Vũ Thần

- Bách Linh Bát tiên sinh! Ngài làm gì thế? - Viên Lễ Huân ngạc nhiên hỏi. Chỉ có điều thanh âm của nàng có một chút gì đó hết sức lạnh lùng. Bách Linh Bát xoay đầu lại nhìn. Ánh mắt hơi ngạc nhiên nhìn Viên Lễ Huân rồi chỉ con bảo trư, nói:
- Nó ngủ rồi.
Hạ Nhất Minh chăm chú nhìn thì thấy con bảo trư đã nhắm chặt hai mắt. Thân hình nó chẳng hề có một chút nhúc nhích, chứng tỏ nó đã ngủ rồi. Lắc đầu, tính cảnh giác của nó quả là quá thấp. Đúng là được con người nuông chiều quá sinh hư. Nếu có Hồng Lang vương hay Thạch vương ở đây thì cho dù thế nào chúng cũng chẳng dám ngủ.
Viên Lễ Huân bước lên vài bước. Quanh thân thể của nàng bao phủ một làn hơi lạnh. Bất cứ chỗ nào đi qua, nhiệt độ đều giảm xuống một chút. Nhưng cho dù là Bách Linh Bát hay con bảo trư đang nằm trên người nó cũng đều không có cảm giác gì hết.
Hạ Nhất Minh giật mình, ánh mắt nhìn bảo trư chợt có cảm giác quái dị. Con linh thú này mặc dù quá sơ suất nhưng có lẽ thực lực của nó cũng chẳng hề đơn giản.
Viên Lễ Huân nhìn con bảo trư mà cảm thấy vô cùng thích thú. Hạ Nhất Minh cười khổ. Con bảo trư này quả là có một mị lực vô cùng lớn. Không chỉ có con gái thích nó mà cho dù là một nam tử như Hạ Nhất Minh cũng không ngoại lệ.
Có lẽ cũng chỉ có Bách Linh Bát là thản nhiên như không khi nhìn thấy nó.
- Bách tiên sinh! Đây là sủng vật của ngài.
- Nó là một con linh thú! - Hạ Nhất Minh vội vàng nói tiếp:
- Con vật nhỏ này được gọi là bảo trư. Nó rất thích những vật bảo bối. Có điều theo Chu Thất Bát nói thì mặc dù nó rất thích chơi đùa nhưng lại không kiên trì. Được một thời gian thì cho dù có là bảo bối đối với nó cũng chẳng khác gì một chiếc giầy rách.
Viên Lễ Huân chớp chớp đôi mắt đẹp. Nàng tươi cười nói:
- Chẳng lẽ nó coi Bách tiên sinh như thế?
Hạ Nhất Minh mỉm cười gật đầu. Ánh mắt hắn nhìn Bách Linh Bát một cách trêu chọc.
Nhưng đối với sự đùa cợt của Hạ Nhất Minh Bách Linh Bát vẫn hoàn toàn thản nhiên. Vì thế, Hạ Nhất Minh lắc đầu mất cả hứng thú.
Hắn ho nhẹ một tiếng, nói:
- Bách huynh! Ta đến đây là có việc muốn hỏi.
Bách Linh Bát nhìn Viên Lễ Huân hỏi:
- Có liên quan tới nàng?
Hạ Nhất Minh gật đầu. Hắn chợt có cảm giác rằng mình cùng với Bách Linh Bát càng ngày càng trở nên ăn ý. Chỉ cần hắn mới nói một chút hay đưa ra một số động tác là Bách Linh Bát đã hiểu ngay. Như lần gặp phải quái nhân mặt nạ, nếu không có Bách Linh Bát đi theo thì làm sao hắn có thể đại phát thần uy mà chiếm được ngũ hành hoàn.
- Gần đây, trong lúc tu luyện, Lễ Huân như gặp phải chuyện gì đó. - Hạ Nhất Minh nghiêm trọng nói.
Có liên quan tới Viên Lễ Huân, hiển nhiên là hắn không thể bình tĩnh. Bách Linh Bát liếc mắt nhìn bọn họ rồi nói:
- Đây là hàn khí khuếch tán, nó có ảnh hưởng gì không tốt hay sao?
Hạ Nhất Minh ngẩn người. Thật ra từ sau khi gặp mặt, hai người nói chuyện với nhau không ít nhưng chưa hề đả động tới tình huống lúc luyện công. Hơn nữa, Hạ Nhất Minh cũng không hề cảm thấy thực lực của Viên Lễ Huân có bất kỳ dấu hiệu suy yếu. Thậm chí là còn tăng lên hơn trước rất nhiều. Tất nhiên, tốc độ mặc dù có nhanh những vẫn không thể so sánh với hắn.
Viên Lễ Huân do dự một chút rồi nói:
- Bách tiên sinh! Sự thay đổi này hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới việc tu luyện của ta. Thậm chí tốc độ hấp thu còn nhanh hơn rất nhiều.
- Nếu đã không có tác dụng phụ thì chẳng có vấn đề gì. - Bách Linh Bát thản nhiên nói.
Hạ Nhất Minh nhíu mày. Nếu là một người khác thì cũng chẳng sao. Bởi trên còn đường tu luyện, bất kể chuyện gì cũng có thể xảy ra. Điều này đừng nói là Hạ Nhất Minh mà cho dù là cao thủ thần cấp cũng thế. Nhưng chuyện này lại xảy ra với Viên Lễ Huân nên hắn mới như vậy.
- Bách huynh! Ta muốn biết tại sao hàn khí trên người Viên Lễ Huân lại biến đổi như vậy? - Hạ Nhất Minh kiên quyết nói.
Ánh mắt Bách Linh Bát liền từ từ phát sáng, giống hệt như ánh nắng mặt trời.
" Bùm"
Con bảo trư chợt mở ngay đôi mắt nhìn Bách Linh Bát. Nó nhanh chóng bỏ hai chân đang bám, rơi xuống khỏi người hắn. Sau đó, người nó hơi run run, co rúm người lại nhưng vẫn không hề bỏ chạy.
Hạ Nhất Minh và Viên Lễ Huân nhìn nhau. Con linh thú này quả là nhút nhát.
Viên Lễ Huân đang định bước tới thì con bảo trư chợt nhảy dựng lên. Sau đó, mọi người chỉ thấy hoa mắt một cái nó đã biến mất. Cho dù là Hạ Nhất Minh cũng không thấy được nó biến mất như thế nào.
Nhưng mà hắn chợt cảm thấy có cái gì đó đang bám vào ống quần. Cúi đầu nhìn xuống, con bảo trư đã xuất hiện sau gót chân hắn, nhìn chằm chằm Bách Linh Bát.
Hạ Nhất Minh hít một hơi, cảm thấy lạnh cả người. Lúc con bảo trư mới xuất hiện, tốc độ của nó mặc dù cũng nhanh nhưng vẫn chưa tới mức như thế này. Đó chính là kỹ năng cuối cùng của phong hệ, dịch chuyển giữa hai điểm.
Hắn có cảm giác, thực lực của con bảo trư còn mạnh hơn một bậc so với Hồng Lang vương và Thạch vương.
Nghĩ đến việc đem một con linh thú có thực lực kinh khủng làm sủng vật, hắn cảm thấy dựng cả tóc gáy.
Có điều, nhìn con bảo trư chẳng hề đề phòng dưới chân, mặc dù chân khí đã dồn ra tay nhưng Hạ Nhất Minh vẫn không vỗ xuống. Dù sao thì con vật nhỏ cũng chẳng hề có ý định đả thương mình.
- Chất lỏng của ngươi đưa ra có hiệu quả quá tốt. - Ánh sáng trong mắt Bách Linh Bát chợt biến mất. Đó là do hắn đã tìm hiểu xong và đưa ra được đáp án.
Ở chung với hắn lâu ngày, Hạ Nhất Minh có thể tổng kết ra một số điều, đồng thời căn cứ vào nét mặt cũng có thể đoán ra một vài thứ. :
Hạ Nhất Minh biếc sắc nói:
- Chất lỏng màu xanh trong bình?
- Đúng! Ngươi đã đưa ra một loại chất lỏng mới chứa sinh mệnh lực vô cùng mạnh. Sau khi Viên tiểu thư sử dụng nó cùng với tiên thiên kim đan đã điều chỉnh gien của nàng, tập trung năng lượng hàn khí vào trong đó. Đáng lẽ quá trình có tác dụng hết sức ổn định, nhưng chất lỏng ngươi cũng cấp có hàn khí quá mạnh, cuối cùng sau khi dung nhập đã thay đổi gien của nàng. Đến bây giờ, uy lực của nó mới bắt đầu từ từ bộc phát.
Hạ Nhất Minh cau mày. Mặc dù hắn không thể hiểu được hết nhưng cũng có thể đoán ra.
- Tại sao lúc đấy ngươi không nói?
- Ngươi đưa ra một loại chất lỏng quá mới nên trong trí nhớ của ta không hề có sự mô tả về nó. Mà trong tình huống đó lại có thể sử dụng. Thật ra thì chất lỏng đó cũng chỉ tăng thêm một chút hàn khí vào trong gien, chẳng ảnh hưởng gì tới thân thể của nàng. - Bách Linh Bát chợt ngừng lại.
Hạ Nhất Minh trầm giọng, nói:
- Ngươi còn có điều gì nữa phải không?
- Đúng.
- Vậy thì nói đi. Ta mong có thể được nghe toàn bộ.
Bách Linh Bát chăm chú nhìn hắn, nói:
- Ngoài việc gien của Viên tiểu thư xảy ra đột biến. Sau đó, sự tiến hóa của nó còn hơn xa so với mong đợi.
Hạ Nhất Minh chợt hiểu, nói:
- Tu luyện võ đạo?
- Đúng vậy! Theo cách nói của các ngươi thì chỉ cần tìm cho nàng một công pháp thích hợp, thì khả năng tu luyện của nàng sẽ tăng gấp rưỡi.
- A...! - Viên Lễ Huân thất thanh, kêu lên một tiếng. Hai mắt của nàng lóe lên quang mang khác thường.
Hạ Nhất Minh vội hỏi:
- Lễ Huân! Có chuyện gì thế?
Viên Lễ Huân có chút xấu hổ. Nhưng do khuôn mặt nàng không hề có chút huyết sắc nên trông rất lạ.
- Nhất Minh! Vị tiền bối đến từ Bắc cương băng nguyên như muốn nhận ta làm đồ đệ.
- Hừ! Bọn họ muốn nhận ngươi làm đồ đệ còn ta không chấp nhận. - Hạ Nhất Minh tức giận nói.
Đột nhiên, một tiếng nói từ ngoài sân vang lên.
- Thái thượng trưởng lão Hạ Nhất Minh của Hoành Sơn có ở đây không? Bắc cương Thất Thải băng cung, Trác Vạn Liêm xin được cầu kiến.
Hạ Nhất Minh hừ nhẹ một tiếng, xoay người đi ra. Viên Lễ Huân mỉm cười, xin lỗi Bách Linh Bát rồi đi theo. Nàng cũng không biết được trong một năm qua đã xảy ra rất nhiều chuyện. Quan hệ giữa Bách Linh Bát và Hạ Nhất Minh đã có sự thay đổi rất nhiều.
Mà con bảo trư đứng dưới chân Hạ Nhất Minh cũng nhìn Bách Linh Bát với ánh mắt khác thường. Cặp mắt của nó nhìn chẳng khác một đứa trẻ. Cuối cùng, nó có quyết định được gì đó, quay đầu đi theo Hạ Nhất Minh.
Bách Linh Bát vẫn im lặng đứng yên. Cho dù con linh thú có đi hay không thì hắn cũng chẳng quan tâm. Một con gió thổi tới, đóng ngay cửa phòng lại. Chẳng còn ai biết được Bách Linh Bát đang làm gì ở trong phòng.
Hạ Nhất Minh đi cũng chẳng nhanh. Sau khi ra khỏi phòng, hắn liếc nhìn dưới chân một cái rồi nghĩ ra gì đó, nói:
- Lễ Huân! Con vật nhỏ này cũng thích đá sinh lực. Nếu nó đồng ý cho ngươi ôm thì cho một viên.
Viên Lễ Huân cũng chẳng thèm nghĩ ngợi. Nàng rất thích con bảo trư, nhanh chóng giơ tay, ôm con bảo trư vào trong lòng. Có lẽ nghe hiểu Hạ Nhất Minh nói gì nên con bảo trư cũng chẳng giãy giụa.
Hạ Nhất Minh cảm thấy yên tâm. Con bảo trư này vốn là sủng vật của lão tổ tông trên Thiên Trì sơn. Có một thứ hộ thân như vậy cứ giữ để hộ thân là tốt nhất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui