Bầu trời trong xanh, không có một gợn mây. Từ xa có thể nhìn thấy những ngọn núi xanh biếc. Nhìn lên bầu trời, người ta có cảm giác nó giống như một đại dương xanh biếc, đầy nước.
Bầu trời xanh ngăn ngắt khiến cho người ta có cảm giác hồi hộp không yên. Giống như có một chuyện gì đó sắp xảy ra.
Trong thủ đô của Khai Vanh quốc, có một trang viên hết sức yên tĩnh. Đây là chỗ ở dành cho sứ giả của Đồ Phiên quốc, một trong ba cường quốc ở vùng tây bắc.
Số lượng sứ giả của Đồ Phiên quốc cũng không ít, nhưng khiến cho mọi người chú ý đó chính là trong đoàn có tám vị tiên thiên cường giả.
Tính cả trong đại sư đường của Khai Vanh quốc cũng chỉ có mười vị tiên thiên mà thôi. Nên khi tám vị tiên thiên đến đây đã trở thành tiêu điểm chú ý của cả Khai Vanh quốc. Hơn nữa, trong số đó còn có Mộc Tẫn Thiên - cường giả số một dưới Nhất đường thiên.
Mặc dù, bên ngoài trang viên có không ít người canh gác, nhưng cũng chẳng ai lại nghĩ rằng có người dám đến đây khiêu khích.
Lúc này, vào đúng buổi trưa, mặt trời lên giữa đỉnh đầu. Bầu trời xanh ngăn ngắt không có một cụm mây. Từ xa, có hai người nối đuôi nhau, đi thẳng tới trang viện.
Tốc độ của họ cũng không nhanh, hoàn toàn chậm rãi. Tuy nhiên, khi bọn họ xuất hiện lại khiến cho tất cả mọi người cảnh giác.
Đám thủ vệ đứng đó đều có tu vi từ lục tầng trở lên vậy mà không hề phát hiện ra hai người đó xuất hiện như thế nào.
Đặc biệt, mỗi bước của người đi đầu rất nặng nề. Khi bàn chân của hắn chạm đất, khiến cho bọn họ cảm thấy run rẩy. Hắn gây cho họ một cảm giác sợ hãi. Bất kỳ người nào cũng có cảm tưởng hắn không phải là người mà giống như một con viễn cổ cự thú. Mỗi bước của nó làm cho mặt đất rung rinh.
Nhìn thấy cảnh này, cho dù ngu cũng biết người đang tới không phải là người bình thường.
Đám đội trưởng đội cận vệ cảm thấy hết sức sợ hãi nhưng vẫn phải bước lên để hỏi.
Có điều, khi bọn chúng bước được một bước, định cản lại mới phát hiện ra không thể động tới được người đó. Khi kẻ đó càng tới gần, đám cận vệ càng cảm giác từ trên người hắn có một áp lực mạnh mẽ. Áp lực đó giống như một quả núi nhỏ đè lên ngực họ.
Có người nào cõng theo một quả núi mà còn đi lại bình thường được không?
Đám binh lính ở đây chỉ cần tới gần trong khoảng mười thước, toàn thân hoàn toàn cứng đờ, không có cách nào động tới người hắn.
Người đó chính là Hạ Nhất Minh. Lúc này, hắn đang ở trong một trạng thái hết sức kỳ diệu.
Ra khỏi phòng Viên Lễ Huân, cơn tức trong lòng đã khiến cho hắn không thể tỉnh táo được nữa. Hắn vẫn nghĩ, sau khi tu luyện tới tiên thiên cảnh giới, với khả năng khống chế của mình cũng sẽ không bị mất kiểm soát. Nhưng đến lúc này, hắn mới biết suy nghĩ của bản thân là hoàn toàn sai lầm.
Khi thấy vết roi đó, hắn cảm thấy hết sức nhức nhối. Vết roi đánh lên mặt Viên Lễ Huân mà như quất vào lòng hắn. Nếu được thì hắn tình nguyện thay Viên Lễ Huân chịu một roi đó. Bởi hắn biết Viên Lễ Huân luôn chăm sóc dung nhan của mình một cách kỹ lưỡng.
Vết thương đó, cho dù đã được bôi thuốc của Dược đạo nhân, kèm thêm cả Mộc hệ công pháp của hắn thì cũng sẽ để lại một vết sẹo nhỏ. Nghĩ đến việc sau này Viên Lễ Huân sẽ vì chuyện đó mà không được vui, trong lòng hắn lại càng đau đớn.
Sau khi Viên Lễ Huân thiếp đi, Hạ Nhất Minh ra khỏi phòng liền không thể kiềm chế được cơn giận. Do quá tức giận, tinh thần hắn không ngừng tăng lên. Phạm vi mà Thuận Phong nhĩ có thể nghe thấy được tăng lên rất nhiều. Xung quanh hắn, thiên địa linh khí tụ tập càng lúc càng nhiều.
Cơn tức tràn ngập lý trí khiến cho chân khí trong cơ thể hắn được kích phát toàn bộ. Khí thế mạnh mẽ từ cơ thể hắn hoàn toàn bộc phát.
Xung quanh người, hắn đã tập trung một lượng lớn chân khí. Bất kỳ người nào tiến vào trong phạm vi của nó đều phải chịu uy áp của hắn.
Chỉ có Tạ Minh Kim được hắn cho phép mới có thể đi theo sau mà không bị ảnh hưởng nhiều lắm.
Cuối cùng, giữa vô số ánh mắt, hắn đường đường chính chính đi tới cửa trang viên.
Trong khoảng thời gian đó, bất kỳ tên lính nào có ý định ngăn cản cũng đều không thành công. Cho dù số lượng có đông thêm nữa thì một người có thể tới gần Hạ Nhất Minh cũng không hề có.
Tạ Minh Kim bám sát theo Hạ Nhất Minh. Càng đi, sự sùng bái của hắn lại càng tăng lên rất nhiều. Cuối cùng hắn mới hiểu được không đánh cũng khiến người khác phải đầu hàng là như thế nào.
Trước mặt một cường giả chân chính, người bình thường cũng chỉ là một con kiến hôi mà thôi.
Trước đại môn, Hạ Nhất Minh nhấc tay lên. Bàn tay hắn lóe ra ánh sáng vàng chói. Vầng sáng đó phát ra một nguồn năng lượng cực lớn. Dưới ánh mắt của mọi người, bàn tay hắn như mang theo vật nặng cả ngàn cân ấn lên cánh cửa.
Thời gian như ngưng đọng lại trong mắt người khác. Tất cả đều có cảm giác một chưởng của Hạ Nhất Minh mang một sức mạnh không thể tưởng tượng. Thân thể đám binh lính run rẩy, như một chưởng đó đánh lên người bọn họ.
Nháy mắt, một tiếng nổ lớn vọng khắp cả trang viên. Cánh cửa to lớn bọc đồng, cơ bản không thể chịu nổi luồng sức mạnh đó. Nó nhanh chóng vỡ tung bắn ra vô số mảnh vụn, bay tán loạn trong không trung.
Hạ Nhất Minh ngẩng đầu. Một tiếng thét như sét đánh vang vọng trong đầu mọi người.
- Bộ Hãnh Thông! Mau ra đây chịu chết.
Thanh âm như tiếng sấm, vang vọng khắp không gian.
Trong trang viên, Bộ Hãnh Thông đang ôm một nữ tử trẻ đẹp, ngây ngất xem đám vũ nữ biểu diễn. Những khuôn mặt xinh xắn cùng với vòng eo nhỏ nhắn mềm mại như hút mất hồn phách của hắn. Lúc này, hắn đã quên sạch chuyện đánh người ngoài phố ra khỏi đầu.
Đối với hắn, đi săn mà thất bại so với chuyện đánh người ngoài phố còn quan trọng hơn nhiều.
Trong lúc, hắn đang chìm đắm trong điệu nhạc thì một thanh âm giống như sét đánh đập vào tai. Toàn thân hắn run run, chén rượu trong tay rơi xuống đất. - .
Cho đến tận khi tiếng thét ấy biến mất, hắn mới bình tĩnh lại. Có điều, lúc này, mặt hắn hoàn toàn tái mét.
Hắn có thể cảm nhận được thanh âm đó chính là của một tiên thiên cường giả. Cũng chỉ có cường giả cấp độ đó mới làm được điều này.
Hắn đẩy người phụ nữ trong lòng ra, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.
Bởi vì, trước đó không muốn bị quản lý nên hắn chọn phòng cách chỗ Mộc Tẫn Thiên khá xa. Đến lúc này, hắn chỉ mong có thể chạy thật nhanh đến đó. Chỉ có ở bên cạnh Mộc Tẫn Thiên hắn mới được an toàn.
Bước chân vào trang viên, khí thế Hạ Nhất Minh tăng đến cực điểm. Từ vị trí của hắn, thiên địa linh khí dao động giống như một cơn thủy triều không thể chống đỡ.
Bóng người chung quanh lóe lên liên tục. Thoáng cái, bên cạnh hắn đã xuất hiện tới bảy người.
Cả bảy người đều là những lão nhân. Nhưng hơi thở trên người bọn họ lại mạnh hơn bình thường rất nhiều. Hơn nữa, từ người họ có một sự hòa hợp với thiên địa linh khí xung quanh.
Hạ Nhất Minh liếc mắt liền phát hiện ra trong số đó có cả Tô Quân.
Mặc dù chưa được ai giới thiệu, nhưng hắn cũng thừa biết đây chính là bảy tiên thiên cường giả của Đồ Phiên quốc.
Tô Quân đưa mắt nhìn đống gỗ vụn, cảm nhận sát khí trên người Hạ Nhất Minh, trầm giọng nói:
- Hạ đại sư! Ngươi vô cớ xông vào đây, luôn miệng đòi đánh chết vương tử của tệ quốc. Chẳng lẽ đây là đạo đãi khách của quý quốc hay sao?
Hạ Nhất Minh cười ngạo nghễ, nói:
- Ta không phải là người của Khai Vanh quốc nên chẳng cần biết phải đãi khách thế nào. - Giọng hắn hoàn toàn lạnh lùng.
Một lão già khác, sắc mặt âm trầm, tức giận, hừ một tiếng:
- Nếu không giao, chẳng lẽ ngươi giết hết bọn ta?
Mặc dù khí thế trên người Hạ Nhất Minh khiến cho người khác sợ hãi. Nhưng ở đây có tới bảy tiên thiên cường giả. Cho dù là Mộc Tẫn Thiên được coi là đệ nhất nhân trong số Bách tán thiên nhưng cũng phải kiêng nể.
Có điều, lão già nói câu đó đã gộp tất cả bảy người lại với nhau. Bởi sau khi cảm nhận khí thế trên người Hạ Nhất Minh, lão biết không thể độc chiến với hắn.
Hạ Nhất Minh nhếch mép cười. Hắn liếc nhìn bẩy vị tiên thiên cường giả trước mắt, nói:
- Nếu phải giết các ngươi mới tìm được Bộ Hãnh Thông vậy thì... Các ngươi chết đi.
Chữ "chết" vừa dứt, thân thể hắn nhoáng lên một cái. Trong nháy mắt, hắn đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của đám người Tô Quân.
Lúc này, bảy vị tiên thiên cường giả vừa phẫn nộ, vừa kinh hãi. Bọn họ không thể ngờ được rằng đối diện với bảy vị tiên thiên cường giả mà Nhất Minh lại dám động thủ trước.
Nhất thời, tất cả bọn họ liền sực tỉnh. Sau trận chiến này, cho dù thắng hay bại, danh tiếng Hạ Nhất Minh cũng sẽ truyền khắp cả vùng Tây Bắc. Khí thế và sự tự tin của hắn đã hoàn toàn vượt qua bọn họ. Có lẽ chỉ Mộc Tẫn Thiên mới có thể sánh được.
Một đám mây mù đột nhiên hiện ra trước mắt mọi người. Đó chính là Hạ Nhất Minh vận dụng thân pháp đến cực hạn, đồng thời đem lĩnh ngộ về Vân Vụ ứng dụng vào trong quyền pháp mới tạo ra cảm giác quỷ dị như thế.
Bảy vị tiên thiên cường giả mặc dù không có kinh nghiệm liên thủ đối phó với một người. Nhưng sau khi bọn họ bị Hạ Nhất Minh công kích liền tự động sát lại cùng nhau.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều thấy một cảnh kỳ lạ. Bảy vị tiên thiên cường giả lại bị vây khốn trong một đám mây mù.
Nhìn cảnh tượng khó tin trước mắt, tất cả mọi người đều có cảm giác chẳng lẽ người này có được sức mạnh mà ngay cả bảy vị tiên thiên cường giả cũng không địch lại được?
Đồng dạng, bảy vị tiên thiên cường giả bị vây trong đám mây mù cũng hoàn toàn mất bình tĩnh. Mặc dù bọn họ đã không còn trẻ, nhưng lúc này trong lòng họ lại nổi lên hào khí mà chỉ có ở thời thanh niên.
Cho dù không biết Hạ Nhất Minh, nhưng cũng có thể từ vẻ ngoài của hắn mà đoán được lai lịch.
Bị một thanh niên mười bảy tuổi đánh tới tận cửa. Lại còn muốn giết tất cả bọn họ. Sự cuồng ngạo như vậy khiến cho tất cả mọi người đều căm tức.
Cho dù có nguyên nhân gì đi nữa thì lòng tự tôn của cường giả cũng không thể coi thường.
Bảy vị tiên thiên cường giả đều hết sức tập trung. Chiến ý của bọn họ được phát ra hết sức mạnh mẽ. Chân khí trên người cuồn cuộn tản ra xung quanh. Bọn họ muốn cho Hạ Nhất Minh biết, bảy vị tiên thiên cường giả liên thủ thì không có một người cùng đẳng cấp nào lại có thể chống cự.
Bảy loại chân khí có thuộc tính khác nhau trong nháy mắt bộc phát. Toàn bộ không gian bị bao phủ bởi đám mây mù trong nháy mắt xuất hiện bảy lỗ thủng lớn.
Tuy nhiên, trong một cái lỗ thủng, một nhân ảnh như quỷ mị hiện ra trước mặt Tô Quân.
Tô Quân rùn người, quát lớn một tiếng. Trong nháy mắt, bàn tay hắn đỏ hồng như máu. Hỏa hệ tiên thiên công pháp được hắn phát huy hết sức thuần thục. Luồng hơi nóng phả ra, muốn đốt cháy Hạ Nhất Minh đang đứng trước mặt hắn.
Ngay lúc đó, Tô Quân lại thấy Hạ Nhất Minh nở nụ cười lạnh. Bất giác, hắn cảm thấy trong lòng hết sức lo lắng. Sau đó, hắn như thấy được....
Một đại dương mênh mông như từ trên trời trút nước xuống. Trong nháy mắt, nước và lửa tiếp xúc với nhau, luồng hơi nóng mạnh mẽ hoàn toàn biến mất. Nó đã bị dòng nước dập tắt ngay lập tức.
Hai tiếng quát từ bên cạnh Tô Quân phát ra. Hai vị tiên thiên cường giả không thể ngờ được chỉ một chiêu mà Hạ Nhất Minh đã chiếm được ưu thế tuyệt đối. Thậm chí, còn có thể đánh cho Tô Quân gục xuống ngay tại chỗ. Tiên thiên cường giả giao phong với nhau, nếu gặp phải công pháp tương khắc mà bị mất đi thời cơ thì chắc chắn sẽ bị người ta dồn ép liên tục cho đến chết.
Phát hiện Tô Quân gặp nguy hiểm, bọn họ bất chấp tất cả liên thủ cứu nguy cho hắn.
Hai người bọn họ thấy Hạ Nhất Minh dùng Thủy hệ công pháp để chế ngự Hỏa hệ công pháp của Tô Quân nên lúc này... Hai người bọn họ sử dụng chính là Mộc hệ và Thổ hệ công pháp.
Người bên trái ra tay rất mạnh. Công pháp mà hắn sử dụng chính là Thổ hệ công pháp, nó chuyên dùng để khắc chế Thủy hệ công pháp. Còn người bên phải, cánh tay hắn giống như một cành cây cổ thụ. Mặc dù nhìn chẳng hề đẹp đẽ, nhưng khí thế phát ra lại vô cùng mạnh mẽ. Cũng không kém người kia chút nào.
Không chỉ có hai người bọn họ, ngay cả Tô Quân cũng nghĩ rằng Hạ Nhất Minh chỉ còn cách lùi lại phía sau, không tiếp tục công kích nữa.
Tuy nhiên, bọn họ chỉ thấy Hạ Nhất Minh vọt lên cao. Miệng hắn nở một nụ cười lạnh. Hắn cũng chẳng hề thu tay lại, mà ngay cả thân pháp tuyệt thế của bản thân cũng không cần thi triển. Song chưởng phân khai tiếp đón thế công của hai vị tiên thiên cường giả.
Những người còn lại đều cảm thấy ngạc nhiên. Chẳng lẽ hắn định dùng Thủy hệ công pháp để đối chiến với Thổ hệ và Mộc hệ tiên thiên chân khí hay sao?
Nếu không phải khí thế của Hạ Nhất Minh vô cùng mạnh mẽ thì mọi người đã nghĩ hắn đúng là thằng điên mất rồi.
"Ầm..."
Khi bàn tay của ba người chạm vào nhau, hai vị tiên thiên cường giả của Đồ Phiên quốc biến sắc mặt.
Tay phải của Hạ Nhất Minh đột nhiên héo quắt như một que củi va chạm với thổ hệ chân khí. Trong nháy mắt, sức mạnh cuồn cuộn từ tay hắn truyền sang đã đập nát thế công của đối phương.
Đồng dạng, tay trái của hắn lại cứng như kim cương, chém nát toàn bộ Mộc hệ chân khí của người kia.
Mộc hệ, Kim hệ...
Chân khí của hắn trong nháy mắt thay đổi thuộc tính. Từ Thủy hệ công pháp biến thành Mộc hệ đầy sức sống và Kim hệ cứng rắn. Hai loại chân khí thay đổi chẳng hề có một chút dấu hiệu nào hết.
Đám người Tô Quân đều có chút kinh hãi. Cuối cùng bọn họ cũng hiểu được tại sao Hạ Nhất Minh lại tự tin khiêu chiến như vậy.
Năng lực chuyển biến công pháp này đã vượt xa khả năng của cường giả Bách tán thiên. Cho dù là Nhất đường thiên cường giả cũng chưa thấy có được khả năng này.
Hạ Nhất Minh lại có thể phát ra cả hai loại chân khí cùng lúc đã làm cho tất cả đám tiên thiên cường giả cảm thấy choáng váng.
Hắn ngẩng đầu, huýt sáo một tiếng. Sát khí càng thêm nồng đậm.
Hắn nhanh chóng vọt về phía trước, ánh mắt nhìn chằm chằm đám người Tô Quân. Ý muốn giết người của hắn càng lúc càng rõ.
Bốn người còn lại đều nhanh chóng ra tay. Tiên thiên chân khí với các thuộc tính khác nhau đồng loạt đánh về phía Hạ Nhất Minh.
Tuy nhiên, Hạ Nhất Minh vẫn chẳng hề sợ hãi. Hắn cũng chẳng thèm tránh né, cứ vậy mà lao thẳng tới. Trước mặt hắn như không hề có mấy vị tiên thiên cường giả đang đứng vậy.
"Ầm, ầm, ầm, ầm..."
Sau bốn tiếng nổ vang lên, bốn vị tiên thiên cường giả đều lùi lại phía sau.
Trong loạt giao thủ này, chân khí của Hạ Nhất Minh liên tục thay đổi. Ngũ hành chân khí của hắn được hoán đổi liên tục. Mỗi khi hắn đối chưởng với một người, người đó đều phải hứng chịu chân khí tương khắc với bản thân.
Lúc này, Hạ Nhất Minh giống như thiên thần giáng lâm. Khí thế trên người hắn bùng phát tới cực điểm. Thậm chí còn vượt qua cả bảy vị tiên thiên cường giả liên thủ.