Tư Mã Âm lúc này điên cuồng trốn chạy. Hắn đã đem Chướng Nhãn Pháp phát huy tới mức cực hạn.
Mặc dù trong tình huống mất đi một cánh tay, hiệu quả của Chướng Nhãn Pháp đã đại giảm. Nhưng công pháp này không hổ danh tuyệt nghệ công pháp hộ thân, ngay cả Hạ Nhất Minh cũng không thể trong chớp mắt đã tìm ra phương hướng của gã.
Một đuổi một chạy, bọn họ trong chốc lát đã chạy được vài dặm. Chỉ trong khoảng cách như vậy mà Hạ Nhất Minh cũng ba lần suýt mất dấu đối phương.
Hơn nữa càng khiến Hạ Nhất Minh kinh sợ chính là Tư Mã Âm dưới tình huống này cũng không nhất mực chạy trốn mà thường tìm cách chạy ngược về chỗ cũ.
Về phần vì sao Tư Mã Âm tìm cách quay ngược lại chỗ cũ cả hai đểu hiểu rõ.
Có thể làm Hạ Nhất Minh lo lắng không dám ra tay cũng chỉ có thể là Viên Lễ Huân mà thôi.
Nếu như Tư Mã Âm hoàn toàn không bị tổn hại gì, điều này có thể thực hiện được. Nếu gã giết chết Viên Lễ Huân để hả giận như vậy Hạ Nhất Minh có hối cũng không kịp.
Nhưng giờ phút này Tư Mã Âm muốn che mắt được Thuận Phong Nhĩ của Hạ Nhất Minh quả thật có chút gắng gượng.
Sau khi đạt được tốc độ thần kỳ như gió khi nãy, Hạ Nhất Minh thật ra cũng không hoàn toàn nắm giữ loại lực lượng này. Nhưng đối với Phong hệ lực lượng, hắn đã có hiểu biết sâu thêm một tầng. Lúc này vận dụng Thuận Phong Nhĩ uy lực cũng đã lớn thêm một bậc.
Dưới đôi tai của Hạ Nhất Minh, cho dù Tư Mã Âm có thể che giấu được một lát, nhưng cũng chỉ một thời gian ngắn gã cũng bị phát hiện. Bất luận gã có biến hóa ra sao, cũng khó có thể thoát khỏi Thuận Phong Nhĩ của Hạ Nhất Minh.
Thời gian truy đuổi càng dài, lĩnh ngộ Phong hệ lực lượng của Hạ Nhất Minh càng sâu sắc hơn. Tốc độ của hắn lúc này sớm đã đột phá cực hạn của Vân Vũ Phi Đằng Thuật đạt tới một trình độ cao hơn.
Nếu như tốc độ của Tư Mã Âm khi chưa bị thương cam hơn Hạ Nhất Minh một bậc, thì giờ phút này hai người nếu công bằng giao đấu cũng sẽ khó phân thắng bại.
Chỉ bất quá, lúc này Tư Mã Âm đã tự chặt một tay, cho dù là vũ kỹ, hay thân pháp cao tới đâu cũng khỏi đại giảm. Nếu không phải Chướng Nhãn Thuật thi triển tới xuất thần nhập hóa, lúc này đã sớm bị Hạ Nhất Minh đuổi được.
Nhưng hai người bọn họ cũng biết rõ, Tư Mã Âm chỉ là nhất thời sa cơ lỡ vận, nếu không phải do phát sinh ngoài ý muốn khẳng định gã có thể chạy thoát.
Tư Mã Âm sắc mặc vô cùng âm trầm, cảm giác đau đớn trên cánh tay còn xa mới bằng cảm giác trong lòng gã lúc này.
Tư Mã Âm biết, tất cả những điều này cũng chỉ tại một chữ "tham". Nếu không phải vì " tham" công pháp khinh công của đối phương, cũng sẽ không có kết quả thế này.
Trong lòng Tư Mã Âm lại hiện lên biến cố hơn mười năm về trước.
Năm đó Tư Mã Âm cũng chỉ vì một chữ "tham" mới rời xa quê hương Đại Thân quốc tới vùng Tây Bắc hoang vu này, hơn nữa còn phải nhận từ Chiêm Thiên Phong một cái ân tình.
Hôm nay sau mười năm, đúng lúc Tư Mã Âm tưởng rằng mình đã tu tâm dưỡng tính, không còn bị chữ "tham" làm cho mờ mắt nữa, vậy mà hôm nay vẫn còn mắc phải.
Điểm này, thậm chí so với chuyện cụt tay, Tư Mã Âm còn đau đớn hơn.
Nhìn về phía xa, cảm nhận được Hạ Nhất Minh đang càng ngày càng tới gần, trong mắt Tư Mã Âm lộ ra một chút tuyệt vọng. Gã cắn răn đưa ra quyết định.
Sau khi đã hạ quyết tâm, Tư Mã Âm đã không tiếc chút sức lực nào, tốc độ gã được đẩy tới cực hạn, lúc này đã có thể chạy ngang với Hạ Nhất Minh. Hơn nữa gã không thi triển Chướng Nhãn Pháp, mà chạy thẳng theo con đường dẫn tới đỉnh núi cao nhất gần đó.
Ngọn núi vô danh này quả thực là đỉnh núi cao nhất, từ lưng chừng núi đã được bao phủ trong mây mù.
Chạy nhanh ở nơi này, tùy ý có thể đạp vào khoảng không, rơi khỏi vách núi. Nhưng cho dù là Hạ Nhất Minh hay Tư Mã Âm lúc này, tốc độ vẫn như khi chạy trên đất bằng, không chút nào giảm bớt.
Rốt cuộc, Tư Mã Âm đã tới được đỉnh núi. Gã giống như mũi tên rời khỏi dây cung, một mạch xuyên qua những vách núi. Ở một nơi mây mù giăng kín, gã dừng lại, trong mắt hiện lên một vẻ hung ác.
Địa thế nơi này vô cùng hiểm ác, nếu nhảy từ trên vách núi xuống, cho dù là Tư Mã Âm gã cũng không hoàn toàn nắm chắc mười phần nắm giữ tính mạng.
Cú nhảy này đối với nhất đường thiên cường giả, mặc dù không thể nói là cửu tử nhất sinh nhưng ít nhất cũng là sinh tử song hành.
Tư Mã Âm đã quyết định, lấy tính cách của Hạ Nhất Minh tuyệt đối sẽ không bởi truy kích một người tàn phế như gã mà đánh cuộc vào cơ hội sinh tử này.
Mà Tư Mã Âm đã tới bước đường cùng, dưới tình huống đó đâu còn cách lựa chọn nào khác?
Chỉ là lúc này, nếu Tư Mã Âm gã chạy thoát. Như vậy tuyệt đối gã chắc chắn sẽ dùng trăm phương ngàn kế, không từ thủ đoạn trả thù. Gã muốn cho cái tên Tư Mã Âm này khiến toàn bộ vùng Tây Bắc này phải kinh hoàng.
Nhưng ngay ở thời khắc Tư Mã Âm rơi trên không trung, gã đột nhiên mở to hai mắt.
Mặc dù không Tư Mã Âm không tận mắt chứng kiến, nhưng gã lại cảm nhận được Hạ Nhất Minh đang tiến tới gần vách núi. Hạ Nhất Minh lúc này động tác cũng không do dự, lập tức bắt chước Tư Mã Âm mạnh mẽ nhảy xuống truy kích.
Giờ phút này, Tư Mã Âm đã chính thức khủng hoàng. Đây là một cảm xúc mãnh liệt vượt ra ngoài tầm kiểm soát của gã.
Một âm thanh sắc bén truyền tới. Hạ Nhất Minh đã thực sự nhảy xuống từ vách núi, lúc này trong lòng hắn mới xuất hiện chút sợ hãi mơ hồ.
Hạ Nhất Minh cũng là một con người. Cho dù trên con đường võ đạo hắn đã tu luyện tới cấp bậc nhất đường thiên, hơn ba trăm sáu mươi khiếu huyệt trên thân thể đều đã thông suốt đạt tới trình độ mà vô số người có mơ cũng không đạt tới được.
Nhưng giờ phút này, trong lòng Hạ Nhất Minh cũng không nhịn được cảm giác sợ hãi mãnh liệt.
Chỉ là, Hạ Nhất Minh đối với việc mình nhảy xuống truy sát Tư Mã Âm cũng không có nửa điểm hối hận.
Tư Mã Âm cũng không phải là một nhất đường thiên cường giả đường đường chính chính, gã không phải là Chiêm Thiên Phong, không phải là Trác Vạn Liên, cũng không phải là Mộc Tẫn Thiên.
Những người đó tuyệt đối sẽ không lấy Viên Lễ Huân, cũng không lấy Hạ gia trang để uy hiếp.
Mà gã này thì khác hẳn, Hạ Nhất Minh có một loại cảm giác mãnh liệt. Nếu để người này chạy thoát, như vậy ngày sau hắn nhất định sẽ phải hối hận không kịp.
Vì Hạ gia trang, vì Hoành Sơn, vì chính người phụ nữ của mình, trong lòng Hạ Nhất Minh đã quyết định. Hôm nay cho dù là đuổi tới chân trời góc biển bọn họ cũng chỉ có thể có một người sống sót.
Đây mà một niềm tin, không phải sinh thì là tử, không phải ngươi chết thì ta chết.
Bởi vậy, Hạ Nhất Minh mới có thể trong tình huống không cần suy nghĩ nhiều đã nhảy xuống đuổi theo. Giờ phút này sát khí trên người hắn bốc lên mãnh liệt, so với Tư Mã Âm còn mạnh mẽ hơn vài phần.
Quang người Hạ Nhất Minh cuồng phong gào thét, vì đuổi theo đối phương Hạ Nhất minh cũng không sử dụng tiên thiên chân khí đem tốc độ rơi của mình giảm xuống. Mà hắn lại vận khí khiến thân thể như nặng như một khối cự thạch ngàn cân tăng tốc độ rơi xuống gấp vài phần.
Hạ Nhất Minh thậm chí còn có một loại cảm giác đặc biệt, nếu hắn cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ hắn cũng không thể chịu được lực phản chấn mà tan xương nát thịt.
Trái tim Hạ Nhất Minh đập mạnh, giờ phút này, toàn thần phát run, trong đầu hắn còn xuất hiện một âm thanh hô vang:
- Chậm lại. Phong chi lực, giảm tốc...
Đan điền trong cơ thể hắn lại xoáy động, chân khí tuôn ra như tức thời thay đổi thuộc tính.
Nhưng bỗng chốc trong dầu Hạ Nhất Minh xuất hiện vô số những khuôn mặt quen thuộc.
Gia gia Hạ Vũ Đức, phụ thân Hạ Thuyên Tín, mẫu thân Lâm Ôn Ngọc, Đại bá, Tam thúc, Bảo gia, huynh đệ tỷ muội, Hoành Sơn nhất mạch những người thân quen, còn có những người hắn nhận ra...
Cuối cùng, trong tâm trí Hạ Nhất Minh vô số bóng người lướt qua hội tụ thành khuôn mặt Viên Lễ Huân đang mỉm cười, trên khuôn mặt nhỏ có một vết thương nhỏ ửng hồng, khiến người ta động phách kinh tâm.
Hạ Nhất minh nghĩ tới cảm giác đau lòng khi nhìn thấy vết thương này.
Vì không muốn cảm giác đó lặp lại, hắn tình nguyện trả giá lớn nhất, cho dù là tính mạng của hắn, hắn cũng sẽ không do dự...
Ánh mắt Hạ Nhất Minh chợt ngưng động, vô số tạp niệm đã được hắn vứt bỏ.
Lễ Huân, còn có ta cùng thân nhân, ta tuyệt đối sẽ không cho ai xúc phạm tới nàng, tuyệt đối không cho...
Khí thế của Hạ Nhất Minh giữa không trung bạo phát, phảng phất như từ độ cao trăm thước tốc độ như chớp hạ xuống.
Tinh thần Hạ Nhất Minh lúc này một lần nữa được đẩy tới cực hạn, dường như đã thoát khỏi thể xác của hắn, đi vào vô tận hư không.
Trong ánh mắt Hạ Nhất Minh xuất hiện một tia mờ mịt. Hai mắt hắn như nhìn thấy được vài chuyện không nên chứng kiến,
Cảnh tượng trước mặt thay đổi, không phải núi, không phải nước, không phải vân vũ tràn ngập không gian.
Hạ Nhất Minh mơ hồ bắt được điểm cốt lõi, hắn trong lòng tràn đầy vui sướng vì hiểu rõ huyền cơ.
Đó là một sợi, một sợi gió, trong mây mù, trong không khí, trên thế giới này, khắp nơi đều có Phong lực lượng.
Thân thể Hạ Nhất minh đang rơi giữa không trung đột nhiên biến mất...
Giống như đột nhiên xuyên qua vô tận không gian, sau một khắc, Hạ Nhất Minh đã theo một sợi gió này, luồn lách khắp ngõ ngách với một tốc độ vô cùng khó tin.
Thân thể hắn chính là gió, không bị ảnh hưởng bởi thể trọng, chính là gió có mặt ở nơi nơi.
Giờ phút này, Hạ Nhất Minh rốt cuộc đã nắm giữ được Phong chi lực.
Cùng so sánh, Thuận Phong Nhĩ bất quá chỉ là một đường nhỏ mà thôi, căn bản không thể nào bộc lộ Phong lực lượng cường đại vô cùng.
Hai chân Hạ Nhất Minh vững vàng đặt trên đất. Hắn ngẩng đầu ánh mắt đầy tự tin nhìn Tư Mã Âm đang từ không trung rơi xuống.
Trong lòng Hạ Nhất Minh tràn đầy cảm giác tin tưởng trước nay chưa từng có.
Lúc này...
Giờ phút này...
Cho gì là Trác Vạn Liêm, Chiêm Thiên Phong cùng Tư Mã Âm, ba vị nhất đường thiên cường giả liên thủ, Hạ Nhất Minh cũng có thể đánh mà thắng, thắng mà hủy diệt.
Cho dù là bọn họ có trốn chạy, cũng không thể làm được.
Dĩ nhiên, đây bất quá chỉ là sự tự tin trong lòng Hạ Nhất Minh đang mãnh liệt bùng phát. Trừ khi hắn kiêu ngạo tới ngu ngốc, nêu không tuyệt đối sẽ không có chuyện hoang đường như vậy xẩy ra.
Giữa không trung đang rơi xuống, lúc này Tư Mã Âm càng kinh hãi hơn. Cũng vô cùng phẫn nộ, đây là lần đầu tiên gã gặp phải sự truy kích mạnh mẽ như vậy. Dường như không đạt được mục đích sẽ không dừng bước.
Trong lòng Tư Mã Âm lúc này mơ hồ có chút hối hận. Vốn tưởng rằng Hạ Nhất Minh chỉ bởi Mộc hệ thiên phú mà tấn giai nhất đường thiên. Nhưng sau khi giao thủ, gã cơ bản chưa có tiếp chiêu lấy cây làm đao của hắn. Nhưng cho dù như vậy gã cũng đã gặp phải tình trạng chật vật như vậy.
Nếu sớm biết vậy, Tư Mã Âm tuyệt đối sẽ không nhận cơ hội hoàn trả ân tình này cho Chiêm Thiên Phong.
Trong đầu Tư Mã Âm cũng lướt qua vô số ý nghĩ. Nhưng ý niệm hối hận này trong đầu lại hiển hiện rõ. Sau đó cảm giác lo lắng đến tột cùng không biết phải làm sao mới thoát khỏi tình cảnh này như keo bám lấy suy nghĩ của gã.
Nhưng trong lúc này, Tư Mã Âm đột nhiên lại cảm nhận được một cỗ khí thế mãnh liệt khiến gã không thể hít thở được đang mạnh mẽ tràn tới.
Khi Tư Mã Âm cảm nhận được khí thế này, trong lòng gã như rơi vào hầm băng, sớm đã không còn một chút hi vọng.
Tư Mã Âm biết, Hạ Nhất Minh đã hạ quyết tâm đưa gã vào chỗ chết. Chính là loại ý chí không chết không thôi
Tư Mã Âm suy nghĩ ra sao cũng không biết được, vì sao Hạ Nhất Minh đối với gã lại oán hận như vậy, cảm giác như căm hận tới tận xương tủy.
Đến lúc này, trên mặt Tư Mã Âm rốt cuộc cũng bộc lộ hoàn toàn vẻ sợ hãi. Cảm giác tự tin, sau đó mất một tay phải chạy trốn, bất đắc dĩ phải nhảy từ trên vách núi xuống, từ khùng hoảng tới cuối cùng là kinh hãi.
Những biến hóa liên tiếp nhất thời khiến sự tự tin của Tư Mã Âm bị phá hủy hoàn toàn.
Trong lòng Tư Mã Âm vừa phẫn hận vừa hoảng sợ. Chính mình đụng phải là một gã nhất đường thiên mới tấn giai, tại sao lại gặp phải một địch nhân đáng sợ như vậy chứ?
Chân khí trong cơ thể Tư Mã Âm đề tụ, tận lực khiến tốc độ rơi của gã giảm xuống. Nhưng sau khi cảm nhận được cỗ sát khí cường đại của Hạ Nhất Minh, gã cắn chặt răng thân thể chợt tăng tốc rơi xuống.
Tư Mã Âm thà rơi xuống mà chết, cũng không muốn cùng địch nhân đáng sợ như vậy giao chiến.
Nhưng khi Tư Mã Âm sắp tiếp đất, gã chợt phát hiện sự khác thường bên dưới.
Từ dưới núi truyền ra một cỗ sát khí mãnh mẽ không kém sát khí trên người Hạ Nhất Minh, hơn nữa lực lượng từ cỗ sát khí này mang tới mạnh mẽ tới không thể phản kháng.
Lực lượng khiến Tư Mã Âm vừa cảm thấy quen vừa thấy lạ. Giống như Băng hệ lực lượng khiến gã phải chặt đi một cánh tay.
Tư Mã Âm hoảng sợ nhìn xuống, nhất thời thấy được một gương mặt quen thuộc.
Sau khi nhìn rõ gương mặt kia, ánh mắt Tư Mã Âm có chút đờ đẫn không tin nổi.
Người này không phải là từ trên kia nhảy xuống sao? Như thế nào chỉ trong chớp mắt đã rơi xuống trước cả gã?
Mặc dù Tư Mã Âm từng chứng kiến tốc độ khó tin của Hạ Nhất Minh, nhưng tình hình lúc đó không thể nào so sánh với khi nhảy xuống từ trên vách núi.
Cho dù trí tưởng tượng của Tư Mã Âm có phong phú gấp mười lần, cũng không thể tưởng tượng được. Giờ phút này Hạ Nhất Minh đã nắm giữ Phong hệ lực lượng chân chính. Bởi thế mới có thể vô thanh vô tức rơi xuống trước gã.
Lúc này, Tư Mã Âm vô thức duỗi tay ra, trong tay lóe lên một ánh kiếm sáng như ánh sao. Trong nháy mắt khoảng không gian trước mặt đã trở thành một biển sao.
Bất quá trong lòng Tư Mã Âm mơ hồ có thêm một chút nghi hoặc, là do mình tưởng tượng hay là lão thiên đang đùa ta vậy?
Hạ Nhất Minh hai tay giơ cao, hai bàn tay phóng ra như tuyết bao phủ xung quanh, phạm vi so với Mộc Tẫn Thiên thể hiện trước đó còn mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Đầy trời kiếm quang từng chút chạm phải những điểm màu trắng, càng lúc càng chậm, giống như đụng phải sương trắng vô tận không cách nào biến hóa.
Ngay cả động tác của Tư Mã Âm cũng đã chậm lại rất nhiều, thong thả như con trâu già chậm rãi kéo xe.
Bàn tay Hạ nhất Minh xuyên qua trường kiếm, điểm tới trên ngực Tư Mã Âm.
Không có bất cứ tiếng động nào. Thân thể Tư Mã Âm mấy thằng bằng ngã về sai. Cho tới khi đụng bể một khối đá lớn mới phản hồi bắn ngược trở lại.
Bất quá, từ trên cao nhảy xuống, hơn nữa còn đụng nát một khối đá, nhưng thân thể Tư Mã Âm cũng không có gì ảnh hưởng.
Đó là vì khi thân thể Tư Mã Âm đụng nát khối đá vốn đã bị đóng thành băng, so với khối đá khố băng này còn cứng rắn hơn.
Hàn khí từ chiếc bình xanh ngọc trên tay Hạ Nhất Minh sinh ra còn lạnh lẽo hơn cả Thiên niên băng dịch, kỳ thực nó hẳn đã vượt quá ngàn năm.
Nếu không phải như vậy, tiên thiên cường giả cũng không thể bị vây trong hàn khí này mà không thể chạy thoát.
Ngay cả nhất đường thiên cường giả như Tư Mã Âm, vì muốn thoát khỏi hàn khí này mà tự chặt bỏ một cánh tay.
Bởi vậy luồng hàn khí mãnh liệt này sau khi được Hạ Nhất Minh toàn lực phóng xuất, đã khiến Tư Mã Âm đang sa cơ lỡ vận này không thể kháng cự.
Vị siêu cấp sát thủ từng sinh ra từ Đại Thân quốc không ngờ lại mất mạng tại Tây Bắc này. Truyện YY - https://truyenfull.vn
Chuyện này cho dù ai cũng không thể nghĩ tới. Cho dù là người mời Tư Mã Âm ra mặt là Chiêm Thiên Phong cũng tuyệt đối không nghĩ tới hậu quả như vậy.
Hạ Nhất Minh thở dài một hơi. Hắn cũng có một loại cảm giác gần như kiệt lực.
Mặc dù Hạ Nhất Minh cũng có thể phóng ra Băng hệ chân khí mãnh liệt, nhưng tốc độ tiêu hao của loại chân khí này thật sự vượt qua tưởng tưởng của hắn.
Trong tất cả các công pháp mà Hạ Nhất Minh nắm giữ, trừ Ngũ hành hợp nhất phong xuất một lần toàn bộ chân khí cùng tiềm lực. Loại tiêu hao chân khí này quả thức có thể xếp hạng nhất.
Bất quá, tiêu hao cường đại cũng đại diện cho uy thế phát ra cường đại. Trực tiếp có thể đem thứ khó dây vào như Tư Mã Âm đóng băng. Hiệu quả đáng sợ này cũng vượt qua tưởng tượng của Hạ Nhất Minh.
Nhìn Tư Mã Âm nằm trên đất không phát ra nửa tiếng đông, Hạ Nhất Minh trong lòng như nhấc đi một khối cự thạch.
Quá trình đuổi giết mặc dù hiểm ác vông cung, ngay cả tính mạng mình Hạ Nhất Minh cũng thiếu chút quẳng đi. Nhưng thu hoạch của hắn đồng dạng khó có thể tưởng tượng được.
Chẳng những khiến Hạ Nhất Minh hắn nắm giữ Phong hệ lực lượng chân chính, khiến tốc độ đạt tới tình trạng khó tin. Mà căn bản quan trong hơn là khiến tâm lý của hắn biến hóa thật lớn.
Qua một trận chiến này, Hạ Nhất Minh vô cùng tư tin, cho dù là gặp phải bất cứ cường địch nào hắn cũng không cần phải sợ.
Bởi vì phía sau lưng hắn có Viên Lễ Huân, có Hạ gia trang, có vôi số người quan tâm tới hắn.
Chỉ cần một ngày bọn họ còn ủng hộ mình, Hạ Nhất Minh hắn còn có dũng khí chiến đấu vô tận.
Vì bọn họ mà chiến, Hạ Nhất Minh không thể trốn tránh trách nhiệm, cũng không nghĩ sẽ trốn tránh trách nhiệm.
Hạ Nhất Minh ngẩng đầu, nhìn trời....
Sắc trời đã tối, trên bầu trời mặt trăng đã xuất hiện trên cao giống như một tấm gương soi