Một trận gió nhẹ nhàng thổi lại, thân hình Hạ Nhất Minh cùng Đại Khảm Đao ở trên lưng vào lúc này không tốn chút sức lực nào, cứ như một luồng gió mà nhẹ nhàng bay lên.
Cặp mắt hắn hơi nhắm lại, cẩn thận cảm ứng khí tức được lưu lại trong không khí.
Lữ Tân Văn sau khi bị chặt đứt một tay mà vẫn giống như không việc gì vượt tường đào tẩu. Những người khác có lẽ không nhìn ra chút đầu mối nào, nhưng Hạ Nhất Minh lại cảm ứng được rõ ràng, nguyên là hơi thở sinh mệnh khổng lồ trong cơ thể Lữ Tân Văn đã bị một đao này hoàn toàn chặt đứt.
Uy lực của đao mang dĩ nhiên đã đạt tới tình trạng này, khiến cho ngay cả Hạ Nhất Minh cũng không thể ngờ tới.
Đương nhiên, nếu không phải Lữ Tân Văn trước đó cùng với Hạ Nhất Minh đấu quá một hồi, hơn nữa thật không ngờ hắn còn tuyệt chiêu áp hòm kinh khủng như thế. Thì cũng không có khả năng bị Hạ Nhất Minh lấy phương thức tập kích để giết chết.
Đối với vị lão nhân này, kỳ thật trong lòng Hạ Nhất Minh rất kính nể.
Điều khác không nói, chỉ nói đến việc lão dưới tình huống sinh cơ đã đoạn tuyệt, mà vẫn có thể mang theo một người nhanh chóng rời khỏi Viên gia trang. Dưới loại tình huống như thế này thì người bình thường đã không thể chịu nổi rồi.
Có lẽ, cũng chỉ có lòng kiên nhẫn, ý chí kiên cường mới có thể làm cho hắn đạt tứ cách tiến vào được tiên thiên cảnh giới.
Sau một lát, hai mắt của Hạ Nhất Minh bỗng mở lớn, hắn thông qua hơi thở cảm ứng được phương hướng Lữ Tân Văn đã đi. Hơn nữa hắn còn phát hiện, loại cảm giác này càng ngày càng đậm, có lẽ hắn đang dần tới gần.
Đương nhiên, trong không khí tràn ngập hơi thở tử vong càng ngày càng nồng đậm, đây cũng có thể nói lên rằng Lữ Tân Văn không thể chi trì bao lâu nữa.
Tâm niệm khẽ xoay chuyển, tiên thiên khí trong cơ thể Hạ Nhất Minh giống như sóng biển, đang dần dâng lên.
Từng sợi chân khí ở trong Khiếu huyệt giống như dòng nước vậy, theo những luồng chảy của chân khí, trên người Hạ Nhất Minh bắt đầu xảy ra những biến chuyển khó có thể tin được.
Cơ thể hắn nhanh chóng khô kiệt lại, tay chân cũng trở nên giống như một cái cọc gỗ, chỉ chốc lát cả người hắn đã hoàn toàn thay đổi.
Khô Mộc Công của Từ gia sau khi tiến vào tiên thiên cảnh giới đã chuyển biến tới mức khó tin nổi. Lấy tiên thiên chân khí vận chuyển theo loại công pháp này, thân thể Hạ Nhất Minh quả thực giống như một cái cọc gỗ không thể nghi ngờ.
Từ trên người hắn lan ra đại lượng hơi thở, bất quá loại hơi thở này tựa hồ bất đồng so với hơi thở từ nhân loại phát ra, nó giống với núi rừng xung quanh, hoàn toàn không có sai biệt.
Nếu giờ phút này có một vị tiên thiên cường giả bịt mắt đi tới trước mặt hắn, thì có đến chín thành là người đó sẽ coi hắn là một cái cây cổ thụ rậm rạp đã trên ngàn năm tuổi.
Sau khi Lữ Tân Văn dừng lại, trước khi chết đã hồi quang phản chiếu, dùng chân khí cường đại thăm dò xung quanh một lần.
Hắn sở dĩ yên tâm đem lai lịch võ công và tấm da dê giao cho Phạm Hạo Nhật là vì ở nơi này không còn người nào khác, mà càng trọng yếu hơn là hắn tin tưởng Hạ Nhất Minh cũng không đuổi theo.
Hạ Nhất Minh kiêm tu Thổ hệ và Thủy hệ công pháp cũng là chuyện phi thường giỏi rồi. Cho nên chân khí Lữ Tân Văn thăm dò, cảm ứng chính là lực lượng Thủy hệ và Thổ hệ. Nếu Hạ Nhất Minh tới gần, như vậy quanh người hắn nhất định sẽ có hơi thở của Thủy hệ và Thổ hệ so với những nơi khác đậm đặc hơi rất nhiều lần.
Khi Hạ Nhất Minh đề tụ Khô Mộc Công, quanh người hắn đã dày đặc hơi thở Mộc hệ, nhưng dù thế nào thì Lữ Tân Văn cũng không thể đoán ra được đấy là Hạ Nhất Minh.
Đến lúc hắn sắp chết, đối với Hạ Nhất Minh một người kiêm tu nhiều loại thuộc tính công pháp mà cảm thấy khó tin, nhưng nguyên nhân chính là hắn càng không tin tưởng Hạ Nhất Minh có năng lực kiêm tu cả Mộc hệ công pháp.
Nếu cảm ứng không được hơi thở của hai loại công pháp kia, như vậy Lữ Tân Văn chắc chắn rằng Hạ Nhất Minh đã buông tha cho hắn.
Thế nhưng, hắn cũng không biết, Hạ Nhất Minh hiểu được cũng không chỉ có Thổ, Kim, Thủy hệ chân khí, mà là toàn bộ ngũ hành chân khí.
Cho nên khi Hạ Nhất Minh thong thả tới gần, hai người Lữ Tân Văn vẫn hoàn toàn không biết gì cả.
Đương nhiên, khi vận chuyển Khô Mộc Công, Hạ Nhất Minh thậm chí còn gần như không hô hấp, hơi thở sinh mạnh của loài người thậm chí còn bị hắn ép tới mức thấp nhất. Về điều này, thì ngay cả Bình Tức Thuật cũng khó có thể làm được.
Lặng lẽ ẩn núp cách hai người Lữ Tân Văn hơn trăm thước, chân khí của Hạ Nhất Minh thông qua qua cây cối trong rừng tỏa ra xung quanh. Tại một mảnh rừng rậm như thế này, Mộc hệ thuộc tính tràn ngập trong thiên địa có nhiều hơn một chút cũng không có khả năng gây cho người khác sự chú ý.
Khi hắn ngưng thần lắng nghe, nhất thời đem câu chuyện của hai người hoàn toàn thu vào trong tai.
Ngay từ đầu, Hạ Nhất Minh bình tĩnh lắng nghe, đặc biệt khi hắn nghe được Lữ Tân Văn ngăn cản Phạm Hạo Nhật ngày sau báo thù, trong lòng đã quyết định buông tha cho hai người này. Nhưng mà hắ tuyệt đối không ngờ được, ngay khi Lữ Tân Văn chết đi, chỉ còn một mình Phạm Hạo Nhật, hắn đã phát ra lời độc thệ tàn nhẫn.
Hắn thề muốn đem hai nhà Viên, Hạ hoàn toàn tiêu diệt, muốn cho Hạ Nhất Minh phải vĩnh viễn sống trong đau khổ.
Nếu thật sự để cho hắn làm việc đó, như vậy ngày sau Hạ Nhất Minh khẳng định sẽ đúng như mong muốn của hắn, vĩnh viễn sống trong đau khổ.
Nghĩ tới đây, trong lòng Hạ Nhất Minh nhất thời tràn ngập sát khí.
Ngay cả lúc trước khi nghe Kiêu gia huynh đệ muốn thỉnh Lữ Tân Văn tiêu diệt Hạ gia, sát ý trong lòng hắn cũng không kiên quyết như bây giờ.
Đặc biệt khi tai nghe được lời thề của Phạm Hạo Nhật, Hạ Nhất Minh đã hiểu được, Hạ gia cùng với hắn nếu muốn tiếp tục sinh tồn, đoạn cừu hận này không còn cách giải quyết nào khác.
Thân hình hơi động, Hạ Nhất Minh giống như một cái cột gỗ nhảy qua.
Thân hình ở giữa không trung, Khô Mộc Công trong cơ thể biến thành một dòng suối uốn khúc, róc rách róc rách. Đây chính là Thủy hệ Ba Văn Công.
Cơ thể hắn rất nhanh chóng phồng lên, chỉ trong thời gian chốc lất là khôi phục nguyên dạng. Nếu giờ phút này hắn khoác một bộ áo khoác, như vậy cam đoan không ai có thể đem cây củi khô vừa rồi liên tưởng đến hắn.
Mặc dù chuyển đổi công pháp, nhưng thân hình Hạ Nhất Minh vẫn rơi xuống đất không gây ra một tiếng động nào.
Khi xác nhận Lữ Tân Văn đã chết, động tác của Hạ Nhất Minh hiển nhiên buông lỏng hơi rất nhiều, không còn cần phải cẩn thận như trước nữa.
Một người tu vi mới chỉ đạt tới thất tầng đỉnh phong như Phạm Hạo Nhật không đáng để cho hắn phải kiêng kỵ.
Chuyển thân qua một cái góc ngoặt, Hạ Nhất Minh đã đi tới bên ngoài khe núi. Lúc này Phạm Hạo Nhật còn đang đào hầm mộ, xem bộ dáng của hắn tựa hồ muốn đem Lữ Tân Văn an táng.
Hạ Nhất Minh thở nhẹ một tiếng, chân khí được vận vào song chưởng.
Hắn than nhẹ một cái, tuy không phát ra bất cứ âm thanh gì, nhưng Phạm Hạo Nhật đang đào hầm cũng ngừng lại, động tác của hắn đột nhiên cứng đờ, sau đó chậm rãi quay người.
Khi hắn thấy Hạ Nhất Minh đang đứng trước khe núi, nguyên sự kích động đến ửng đỏ trên mặt hắn trong nháy mắt đã biến mất.
Sau đó, ánh mắt của Phạm Hạo Nhật lóe lên một tia hung quang, chứa đầy sự oán độc, làm cho người ta không lạnh mà rét run.
Dưới cái chú mục nhìn của Phạm Hạo Nhật, Hạ Nhất Minh hơi nhíu mày, hắn không thích loại ánh mắt này.
- Ngươi đã tới, không nghĩ ra ngay cả Thúc tổ đại nhân ngươi cũng có thể dấu diếm.
Âm thanh phảng phất như được phát ra từ kẽ răng, khiến cho bất luận kẻ nào nghe thấy cũng có thể nhìn ra được sự oán hận bên trong.
"Nếu Hạ Nhất Minh đã truy tung mà đến, như vậy hắn khẳng định sẽ nghe được câu nói cuối cùng của mình." Nếu đã biết ý định của hắn, như vậy Phạm Hạo Nhật cũng biết Hạ Nhất Minh khẳng định sẽ không buông tha cho hắn. - .
- Đúng vậy, ta đã tới.
Hạ Nhất Minh nhìn qua Lữ Tân Văn đã nhắm hai mắt, nhẹ nhàng nói:
- Kỳ thật, hắn vốn không cần chết, nếu như Phạm gia các ngươi không có ý định với gia nghiện của Viên gia, như vậy hắn và ba người để tử, phụ thân ngươi và cả ngươi nữa cũng không cần phải chết.
Không biết vì sao, trong lòng Hạ Nhất Minh đột nhiên nổi lên vô vàn cảm khái, có chút nói không nên lời. Tựa hồ nó mang đến cho hắn cảm giác hít thở không thông.
Có lẽ, điều này có liên quan tới việc một tiên thiên cường giả chết trên tay hắn.
Ban đầu Phạm gia uy phong lẫm liệt, bởi vì tham lam thứ không thuộc về bọn họ, cho nên ngay cả có tiên thiên cường giả tương trợ, nhưng cuối cùng cũng không tránh khỏi vận mệnh diệt tộc.
Mặc dù Hạ Nhất Minh tuổi không lớn, nhưng sống chung với Viên Thành Chí một khoảng thời gian, coi như đã hiểu rõ được một vài ván đề.
Nếu muốn Viên Thành Chí bỏ qua cho Phạm gia thì chỉ có khi mặt trời mọc đằng tây, lặn đằng đông.
Lấy con người của Viên Thành Chí, nếu không thâu tóm tất cả cơ nghiệp của Phạm gia, thậm chí ngay cả dư nghiệt của Phạm gia cũng sẽ không bỏ qua.
Bất quá, tất cả những cái này cũng đều là do bọn họ tự chuốc lấy, cho dù Hạ Nhất Minh cũng không cách nào nhúng tay vào trong đó.
Bọn họ sở dĩ có thể thắng được một trận này, đương nhiên là phụ thuộc vào Hạ Nhất Minh.
Trên mặt Phạm Hạo Nhật hiện ra một tia không bình thường, hắn cười giễu cợt, nói:
- Phạm gia chúng ta cường đại, Viên gia yếu nhược, hơn nữa còn nắm được nhược điểm của bọn chúng. Chúng ta vì sao lại không thể mưu đồ chiếm lấy cơ nghiệp của bọn chúng? Chỉ là chúng ta không ngờ được chính là Viên gia lại có thể mời tới.....
Nghe được những lời nói thẳng của hắn, không chút che giấu nào, trong lòng Hạ Nhất Minh thầm giật mình.
Hôm nay là Viên gia, ngày sau Hạ gia lại không từng thử qua?
Đừng nhìn thấy Hạ gia bây giờ đang ở trong tình thế phồn vinh, nhưng nếu có một ngày Hạ gia yếu nhược đi, như vậy khẳng định sẽ khiến cho người khác có ý định dòm ngó.
Giờ phút này, trong lòng Hạ Nhất Minh mơ hồ có một mục tiêu, hắn nhất định phải làm cho Hạ gia giống như Lâm gia của Lâm Lang quận, hay Tạ gia của Hỏa Ô quốc.
Cũng chỉ có quan hệ nhân mạch phức tạp như thế, tạo thế lực thâm căn cố đế và tích góp tài sản vô số cho gia tộc, mới có khả năng làm cho gia tộc uy hiếp và ứng phó được sự khiêu chiến của các gia tộc mới nổi lên.
Phạm Hạo Nhật mặc dù nói lời trào phúng, nhưng thân thể vẫn không dám động đậy một chút nào.
Ngay cả khi hắn biết sắp phải chết, hắn cũng không muốn chết ngay lập tức. Cho nê, hắn mới không dám động, nếu không sẽ khiến cho Hạ Nhất Minh hiểu lầm, lúc ấy thì hắn ngay cả một chia cũng đừng mong ngăn cản được.
Ánh mắt Phạm Hạo Nhật hơi cụp xuống, lòng dạ hắn trầm hẳn xuống.
Ở nơi này có một phần quyển da dê, đây là Lữ Tân Văn trước khi lâm chung đưa cho hắn. Nguyện vọng của lão nhân là để cho hắn đem độc môn công pháp này truyền thừa xuống, dù không truyền lưu thiên cổ, cũng không được đoạn tuyệt trong tay hắn.
Nhưng lúc này Phạm Hạo Nhật có duy nhất một ý niệm trong đầu, chính là làm thế nào có thể đem phần bảo đồ này hủy đi không còn vết tích.
Hắn tự biết bản thân phải chết, nhưng dù chết cũng không thể lưu phần bản đồ này cho Hạ Nhất Minh được, càng không thể để cho hắn đi tới động phủ kia lấy di vật của Lữ Tân Văn.
Ánh mắt xoay chuyển, trên chán hắn thậm chí còn chảy ra một tia mồ hôi. Ngẩng đầu, nhãn tình hắn sáng lên, nói:
- Hạ Đại Sư, ta biết hôm nay mình hẳn phải chết, cũng không mong cầu ngài tha thứ, nhưng xin ngài cho phép ta đào một nấm mộ an táng Lữ Tân Văn Đại Sư trước, sau đó sẽ tự mình giao lại mạng cho ngài.
Hạ Nhất Minh hơi trầm ngâm nói:
- Cũng tốt.
Phạm Hạo Nhật ôm quyền cúi người cảm tạ, hắn xoay người, cầm một khối đá lên nhảy vào cái hố đang đào, tiếp tục móc đất lên.
Hắn làm bộ vô ý thức liếc nhìn về phía Hạ Nhất Minh một cái, nhưng ánh mắt hắn lại vẫn dừng trên người Lữ Tân Văn, ánh mắt tựa hồ có chút khó hiểu.
Trong lòng hắn thầm mừng, xoay người chắn tầm nhìn của Hạ Nhất Minh, lẹ tay đưa vào trong người.
Lấy tu vi thất tầng nội kình của hắn, chỉ cần hơi dụng lực một chút là có thể đem một phần bản đồ này tiêu hủy. Khi đó cho dù nó rơi vào trong tay Hạ Nhất Minh thì cũng đừng mong có chút hữu dụng nào.
Thế nhưng, tay hắn vừa mới động vào quyển da dê, trên mặt đang có chút vui mừng, có chút dữ tợn, cũng có chút tươi cười đắc ý, tất cả những biểu hiện đó trong nháy mắt đọng lại.
Bởi vì hắn đột nhiên phát hiện, bản thân không thể động đậy được. Không chỉ có nội kình không thể vận chuyển, mà ngay cả thân thể cũng không mảy may nhúc nhích.
Thân hình Hạ Nhất Minh từ phía sau hắn tiến lên, ánh mắt thản nhiên nhìn hắn, nói:
- Nếu Phạm huynh đã biết mình hẳn phải chết, như vậy bản đồ Lữ huynh tặng cho đối với ngươi cũng không có tác dụng. Cho nên......
Hắn than nhẹ một tiếng, nói:
- Phần bản đồ này giao cho ta bảo quản đi, ta sẽ làm cho tâm nguyện của Lữ huynh đạt được, không để cho sở học của hắn bị thất truyền.
Sắc mặt Phạm Hạo Nhật trở nên xanh mét, thân thể của hắn mềm nhũn lại, chỉ có miệng còn hơi nhúc nhích được, ánh mắt của hắn lúc này như muốn lồi ra, khuôn mặt trông như bị lửa đốt, hàm răng cắn vào môi bên dưới thật chặt. Nếu ánh mắt hắn thật sự có thể thiêu chết người ta, phỏng chừng Hạ Nhất Minh giờ phút này đã bị lửa thiêu hừng hực rồi.
- Ngươi, ngay cả đồ vật của Thúc tổ đại nhân cũng cướp đoạt, ngươi sẽ chết không được tử tế.
Hạ Nhất Minh ung dung cười, nói:
- Phạm huynh, ngươi không phải vừa mới nói, Viên gia thế lực suy yếu, Phạm gia thế lực tăng mạnh cho nên các ngươi đương nhiên phải thay thế. Hôm nay vũ lực của ngươi yếu, vũ lực của ta mạnh, vì sao ta không thể thay thế ngươi?
Phạm Hạo Nhật ngẩn ra, bờ môi hắn run lên vài cái, khóe mắt rách ra, chảy xuống hai dòng máu đỏ tươi, theo sau đó hắn cất tiếng cười to, tiếng cười truyền đi thật xa, cho đến khi tiếng của hắn trở nên khàn khàn, khó nghe, giống như sự va chạm của kim thạch vào nhau.
Cuối cùng hắn thì thào trong miệng nói:
- Báo ứng, báo ứng, chúng ta có báo ứng, ngươi ngày sau khẳng định cũng có.
Âm thanh của hắn thấp xuống, rồi miệng hắn phun ra một nửa đầu lưỡi, đại lượng máu tươi từ trong miệng hắn tuôn ra.
Hạ Nhất Minh cũng không ngăn cản, ánh mắt lộ ra vẻ thương xót, đứng yên tại chỗ nhìn đối phương.
Không quá lâu, thân thể Phạm Hạo Nhật co quắp vài cái, sau đó không còn động đậy nữa.
Hạ Nhất Minh hơi lắc đầu, đưa tay cầm lấy viên đá mà Phạm Hạo Nhật vứt ra. Hắn nhảy vào trong cái hố, tiếp tục làm công việc của Phạm Hạo Nhật, chỉ sau một lúc đã đào được một cái hố sâu.
Phía sau Hạ gia là sơn lâm trùng điệp, cho nên Hạ Nhất Minh biết, muốn chôn thi thể ở trong rừng, nhất định phải đào một cái hố sâu. Nếu không sẽ bị dã thú xung quanh bới móc ra ăn đến ngay cả xương cũng không còn.
Lữ Tân Văn mặc dù đã chết, nhưng hắn dù sao cũng là một vị tiên thiên cường giả, vô luận thế nào cũng không thể phơi thây nơi hoang dã.
Dù lúc này không có đầy đủ điều kiện, nhưng Hạ Nhất Minh vẫn muốn cho hắn nhập thổ an toàn.
Về phần Phạm Hạo Nhật, tuy nói Phạm gia diệt vong là điều có thể đoán, nhưng sau khi trải qua sự kiện này, Hạ Nhất Minh có thể hiểu được một đạo lý vô cùng rõ ràng.
Mạnh mẽ thì có thể sinh tồn, yếu nhược sẽ bị đào thải, đây là chân lý duy nhất của thế giới này. Phạm gia cũng như vậy, bọn họ cũng muốn tạo dựng cơ nghiệp thiên thu.
Chỉ có tự thân có lực lượng cường đại, mới có thể thay thế được gia tộc của người khác.
Bọn họ làm như vậy, kỳ thật không phải là không có lý.
Còn có, trong lòng Hạ Nhất Minh kỳ thật còn có một kiêng kỵ, bản thân hắn không dám đi hỏi, cũng không dám suy nghĩ nhiều.
Hạ Vũ Đức lão gia tử ở bốn mươi năm trước bằng vào một cây Đại Khảm Đao, cùng với Hạ Lao Bảo đã từ bàn tay trắng kiến lập nên Hạ gia trang.
Trong quá trình này không biết đã đổ xuống không biết bao nhiêu máu và nước mắt, bao nhiêu tiểu gia tộc đã bị biến mất hoàn toàn.
Hoặc là nói, bọn họ có năng lực không tổn thương đến người khác mà kiến tạo nên Hạ gia trang....
Mặc dù hắn đối với Gia gia và Hạ Lai Bảo vô cùng tôn kính, cũng biết thực lực của hai người ở trong Thái Thương huyện rất mạnh. Nhưng muốn làm được điều này, chỉ sợ đã vượt quá năng lực của bọn họ.
Cho nê, đối với những việc đó, Hạ Nhất Minh luôn không muốn nghĩ tới, cũng không muốn điều tra. Nếu có thể làm một con rùa đen rụt đầu thì như vậy sẽ thoải mái cả đời.
Đem cái hố đào sâu xuống xong, hắn đưa thi thể Lữ Tân Văn và Phạm Hạo Nhật xuống bên dưới, sau đó lấp đất lên.
Hắn đào một cái hố sâu tới hai thước để cho dã thú không có khả năng đem nó móc lên.
Đương nhiên, khi đem chôn hai người xuống, Hạ Nhất Minh đã lục lọi qua trên người bọn họ, đem một ít những thứ có thể dùng được lấy xuống.
Dù sao bọn họ cũng sắp nhập thổ, mấy thứ này đối với người chết thì cũng không có bất cứ giá trị gì. Không bằng để hắn cầm, có lẽ còn có chút tác dụng.
Trên người Lữ Tân Văn thì cũng không có gì, ngược lại trên người Phạm Hạo Nhật lại tìm được một ít thứ tốt.
Ngoại trừ quyển da dê ở ngoài, còn có một ít lượng vàng và một lọ đan dược.
Mở cái bình ra, nhìn thoáng qua một chút, sắc mặt Hạ Nhất Minh khẽ biến. Ở bên trong dĩ nhiên lại có Tinh Lực kim đan, hơn nữa lại có năm khối liền.
Hạ Nhất Minh hiểu được, Kim đan chỉ sợ cũng không phải là vật của Phạm Hạo Nhật, mà là hắn từ trên người Lữ Tân Văn đoạt được.
Trách không được trên người của tiên thiên cường giả lại không có gì, nguyên lai đã được Phạm Hạo Nhật lấy hết. Chỉ là, hắn tuyệt đối không nghĩ ra được, hắn mặc dù có chiếm được kim đan và bản đồ, nhưng lập tức lại chết theo Lữ Tân Văn, ngay cả cơ hội tăng tiến thực lực cũng không có.
Đem những thứ lấy được này cầm lên, Hạ Nhất Minh mở quyển da dê ra.