Nét mặt Ngụy Tông Tân có chút cổ quái. Chuyện như thế này, những người khác gặp phải chỉ nhanh chóng tránh né. Thế mà vị khách quý đến từ Thiên Trì sơn lại lao đầu vào quả là khiến người khác ngạc nhiên.
Hắn trầm ngâm một chút nói:
- Hạ huynh đệ! Đây là chuyện của Linh Tiêu bảo điện, cứ để chúng ta giải quyết.
Hạ Nhất Minh nhìn về phía Kim Chiến Dịch. Mặc dù hắn không hiểu được ánh mắt của Kim Chiến Dịch muốn nói gì, nhưng cũng có thể đoán ra.
Hơi lắc đầu, Hạ Nhất Minh nói:
- Ngụy huynh! Linh Tiêu bảo điện đã có quan hệ mấy ngàn năm với Thiên Trì chủ mạch. Chẳng lẽ ngay cả một việc nhỏ như vậy mà cũng phải so đo hay sao?
Ngụy Tông Tân giật mình. Hắn nghĩ thầm việc như thế này mà là nhỏ thì việc nào mới là lớn?
Nhanh chóng nở một nụ cười tươi roi rói, Ngụy Tông Tân ôn hòa nói:
- Hạ huynh! Bốn mươi năm trước Kỳ Liên song ma đã ngưng tụ được tam hoa, tạo đủ cơ sở vững chắc cho tạo đỉnh. Có lẽ để Kim sư đệ và Ngụy mỗ ra tay là tốt nhất.
Lời nói của hắn mặc dù rất khéo léo nhưng người nào cũng có thể hiểu được ý tứ trong đó.
Kỳ Liên song ma là những siêu cấp cao thủ. Nếu Hạ Nhất Minh khiêu chiến chẳng khác gì đi tìm đường chết.
Kim Chiến Dịch chợt bước lên, nói:
- Đại sư huynh! Mặc dù Hạ huynh còn trẻ nhưng đã là đệ nhất nhân dưới tôn giả của vùng Tây Bắc. Hắn đã ngưng tụ thành công tam hoa. Mặc dù chưa tạo được cơ sở nhưng khi tiểu đệ luận bàn với hắn vẫn không chiếm được thượng phong.
Ngụy Tông Tân hít một hơi thật sâu. Ánh mắt hắn nhìn Hạ Nhất Minh lại càng thêm quái dị. Hơn nữa, khuôn mặt vẫn luôn thản nhiên của hắn cũng có chút biến đổi.
Một lúc sau, cuối cùng hắn cũng mở miệng:
- Kim sư đệ! Ngươi nghĩ liên thủ với Hạ huynh có thể thắng được Kỳ Liên song ma hay không?
Kim Chiến Dịch nghiêm túc, nói:
- Sư huynh cứ yên tâm. Hai người chúng ta liên thủ sẽ thắng.
Hắn khẳng định một cách chắc chắn. Lời nói của hắn có một sự tự tin khiến cho ngay cả Hạ Nhất Minh nghe xong cũng dâng trào lên cảm xúc.
Liếc mặt nhìn bọn họ một cái, Ngụy Tông Tân nói:
- Cũng được! Nếu các ngươi đã quyết định, vi huynh cũng không tiện nhúng tay. Ta đi báo cho tôn giả, xin lão nhân gia nói với Kỳ Liên song ma một tiếng.
Kim Chiến Dịch vui mừng khôn xiết, vái một cái, nói:
- Đa tạ Đại sư huynh thành toàn.
Ngụy Tông Tân vung tay lên. Nét mặt của hắn đã trở lại bình thường. Duy có ánh mắt khi nhìn Hạ Nhất Minh vẫn có một chút khác lạ.
- Đại sư huynh! Trong số vũ kỹ Hạ huynh tu luyện có tuyệt học Kim hệ của bổn môn, Khai Sơn tam thập lục thức. Nhưng bản của hắn vẫn là bản thiếu nên muốn mượn bản gốc để xem, mong sư huynh thành toàn. - Kim Chiến Dịch cười ha hả, nói. Truyện YY - https://truyenfull.vn
Ngụy Tông Tân gật đầu nói:
- Võ khố lúc nào cũng mở cửa. Nếu Hạ huynh đã muốn thì Kim sư đệ đưa hắn đi xem.
Kim Chiến Dịch cười lớn, kéo Hạ Nhất Minh ra khỏi phòng. Khi hai người đi khỏi, nụ cười trên mặt Ngụy Tông Tân hoàn toàn tắt ngấm. Hắn trầm giọng hỏi:
- Trương sư đệ! Kim sư đệ nói đúng hay không?
Trương Trọng Cẩn hơi sửng sốt, sau đó cười khổ nói:
- Đại sư huynh! Hạ Nhất Minh thật sự chưa tới hai mươi. Hơn nữa, tu vi võ đạo của hắn cũng hết sức đáng sợ. - Nói xong, Trương Trọng Cẩn chợt nhớ tới khi Hạ Nhất Minh dùng Phiên Thiên ấn đánh cho Hồ Hùng linh thú một nhát.
Uy lực mạnh mẽ của nó đủ khiến trời đất phải biến sắc.
Mặc dù, Trương Trọng Cẩn tự phụ. Nhưng hắn cũng hiểu được nếu chính mình gặp phải chiêu đó, chỉ sợ lành ít dữ nhiều. Đừng nói là chống cự cho dù chạy trốn cũng khó.
Thở dài một cái, Trương Trọng Cẩn kể lại tất cả những gì mình biết. Lúc vừa rồi, Hạ Nhất Minh còn ở đây nên hắn vẫn còn có những điều chưa nói. Nhưng lúc này, hắn chẳng có gì phải giấu diếm. Bất kể là Hạ Nhất Minh trên Thiên Trì sơn biểu hiện ra năng lực siêu cường, chuyện hắn đánh chết tên thích khách có được Xoa kiếm cũng đều nằm ngoài sự dự đoán của Ngụy Tông Tân.
Từ từ, nét mặt cả Ngụy Tông Tân không còn trấn định được nữa. Đặc biệt, khi nghe nói Hạ Nhất Minh có thể thi triển Toản Chi địa thuật, hai mắt của hắn liền mở ra hết cỡ.
Một người chưa tới hai mươi tuổi đã đột phá Nhất đường thiên cũng đủ khiến cho người nghe sợ hãi.
Nhưng Hạ Nhất Minh lại còn đạt tới cảnh giới tam hoa. Trong tình huống chưa tụ đỉnh đã có thể giao tiếp với Thiên Địa lực mà học được Toản Địa chi thuật.
Bất kỳ kẻ nào lần đầu tiên nghe nói tới hắn nếu không vì đố kỵ mà nổi giận thì cũng hết sức chán nản.
Cuối cùng thì Trương Trọng Cẩn dừng lại. Còn Ngụy Tông Tân mở miệng nói:
- Trương sư đệ! Ngươi cho truyền lệnh chuyện của Hạ Nhất Minh không được lộ ra ngoài. Nếu ai làm sai thì cứ theo môn quy mà xử trí.
Trương Trọng Cẩn cảm thấy có chút run run. Mặc dù không hiểu được dụng ý của Ngụy Tông Tân nhưng vẫn cũng kính nghe lời.
Thật ra, biết được cũng chỉ có những người theo hắn đi tới vùng Tây Bắc. Chỉ cần làm cho bọn họ ngậm miệng là đủ rồi.
Chợt có một người nhanh chóng đi vào, vái bọn họ một cái thật sâu, nói:
- Nhị vị Tổ sư! Dược thảo đã được kiểm tra xong.
Nét mặt của Ngụy Tông Tân trở nên nghiêm túc, nói:
- Tình hình thế nào?
- Bẩm tổ sư! Dược thảo lúc này ít hơn so với trước kia một phần. Nhưng kết hợp với lượng dự trữ trong kho thì cũng không có gì ảnh hưởng.
Nghe thấy thế, nét mặt của Ngụy Tông Tân mới trở lại bình thường, nói:
- Lần này, so với khi trước sớm hơn tới một năm nên lượng dược thảo ít hơn là chuyện đương nhiên. Ngươi đưa chỗ dược thảo đó tới phòng luyện đan, nói bọn họ cực kỳ cẩn thận.
Người nọ lên tiếng trả lời rồi cung kính đi ra.
Ngụy Tông Tân gật đầu với Trương Trọng Cẩn một cái, nói:
- Không ngờ Tây Bắc lại có một thiên tài như vậy. Chẳng biết chuyện này đối với Linh Tiêu bảo điện của chúng ta là may mắn hay không. Ngươi đi với ta đến bái kiến tôn giả, rồi kể lại mọi chuyện.
Trương Trọng Cẩn khom người, nói:
- Vâng.
Hai người ra khỏi phòng, đi lên trên cao.
Hạ Nhất Minh đi theo Kim Chiến Dịch nhưng trong lòng đang hết sức kinh ngạc.
Khi đề cập tới bí tịch nét mặt Kim Chiến Dịch hết sức thản nhiên mà Ngụy Tông Tân đồng ý lại càng thoải mái. Giống như cái mà Hạ Nhất Minh muốn cũng chẳng phải là một quyển bí tịch quý báu, như nhặt ở bên đường thì đúng hơn.
Hạ Nhất Minh cũng hiểu được mượn xem bí tịch của môn phái khác là một chuyện hết sức kiêng kỵ. Nhưng nhìn biểu hiện của Kim Chiến Dịch và Ngụy Tông Tân lại khiến cho Hạ Nhất Minh cảm thấy ngơ ngác.
Một lúc sau, hai người đi tới một căn phòng lớn trên tầng thứ năm.
Ở cửa căn phòng đó lại có một căn phòng rất nhỏ. Nếu như không phải ngôi tháp này rất lớn thì cũng chẳng có được không gian như vậy.
Kim Chiến Dịch quay mặt về phía căn phòng nhỏ vái một cái sau đó đẩy cửa phòng đi vào.
Hạ Nhất Minh nhìn qua căn phòng đó, trong lòng cảm thấy kinh ngạc. Nơi đó như chẳng hề có hơi thở của người sống, nhưng không hiểu Kim Chiến Dịch bái cái gì.
Hơi ngập ngừng một chút, Hạ Nhất Minh cũng vái một cái thật sâu.
Nếu Kim Chiến Dịch đã thực hiện nghi thức như vậy thì hắn có làm theo cũng chẳng có gì thiệt.
Đi vào trong phòng, Hạ Nhất Minh không khỏi ngẩn người. Nơi này chính là một cái đại sảnh. Trước đại sảnh lại có hai cái cửa phòng.
Kim Chiến Dịch nhìn hắn mỉm cười, sau đó mời hắn ngồi trong đại sảnh, còn mình thì đẩy một cái cửa phòng, đi vào trong.
Hạ Nhất Minh biết dù sao nơi này cũng là vị trí quan trọng. Có thể cho hắn đến đây đã là nể lắm rồi. Nếu còn muốn bước vào bên trong chỉ sợ có người nhanh chóng xuất hiện đuổi hắn ra ngoài.
Im lặng chờ một lúc, Kim Chiến Dịch liền bước từ trong phòng đi ra. Trên tay hắn có một cái hộp gỗ nhỏ.
Hạ Nhất Minh biết bên trong cái hộp gỗ chắc chắn là quyển bí tịch mà hắn đang muốn xem.
Kim Chiến Dịch đặt cái hộp lên bàn sau đó làm một động tác xin mời.
Hạ Nhất Minh hơi do dự một chút rồi nhẹ nhàng đưa tay đặt lên hộp gỗ. Cái hộp này rõ ràng là một thứ bảo vật. Mặc dù, Hạ Nhất Minh không biết đây là loại gỗ gì nhưng nhớ tới thứ được cất bên trong nó là biết cái hộp đó không phải thứ bình thường.
Hạ Nhất Minh cũng không mở hộp ngay mà cất tiếng hỏi nhỏ:
- Kim huynh! Ta đồng ý giao chiến với Kỳ Liên song ma nên ngươi chấp nhận đưa bản chính cho ta xem cũng không có gì. Nhưng tại sao, ngay cả Ngụy huynh cũng dễ dàng như thế?
Kim Chiến Dịch lặng lẽ cười. Trong mắt hắn có chút đắc ý, nói:
- Hạ huynh! Nói thật rằng cho dù ngươi không đồng ý liên thủ với ta thì cũng có thể tới đây xem bất cứ bí tịch nào.
Hạ Nhất Minh suy nghĩ thạt nhanh, chợt ngẩng đầu lên, nói:
- Kim huynh! Chẳng lẽ Linh Tiêu bảo điện và Thiên Trì chủ mạch có ước định gì đó từ trước?
Kim Chiến Dịch giơ ngón tay cái, than thở nói:
- Hạ huynh quả là lợi hại. Chỉ cần như thế đã có thể hiểu được lý do.
Hạ Nhất Minh suy nghĩ một lúc mới có thể hiểu được nguyên nhân sâu xa trong đó.
Linh Tiêu bảo điện, Thiên Trì sơn vùng Tây Bắc, Lưu Ly động ở phương nam và Băng cung ở phương bắc đã từng có ước định với nhau.
Bốn thế lực lớn công khai võ công cơ bản trong võ khố. Ngoại trừ một số bí tịch đặc thu ra còn lại bất cứ loại nào cũng có thể mượn xem.
Tất nhiên, có thể được hưởng điều kiện này cũng chỉ có cường giả đạt tới đẳng cấp tôn giả.
Mặc dù lúc này Hạ Nhất Minh chưa đạt được tiêu chuẩn, nhưng do có Kim Chiến Dịch mở miệng nên cũng có thể có được tư cách.
Mà cho dù là Ngụy Tông Tân sau khi nghe thấy tuổi và thực lực của Hạ Nhất Minh cũng chẳng hề do dự đồng ý với thỉnh cầu của Kim Chiến Dịch.
Bởi trong lòng hắn, Hạ Nhất Minh có thể tiến vào hàng ngũ tôn giả là chuyện không sớm thì muộn. Đã thế, chẳng bằng cứ lập mối quan hệ từ trước là hay nhất.
Sau khi nghe sự giải thích của Kim Chiến Dịch, trong lòng Hạ Nhất Minh có chút cảm khái.
Thở dài một hơi, Hạ Nhất Minh dẹp bỏ suy nghĩ linh tinh, mở cái hộp ra.
Sau khi nhìn thấy quyển bí tịch, nét mặt của hắn lập tức thay đổi. Quyển bí tịch hoàn toàn nằm ngoài suy nghĩ của hắn.