Vu Sư


Hải thành, nhà trẻ Hoa Hướng Dương.
Trong nhà ăn, một cô bé trắng trẻo đáng yêu đang thu dọn bàn ăn đã ăn xong của mình, cô bé ăn rất sạch sẽ, ngoại trừ một chút nước canh còn lại ra thì không còn bất kỳ chút thức ăn nào khác.
“Na Na, em ở đây trước một chút, chị sẽ quay lại ngay.” Bé gái dùng giọng nói non nớt của mình nói chuyện với con búp bê được ôm trong tay, sau đó nhẹ nhàng đặt búp bê lên ghế ngồi của mình rồi mới đứng dậy bưng khay đồ ăn đến nơi quy định.
Cả đi cả về lần này cũng chỉ có hai phút, nhưng đến khi bé gái quay lại thì phát hiện ra trên chỗ ngồi của mình vừa rồi có một bé trai béo lùn đang ngồi, mà búp bê của cô bé thì đã bị người ta ném xuống mặt đất, còn kẻ tình nghi mờ ảo béo mập kia đang tranh sữa bò với cô bé bên cạnh.
“Đưa sữa của cậu cho tôi.”
“Rõ ràng là cậu cũng có, tại sao lại cướp của tôi.”
“Tôi uống hết rồi, còn muốn uống nữa.”
“Tôi không cho.”
“Cậu gầy như vậy, thức ăn cũng ăn không hết, vậy chắc chắn cũng không uống hết sữa.

Đưa cho tôi, tôi uống giúp cậu.”
“Không cho, không cho, tôi phải mách cô giáo.”
“Cậu dám, có tin tôi đánh cậu hay không?”
“Hu hu, tôi không muốn đến nhà trẻ nữa.”
Cậu bé mập mạp kia hừ một tiếng, trực tiếp giật lấy hộp sữa trong tay bé gái, đúng lúc đang định cắm ống hút vào uống thì một bàn tay nhỏ mũm mĩm bỗng nhiên từ bên cạnh thò ra, cướp lấy hộp sữa.
“Ai dám giành sữa của tôi?” Cậu bé mập mạp phẫn nộ quay người lại, nhìn thấy đôi mắt to tròn đen láy của cô bé, lập tức run rẩy đến từng lớp mỡ, giọng nói cũng yếu ớt đi vài phần: “Oa Oa cậu làm gì vậy, lần này tôi đâu có giành sữa của cậu.”
“Vậy nên cậu đi cướp của Đào Tử sao?” Cô bé được gọi là Oa Oa một tay ôm búp bê, một tay cầm hộp sữa hung dữ hỏi.
“Liên quan gì đến cậu.”
“Sao lại không liên quan đến tôi, cậu vứt Na Na xuống đất rồi.”
Cậu bé mập là bạn cùng lớp với Oa Oa, tất cả mọi người đều biết rằng ngày nào đi học Oa Oa cũng ôm con búp bê này theo, cho dù là chơi đùa hay ăn cơm thì vẫn luôn ôm nó.
Cậu bé mập có chút chột dạ: “Dựa vào cái gì mà cậu nói là tôi làm, cậu có chứng cứ không?”
“Na Na nói với tôi chính là do cậu làm.” Oa Oa đáp.
“Cậu là em bé một, hai tuổi sao? Búp bê sao có thể nói chuyện được chứ?” Cậu bé mập dựa vào việc mình đã ba tuổi để khinh thường trí thông minh của em bé hai tuổi.
“Cậu không chịu nhận đúng không?”
“Vốn dĩ không phải do tôi làm.” Cậu bé mập nhất quyết không chịu thừa nhận.
“Nếu như bây giờ cậu xin lỗi Na Na thì Na Na sẽ tha thứ cho cậu.

Nếu như cậu không xin lỗi thì sẽ gặp xui xẻo đấy nhé.” Oa Oa nói.
“Tôi mới không thèm xin lỗi một con búp bê.” Cậu bé mập đáp.
“Được, cậu chờ đấy.” Nói xong, Oa Oa cúi đầu hỏi con búp bê trong ngực: “Na Na, em nói xem nên xử lý thế nào, để cậu ta tè ra quần có được không?”
Oa Oa nhìn cậu bé mập, quyết định cho cậu ta một cơ hội cuối cùng: “Nếu cậu còn không xin lỗi thì sẽ tè ra quần.”
“Còn lâu nhé, tôi đeo bỉm rồi, bây giờ tôi tè cho cậu xem.” Cậu bé mập tự tin ưỡn ngực, cho dù là em bé đeo bỉm thì cũng sẽ không tè ra quần, huống chi cậu bé đã ba tuổi rồi.
Dứt lời, cậu bé mập bỗng cảm thấy chỗ đó dường như có thứ gì đó buông lỏng ra, rồi phịch một cái, thân thể nhẹ bẫng, một thứ trắng trắng nhăn nhúm rơi xuống chân cậu bé.

Sau đó một tiếng nước ào ào từ bên trong ống quần chảy ra.
“Tiểu Bàn, cậu tè ra quần rồi.”
“Đã đi nhà trẻ rồi mà còn tè ra quần.”
“Cô ơi, có bạn tè ra quần kìa.”
“Oa oa oa..”
Tiểu Bàn xấu hổ khóc òa lên, cởi quần ra rồi chạy khỏi nhà ăn.

Cô giáo nghe tin xong chạy đến, sau khi hiểu rõ ngọn ngành thì cầm cái quần mới bị tè ra của cậu bé mập rồi đuổi theo.
“Đào Tử, sữa của cậu này.” Oa Oa trả hộp sữa vừa giành lại được cho Đào Tử.
“Cảm ơn cậu nhé Oa Oa, nhưng sao cậu biết là cậu ta sẽ tè ra quần?” Đôi mắt to của Đào Tử vẫn còn dính một chút nước mặt, dùng vẻ mặt sùng bái nhìn Oa Oa.
“Na Na nói sẽ tè ra quần thì sẽ tè ra quần.” Oa Oa đem búp bê trong lòng ra giới thiệu cho Đào Tử.
“Na Na thực sự biết nói chuyện sao?”
“Biết chứ, nhưng chỉ có mình tôi nghe thấy.”
“Vậy tôi có thể ước nguyện với Na Na không?”
“Vậy thì cậu phải ước một điều xấu xa mới được.” Oa Oa nói.
“Ước nguyện mà còn có thể là điều xấu sao?” Trong lòng trẻ con thì nguyện vọng luôn là điều tốt.
“Ừ.

Mẹ tôi nói tính tình Na Na không tốt, thích mắng chửi người khác.

Hơn nữa thường thì những lời mà em ấy mắng đều có thể thực hiện được.” Oa Oa nghiêm túc trả lời.
“Nhưng mắng người là không tốt mà.” Đào Tử nhìn Na Na có chút sợ sệt.
“Đừng sợ đừng sợ, Na Na không mắng người tốt, chỉ mắng người xấu.” Oa Oa vội vàng nói.
Cô giáo thu dọn hiện trường Tiểu Bàn tè ra quần xong, lúc quay lại thì thấy bọn trẻ đang nghe Oa Oa kể chuyện búp bê mắng người, không nhịn được liền đi lên giải tán: “Được rồi được rồi, ăn cơm xong rồi thì đi ngủ trưa đi.

Oa Oa, em cùng cô ra đây.”
Oa Oa ôm búp bê cùng cô giáo đi ra ngoài cửa.
“Oa Oa, búp bê không thể nói chuyện được.” Cô giáo kiên nhẫn giải thích.
“Những búp bê khác thì không, nhưng Na Na thì có.” Oa oa cũng kiên trì đáp.
“Được, cứ coi như búp bê biết nói chuyện, nhưng búp bê thích mắng chửi người khác là không đúng.” Cô giáo dùng giọng điệu thành khẩn nói: “Em cũng không thể cứ mỗi lần cãi nhau với các bạn là lại nói Na Na sẽ mắng người khác, em như vậy là rất không tốt, giống như đang nguyền rủa người khác vậy.”
“Em đúng là đang nguyền rủa mà.” Oa Oa nói.
Sắc mặt của cô giáo bỗng nhiên thay đổi, nghiêm túc nói: “Quý Tiểu Vu, ai dạy em như vậy?”
“Mẹ em.” Cô bé có biệt danh Oa Oa, tên thật là Quý Tiểu Vu ngay thẳng trả lời.
“....” Trên đời này sao lại có người mẹ dạy con mình đi nguyền rủa người khác.

Không được, cô ấy phải nói chuyện với ba của Oa Oa mới được: “Em quay về ngủ trưa trước đi.”
“Vâng, tạm biệt cô giáo, Na Na cũng tạm biệt cô giáo.”
Bé gái ôm con búp bê mà mình thích nói tạm biệt với người khác vốn là một việc rất đáng yêu, nhưng nghĩ đến cuộc đối thoại liên quan đến búp bê sẽ nguyền rủa người khác, cô giáo chỉ cảm thấy toàn thân mình rét run.

Cô ấy đứng dậy lấy điện thoại ra gọi điện cho phụ huynh học sinh.
“Xin hỏi là ba của Quý Tiểu Vu đúng không?” Cô giáo lễ phép hỏi.
“Đúng vậy.” Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói trong trẻo lạnh lùng.
Cô giáo không khỏi đỏ mặt lên.

Mỗi ngày Quý Tiểu Vu đi học đều là do ba đưa đón, là người ba đẹp trai nổi tiếng trong nhà trẻ: “Tôi có chuyện liên quan đến Quý Tiểu Vu muốn nói một cách nghiêm túc với anh.”
“Oa Oa? Con bé làm sao?” Trong nháy mắt, giọng nói của Quý Lãng trở nên nghiêm túc.
“Oa Oa nói búp bê mà con bé ôm trong lòng biết nguyền rủa người khác, hơn nữa còn là vợ của anh dạy cho con bé.

Tôi nghĩ đối với một đứa trẻ ba tuổi thì phụ huynh không nên truyền bá cho con trẻ tư tưởng này.”
Nói xong, đầu dây bên kia liền im lặng một hồi lâu.
Trong lòng cô giáo bất an, sợ rằng mình nói gì đó không đúng dễ dàng làm ảnh hưởng đến sự hài hòa trong gia đình người ta, liền vội vàng giải thích: “Đây chỉ là những gì tôi nghe được từ Oa Oa, con bé vẫn còn nhỏ, có lẽ là có hiểu lầm gì đó ở đây.

Anh xem có hôm nào đó anh rảnh rỗi thì tốt nhất nên cùng vợ anh đến nhà trẻ một chuyến, chúng ta cùng nhau nói chuyện liên quan đến Oa Oa.”
“Không cần đâu, gần đây vợ tôi đang chuẩn bị luận văn tốt nghiệp, không có thời gian.” Quý Lãng lạnh nhạt nói: “Oa Oa nguyền rủa người khác?”
“Đúng vậy.

Oa Oa nói một bạn nhỏ khác sẽ tè ra quần, bạn nhỏ đó liền thực sự tè ra quần.

Tuy rằng chuyện này chỉ là trùng hợp nhưng vẫn có ảnh hưởng không tốt...”
“Bé trai hay bé gái?”
“Bé trai.” Cô giáo vô thức trả lời.
“Thằng bé bắt nạt Oa Oa?” Giọng nói của Quý Lãng trầm xuống.
“Chỉ là chút mâu thuẫn nhỏ của bọn trẻ mà thôi.”
“Vậy thì chuyện tè ra quần kia cũng đâu phải việc gì to tát, tại sao cô giáo chỉ phê bình Oa Oa nhà tôi?” Quý Lãng hỏi ngược lại.
“Ý tôi không phải là chuyện này, ý tôi là Oa Oa tùy ý nguyền rủa người khác như vậy là không tốt, như vậy thì rất dễ dẫn đến không kết bạn được.” Cô giáo giải thích.
“Những bạn bè xấu kia thì có gì hay mà kết giao...Quý Lãng cậu nói kiểu gì vậy, cậu thế này sẽ dạy hư Oa Oa.”
Đúng vào lúc vẻ mặt của cô giáo đang mờ mịt, đầu dây bên kia của điện thoại bỗng nhiên đổi thành một giọng nói khá là cởi mở, vô cùng chân thành xin lỗi cô ấy: “Thật ngại quá cô giáo, hai ngày nay cảm xúc của Quý Lãng không được tốt.

Việc của Oa Oa chúng tôi sẽ lưu ý, sau này tôi sẽ giáo dục lại con bé.

Làm phiền cô giáo thường xuyên quan tâm đến Oa Oa nhà chúng tôi nhiều hơn.”
“Anh là...”
“Tôi là chú của Oa Oa.”
“Vậy anh nên khuyên anh trai của anh nhiều hơn một chút, dạy dỗ con trẻ như vậy là không được đâu.” Nói xong cô giáo liền tắt điện thoại.
“Anh trai?” Hoắc Minh Tri tức tối đến mức đen mặt lại, trả điện thoại cho Quý Lãng: “Giúp cậu nhận một cuộc điện thoại thôi mà cũng bị nhận nhầm thành em trai của cậu?”
“Ai bảo anh nhiều chuyện.” Quý Lãng ghét bỏ nói.
“Không phải, anh cũng không nghe xem vừa rồi anh mới nói gì.

Có ai lại nói chuyện với cô giáo như anh không? Đúng vậy, Oa Oa là Vu sư, là tình huống đặc biệt, nhưng cô giáo cũng đâu có biết chuyện này.

Một đứa trẻ bình thường trong nhà trẻ mà cứ mở miệng ra là nguyền rủa người khác, thực sự là sẽ không chơi được với các bạn khác đâu.” Hoắc Minh Tri mắng: “Cậu muốn Oa Oa cũng giống như cậu, từ nhỏ không có bạn bè, lớn lên lại có bộ dạng quái gở như vậy hả?”
Quý Lãng hừ lạnh một tiếng: “Dù sao cũng tốt hơn là bị người khác bắt nạt.”
“Với năng lực kia của Oa Oa, ai có thể động vào con bé? Không nói đến năng lực của con bé, chỉ dựa vào cậu và Vu Miểu Miểu, ai dám động vào? Cho dù hai người không thể ra tay thì chỉ cần có tôi và quỷ công tử, hai người chấp hành pháp luật ở nhân gian và địa phủ, ai dám...”
“Ai mà khiến tôi không thể ra tay?” Điều mà Quý Lãng chú ý đến rất rõ ràng.
“...” Hoắc Minh Tri nhận ra rằng không thể nói chuyện với người cuồng con gái một cách bình thường: “Cậu có được như ngày hôm nay là vì cậu gặp được Vu Miểu Miểu, nếu như cậu giáo dục Oa Oa trở thành người như cậu thì cậu đi tìm Vu Miểu Miểu phiên bản nam cho con bé ở đâu đây? Oa Oa lớn lên rồi làm sao còn có thể yêu đương nữa.”
“Yêu đương?” Sức mạnh ác mộng của Quý Lãng gần như không khống chế nổi nữa, xoẹt một cái, nhiệt độ trong phòng làm việc hạ xuống hơn mười độ.
“Trời ạ, Đội trưởng Hoắc lại làm gì rồi? Khiến sếp tức giận đến mức như vậy.” Bốn người tầng dưới bắt đầu chụm đầu vào nhau bàn luận.
=
Ba giờ rưỡi chiều, nhà trẻ tan học.
Các bạn nhỏ lần lượt được phụ huynh đón về, trong lớp chỉ còn lại Oa Oa và một bé trai gầy yếu khác.

Cô giáo đi đến nhìn hai đứa trẻ một chút, nói: “Oa Oa, ba của em bị tắc đường rồi, nên sẽ đến muộn một chút.

Tiểu Hùng, mẹ của em mười phút nữa sẽ đến.”
“Em biết rồi thưa cô.” Oa Oa nói lớn.
“Vậy các em chơi thêm một chút nữa đi, cô đi lấy đồ ăn cho các em.” Nói xong, cô giáo liền rời khỏi phòng học.
Lúc này, cậu bé tên là Tiểu Hùng bỗng nhiên tiến đến gần Oa Oa, nhìn chăm chú vào con búp bê trong lòng Oa Oa.
“Cậu cũng muốn chơi với Na Na à?” Oa Oa hỏi.
Cậu bé gật đầu.
“Vậy để tôi hỏi Na Na trước đã, xem em ấy có đồng ý không.”
“Em ấy thực sự có thể thực hiện ước nguyện xấu sao?” Những lời nói của Oa Oa lúc ăn cơm trưa, cậu bé đều đã nghe thấy hết.
“Có thể, cậu có nguyện vọng gì xấu à?” Oa Oa hỏi.
Tiểu Hùng run lên, dường như đang nhớ đến chuyện gì đó đáng sợ, nhưng vẫn kiên định gật đầu: “Tôi muốn khiến cho mẹ tôi biến mất.”
“Cậu không thích mẹ của cậu?”
“Bà ấy luôn đánh tôi.

Hôm nay bà ấy đến đón tôi sớm như vậy là vì hôm nay ba tôi đi công tác rồi.

Ba tôi không ở nhà, bà ấy sẽ đánh tôi liên tục.” Tiểu Hùng nói.
“Sao bà ấy lại xấu xa như vậy chứ.” Oa Oa nghe mà lòng đầy căm phẫn.
“Tôi có thể cầu nguyện cho bà ấy biến mất được không?” Tiểu Hùng mong đợi hỏi.
Oa Oa cúi đầu trao đổi với Na Na một hồi rồi nói: “Na Na nói sức mạnh hiện giờ của em ấy vẫn chưa đủ, có điều em ấy có thể khiến bà ấy không đánh cậu nữa.”
“Thật sao?”
“Ừ, lát nữa khi mẹ cậu đến, tôi và cậu cùng đi ra.” Oa Oa nói.
Lúc này, cô giáo cầm một đĩa hoa quả đi vào, hai người vừa ăn vừa chờ.

Mười phút trôi qua rất nhanh, mẹ của Tiểu Hùng đã đến.
Cô giáo cũng không yên tâm để Oa Oa ở lại trong lớp một mình nên thấy cô bé muốn ra ngoài cùng cũng không ngăn cản nữa.

Hai đứa trẻ đi song song ra tới cửa, gặp được mẹ của Tiểu Hùng, một mỹ nhân trẻ tuổi ăn mặc rất thời thượng.
“Tiểu Hùng, hôm nay con có ngoan không, có ngoan ngoãn ăn cơm không?” Giọng điệu của cô ta rất dịu dàng, bộ dạng trông như rất yêu thương trẻ con.
“Mẹ Tiểu Hùng, Tiểu Hùng nhà cô rất ngoan.”
Tiểu Hùng dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Oa Oa, người phụ nữ này lần nào cũng là bộ dạng này, trước mặt người ngoài luôn đối xử tốt với cậu bé nên tất cả mọi người đều không tin rằng cô ta sẽ ngược đãi Tiểu Hùng.
“Mẹ của Tiểu Hùng.” Oa Oa bỗng tiến lên một bước, đứng trước mặt người phụ nữ kia.
“Ôi chao, thật là một cô bé đáng yêu.

Con là bạn học của Tiểu Hùng đúng không, có thời gian thì đến nhà dì chơi.” Người phụ nữ thấy Oa Oa đáng yêu liền đưa tay ra muốn sờ một chút.
Oa Oa lùi lại một bước, né tránh bàn tay của cô ta.
Người phụ nữ có chút không vui, lông mày hơi nhíu lại, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường.
“Mẹ của Tiểu Hùng, có phải cô đã đánh Tiểu Hùng không?” Oa Oa hỏi.
Đáy mắt người phụ nữ hiện lên một tia lạnh lẽo, vô thức nhìn về phía Tiểu Hùng đang đứng cúi đầu ở một bên.
“Oa Oa em nói lung tung cái gì vậy? Mẹ của Tiểu Hùng sao có thể đánh em ấy được chứ?” Cô giáo khiển trách Oa Oa.
“Cô đã đánh cậu ấy sao?” Oa Oa cố chấp hỏi.
“Đương nhiên là dì không đánh, không tin thì con hỏi Tiểu Hùng đi.” Người phụ nữ từng chút từng chút một lôi kéo bé trai đang cúi đầu tới: “Tiểu Hùng, con nói đi.”
“....” Bé trai cúi đầu, không dám nói lời nào.
“Tiểu Hùng đừng sợ, Na Na sẽ giúp cậu.” Oa Oa khích lệ.
Tiểu Hùng ngẩng đầu nhìn qua con búp bê trong lòng Oa Oa một chút, sau đó như được khích lệ mà nói ra một câu: “Đánh.”
Cô giáo kinh ngạc nhìn về phía mẹ của Tiểu Hùng, vừa định hỏi thăm thì đã nghe thấy mẹ của Tiểu Hùng cười tự trách: “Tiểu Hùng, có phải con đang trách mẹ hôm qua đã răn dạy con không, nhưng tự tiện bóc đồ ăn trong siêu thị ra là không đúng, chúng ta vẫn chưa trả tiền, không thể ăn được.

Đó là mẹ đang giáo dục con.”
Cô giáo nghe xong sắc mặt lập tức hòa hoãn: “Tiểu Hùng, mẹ em nói đúng, em phải làm một đứa trẻ tốt.

Có điều mẹ của Tiểu Hùng à, giáo dục con trẻ vẫn nên lấy dẫn dắt làm đầu.”
“Tôi biết, hôm qua tôi chỉ là vỗ nhẹ thằng bé một cái.

Không ngờ rằng nó lại đau lòng, về nhà tôi sẽ trao đổi với nó.”
Tiểu Hùng vừa nghe đến bốn chữ ‘về nhà trao đổi’ lập tức trở nên sợ hãi mà giằng co: “Tôi không muốn về, không muốn về.”
“Đứa bé này...” Người phụ nữ đang định cưỡng ép kéo Tiểu Hùng về nhà thì trước mặt bỗng xuất hiện thêm một con búp bê trông rất quỷ dị.
“Dì à, nếu dì còn đánh Tiểu Hùng nữa thì Na Na sẽ tức giận.” Oa Oa nghiêm túc nói: “Na Na nói, sau này dì còn đụng vào Tiểu Hùng một chút thì sẽ ngã sấp mặt ,liên tiếp ba lần không thay đổi thì sẽ đi tìm chú cảnh sát để cải tạo dì.”
“Đứa bé này, cháu nói cái gì vậy hả?” Người phụ nữ nói, giọng điệu không hề vui vẻ.
“Dì à, cháu đang nguyền rủa dì.” Oa Oa nói một cách nghiêm túc: “Hơn nữa, lời nguyền đã có hiệu lực.”
“Cháu...” Cho dù là ai thì bị nguyền rủa ngay trước mặt như vậy thì cũng sẽ không vui vẻ nổi, người phụ nữ phẫn nộ đứng lên, đưa tay ra giành lấy con búp bê trong lòng Oa Oa rồi hung hăng ném xuống đất: “Ba mẹ của cháu là ai, giáo dục con cái kiểu gì vậy?”
“Là tôi.” Bỗng nhiên một trận ớn lạnh tràn đến, Quý Lãng mang theo một luồng lệ khí tràn ngập đi đến trước mặt người phụ nữ kia: “Vừa rồi cô đang làm gì vậy?”
“Anh...anh...” Người phụ nữ không hiểu tại sao, chỉ cảm thấy có chút không dám nói chuyện: “Con gái của anh mắng người trước.”
“Con bé mắng cô?” Quý Lãng hỏi.
“Đúng vậy, vừa rồi con bé đã thừa nhận đang nguyền rủa tôi, không tin thì anh hỏi cô giáo đi.” Người phụ nữ đáp.
Quý Lãng không hỏi cô giáo mà quay sang hỏi Oa Oa: “Con nguyền rủa cô ta?”
“Vâng.” Oa Oa lúc này đã nhặt búp bê lên, ấm ức nói: “Ba, dì là người xấu, dì đánh Tiểu Hùng, còn bắt nạt Na Na nữa.”
“Ba biết rồi.” Quý Lãng bế con gái lên rồi nói với người phụ nữ: “Đúng là con gái tôi đã nguyền rủa cô.”
Người phụ nữ chờ đợi đối phương xin lỗi.
“Nhưng đó là vì cô đáng bị như vậy.”
“Anh...” Người phụ nữ muốn lên tiếng chửi rủa, nhưng lại bị ánh mắt của Quý Lãng dọa sợ.

Cô ta vô cùng bức xúc, chỉ có thể lôi Tiểu Hùng nhanh chóng rời đi.
“Anh Quý, anh giáo dục con cái như vậy là không được.” Cô giáo không nhịn được mà uốn nắn lại, vào lúc cô ấy còn muốn nói thêm gì đó thì bên cạnh bỗng nhiên có một tiếng kêu đau vang lên.

Cô ấy quay lại nhìn thì đã thấy mẹ của Tiểu Hùng đang ngã chổng vó lên trời.
Cô giáo thấy vậy liền vội vàng chạy qua muốn đỡ cô ta dậy.
“Ba, ba nhìn kìa.

Bà ta ngã xuống đất rồi, vừa rồi chắc chắn bà ta lại đánh Tiểu Hùng nữa.” Âm thanh vui vẻ của Oa Oa từ phía sau truyền đến.
Cô giáo khựng lại, sắc mặt của mẹ Tiểu Hùng cũng trở nên trắng bệch, cô ta sợ hãi nhìn về phía Oa Oa.

Cùng nhìn qua với cô ta còn có ánh mắt kích động sáng rỡ của Tiểu Hùng.
Nguyện vọng thành sự thật rồi?
“Đi thôi, chúng ta về nhà.” Quý Lãng bế con gái lên,lái xe về nhà.
Hai người về đến nhà, chỉ thấy Vu Miểu Miểu đang đầu bù tóc rồi ngồi trên sofa, liều mạng dùng đầu đập vào gối ôm.
“Ba, mẹ làm sao vậy?” Oa Oa nhỏ giọng hỏi.
“Có lẽ là lại không tìm được luận văn.” Quý Lãng đáp.
“À.” Oa Oa câu hiểu câu không à lên một tiếng.
“Tướng công, luận văn thật là khó viết.” Vu Miểu Miểu dùng ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn qua một lớn một nhỏ đang đứng trước cửa.
Quý Lãng đi đến, đặt Oa Oa xuống đất rồi mới ôm cô vợ đang bị luận văn bức ép đến phát điên vào lòng an ủi: “Kiên trì thêm một chút nữa.”
“Cố lên đi mẹ, viết xong luận văn thì có thể thực hiện được mong muốn thứ tư là cưới ba về nhà rồi.” Oa Oa cất tiếng an ủi.
“Đúng, Oa Oa nói không sai, em phải phấn chấn trở lại, cố gắng viết luận văn, rồi mới tốt nghiệp, về nhà cử hành hôn lễ.” Vốn dĩ là Vu Miểu Miểu nên tốt nghiệp vào hai năm trước rồi, nhưng bởi vì mang thai mà nghỉ học một năm.

Mà sau khi Oa Oa được sinh ra, vì linh lực quá mạnh nên khi liên kết với búp bê nguyền rủa đã khiến búp bê bị tiến hóa sớm hơn bình thường.

Vu Miểu Miểu sợ rằng Oa Oa không áp chế được con gái của quỷ vương để tạo thành búp bê nên đành nghỉ học thêm một năm, ở nhà trông chừng Oa Oa.
“Đến lúc đó Oa Oa muốn làm phù dâu nhỏ.” Oa Oa nói.
“Ở quê của mẹ khi kết hôn không cần có phù dâu nhỏ, mà cần phải biết hát.” Vu Miểu Miểu nói: “Đến lúc đó Oa Oa giúp mẹ hát đối, chỉ khi hát đối thành công mới có thể cưới ba về nhà.”
“Oa Oa biết hát, ở nhà trẻ có dạy.” Oa Oa lập tức trả lời.
“Vậy con học thêm nhiều bài một chút, nhất định phải hát đến khi ba con đồng ý qua sông mới được.”
Ở quê nhà của Vu Miểu Miểu, khi kết hôn hai bên sẽ hát đối ở hai bên bờ của một dòng sông nhỏ.

Chỉ đến khi bên được cưới về cảm thấy hài lòng với bài hát đối của đối phương thì mới qua sông, theo đối phương về nhà.
“Vậy con phải hát bao nhiêu bài thì ba mới đồng ý qua sông hả ba?” Oa Oa lập tức đi đến hỏi Quý Lãng.
Quý Lãng bất đắc dĩ nhìn một lớn một nhỏ trước mặt: “Chỉ cần Oa Oa hát một bài, ba sẽ lập tức qua sông.”
“Mẹ, cưới ba đúng là rất dễ, chỉ cần hát một bài là được.” Oa Oa nói với Vu Miểu Miểu.
“...”Quý Lãng.
“Ngoại trừ ba của con thì còn có người đưa rể, bọn họ cũng sẽ hát để làm khó chúng ta.” Vu Miểu Miểu nói.
“Là phù rể đúng không ạ?” Oa Oa chỗ hiểu chỗ không.
“Đúng vậy.”
“Vậy con biết rồi.” Oa Oa quay lại đòi điện thoại với Quý Lãng: “Ba,đưa điện thoại cho con.”
Quý Lãng đưa điện thoại cho Oa Oa, chỉ thấy cô bé ấn một cái lên trên đó rồi mới gửi một tin nhắn giọng nói đi: “Tháng sau khi ba con được gả đi, các chú chuẩn bị hát mấy bài thì mới có thể đưa ba qua sông?”
Vẻ mặt Quý Lãng thay đổi, lập tức lấy lại điện thoại.
Chỉ thấy trên màn hình điện thoại hiển thị Oa Oa đã gửi tin nhắn vào một nhóm chat, là nhóm của bốn người trong phòng làm việc và Hoắc Minh Tri, tất cả đều ở trong đó.

Quý Lãng lập tức muốn thu hồi tin nhắn, nhưng bên trong nhóm đã có âm thanh trả lời vang lên.
Hoắc Minh Tri: [Cái gì, Quý Lãng sắp được gả đi rồi?]
Bắc Phồn: [Muốn tổ chức dựa theo phong tục kết hôn ở quê của bà chủ sao?]
Dịch Quan: [Tôi đã đi tìm hiểu một chút, ở quê của bà chủ nếu muốn kết hôn thì phải hát bài hát của miền núi]
Đan Tuấn Nghị: [Tuy rằng tôi không biết hát cho lắm, nhưng tôi sẽ học.]
Đông Vĩnh Nguyên; [Vậy thì chúng ta mỗi người một bài đi, cũng đừng quá làm khó bà chủ và Oa Oa.]
Hoắc Minh Tri; [Vậy tôi cũng phải hát sao? Quý Lãng, tôi vì cậu mà hi sinh rất nhiều đó.

Ông đây lớn như vậy rồi mà còn chưa hát ở trước mặt người khác bao giờ.]
Quý Lãng khó thở: [Các cậu không cần đến hôn lễ nữa.]
Bên trong nhóm chat vẫn vô cùng nhộn nhịp, coi như không nhìn thấy việc Quý Lãng không cần bọn họ đến hôn lễ.

Thậm chí có người còn đổi tên của nhóm chat thành
Quỷ công tử: [Các cậu kéo tôi vào, tôi cũng được coi là người nhà cô dâu hay người nhà chú rể?]
Hoắc Minh Tri; [Dù sao thì bên nào cũng cần phải hát đối.]
Quỷ công tử: [Vậy mấy ngày nay tôi phải gấp rút tập luyện, còn phải xin nghỉ phép.]
Quý Lãng nhìn cục diện đã không thể cứu vãn, sắc mặt lập tức như đáy nồi: “Oa Oa.”
“A, ba tức giận rồi, mẹ mau cứu con.” Oa Oa quay lại trốn vào trong lòng Vu Miểu Miểu.
Vu Miểu Miểu ôm lấy con gái, ngồi trên sô pha cười nghiêng cười ngả.
Nhìn một màn này, cơn tức giận của Quý Lãng cũng tiêu tan, chỉ có thể bất đắc dĩ mà thở dài.
Thôi được rồi, chỉ cần hai mẹ con họ vui vẻ là được.
Thế là, một tháng sau khi tổ chức hôn lễ, Quý Lãng bị sáu người đàn ông cao to đưa gả đến bờ sông, bị một cô bé ba tuổi đáng yêu ở bên kia sông dùng một bài hát ‘Hai con hổ’ mà ai cũng thích hát để đưa qua sông, chính thức trở thành tướng công ở rể của Vu tộc.
TOÀN VĂN HOÀN


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui