Triệu Tử Dật chỉ đùa cho vui mà thôi, tính tình Lục Vân Đình lạnh lùng, hiếm lắm mới có người lọt vào mắt hắn nên Triệu Tử Dật cũng chẳng muốn cướp đoạt trắng trợn. Hơn nữa Giang Vu Thanh rất quan tâm Lục Vân Đình, chăm sóc hắn chu đáo, có thể giúp ích cho bệnh tình của Lục Vân Đình, tất nhiên trong lòng Triệu Tử Dật cũng rất mừng.
Hắn không biết thân phận Giang Vu Thanh mà chỉ nghĩ y là người Lục phu nhân tìm về để chăm sóc Lục Vân Đình, thấy hai người thân thiết thì hơi kinh ngạc nhưng cũng không hỏi cặn kẽ.
Hai nhà Lục Triệu thân nhau nên người Lục gia cũng chưa vội đi ngay, giờ Ngọ Giang Vu Thanh theo họ đến phòng khách nghỉ ngơi. Ai ngờ lúc y ngủ dậy chẳng thấy Lục Vân Đình đâu nữa.
Giang Vu Thanh sờ đệm giường lạnh lẽo, đầu óc mơ màng dần tỉnh táo lại, đây là Triệu gia nên sẽ không xảy ra chuyện gì, chắc Lục Vân Đình đến tìm Triệu Tử Dật rồi. Giang Vu Thanh vỗ mặt, sửa sang y phục, cầm áo lông chồn bên cạnh khoác vào rồi đi ra ngoài, y hỏi một người hầu về Lục Vân Đình, người hầu nói hắn đã đi với Triệu Tử Dật.
Y suy nghĩ giây lát rồi cảm ơn, sau đó ra ngoài tìm theo lời người hầu nói.
"Là hắn à?" Lục Vân Đình nhìn nam nhân bị hai hộ vệ giữ chặt tay, Triệu Tử Dật hất cằm nói: "Chính hắn, người giang hồ gọi là Quỷ Thất, mười năm trước nợ sòng bạc một số tiền lớn nên định trộm hàng của đội tàu, bị chặt ba ngón tay rồi đuổi ra khỏi đội tàu, từ đó mai danh ẩn tích trên giang hồ."
Triệu Tử Dật nói: "Tên này xảo trá lươn lẹo như cá chạch vậy, từ Giang Châu bỏ trốn sang đất Thục, khó khăn lắm mới bắt được đấy."
Lục Vân Đình nói: "Khai ra chưa?"
Trên mặt Triệu Tử Dật lộ vẻ xấu hổ, thấp giọng nói: "Chưa, cho ta thêm chút thời gian nữa đi."
Lục Vân Đình thong dong bước xuống thềm đá, từ trên cao nhìn xuống Quỷ Thất hỏi: "Tào Phương cho ngươi lợi lộc gì hả?"
Quỷ Thất ngẩng đầu nhìn Lục Vân Đình, nam nhân có khuôn mặt chữ điền, gò má cao, đứng trong đám đông chẳng có gì nổi bật, nhưng chính tên này đã suýt đẩy Lục Vân Đình vào chỗ chết. Quỷ Thất nói: "Ta không hiểu các ngươi đang nói gì cả," hắn phun ra một ngụm máu rồi cười lạnh, "Các ngươi vô duyên vô cớ bắt ta về đây, còn tra tấn ta, theo luật Đại Chu, dù các ngươi có là sĩ tộc thân hào mà tra tấn người bất hợp pháp thì cũng chịu tội nặng thôi!"
Triệu Tử Dật tức quá hóa cười, đạp mạnh vào vai Quỷ Thất nói: "Tội nặng, tội nặng —— Chỉ vì ngươi ấy à? Bản thiếu gia có lăng trì ngươi cũng chẳng ai dám nói cả."
Quỷ Thất được xử lý sạch sẽ rồi mới đưa tới, Triệu Tử Dật đạp mạnh một cú làm hắn ngã lăn ra đất, trên người thoang thoảng mùi máu tanh. Vẻ mặt Lục Vân Đình không hề thay đổi, nhìn bàn tay không trọn vẹn kia rồi giơ chân đạp lên, Quỷ Thất hét thảm một tiếng, cánh tay không kìm được run rẩy.
Lục Vân Đình thản nhiên nói: "Ta nhớ ngươi rất rõ."
Dù ở trong nước nhưng Lục Vân Đình vẫn nhớ rõ đôi mắt hung ác như lang sói này, nếu không phải trên người hắn có vật bảo mệnh thì e là đã thành oán quỷ dưới nước thật. Ngoài Triệu Tử Dật ra Lục Vân Đình cũng không nói với ai về chuyện này, cha hắn nhạy cảm, nhìn vết thương trên người hắn và thuyền hoa bị người động tay vào thì lập tức phát hiện ra điểm khác thường, sau khi Lục Vân Đình tỉnh lại, ông từng hỏi hắn nhưng hắn cũng chẳng nói thêm gì.
Có kẻ muốn ra tay với hắn, Lục Vân Đình muốn đích thân trả lại.
Hơn nữa hắn đã đoán được ai muốn đẩy mình vào chỗ chết.
Tào gia là một gia tộc lớn ở Giang Châu, con trai thứ ba của Tào gia là Tào Phương từng học ở thư viện Bình Lam, từ trước đến nay hắn luôn chướng mắt Lục Vân Đình, hồi lũ lụt Tào Phương và Lục Vân Đình đều thu gom lương thực ở Bình Châu để bán cho Giang Châu. Hai người cạnh tranh gay gắt, Lục Vân Đình chơi chiêu làm Tào Phương mất cả chì lẫn chài.
Tào Phương hận Lục Vân Đình cực kỳ, với tính tình của hắn tất nhiên chỉ muốn giết Lục Vân Đình cho hả dạ.
Cả cánh tay Quỷ Thất đau đến phát run.
Khỏi cần nghĩ cũng biết xương ngón tay hắn đã bị nghiền nát, Quỷ Thất lại nhớ tới cơn đau khi lồng ngực bị kim bạc đâm vào.
Trước kia Tào Phương tới tìm hắn rồi nhờ hắn giết Lục Vân Đình, Tào Phương cũng chẳng xem tên sĩ tử ốm yếu này ra gì. Nhưng xưa nay hắn luôn cẩn thận, xung quanh Lục Vân Đình lại có người đi theo nên nhất thời chưa tìm được cơ hội ra tay.
Sau đó Tào Phương nói cho hắn biết Lục Vân Đình sẽ dự hội nghị thuyền hoa.
Quỷ Thất định hôm đó sẽ ra tay với Lục Vân Đình.
Đến khi rơi xuống nước, Quỷ Thất cũng chưa từng nghĩ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hắn là cao thủ dưới nước, kỹ năng bơi lội cực giỏi, thừa dịp hỗn loạn tới gần Lục Vân Đình vì ngâm nước mà khuôn mặt tái nhợt như sắp ngất, bỗng nhiên đối diện với một đôi mắt đen lạnh lùng.
Lục Vân Đình mở mắt ra.
Lục Vân Đình hỏi: "Tào Phương cho ngươi bao nhiêu tiền để mua mạng ta?"
Quỷ Thất làm thinh.
Lục Vân Đình cũng không tức giận, sau khi tỉnh lại hắn đã lập tức truyền tin nhờ Triệu Tử Dật giúp mình bắt người. Quỷ Thất chuồn rất nhanh, bọn họ mất không ít công sức mới bắt được hắn về.
Lục Vân Đình nhìn hắn, vì sợ bẩn nên dời chiếc giày đen mạ vàng đi rồi chậm rãi nói: "Không chịu nói thì——"
Hắn liếc nhìn Triệu Tử Dật, khóe miệng Triệu Tử Dật giật giật, đá chân Quỷ Thất rồi bảo hộ vệ, "Lột sạch hắn ném xuống nước đi."
Giang Vu Thanh thấy Lục Vân Đình và Triệu Tử Dật từ xa, hai người đang ở trong đình, Giang Vu Thanh đến gần, vừa định mở miệng thì nghe thấy tiếng ùng ục dưới nước, trong tay Triệu Tử Dật cầm sợi dây thừng, vừa kéo mạnh thì một người ướt sũng ngoi lên khỏi mặt nước.
Giang Vu Thanh trố mắt.
Dường như Lục Vân Đình cảm nhận được gì đó nên quay đầu lại.
Bốn mắt nhìn nhau.