Vu Sư


Quý Lãng nhận cà phê Đông Vĩnh Nguyên pha xong, nhàn nhã lên lầu, để lại năm người bên dưới ngơ ngác đứng tại chỗ.
“Vừa rồi cậu ấy nói gì thế?” Hoắc Minh Tri xoay người về phía Đông Vĩnh Nguyên cũng đang ngây ngốc.
“Viết truyện mới?” Đông Vĩnh Nguyên cũng không quá xác định, anh ta quay đầu nhìn về phía ba người đồng nghiệp khác trong khu làm việc, hi vọng nhận được một chút gợi ý, lại thấy vẻ mặt ba người đó cũng mờ mịt.
Có phải hay không thực ra không cần đoán, với tốc độ tay của Quý Lãng, nhiều nhất nửa tiếng chương đầu tiên sẽ ra lò.

Hoắc Minh Tri không đi nữa, tìm một chỗ ngồi cùng tổ bốn người trong khu vực làm việc chờ đợi chương mới.

Bọn họ vừa làm mới chuyên mục tiểu thuyết của Quý Lãng, vừa nhìn giờ, dường như sợ hãi không thể đọc ngay giây đầu tiên khi chương mới được cập nhật.
Hai mươi lăm phút sau, Hoắc Minh Tri nhận được tin nhắn nhắc nhở: Tác giả Tử Hòa mà bạn quan tâm đã đăng truyện mới.
Hoắc Minh Tri vội vàng làm mới trang mạng, chương đầu của truyện mới đã xuất hiện trong chuyên mục.
Tên truyện mới “Tôi vốn dĩ cũng là một người tốt”.
Cái tên này?
Hoắc Minh Tri lập tức liên tưởng đến thân phận của viện trưởng Hồng ở cô nhi viện, trái tim lập tức lạnh lẽo, nếu viện trưởng cô nhi viện từ người tốt trở thành người xấu, vậy sẽ làm ra những chuyện gì? Sẽ đối xử thế nào với mấy đứa nhỏ tội nghiệp kia?
Là một cảnh sát, Hoắc Minh Tri từng gặp vô số chuyện tàn khốc, rất nhiều thứ anh ta đã có thể thản nhiên đối mặt, nhưng chỉ duy nhất một chuyện từ đầu đến cuối anh ta không thể bình tĩnh được, chính là những vụ án liên quan đến mấy đứa nhỏ.

Vì mấy đứa nhỏ, là những quần thể ngây thơ nhất, thuần khiết nhất, cũng yếu ớt nhất trên thế gian này.

Anh ta đột nhiên có chút sợ hãi phải đọc câu chuyện đó, lỡ như là thật thì sao?
Nhưng sách của Quý Lãng, có quyển nào là lỡ như đâu?
Cho dù có cảm giác lo ngại cực lớn, Hoắc Minh Tri vẫn không thể khống chế mắt của mình, anh ta nhanh chóng đọc xong chương một.

Thực ra nội dung chương một không nhiều, kể về sự thay đổi tâm lý từ việc viện trưởng Hồng nhặt đứa nhỏ đầu tiên, đến quyết định thành lập cô nhi viện, trong những hàng chữ tràn ngập tình yêu và sự thương tiếc của viện trưởng Hồng đối với mấy đứa nhỏ, cùng với quyết tâm đập nồi dìm thuyền, không gì xoay chuyển để thành lập cô nhi viện.
Nhưng nếu bạn quay đầu nhìn lại tên tiểu thuyết, bạn sẽ biết, viện trưởng Hồng lúc này tốt thế nào, sau này sẽ có bước ngoặt lớn thế đấy.
Quý Lãng viết truyện mới trước giờ chưa từng báo trước, nhưng chỉ cần là truyện anh viết, nhóm độc giả nhất định sẽ sôi sục.
[ Trời ạ, hôm nay là ngày gì thế? Tôi chưa tỉnh ngủ sao? Đại thần Tử Hòa viết truyện mới rồi? ]
[ Tôi cũng vậy, tôi cũng vậy, vừa rồi tôi còn tự nhéo mình, mẹ nó đau quá đi.

Cách quyển trước của đại thần Tử Hòa còn chưa đến một tháng, tôi thật sự đang nằm mơ sao? ]
[ Đại thần Tử Hòa viết truyện mới tích cực như thế, là do nhân tính vặn vẹo, hay anh ấy thiếu tiền vậy? ]
[ Lầu trên cút đi, đại thần Tử Hòa viết truyện mới sao lại là nhân tính vặn vẹo chứ? ]
[ Thím nhìn tên sách mới đi, “Tôi vốn dĩ cũng là một người tốt”, đây rõ ràng là quá trình nhân tính vặn vẹo mà.

]
[ Tôi đọc xong chương đầu rồi, nhân vật chính hình như là viện trưởng cô nhi viện, má ơi, đại thần Tử Hòa cuối cùng đã ra tay với mấy đứa nhỏ ngây thơ rồi sao? ]
[ Lầu trên câm miệng, câu chuyện trong sách đừng có kéo đến tác giả.

]
Hoắc Minh Tri không tham gia thảo luận trong nhóm, anh ta nhân lúc Quý Lãng viết chương hai, lấy điện thoại gọi cho đội phó của mình: “Dương Minh, bây giờ cậu dẫn theo hai người đến cô nhi viện Hồng Tâm.”
“Cô nhi viện, đi đến đó làm gì?” Đội phó đội cảnh sát hình sự Dương Minh sửng sốt.
“Đi...đi canh chừng, cứ canh trước, đừng để người ngoài tùy tiện vào trong, sau đó chờ điện thoại của tôi.” Hoắc Minh Tri nói.
“Đội trưởng Hoắc, không có thủ tục gì hết, chúng ta làm vậy không tốt lắm đâu.” Cho dù là cảnh sát cũng không thể muốn làm gì thì làm.
“Cậu cứ đi canh chừng trước, giải quyết được gì thì cậu cứ xem mà làm.” Hoắc Minh Tri cũng không biết nên giải thích với Dương Minh thế nào, cũng đâu thể nói do tôi đọc tiểu thuyết của Quý Lãng viết, dự cảm viện trưởng cô nhi viện Hồng Tâm là mục tiêu kế tiếp chúng ta phải bắt giữ, mà cô nhi viện Hồng Tâm rất có thể là hiện trường gây án, cho nên mới bảo các cậu qua đó canh chừng trước?
May mà Dương Minh tuy nghi ngờ, nhưng vẫn nghe lời dẫn người đi.
Lúc này, Quý Lãng đã cập nhật chương hai, chương hai là một chương chuyển tiếp, trong đó miêu tả đơn giản viện trưởng Hồng vì muốn thành lập cô nhi viện đã trải qua biết bao gian khổ, bao gồm chuyện bán nhà bán xe và ly hôn với vợ, cuối cùng cũng thành lập cô nhi viện như ý nguyện, đồng thời có được phật châu do một vị cao tăng tặng.

Nhưng phần cuối của chương hai, vợ cũ của viện trưởng Hồng đột nhiên gọi điện đến, nói với viện trưởng Hồng con của họ bị bệnh cần gấp một số tiền để phẫu thuật.
Hoắc Minh Tri biết, câu chuyện đã bước vào chủ đề chính.
[ Bước ngoặt, tuyệt đối là bước ngoặt, viện trưởng Hồng trở nên xấu xa nhất định có liên quan đến việc con trai ông ta bị bệnh.

]
[ Thực ra bắt đầu từ khi ông ta bán sách bán nhà, tôi đã biết đây là bi kịch.

Lương thiện đương nhiên rất tốt, nhưng lương thiện cũng phải lượng sức mà làm, lúc con người ta nghèo khổ cùng đường, mới là đáng sợ nhất.

]
[ Đúng vậy, nếu thương trẻ con, có thể nhận nuôi một hai đứa, tại sao nhất định phải khuynh gia bại sản vợ con xa cách để thành lập cô nhi viện chứ.

]
Sau đó chương ba được cập nhật, sau khi Quý Lãng dùng lượng lớn bút mực miêu tả sự khó khăn và gian khổ của viện trưởng Hồng, kẻ buôn nội tạng đã xuất hiện, trong đoạn văn kẻ buôn nội tạng khuyên viện trưởng Hồng một câu: “Đứa nhỏ này vốn dĩ phải chết, chúng ta chỉ cần đợi nó chết đi, moi hết nội tạng rồi khâu lại cho nó, sau đó ông trực tiếp đưa đi hỏa táng, thì sẽ không có ai phát hiện.”
Khiến người xem sởn gai óc, căm phẫn sục sôi.
[ Trời ạ, viện trưởng Hồng này bị gì vậy, một phút trước còn ở bệnh viện khổ sở xin bác sĩ cứu đứa nhỏ, một phút sau bảo người ta canh chừng giải phẫu thi thể?? ]
[ Chuyện này có gì khó hiểu đâu, rất rõ ràng là hối hận khi trước không chịu nhận khoản quyên góp tình nguyện để cứu con mình.

]
[ Đám buôn nội tạng này không phải người mà, thế mà lại canh ở cô nhi viện chờ người chết? ]
[ Chuyện này có là gì? Chỉ cần cho chúng cơ hội, thím sống sờ sờ gã cũng dám moi đấy.]
[ Tôi thấy câu chuyện phía sau sẽ rất đáng sợ, có một vài chuyện nếu đã bắt đầu sẽ rất khó để dừng lại.

]
Đây cũng là suy nghĩ của Hoắc Minh Tri, cái gọi là một bước sai bước bước sai, con người một khi bước vào địa ngục, đồng thời biết rõ bản thân không thể quay đầu, sẽ trở nên cực kỳ đáng sợ.
Hai mươi phút sau, chương bốn ra lò.

Khi Hoắc Minh Tri đọc đến đoạn kẻ buôn nội tạng gọi cho viện trưởng Hồng nói gã đã ghi âm ghi hình lại, anh ta nhắm mắt thở dài.
[ Cô nhi viện có nhiều đứa nhỏ như vậy, mỗi năm cũng phải chết một hai đứa, trời ạ, đây là lời nói của con người sao? ]
[ Đám súc sinh này được tính là người à? Thế mà thím lại dùng từ con người để gọi chúng.

]
[ Ác ma không đáng sợ, đáng sợ nhất là ác ma mà mẹ nó còn khoác lên người lớp da thiên sứ? ]
[ Bọn họ coi mấy đứa nhỏ là gì? Dê con sao? Muốn ăn thịt dê nướng thì vào chuồng bắt một con? ]
[ Mấy đứa nhỏ cho đến lúc chết vẫn kêu tên ba Hồng cặn bã kia.

]
Quý Lãng viết càng lúc càng nhiều, mấy đứa nhỏ bị phẫu thuật lấy nội tạng cũng càng ngày càng nhiều, các fan trong nhóm độc giả ngồi trước máy tính tức giận đến mức gõ chữ cũng run rẩy.
[ Viện trưởng Hồng này mẹ nó quá ghê tởm, mấy đứa nhỏ tin ông ta như thế, lúc mấy đứa nhỏ vẫn còn sống bán nội tạng của chúng thì cũng thôi đi.

Ghê tởm nhất là, mấy đứa nhỏ chết rồi, ông ta còn nói mấy lời buồn nôn đó.

]
[ Cái gì gọi là kiếp sau các con sẽ hạnh phúc, mẹ nó sao ông không đi chết, rồi tìm hạnh phúc ở kiếp sau đi.

]
[ Đã làm gái còn lập đền thờ, kinh tởm! ]
[ Tôi cảm thấy ông ta sợ quỷ hồn của mấy đứa nhỏ đến tìm ông ta báo thù, mọi người không chú ý sao? Nhiều đứa nhỏ chết như vậy, nhưng viện trưởng Hồng chỉ nhìn thấy quỷ hồn của Tiểu Minh, là vì chỉ có Tiểu Minh bị ông ta tỉnh táo giết chết, cũng chỉ có Tiểu Minh biết bản thân tại sao lại chết.

]
Tiểu Minh là cái tên trong sách mà Quý Lãng đặt cho quỷ nhỏ.
[ Ý thím là, mấy đứa nhỏ lúc còn sống bị ông ta lừa, sau khi chết bị ông ta moi nội tạng chết không toàn thây, thế mà vẫn tin mấy lời quỷ quái ông ta nói sao? ]
[ Mẹ nó, thím nói như vậy, tôi cảm thấy tên viện trưởng Hồng này càng thêm ghê tởm.

]
[ Ghê tởm 1 ]
Trong cả hàng chữ ghê tởm đó, chỉ có Đông Vĩnh Nguyên biết, suy đoán này trong nhóm rất có khả năng là sự thật.
Sau khi con người chết đi nếu hóa thành lệ quỷ, tất có chấp niệm hoặc oán hận, mà trẻ nhỏ ngây thơ, dù chết cũng rất ít khi có chấp niệm và oán hận.

Cho nên nếu sau khi trẻ nhỏ chết hóa thành lệ quỷ, vậy trước khi chết nhất định đã chịu ngược đãi và tra tấn mà người bình thường không thể tưởng tượng được.

Mấy đứa nhỏ này khi còn sống, đều thật lòng yêu thích viện trưởng Hồng, cho nên sau khi chết biết viện trưởng Hồng muốn moi hết nội tạng trong cơ thể mình ra, bọn nhỏ cũng ngây thơ tin tưởng lời viện trưởng Hồng nói, thậm chí rất vui mừng vì nội tạng của mình có thể giúp được cho viện trưởng Hồng.

Sau đó vui vẻ, thậm chí nang theo sự cảm kích đối với viện trưởng Hồng, đi đầu thai.
Chỉ nghĩ đến cảnh tượng này thôi, cả người Đông Vĩnh Nguyên đã run rẩy.

Kinh tởm, viện trưởng Hồng này thật sự quá kinh tởm, vậy mà hôm qua anh ta còn nói với ông chủ đối phương là một người lương thiện nổi danh gần xa.
Hoắc Minh Tri đột nhiên đứng lên, anh ta đã không đợi nổi đọc hết tất cả nội dung nữa rồi.

Bây giờ anh ta muốn về đội cảnh sát hình sự, anh ta phải bảo người điều tra cô nhi viện Hồng Tâm này, điều tra xem có phải mỗi năm cô nhi viện sẽ có một hai đứa trẻ bị chết không, có phải trong một khoảng thời gian sau khi đứa nhỏ chết đi sẽ có một khoản quyên góp gửi vào tài khoản cô nhi viện không, có phải cùng lúc đó cũng cùng một khoản tiền như vậy được chuyển vào tài khoản của vợ cũ viện trưởng Hồng không, có phải mỗi một đứa nhỏ đã chết kia khi đưa đến bệnh viện đã không còn cứu chữa được nữa?!
“Rầm” một tiếng cực lớn, là Hoắc Minh Tri bật dậy quá mạnh, làm ngã ghế.
Bốn người đang cùng những người khác trong nhóm mắng chửi viện trưởng Hồng và kẻ buôn nội tạng ngẩng đầu, chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng với khi thế hung hăng của Hoắc Minh Tri rời đi.
“Đội trưởng Hoắc sao thế?” Dịch Quan nghi ngờ nói.
“Có lẽ quá mức nhập tâm, dù sao anh ta cũng là cảnh sát.

Nếu tôi là anh ta, bây giờ sẽ lái xe cảnh sát, tra xét toàn bộ cô nhi viện ở thành phố Hải một phen.” Bắc Phồn nói.
“Nói ra thì...” Đan Tuấn Nghị quay đầu nhìn Đông Vĩnh Nguyên: “Tôi nhớ viện trưởng cô nhi viện mà hôm qua bà chủ đến, hình như cũng họ Hồng.”
“Đúng vậy, tôi cố ý điều tra, cô nhi viện Hồng Tâm, viện trưởng tên là Hồng Chấn Thanh, hình như cũng là cô nhi viện...tư nhân?” Dịch Quan càng nói càng nhỏ: “Không...không phải chứ.”
Lúc này ba người dường như mới ý thức được gì đó, cùng quay đầu nhìn về phía phòng làm việc lầu hai.
“Chắc không phải đâu, lần trước chuyện ma moi gan náo loạn ai nấy đều biết, trên mạng cũng sôi sục, ông chủ viết cũng coi như theo sát thời sự.

Nhưng còn chuyện này, sao ông chủ biết được?” Đan Tuấn Nghị nhỏ tiếng hỏi.
Suy nghĩ của Đan Tuấn Nghị rất đơn giản, cho dù ông chủ muốn viết, cũng phải thu thập tài liệu trước, chuyện ma moi gan có thể nói là lấy tư liệu từ trên mạng, từ cảnh sát, từ chỗ Bắc Phồn, nhưng chuyện của cô nhi viện thì lấy tư liệu ở đâu? Cho nên chuyện này nhất định không phải thật.
“Hôm qua ông chủ đến gặp viện trưởng kia à?” Dịch Quan đột nhiên nhớ ra gì đó, quay đầu hỏi Đông Vĩnh Nguyên.
Đông Vĩnh Nguyên gật đầu.
“Phân tích tâm lý tội phạm? Lợi hại như vậy sao?” Đan Tuấn Nghị không tin lắm, nhưng mẹ nó không chút dấu hiệu nào, rốt cuộc làm sao phân tích được?
“Mọi người nói xem liệu ông chủ có phải hacker gì đó không? Hôm qua sau khi gặp viện trưởng Hồng kia, ông chủ liền phân tích ông ta không phải người tốt, thêm vào việc ông ta vu khống bà chủ chúng ta, ông chủ muốn dạy dỗ ông ta.

Sau đó buổi tối hack vào máy tính điện thoại của viện trưởng Hồng, tìm được mấy tài liệu kia?” Bắc Phồn suy đoán nói.
Đông Vĩnh Nguyên không nhịn được khóe miệng co rút, thầm nghĩ mẹ nó nói cũng chuẩn thật, có điều không phải ông chủ hack máy tính điện thoại, mà là hack não người ta.
Phòng làm việc rơi vào trạng thái yên tĩnh quỷ dị, lý trí nói với họ nội dung quyển sách này của Quý Lãng rất kỳ lạ, chỉ có bịa đặt mới giải thích được, nhưng trong lòng lại có một âm thanh cho họ biết, mẹ nó rất có thể đây là sự thật.
“Chúng ta đợi kết quả đi.” Đan Tuấn Nghị nói.
Nhìn tư thế ban nãy của đội trưởng Hoắc, bất kể có phải thật hay không, hẳn cũng sẽ đi điều tra.
Quý Lãng viết suốt cho đến một giờ, mới từ lầu hai bước xuống.

Sắc mặt anh tái nhợt, dựa vào tay vịn cầu thang nói với Đông Vĩnh Nguyên: “Luật sư, gọi điện đến chưa?”
Đông Vĩnh Nguyên sửng sốt, vội vàng nói: “Đã qua kia rồi, luật sư đang đi đón.”
“Luật sư đi đón?” Quý Lãng cau mày.
Trái tim Đông Vĩnh Nguyên nảy lên, đột nhiên nhớ ra gì đó, cả người nhảy dựng: “Tôi...bây giờ tôi đi.”
Đông Vĩnh Nguyên thật sự không phải cố ý, sau khi anh ta nhận điện thoại của luật sư, đã tính thời gian chuẩn bị đi đón Vu Miểu Miểu, chỉ là sau đó anh ta đọc tiểu thuyết quá mê mẩn, trong lòng chỉ muốn đọc đến kết thúc, bất tri bất giác quên mất chuyện quan trọng này.
“Cùng đi đi.” Quý Lãng loạng choạng đi xuống cầu thang.
“Ông chủ.” Anh loạng choạng, khiến bốn người giật mình, Bắc Phồn bèn đi lên dìu anh.
“Buông ra.” Quý Lãng ghét bỏ đẩy Bắc Phồn, kiên trì cùng Đông Vĩnh Nguyên lái xe đi đón Vu Miểu Miểu.
Cô nhóc kia hôm qua khóc thành như vậy, nếu hôm nay không đi đón cô, trở về nhất định lại khóc..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui