Nhóm dịch: Đạica1977
Nguồn: Mê Truyện
Một phong chiến thư trực tiếp đưa tới trước mặt Diệp Hi Văn.
- Điện hạ để cho chúng ta chuyển giao cái phong chiến thư này cho ngươi, ba tháng sau sẽ tự mình tiến về trước Nhất Nguyên tông, ngươi muốn làm tốt chuẩn bị.
Người chuyển giao chiến thư chính là ba gã trẻ tuổi, nói chuyện chính là một gã hắc y thanh niên.
Lúc này Bát hoàng tử không phải hung hăng càn quấy bá đạo bình thường, một trận chiến này nói rõ là muốn làm mất mặt Nhất Nguyên tông, tối thiểu tại một đời đệ tử của Nhất Nguyên tông là không có ai, Bát hoàng tử muốn làm mất mặt cả Nhất Nguyên tông, đây chính là chuyện mà mọi người đều biết, nhưng địa phương ước chiến rõ ràng còn là ở Nhất Nguyên tông, đây chính là đang vẽ mặt.
Trần trụi vẽ mặt!
Bên cạnh sớm có người nhận ra thân phận của bọn hắn, ba người này rõ ràng cũng còn không phải là hoàng thất đệ tử, mà là những thế lực lớn phân thuộc.
Lúc này thanh niên mặc áo đen nói chuyện tên gọi Từ Phong, là một cái đệ tử Thiên phong đường phi thường kiệt xuất, trước kia cũng là chân đạo đệ tử, thực lực mạnh phi thường, lần này đại biểu cho chân đạo đệ tử Thiên phong đường xuất chiến.
Đằng sau một cẩm y 25~26 tuổi tuấn lãng gọi làLưu Hạo, là đệ tử Lưu Vân thành, là đệ tử đại biểu chân đạo Lưu Vân thành, thực lực cũng rất mạnh.
Mà một vị cuối cùng, là một nữ tử áo trắng, dung mạo xinh đẹp, tên là Kim Linh Nhi, là đệ tử Nhất Nguyên tông, tại trong Nhất Nguyên tông, cũng có rất nhiều đệ tử đều đối với nàng ngưỡng mộ, tại Nhất Nguyên tông, người ngưỡng mộ có thể nói là nhiều như hằng sa, nhưng không nghĩ tới, rõ ràng nàng cũng là thành viên của Vũ lâm quân.
Từ Phong nói chuyện, căn bản cũng không có đem Diệp Hi Văn vào trong mắt, giống như là truyền đạt thông tri vậy, Diệp Hi Văn nhất định phải tiếp nhận.
- Ta không có hứng thú!
Diệp Hi Văn đột nhiên cười cười nói ra.
- Cái gì.
Mấy người này, tựa hồ không có nghĩ đến, Diệp Hi Văn lại nói như vậy, hắn căn bản một chút hứng thú đều không có, hắn trước khi đến đây đã trải qua rất nhiều tình huống, nhưng căn bản cũng không có nghĩ tới, sẽ gặp loại tình huống này, Diệp Hi Văn nổi giận cũng tốt, hay là sợ hãi cũng tốt, hay là hào khí ngất trời tiếp chiến thư, hắn đều nghĩ qua, nhưng tuyệt đối không ngờ, Diệp Hi Văn lại trả lời như vậy.
Lập tức đám đệ tử chung quanh nghe được tin tức đều trợn mắt kinh ngạc, sau đó là một hồi xôn xao, Mẹ nó, cái Diệp Hi Văn này hung hăng càn quấy đến trình độ không kém Bát hoàng tử rồi.
Bát hoàng tử ngang ngược càn rỡ bọn hắn đều thấy được, nhưng nói cùng đánh ngươi ngươi phải đánh, thời gian gì ta định, địa điểm ta định đoạt, ngươi hãy ngoan ngoãn nghe lời thì tốt rồi.
Hắn không có đem Diệp Hi Văn là đối thủ, thậm chí cũng không đem Diệp Hi Văn để vào mắt, thậm chí bọn hắn cũng hoài nghi, nếu như không phải Nhất Nguyên tông lúc này xuất hiện một người tuổi trẻ, thật sự là tìm không thấy người so với Diệp Hi Văn càng mạnh hơn, nói không chừng hắn căn bản liền nhìn cũng sẽ không nhìn Diệp Hi Văn một cái.
Đây là dạng khí phách gì, nói là khí phách đế vương muốn nhất thống thiên hạ, khí phách bá đạo!
Nhưng Diệp Hi Văn lúc này nhìn như hời hợt nói một câu, hắn không có hứng thú, nhưng lại so với Bát hoàng tử còn muốn khí phách hơn, ý tứ nói gần nói xa chính là, Bát hoàng tử là cái gì, ta chưa nghe nói qua.
Diệp Hi Văn nói xong, xoay người rời đi.
Bỗng dưng sau lưng truyền đến một tiếng hét lớn:
- Đứng lại!
Lưu Hạo lạnh lùng đi tới phía trước Diệp Hi Văn, nói:
- Ngươi hay là không phải một nam nhân, sợ mà chạy trối chết như vậy, muốn biến thành trò cười sao?
Diệp Hi Văn khinh thường cười, nếu như hôm nay hắn quay người ly khai, đến lúc đó biến thành trò cười chỉ sợ cũng không phải là hắn, mà là cái Bát hoàng tử kia.
- Ta tính lười biếng, Bát hoàng tử tính toán cái gì.
Hoàn toàn có thể nghĩ, bọn hắn sẽ nói ra những lời gì khó nghe, cho nên Lưu Hạo đi tới như vậy, nhìn xem Diệp Hi Văn nói chuyện, kỳ thật lại là vì Bát hoàng tử mà nói chuyện.
- Không thích, liên quan ngươi đánh rắm à.
Diệp Hi Văn trong kẽ răng cố phun ra mấy chữ này, lộ ra dáng vẻ khinh thường.
- Ngươi nói cái gì, ngươi là người nhu nhược không đánh mà chạy, lại dám nói với chúng ta, ngươi nhất định là sợ điện hạ rồi.
Lưu Hạo tiếp tục nói.
- Đúng vậy, Diệp Hi Văn, ngươi lúc này không đánh mà chạy, thế là tự cấp bôi đen Nhất Nguyên tông chúng ta, về sau người khác coi Nhất Nguyên tông đệ tử chúng ta như thế nào.
Lúc này nữ đệ tử, Kim Linh Nhi nói ra, chính là đứng một bên đả kích Diệp Hi Văn.
- Hừ hừ, chụp mũ thật lớn!
Diệp Hi Văn lạnh lùng cười cười. - Ngươi cho rằng người khác muốn thấy Nhất Nguyên tông chúng ta thế nào, Nhất Nguyên tông đệ tử êm đẹp không lo, không nên đi làm cẩu cho người khác, loại đệ tử này, ngươi cho rằng người khác muốn thấy Nhất Nguyên tông chúng ta như vậy sao.
Linh nhi lập tức tức giận đến đỏ bừng cả mặt, nàng ta nghiến răng nghiến lợi, nhìn về phía Diệp Hi Văn, trong ánh mắt trực thôn phệ người, muốn đem Diệp Hi Văn xé thành bảy tám chục khối.
Nàng chưa từng có gặp qua một người chán ghét như vậy, một người đem nàng ví von thành chó, nàng trước kia chưa từng có cảm thấy có cái gì không đúng, đi theo tùy tùng cường giả, bản thân chính là tập tục ở cái thế giới này, huống chi Bát hoàng tử tuyệt thế cường giả như vậy, nàng lao thẳng đến còn cho rằng là vô thượng vinh quang, nhưng lại bị một câu của Diệp Hi Văn phá thành mảnh nhỏ.
Chung quanh lúc này có rất nhiều đệ tử nhìn về phía nơi này, ánh mắt của bọn họ bỗng nhiên thay đổi, trước kia bọn hắn cũng còn không có cảm thấy cái gì, nhưng bây giờ nghe Diệp Hi Văn vừa nói như vậy, thì là đúng vậy, cái gì vũ lâm quân, không phải là làm cẩu cho người khác sao?
Là con chó trung thành nhất!
Loại ánh mắt này làm cho nàng cảm thấy xấu hổ và giận dữ, hận không thể giết chết Diệp Hi Văn, để tiết mối hận trong lòng nàng.
- Diệp Hi Văn, nếu như ngươi sợ, thì quỳ xuống dập đầu, chúng ta về báo cho điện hạ bỏ qua ngươi!
Kim linh nhi ác độc nói, muốn để cho Diệp Hi Văn quỳ xuống dập đầu, chính là muốn phá vỡ vô địch chi tâm của Diệp Hi Văn, từ nay về sau chỉ có thể làm trâu làm ngựa, làm nô tài cho người khác.
- Nhàm chán, ngu ngốc!
Diệp Hi Văn lạnh lùng cười cười, xoay người rời đi.
- Cái gì Bát hoàng tử, ta nghe đều chưa nghe nói qua, muốn ta nghênh chiến, rất đơn giản, chính mình tới, đùa nghịch cái gì, thực đem mình là cái đại nhân vật sao.
Mọi người nghe xong là một hồi xôn xao, Diệp Hi Văn nói như vậy, quả thực còn chưa có trực tiếp đánh vào mặt của Bát hoàng tử rồi, Diệp Hi Văn nói thẳng rồi, cái gì Bát hoàng tử, trong mắt hắn căn bản không tính là gì, còn bày đặt cái gì.
Lúc này triệt để làm cho ba tên thành viên Vũ lâm quân phẫn nộ rồi.
- Ta biết ngươi sợ hãi, điện hạ thiên thu muôn đời, nhất thống giang sơn, ngươi chẳng qua là một cái con sâu cái kiến bình thường, lại muốn châu chấu đá xe, hiện tại nhất định là sợ hãi rồi.
Lưu Hạo tiếp tục nói.
- Diệp Hi Văn, ngươi chẳng lẽ thật sự sợ sao?
Từ Phong lúc này mở miệng nói ra.
- Kích bác đối với ta vô dụng!
Diệp Hi Văn thản nhiên nói.
- Không nên quá đem mình là đại nhân vật, thế giới này rất lớn, có lẽ đối với các ngươi mà nói, cái gì Bát hoàng tử là kia thiên, là thần, là hết thảy, nhưng với ta mà nói, hắn căn bản không đáng một đồng, lông cũng không phải.
Mọi người xôn xao, đây là lần thứ nhất có người dám nói Bát hoàng tử chưa tính là cái gì như vậy.
Diệp Hi Văn không phải hung hăng càn quấy bình thường, lúc này bọn hắn đều cảm thấy, Bát hoàng tử đã đủ ương ngạnh rồi, nhưng cũng không nghĩ tới, lúc này Diệp Hi Văn còn hung hăng càn quấy, thoạt nhìn so với Bát hoàng tử còn có phần hơn.
Có thể nói Diệp Hi Văn, có thể trong khoảng thời gian ngắn, từ trong Nhất Nguyên tông trổ hết tài năng, nếu như tính cách khiêm tốn hữu lễ, điều này mới là kì quái.
Nhưng bọn hắn lại không biết, không phải Diệp Hi Văn hung hăng càn quấy, mà là Diệp Hi Văn chỉ khi đối với địch nhân mới hung hăng càn quấy.
- Ta biết ngay, hắn nhất định sẽ đào tẩu, nơi nào điện hạ đi qua, Chư Thần lui tránh, ma đầu ẩn độn!
Lưu Hạo tiếp tục nói, tựa hồ là xác định Diệp Hi Văn chịu không được kích bác vậy.
- Thật sự là buồn cười, Chư Thần lui tránh, thực đem mình làm thần Vương sao?
Diệp Hi Văn cười lạnh, cái thế giới này có ma, đương nhiên sẽ có thần, nhưng từ khi hắn nghe Diệp Mạc đã từng nói qua, những người tự xưng là thần kia, có thực lực hủy thiên diệt địa cũng không nói chơi, Chư Thần lui tránh, làm sao nghe mà châm chọc như thế.
- Ý chỉ Điện hạ, không ai có thể cự tuyệt!
Từ Phong lạnh giọng quát, nói xong trong tay phong thư bạch sắc lập tức hướng về phía Diệp Hi Văn bắn đi, ở giữa không trung, phong thư bắt đầu thiêu đốt, ngay sau đó hàng chữ lập tức hiện ra ở bên trên bầu trời, giữa những hàng chữ lộ ra một cổ khí phách, bá đạo vô song, chữ chữ như châu ngọc, làm cho người có thực lực hơi nhỏ yếu một chút cũng không dám nhìn thẳng vào văn tự này. Nếu cố nhìn sẽ bị tổn thương con mắt, mà lúc này cảm thấy muôn lạy quỳ cổ khí phách này, trở thành con dân của hắn, nghe theo sừ chỉ huy của hắn, đây là một loại khí tức vương giả.
Nhưng rất đáng tiếc, Diệp Hi Văn cũng bá đạo, tuy không phải cái loại khí thê đế vương. Mà là võ bá, là muốn động thủ. Đột nhiên văn tự trên chiến văn cũng bắt đầu nhanh chóng chuyển động, sau đó biến thành một cái ngọn núi bình thường. Lập tức hướng về phía Diệp Hi Văn đè ép tới. Một cổ khí thế thái sơn áp đỉnh lập tức hướng về phía Diệp Hi Văn đè ép tới.
Diệp Hi Văn chỉ cảm thấy, đây là một cổ Thổ pháp tắc, giống như là một tòa sơn mạch từ trên trời giáng xuống, muốn đem Diệp Hi Văn đè chết.
Đây là muốn loại khảo nghiệm Diệp Hi Văn có tư cách tiếp nhận hắn khiêu chiến hay không, rõ ràng là đem một cổ chân nguyên ẩn núp ở trong đó, thật đúng là không phải ngang ngược bình thường.
Tuy chỉ là một cổ chân nguyên, nhưng lúc này lại là khí thế thái sơn áp đỉnh, cơ hồ có thể so với chân đạo tam trọng cảnh giới, lập tức đập phá xuống.
Viên nguyệt trảm!
Diệp Hi Văn không dám khinh thường, tuy hắn có thể chống lại chân đạo tam trọng cao thủ, nhưng một chiêu này, cần hắn tập trung tư tưởng ứng đối.
- Oanh!
Ánh đao hung hăng chém rụng, sau đó giằng co hồi lâu, ánh đao mới rốt cục chấn áp chữ sơn, sau đó đem chữ sơn này chém thành kim quang đầy trời.
Diệp Hi Văn cũng không có ngả ngớn, Bát hoàng tử thực lực có thể nói là nổi bật, là Chí Tôn trẻ tuổi, cũng không phải nói sai.
Thực lực rất mạnh.
- Không tốt, không nghĩ tới, Bát hoàng tử lại mạnh như vậy, chỉ là chiến thư cũng đã mạnh như vậy là không hợp thói thường rồi, chân đạo tam trọng cao thủ bình thường đều rất khó ứng phó.
Một Nhất Nguyên tông đệ tử ở phía sau có chút bận tâm nói, ngoại trừ rất ít người ở bên ngoài, đại bộ phận Nhất Nguyên tông cao thủ cũng đều ủng hộ Diệp Hi Văn.
Dù sao Diệp Hi Văn đang mang vinh quang cho Nhất Nguyên tông.
- Nhưng cũng may Diệp Hi Văn cũng không phải là đèn đã cạn dầu, một đao kia, thật sự rất kinh diễm, nghe nói Diệp Hi Văn hiện tại vừa mới hai mươi tuổi, hai mươi tuổi chúng ta mới là Tiên Thiên Cảnh giới, hắn cũng đã là chân đạo cao thủ rồi, thiên phú bực này căn bản là không thua Bát hoàng tử, tiếp qua mười năm sau, xứng đáng cùng Bát hoàng tử tranh phong.
Một đệ tử khác nói ra.
- Nếu như Diệp Hi Văn quật khởi, Nhất Nguyên tông chúng ta cũng không thua môn phái khác rồi, bất quá, chỉ sợ Bát hoàng tử sẽ không cho hắn phát triển, trấn áp hết thảy địch nhân không phải là phong cách của Bát hoàng tử sao?
- Đúng vậy, nếu như là Kiếm Vô Trần, sẽ cùng Diệp Hi Văn đánh một trận chiến công bình, nhưng lần này chính là Bát hoàng tử, lúc này Bát hoàng tử dã tâm bừng bừng, hắn muốn hoàng thất thống lĩnh toàn bộ Đại việt quốc, ngay cả Nhất Nguyên tông chúng ta lúc này hắn cũng không bỏ qua, hắn muốn trấn áp hết thảy cường địch.
Rất nhiều đệ tử Nhất Nguyên tông, đều công nhận thực lực Bát hoàng tử, nhưng đối với nhân phẩm Bát hoàng tử thì rất khó nói rồi.
- Thực lực ngươi cũng không cao, lại vẫn dám hung hăng càn quấy như thế!
Lưu Hạo cười lạnh nói, sau khi hắn nhìn thấy Diệp Hi Văn cố hết sức mới tiếp nhận lễ gặp mặt của Bát hoàng tử, lập tức bắt đầu châm chọc khiêu khích.
Hắn cũng là phi thường tự ngạo mình là chân đạo thành viên của vũ lâm quân, đều là người trẻ tuổi nổi bật, người bình thường căn bản không có tư cách tiến vào vũ lâm quân.
Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! ()
Vũ Thần Không Gian
Tác giả: Phó Khiếu Trần