Vu Thị Khuynh Thần

"Lưu mama, các ngươi......" Ta kinh ngạc nhìn một đám người đứng bên cạnh Lưu mama.

"Cô gia, canh giờ không còn sớm, cô gia nên thức dậy chuẩn bị." Lưu mama nói xong liền chỉ huy các tiểu nha hoàn phía sau ôm một đống gì đó dũng mãnh tiến vào phòng ta.

"A?" Ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen như mực ngoài cửa, canh giờ không còn sớm? Ta chỉ là không cẩn thận ngủ quên trong bồn gỗ một chút, mới vừa leo ra chuẩn bị bò lên giường ngủ mà thôi a......

"Tiểu Thúy, các ngươi mau hầu hạ cô gia rửa mặt ~" Lưu mama không để ý tới nghi vấn của ta, quyết đoán chỉ huy tiểu nha hoàn bên cạnh.

"Mama, các ngươi đây là??" Cần gấp như vậy sao? Ta bị các ngươi ngược đãi một ngày, ngay cả ngả lưng một chút còn chưa kịp mà các ngươi nỡ lòng nào chạy tới đây rồi??

" Tiểu Thúy giúp cô gia chuẩn bị tóc ~" Lưu mama uy nghiêm nhìn ta nói.

"Ngạch??" Bị tiểu nha hoàn ấn ngồi xuống, một miếng vải sạch được chụp lên đầu ta.

"Ngô......" Tùy ý hai tiểu nha hoàn chà lau tóc, buồn bực hỏi: "Mama, mấy con gà còn chưa gáy mà??" Biết là các ngươi cảm thấy sốt ruột cho hôn sự của ta và tướng quân đại nhân, nhưng cũng không cần nửa đêm chạy tới đây hành hạ bắt ta thay quần áo chuẩn bị chứ......

"Cô gia......" Người trong phòng đều mang sắc mặt kỳ dị nhìn ta.

"Cô gia, mau rửa mặt đi ~" Một nữ nhân lớn tuổi cỡ Lưu mama chỉ huy hai tiểu nha hoàn bưng đồ rửa mặt đến bên cạnh ta.

"Mấy người các ngươi đi ra ngoài chuẩn bị mọi thứ cho tốt, còn các ngươi mau hầu hạ cô gia rời giường thay quần áo!" Lần này Lưu mama cũng không thèm nhìn ta liếc mắt một cái, cùng hai vị mama khác hợp sức chỉ huy các nha hoàn và gia đinh.

"Chờ một chút, ta tự mình làm ~" Nhìn thấy một gia đinh trẻ tuổi ôm lễ phục đỏ rực chạy về phía ta, ta vội vàng lên tiếng ngăn lại. Đồng thời cúi đầu xem xét, tuy rằng ta mặc một bộ trung y rộng thùng thình màu trắng,nhưng do quá rộng nên đường cong nữ tính gì đó hoàn toàn nhìn không ra, dây buộc ngực cũng có thể miễn cưỡng che dấu gì đó, vì thế, ta không biết nên vui hay nên buồn mới tốt.

"Các ngươi đặt mấy cái gì đó xuống đi, sau đó ra ngoài chờ ta một chút, ta tự xử......" Nhìn những người này ta bắt đầu nghi hoặc, nơi này cũng không cần chú ý cái gì gọi là nam nữ thụ thụ bất thân sao, vì sao những người này cũng không thèm để ý đến quần áo lúc này của ta không hề chỉnh tề, mà những tiểu nha hoàn đều là hoàng hoa khuê nữ nữa chứ? Cũng không thèm cố kị ta một chút nào sao?

"Vâng ~" Những gia đinh và vài tiểu nha hoàn bị ngăn lại nhìn thấy Lưu mama gật đầu mới dừng lại, đặt những thứ trong tay xuống theo sau Lưu mama thoái lui ra chờ bên ngoài.

Quơ quơ cái đầu nặng trịch, xoa xoa đôi mắt có chút mỏi mệt, búi sơ lại mái tóc vẫn còn đang ẩm ướt. Lấy bộ lễ phục đỏ rực nặng trịch tròng vào người, thắt đai lại, cúi đầu kiểm tra một chút, sau khi đánh giá sẽ không bị nhìn không ra cái gì mới nhận mệnh hô những người bên ngoài:"Mọi người vào đi!"

Đám người vừa rồi lại đồng loạt tiến vào. Lưu mama nhìn ta đánh giá một cái, nếp nhăn trên mặt co dãn, sau đó chỉ vào hai tiểu nha hoàn trầm giọng nói:"Các ngươi qua giúp cô gia chỉnh trang lại y phục!"

"......" Híp mắt, đứng tại chỗ tùy ý hai nha hoàn lôi kéo y phục phía trước phía sau trên người.Cho đến khi mí mắt nặng trịch của ta bắt đầu sụp xuống, sắp lấy tư thế đứng thẳng tiến vào giấc ngủ thì thanh âm của Lưu mama mới nổ vang bên tai:"Tốt lắm!"

Lấy lại tinh thần, cả người bị kéo đến trước gương rồi bị ấn ngồi xuống ghế. Một mama lớn tuổi vừa cởi bỏ mái tóc búi lên sơ sài của ta ra, sau đó cầm lược cẩn thận tỉ mỉ giúp ta chải từng sợi một.

Ngồi ở trên ghế, mặc dù quanh người có chút thanh âm ầm ĩ, nhưng từng cơn mệt mỏi dồn dập hướng ta đánh úp lại, cuối cùng nhịn không được nhắm mắt lại, tiến vào mộng đẹp.

"Cô gia......" Thân thể bị người dùng lực lay động, thanh âm Lưu mama đột nhiên vang lên bên tai.

"Ân?" Mở cặp mắt tràn đầy sương mù ra.

"Cô gia, ngồi cho ngay ngắn......" Lưu mama lại tiếp tục công cuộc phổ cập giáo dục lễ nghi.

"Vâng, mama......" Quơ quơ cái đầu nặng trịch, mở to mắt, nhìn về tấm gương trước mặt, bên trong là một cặp mắt vô thần nhìn ta, khuôn mặt tái nhợt dưới ánh nến lập lòe lại càng thêm tiều tụy, một vệt thâm quầng dưới mắt báo rằng người ngồi trước mặt đang thiếu ngủ trầm trọng. Mà trên đỉnh đầu người đó còn phải đội mũ tân lang màu đỏ rực. Nhìn người bên trong gương khẽ kéo khóe miệng cứng ngắc, lấy tay lén nhéo đùi mình một cái, cảm giác nhói lên trên đùi giúp cái đầu mơ màng thanh tỉnh một chút.

"Mama, đây là cái gì??" Đầu mới vừa thanh tỉnh lại liền nhìn thấy hình ảnh Lưu mama đang cầm một con dao cạo lóe sáng chậm rãi bước đến gần ta trong gương.

" Cô gia, hôm nay là ngày vui của người, ngoại hình rất quan trọng......" Lưu mama mang vẻ mặt bình tĩnh.

"A......" Vội vàng co người lại, nhưng bả vai đã bị người đúng lúc chụp lại, muốn lui cũng không thể lui. Nhìn con dao trên tay nàng, nàng đây là ý gì, nàng đây là muốn làm cái gì?

Giãy dụa, mở to hai mắt run rẩy nhìn nàng:"Mama, ta, trên mặt ta không, không có râu, không, không cần cạo......Ha ha......" Không phải nàng cầm dao cạo là để cạo râu cho ta chứ......Cơn buồn ngủ lập tức bị con dao trên tay Lưu mama chậm rãi tiến gần cưỡng chế di dời.

"Cô gia......" Lưu mama uy nghiêm trừng ta một cái, không để ý đến sự phản kháng của ta mà trực tiếp một tay cầm lấy miếng khăn ướt lau lên trán ta một chút.

Vốn đang muốn né tránh con dao trong tay nàng, nàng lại nói tiếp một câu:" Cô gia, lão thân lớn tuổi mắt mờ tay run, ngày vui kiêng kị đổ máu......", Ta nghe được những lời này của nàng thì toàn thân cứng ngắc, hoàn toàn dừng lại động tác muốn tránh thoát đôi bàn tay vẫn đang giữ lấy ta, thẳng người, gắt gao nhắm mắt lại, vẫn không nhúc nhích mặc nàng xâm lược.

Trên trán có chút lạnh lẽo, tiếp theo có một cái gì đó xẹt qua, rồi hai bên thái dương cũng được đãi ngộ y như thế. Tới tới lui lui hồi lâu, Lưu mama mới dừng lại bảo ta:" Cô gia, tốt lắm!"

Ta thấp thỏm mở to mắt, cảm giác được trên trán mình dường như thiếu thiếu cái gì đó, thật cẩn thận soi gương, mới hộc ra một hơi...... Hoàn hảo, nàng chỉ tỉa sạch mấy sợi lông tơ mà thôi, hoàn hảo hoàn hảo......

"Cô gia, chân mày của ngài quá rậm......" Lưu mama nhìn chằm chằm ta phán một câu, sau đó ra hiệu với một mama khác, vị lão mama kia liền lập tức tiến lại.

"A......" Cặp chân mày chưa bao giờ được ta tu bổ nay đã bị người tàn sát một trận, mà ta chỉ có thể phát ra những tiếng hô đau thương đầy bi thảm.

Đợi cho đám người đem ta tỉa tót xong, vừa lòng với dáng vẻ được tu bổ của ta, Lưu mama lại chỉ huy hai người khác buộc một đóa hoa đỏ thật lớn trước ngực ta rồi mới vừa lòng gật đầu tuyên cáo chấm dứt. Mà sau khi làm xong hết thảy, trời đã muốn sáng.

Ta vô tình nhìn tấm gương trước mắt, đánh giá một người đỏ rực từ trên xuống dưới trong gương, nếu khuôn mặt kia không tái nhợt như vậy, đôi mắt cũng không thâm quầng như vậy, có lẽ lúc này ta có thể được tính là một tân lang thanh tú mang một thân hỉ khí.

Sau khi thu thập xong mũ tân lang của ta, Lưu mama mới vừa lòng dẫn người rời đi. Không đợi ta thở ra một hơi, bà mối lại mang theo người dũng mãnh tiến vào kéo ta ra cửa, đẩy ta lên một con ngựa đội một cầu hoa màu đỏ trên đầu, sau đó mang theo đội ngũ bưng đồ chậm rãi tiến về phủ nguyên soái cuối phố trong tiếng kèn trống linh đình.

Đến phủ nguyên soái, ta híp mắt nhìn đám khói pháo hoa mờ mịt, mông lung nhìn thấy một người đầu đội khăn voan đỏ bị người cõng ra, sau đó ngồi lên kiệu hoa. Lúc bà mối rống to một tiếng, con ngựa đang cưỡi bị người dẫn đi về phía trước, toàn bộ đội ngũ cũng càng trở nên đông đúc náo nhiệt.

Cho đến khi ý thức mơ hồ của ta chậm rãi tiêu tán trên lưng ngựa, trong tiếng kèn trống lại vang lên tiếng pháo rộn rã, ý thức mới được chậm rãi kéo về. Mở mí mắt nặng trĩu nhìn một chút mới biết được nguyên lai chúng ta đã diễu hành xong một vòng và trở lại đại môn của phủ nguyên soái.

Dưới sự điều động của bà mối, xuống ngựa, đi đến trước kiệu hoa, sau đó dựa theo quy củ nhấc chân ' đá ' cửa kiệu, rồi lại xoay người cúi lưng thấp xuống, thành thật chuẩn bị tốt động tác cõng tân nương vào phủ.

Bởi vì một ít động này ảnh hưởng đến cơ thể vốn đã bủn rủn của ta, đau đớn khiến cái đầu mơ hồ của ta khôi phục thanh minh.

Một vật thể mềm mại nằm úp sấp sau lưng ta, theo đó là một mùi hương dày đặc nồng gay mũi, nhăn mũi một cái. Cắn răng, hy vọng nàng không nặng, trong lúc vừa đứng thẳng lên, thắt lưng và đôi chân bủn rủn đột nhiên kháng nghị, cơ thể chao đảo.

"Ngươi không sao chứ?" Trong âm thanh ầm ĩ, bên tai vang lên một giọng nói êm ái.

"Ha ha. Không sao!" Theo bản năng kéo kéo khóe miệng, quên mất lúc này đối phương chắc cũng không nhìn thấy.

Kế tiếp là một khoảng trầm mặc, cắn răng nhịn xuống đau nhức trên người, cố gắng không để chân mình phát run, chậm rãi cõng nàng vượt qua chậu than vào đại môn. Tuy rằng nàng không nặng, nhưng đối với cơ thể đau nhức của ta lúc này mà nói cũng có áp lực rất lớn. Mặt khác, trọng yếu hơn là mùi hương truyền đến từ trên người nàng thật sự là quá mức nồng, nó khiến ta có cảm giác khó thở. Vào lúc đã bị hun cho choáng váng, ta đột nhiên tưởng niệm một loại mùi hương thơm ngát, một loại mùi hương nhàn nhạt tồn tại trong trí nhớ, nhưng ta lại quên mất đó là mùi hương gì, lại ngửi thấy ở nơi nào. Đồng thời ta cũng bắt đầu tò mò, cũng thay tướng quân đại nhân cảm thấy bi ai, làm sao nàng có thể chịu được hương vị nồng đậm như vậy trên người của chính mình chứ?

Không thể không nói hôn lễ thời cổ đại quá mức rườm rà, bắt đầu từ lúc bước vào phủ nguyên soái vào chính ngọ đã bị một đám người hô lạy cái này bái cái kia.

Cho đến lúc ta sắp lạy đến ngất xỉu thì bà mối mới dẫn chúng ta bước vào đại đường đỏ rực. Trong tiếng hô của ti nghi(1) chúng ta hoàn thành ba lạy cuối cùng với nguyên soái đại nhân và Văn cư sĩ đang ngồi ngay ngắn ở vị trí cao đường(2).

Tướng quân đại nhân được người đỡ vào tân phòng, mà ta lại bị một đám người tốt bụng hoặc có chủ ý xấu xa giữ lại trong đại đường. Sau đó không thể không đứng bên cạnh nguyên soái đại nhân, ngạch, nay là nhạc phụ đại nhân, khai triển một nụ cười rực rỡ, đón nhận các ánh mắt nóng rực bắn tới từ mọi phía, đồng thời còn phải kiên trì bưng chén rượu tới mời từng vị tai to mặt lớn, kính rượu từng vị lão tướng quân thiếu tướng quân và nhận lời chúc phúc chân thành và giả ý của bọn họ.

Tuy rằng vẻ bên ngoài ta uống là rượu, thực chất là thứ bên trong đã bị tên quân sư bất lương vẫn tề mi lộng nhãn với ta đổi thành nước lã. Nhưng uống nhiều nước như vậy đối với ta mà nói vẫn là một việc vô cùng cực khổ.

Không biết đây là lần thứ mấy ta đi ra từ nhà xí, giờ khắc này, không đợi ta kịp nghỉ ngơi thở ra một hơi thì đã thấy bà mối nở nụ cười lộ ra hai chiếc răng vàng khè kéo ta vào một gian phòng đỏ từ đầu đến đuôi, sau đó đẩy tới một người đang ngồi ngay ngắn bên giường, người này cũng đỏ từ đầu đến chân, còn mặt mũi tân nương thế nào thì vẫn chưa nhìn thấy.

"Đến, tân lang cầm lấy, vén khăn voan lên ~" Bà mối cầm một cây gậy hỉ nhét vào tay ta, chỉ chỉ miếng vải đỏ trên đầu.

"Xưng tâm như ý ~ bạch đầu giai lão......Bách niên hảo hợp " Trong âm thanh chúc phúc sung sướng của Lưu mama và vài mama lớn tuổi khác, ta cầm gậy hỉ thấp thỏm vén miếng vải đỏ trên đầu tướng quân đại nhân lên.

Trong khoảnh khắc khăn voan được vén lên, ta ngừng thở, nghĩ đến những lời được nghe qua trước kia 'Làm tân nương là thời khắc đẹp nhất của người con gái', khẩn trương chờ đợi,bình thường dung nhan của tướng quân đại nhân đã muốn đủ khuynh quốc khuynh thành rồi, vào ngày vui đặc biệt như hôm nay sẽ đẹp đến cỡ nào?

Rất nhanh, gương mặt của tân nương đập vào mắt ta, trong khoảnh khắc nhìn đến dung nhan mà ta khẩn trương chờ đợi đã lâu, ta hé miệng lắp bắp ngơ ngác nhìn khuôn mặt trước mắt, tay còn đang cầm gậy hỉ và khăn voan khẽ run một chút, hai chân cũng khẽ run theo, theo bản năng lùi về phía sau một bước.

'Đây là tướng quân đại nhân khuynh quốc khuynh thành ngày thường sao??' Dùng sức chớp mắt, nhìn người phía trước, người xung quanh nói gì cười gì ta cũng không nghe lọt, thành thật để các nàng tùy ý bài bố. Ngơ ngác nhìn khuôn mặt trước mắt chả có tí quan hệ nào với từ khuynh quốc khuynh thành cả, ngược lại nên gọi là quái dị thì đúng hơn. Ta không khỏi nghĩ tới tạo hình của Lưu Gia Linh trong bộ phim Địch Nhân Kiệt(3).

Sau khi cùng nàng uống với nhau chén rượu giao bôi, ta vụng trộm nhéo đùi của mình một chút, trên đùi đau nói cho ta biết đây hết thảy không phải là ảo giác của ta.

Ngửi thấy mùi hương nồng đậm kia, theo bản năng xê dịch qua bên cạnh. Sau đó ngẩng đầu vụng trộm nhìn nhìn gương mặt trát một lớp phần trắng dày, trên má còn vẽ hai vòng tròn màu đỏ nữa chứ. Cái này không thể gọi là khuôn mặt nữa, tạo hình này khiến người ta hoàn toàn nhìn không ra gương mặt vốn có của tân nương.

Vừa nghĩ đến nơi đây, cảm thấy cả kinh, tướng quân đại nhân khuynh thành chi tư, vì sao lại bị hủy thành như vậy? Vì sao nàng lại cam nguyện bị người ta hủy thành như vậy? Mùi hương dày đặc vờn quanh chóp mũi khiến tim ta cũng bắt đầu phập phồng, sao đại tướng quân có thể chịu được mùi nồng như vậy?? Người nọ là tướng quân đại nhân thật sao??

Nghĩ đến đây, cơ thể như bị điện giật giật bắn một cái, nhanh chóng đứng lên, nhìn người cũng đang ngắm nhìn ta, run rẩy hỏi:"Ngươi......" Chân có chút bủn rủn, mama và bà mối đi đâu hết rồi??

"Ân?" Dường như đối phương khẽ động khóe miệng một chút.

"Ngươi là ~ ách...... Là ách......" Không biết vì sao đột nhiên ta lại bắt đầu nấc cụt. Nhưng cũng không muốn quản nhiều như vậy, người kia là ai? Là tướng quân đại nhân sao??

"Ngươi...Ách...... Ách...... Ách......" Một tiếng nấc lại tiếp một cái, dưới chân mềm nhũn, đặt mông ngã ngồi xuống đất:"Ách ân...... Ách......" Trong phòng chỉ có âm thanh nấc lên từng tiếng của ta.

"Ngươi không sao chứ?" Đối phương đột nhiên đứng lên, đi đến trước mặt ta ngồi xổm xuống.

"Ách......Ngươi là...... Ách...... Ai...... Ách......" Thấp thỏm nhìn người đang cúi tới gần ta, nếu không phải là tướng quân đại nhân, hiện tại ta đào hôn thì có tính là muộn không??

Dường như đối phương ngây ra một chút, một đôi mày liễu nhẹ nhàng nhíu lại, bình tĩnh nhìn ta, trầm mặc không nói.

"Ách......Ách......" Thật may lông mi của nàng cũng không giống như đống đồ hóa trang trên mặt, hoàn hảo hoàn hảo "Ách...... Ách......" Vỗ vỗ ngực, vừa nấc cụt vừa đánh giá nàng.

"Ách...... Ách......" Ân ~ Ánh mắt của nàng rất hấp dẫn, càng nhìn càng cảm thấy quen mắt. Ánh mắt bây giờ của nàng rất giống ánh mắt của tướng quân đại nhân, vẫn luôn thâm thúy như u cốc, vẫn đều bình tĩnh mà đạm nhạt......

Chú thích:

(1)Ti nghi: người chủ trì hôn lễ, giống như cha xứ

(2)Cao đường: cha mẹ

(3)Lưu Gia Linh đóng vai Võ Tác Thiên trong bộ phim Địch Nhân Kiệt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui