dù bắt được cũng không thể định tội.
Dùng búp bê nguyền rủa đối phương lại càng không thể nào, sức mạnh lời nguyền của tộc vu sư quy định rõ ràng không được dùng với người bình thường, trừ phi là tự bảo vệ mình, nếu không nhất định bị phản phệ.
Vì một tên biến thái ma moi gan mà phản phệ chính mình, không đáng.
“Vậy không làm gì gã được sao? Quá ghê tởm, quá đáng giận.” Vu Miểu Miểu có tính tình ghét ác như thù, nếu là người xấu bình thường, không bắt được, cô tìm tìm đến đánh một trận cũng được, nhưng loại biến thái này nhất định phải chết.
“Trên thế giới này người ghê tởm nhiều lắm, cô tức nổi không?” Quý Lãng cười lạnh nói: “Nếu cô có thể trực tiếp dùng búp bê nguyền rủa giết chết gã, mà không bị phản phệ, tôi có thể không ngăn cô.”
Trái không được, phải cũng không xong, Vu Miểu Miểu chỉ cảm thấy uất nghẹn, tức đến mức cô lấy ly nước mà Quý Lãng để trên bàn trà, một hơi uống hết.
Quý Lãng không quen cau mày: Vậy mà lại dùng ly của mình.
“Vậy ma moi gan kia tìm tôi, là muốn moi gan của tôi sao?” Vu Miểu Miểu hỏi.
“Phí lời.”
“Được, vậy tôi đợi gã đến cửa.” Đến khi đó xem tôi làm sao giải quyết gã.
Đến cửa? Còn muốn mạo hiểm dùng bản thân làm mồi nhử?
“Nếu cô muốn tự tìm chết, trở về trại của cô đi.” Quý Lãng đột nhiên phát tác, gầm lên xong, cũng không chờ đối phương phản ứng, trực tiếp đẩy cửa về phòng.
Vu Miểu Miểu bị gầm sửng sốt.
Sao đột nhiên lại tức giận?
Ở phòng khách suy nghĩ một lúc, Vu Miểu Miểu mới chậm chạp phản ứng lại, lời nói ban nãy của tướng công, giống như, hình như, có vẻ, có thể, tám phần là đang quan tâm cô, sợ cô lấy thân mạo hiểm.
Sau khi suy nghĩ thông suốt, mắt Vu Miểu Miểu sáng lên, vui vẻ đi đến trước cửa phòng ngủ chính: “Tướng công, anh đừng giận, tôi sẽ nghe lời anh.”
Tướng công vẫn chưa hiểu rõ năng lực của vu sư, lo lắng cho cô cũng là chuyện bình thường.
Trong phòng ngủ chính, Quý Lãng nghe thấy giọng nói của Vu Miểu Miểu, tâm trạng khẽ dịu lại: “Đồ ngốc, lười để ý đến sống chết của cô.”
Ngày qua ngày trong những cơn ác mộng, thực ra Quý Lãng đã chai sạn với những chuyện này.
Từ rất lâu trước kia, anh đã cảnh cáo mình, chỉ cần làm một người bàng quan là được, mà làm kẻ bàng quan trong giấc mơ đã đủ khiến anh đã ghê tởm, sao có thể chủ động bị cuốn vào trong được.
Trừng trị kẻ ác là chuyện của cảnh sát, anh chỉ là một ác ma được định sẵn sẽ trở thành mộng yểm, không phải người tốt hăng hái làm việc nghĩa.
Nhưng Vu Miểu Miểu thì khác.
“Tướng công tôi sẽ bảo vệ anh.”
“Sư phụ nói, lấy tướng công về nhà là để yêu thương.”
“Anh vậy mà dám ức hiếp tướng công tôi.”
“Tôi dùng danh nghĩa vu sư nguyền rủa anh, phản phệ.”
“Cảm giác bị lửa thiêu đốt, tôi nhất định sẽ trả lại cho anh gấp trăm ngàn lần.”
“Tướng công, lần sau gặp kẻ đó, tôi vẫn sẽ nguyền rủa anh ta.”
“Coi như trả lại nhân tình lần trước cô giúp tôi ngăn cản bùa liệt diễm vậy.” Quý Lãng lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Bắc Phồn.
Quý Lãng: [ Hôm nay ngủ sớm chút đi.
]
Bắc Phồn bị dọa cho run tay: [ Ông chủ, tôi sai rồi! Hôm nay tôi nhất định thức đêm sửa kịch bản, sáng mai đưa đến phòng cho anh.
]
Quý Lãng: [ Một tiếng sau nếu cậu không ngủ, ngày mai cậu chết chắc.
]
Người bên cạnh anh, chỉ có Vu Miểu Miểu và Bắc Phồn từng gặp ma moi gan, anh không thể vào giấc mơ của Vu Miểu Miểu được, chỉ đành vào chỗ của Bắc Phồn.
Nhà Đông Vĩnh Nguyên, Bắc Phồn nhìn chằm chằm tin nhắn ông chủ nhà mình gửi, lại nhìn đồng hồ treo trên tường.
Trời ạ, chỉ mới sáu giờ rưỡi, một tiếng sau cũng chỉ bảy giờ rưỡi, sớm như vậy sao có thể ngủ được.
Ông chủ nhất định không hài lòng kịch bản gần đây cậu ta sửa, cho nên mới chỉnh cậu ta.
Không được, đêm nay nhất định phải tăng ca..