Vu Thị Khuynh Thần

"Khụ khụ, cái kia, tiểu nhị ngươi vừa nói bao nhiêu tiền?" Ta lắc lắc cái đầu có chút choáng váng, vừa rồi bị đám nữ nhân này chuốc không ít rượu, đầu có chút choáng, không nghe rõ vừa nãy tiểu nhị nói bao nhiêu tiền. Xoa xoa thái dương, nhìn chằm chằm tiểu nhị Bách Hoa lâu đang tủm tỉm cười trước mặt: "Ngươi nói bao nhiêu lượng bạc?"

"Bẩm công tử, bốn trăm ba mươi hai lượng hai văn tiền, theo lời mama phân phó, Hồ quân gia mọi người là khách quen nên không cần tính số lẻ, chỉ thu của công tử ngài bốn trăm ba mươi hai lượng bạc!" Tiểu nhị vẫn tốt tính tủm tủm cười với ta như cũ.

"Ờ, bốn trăm ba mươi hai lượng bạc phải không......" Lắc đầu thêm lần nữa, vừa rồi bị chuốc rượu quá mức, đầu có chút ngất. Lấy túi tiền trong người ra, đổ lên bàn:"Nhiêu đây có đủ không?"

"Công tử, ngài chờ một chút......" Tiểu nhị lấy ra một cái đòn cân, bắt đầu cân bạc.

"Ách......" Nấc một cái, quét mắt một vòng, đống chén dĩa bàn ghế hỗn độn nằm la liệt cùng với gương mặt cười cợt đỏ ửng của đại Quan và bọn họ, một hồi phải làm sao đây? Mấy tên tửu quỷ này sẽ không bắt ta phải dìu bọn hắn ra ngoài chứ, dường như bốn đại đầu này phải về quân doanh, cũng không biết trời tối chưa nữa, giờ là mấy giờ rồi không biết ~

"Công tử, nơi này chỉ có hai trăm ba mươi hai lượng bạc!" Âm thanh cung kính của tiểu nhị vang lên bên cạnh.

"Ách......" Nhịn không được lại nấc một cái, không nghe rõ, ngẩng đầu nhìn hắn khó hiểu:"Bao nhiêu?"

"Công tử, chỗ này ngài chỉ có hai trăm ba mươi hai lượng bạc, còn thiếu hai trăm lượng......" Thanh âm vẫn thật cung kính, chẳng qua là, trong lúc nói chuyện đồng thời vụng trộm nháy mắt với tiểu nhị ở đằng sau đang chuẩn bị vào thu dọn phòng ốc, tiểu nhị phía sau nhanh chóng gật đầu hiểu ý, xoay người bước ra ngoài.

"Ách......Chỉ có ít tiền vậy thôi à, làm sao lại thiếu nhiều dữ vậy?" Một túi bạc lớn như vậy chỉ mới có hai trăm ba mươi hai lượng, ngô......Không phải điều đó có nghĩa là còn thiếu hai trăm lượng nữa?

" Đại Quan, có mang tiền không?" Đầu choáng váng nhìn xung quanh, vươn chân đạp đại Quan cách đó không xa vẫn còn đang ôm vai đại đầu cầm chén rượu ngây ngô cười.

"Ngô?" Đại Quan híp đôi mắt say lờ đờ, ngây ngô cười nhìn về phía ta.

"Trên người có tiền không!" Lại đá hắn một cước, lần này chân thêm một chút lực.

"A......" Đại Quan buông chén rượu, hình như đã hiểu ra, gật đầu nói:"Tiền, tiền a......" Loạng choạng ngồi xuống, sờ soạng trên người một hồi lâu mới lôi trong người ra một cái túi đưa cho ta.

Giơ tay túm lấy túi tiền trên tay đại Quan, xoay người giao cho tiểu nhị đang đứng đợi:"Cộng thêm cái này thì sao......"

"Vâng, công tử......" Tiểu nhị nhận lấy, lấy bạc vụn trong túi ra đặt lên cân.

"Công tử, nơi này chỉ có năm mươi lượng!" Nụ cười trên mặt tiểu nhị có chút căng cứng.

"A......" Nhìn một đống bạc lớn nhỏ nằm trên bàn, sao chỉ mới có năm mươi lượng, kia không phải còn thiếu một trăm năm mươi lượng??

"Công tử......" Nụ cười trên mặt tiểu nhị biến mất, lưng cũng thẳng tắp.

"Ách ~" Nấc một cái:"Đừng nóng vội, chờ một chút, còn có......" Lắc lắc đầu, dường như có chút tỉnh rượu, loạng choạng đứng lên, đi về phía đám đại đầu đối diện, vừa lay tỉnh họ vừa hô:"Đại đầu, đại đầu...... Tỉnh tỉnh......"

"Tiểu Vu??" Đại đầu và tên râu ria xồm xoàm bị ta lay tỉnh hoảng hốt mở to mắt, ngây ngô cười hỏi:"Tiểu Vu, lại uống thêm chén nữa nào, ách ~" Nói xong còn nấc một tiếng thật to ~

"Tỉnh tỉnh......" Lại đẩy họ lần nữa, nhưng không dám đẩy quá mạnh, sợ bọn họ nôn đầy ra phòng, thấy dường như bọn họ vẫn còn chưa hoàn hồn, ta đành phải rối rắm la lớn:"Các ngươi có mang tiền trên người không? Ta mang theo không đủ, ách ~ Các ngươi cho ta mượn một ít......"

"A......" Vài đại đầu ngẩng đầu nhìn ta một hồi, ta lại hô lớn:"Tiền, có đem hay không??"

"Ân ~" Đám đại đầu rốt cuộc hoàn hồn, gật gật đầu, loạng choạng nhìn ta, sau đó mò trên người mình một hồi mới lôi ra được túi tiền đập lên tay ta:"Tiền......" Nói xong lại nấc một cái ngây ngô cười.

Tiểu nhị đón lấy túi bạc khác trên tay ta, đổ lên cân cân một hồi, sau đó sắc mặt đen thui nhìn ta nói:"Quan gia, chỗ này cũng chỉ có năm mươi lượng bạc ~"

"A......" Nhìn chằm chằm những người kia, cực kì rối rắm, vì sao ai ai ra ngoài cũng mang ít tiền như vậy, còn giá cả ở đây sao lại đắt như thế? Nhìn tiểu nhị hỏi:"Sao chỗ này giá lại cao như vậy?" Chúng ta chỉ nghe vài khúc nhạc uống chút rượu ăn chút thịt thôi mà......

"Vị công tử này ~" Lần này không chỉ sóng lưng thẳng tắp, mà ngay cả khuôn mặt vốn đang cười cợt lấy lòng của tên tiểu nhị kia cũng tối sầm, đôi mắt khinh bỉ quét qua người ta một vòng:"Bách Hoa lâu của chúng ta xưa nay giá cả phải chăng, Biên thành không người nào không biết. Trước không nói đến việc công tử và các vị quan gia đã liên tục kêu rượu thịt thượng hạn lên, các vị còn tìm không ít cô nương của Bách Hoa lâu chúng ta tới lui hầu hạ. Nhưng quan trọng là, công tử đã tìm đến Liễu cô nương của Bách Hoa lâu chúng ta, mời đến Liễu cô nương đương nhiên sẽ không phải là một khoản nhỏ. Hồng Liễu cô nương chính là chiêu bài đứng đầu Bách Hoa lâu, một tay tài nghệ đánh đàn tỳ bà thành danh, ở nơi Biên thành này không ai là không biết, một thủ khúc giá từ mười đến một trăm lượng. Huống chi, các vị vừa nãy vẫn luôn lôi kéo Hồng Liễu cô nương của chúng ta không chịu buông tha, bầu bạn hơn một canh giờ, đàn cả thảy không dưới năm thủ khúc mới để cho Hồng Liễu cô nương trở về nghỉ ngơi, giá cả thế này cũng không phải không hợp lý ~ cho nên công tử......"

Tiểu nhị này vừa nói xong thì tên tiểu nhị vừa chạy ra ngoài kia đã mang theo hai đại hán mặt mũi đầy sẹo đẩy cửa đi đến, đứng im khoanh tay trừng mắt nhìn ta một cách hung tợn.

"À, thì ra là thế......" Nuốt nước bọt, cẩn thận nhìn hai tên hung thần ác sát mặt sẹo, lại nhìn tên tiểu nhị bộ dạng hăm he ngươi mà ăn quịt thì no đòn với tụi ta, cười lấy lòng thương lượng:"Tiểu nhị, ngươi cũng thấy đó, thật không dám dấu diếm, hôm nay ta không mang nhiều tiền như vậy ra ngoài. Ngươi xem, giờ có thể ghi giấy nợ trước cho ta được không, lần sau ta sẽ mang tiền đến trả đủ??" Hối hận hành động vừa rồi của chính mình, chỉ vì tránh né một đám cô nương bu lấy mà ngăn cản Hồng Liễu chuẩn bị rời đi, lôi kéo người ta hỏi thăm ý nghĩa'Tích Hoa khúc' này nọ...... Đúng là lừa đảo a, không phải chỉ là đàn mấy bài nghe không ra giai điệu sao, giá lại cao như vậy...

"Công tử, Bách Hoa lâu chúng ta chỉ buôn bán nhỏ......" Tiểu nhị nói xong ra hiệu cho hai tên to con đằng sau tiến lên.

"Chậm đã......" Nhìn hai tên mặt thẹo đang bẻ khớp tay răng rắc, có chuyện thì từ từ nói a, sao chưa gì đã thích động thủ??

Quét mắt một vòng, đại Quan và đám đại đầu đều nằm rạp trên bàn mà ngủ, ta rối rắm. Nếu một mình trốn đi, điều này là không thể. Nếu trông cậy vào đại Quan và đám kia đột nhiên tỉnh dậy giải quyết tình huống nơi này, trong thời khắc mấu chốt biến thành anh hùng cứu mỹ nhân, đây là một suy nghĩ kì lạ, không nói đến việc cả đám đang lăn ra ngủ ở chỗ kia, ngay cả khi cả đám tỉnh táo thì cũng sẽ nhũn cả chân ra, không thể nào trông cậy.

"Muốn ăn quịt sao ~" Tiểu nhị khinh bỉ hừ lạnh với ta một tiếng:"Không có cửa đâu!"

"Ha ha, vị tiểu nhị này nói hơi quá, còn có hai vị đại hán cao to khỏe khoắn cũng đừng vội xúc động, có chuyện từ từ nói ~" Thẳng lưng ưỡn ngực, cố gắng trấn định, phủi phủi quần áo, đi đến cái ghế, bình tĩnh ngồi xuống.

"Tiểu nhị, hôm nay bản công tử ra ngoài dạo chơi, gặp được các vị Hồ đại ca đây, nghe bọn họ ca ngợi Bách Hoa lâu hết lời nên nhất thời nổi hứng nên mới đuổi bọn tùy tùng gia đinh về, một thân một mình đi theo các vị Hồ quan gia mở mang kiến thức, không thể tưởng tượng được Bách Hoa lâu các ngươi lại bất cận nhân tình như thế?" Ngồi xuống không phải bởi vì ta đang cực kì bình tĩnh mà là vì ta hy vọng chân mình sẽ không nhũn ra, giả bộ cũng sẽ giống một chút.

Tiểu nhị sửng sốt một chút, quan sát đám đại đầu vẫn đăng ngủ vùi trên bàn, nghi hoặc đánh giá ta từ đầu đến chân, trong mắt có chút không xác định, tuy rằng chưa nói gì nhưng cũng ra hiệu cho hai tên tráng hán chuẩn bị ra tay kia dừng lại. Do dự một hồi, hắn lại nhìn đám đại đầu thỉnh thoảng lại la hét đòi thêm rượu vài cái, sau đó nói:" Công tử, vừa rồi tiểu nhân đắc tội, mong rằng công tử thứ lỗi, nhưng mà cái này......" Nói xong nhìn đống bạc trên bàn im lặng.

"Ha ha, đây là trách nhiệm của ngươi, bản công tử lý giải." Nói tới đây, ta học theo đại Quan rút một cái quạt trong người ra, giả vờ giả vịt nhẹ phe phẩy:"Như vậy đi, tiểu nhị, ngươi nói người mang giấy đến đây, ta viết một bức thư rồi ngươi sai người truyền tin giúp ta, sẽ có người đem bạc đến cho ngươi, được không??" Cây quạt trên tay ta là được tướng quân đại nhân đưa vài ngày trước ở thư phòng, bên trên còn có tranh và thơ mà tướng quân đại nhân tự tay phóng bút, dường như cái quạt này rất quý, mà áo bào mặc trên người ta hình như cũng rất quý, ta nghe tiểu Thúy nói đây là loại vải hảo hạng rất nổi danh. Hy vọng những người này biết xem hàng một chút, may ra có thể hù dọa bọn họ. A...... Sớm biết hôm nay ra ngoài sẽ có chuyện ta cũng sẽ không bỏ Tư Hàn lại.

Tiểu nhị do dự một lát, trao đổi ánh mắt với một tiểu nhị khác, sau đó đó mới gật đầu nói:"Xin hỏi quý phủ của công tử ở nơi nào?"

Sửng sốt một chút, nghĩ nghĩ, cắn răng:"Phủ nguyên soái!" Dù sao cũng cần phải có thanh thế, xét tời thời điểm hiện tại, thanh thế hẳn là rất vang dội.

"Phủ nguyên soái?" Hai tên tiểu nhị kinh ngạc nhìn ta.

"Ân ~" Nét mặt già nua nóng lên, qua ngày hôm nay, chỉ sợ ta cũng sẽ được xem là một kẻ nổi da nhở Biên thành, không chỉ mang danh ăn chơi trác táng tầm hoa vấn liễu cô phụ thê nhi mà còn thêm một đại danh kẻ ăn quịt vô lại.

"Xin công tử chờ chút, tiểu nhân sẽ đi làm ngay......" Lại khôi phục thái độ cung kính nhiệt tình ban đầu.

"Ân ~" Thở ra một hơi, gật gật đầu......

Tiểu nhị ôm cái cân nhỏ đẩy cửa bước nhanh ra ngoài, để lại một tên tiểu nhị khác và hai đại hán mặt sẹo dữ tợn ở trong phòng giám thị ta.

Hộc......Không biết tướng quân đại nhân biết việc này sẽ nghĩ thế nào, may mà mấy hôm nay nhạc phụ đại nhân bận việc dò xét biên giới gì đó.

"Cô gia......" Ta còn đang ầm thầm cảm thấy may mắn thì âm thanh Tư Hàn vang lên.

"Ngạch? Tư Hàn?" Ngước lên nhìn, quả thật là Tư Hàn, nhưng sao hắn lại đến đây, sắc mặt trông có vẻ không được tốt lắm, sau lưng còn mang theo vài gia tướng của phủ nguyên soái, ai ai cũng mặt lạnh như tiền.

"Tư Hàn, ngươi, sao ngươi lại đến đây?" Bị bọn họ dùng ánh mắt lạnh lẽo quan sát mà lạnh cả sống lưng, khẽ rùng mình một cái, có một loại dự cảm không tốt.

"Cô gia, chúng ta phụng mệnh tiến đến tiếp cô gia trở về......" Giọng nói Tư Hàn không có chút độ ấm vang lên trong phòng, đại Quan và đám đại đầu khi nãy còn đang tranh cãi ầm ỹ cũng đều im thin thít, ngây ngốc nhìn nhóm người của Tư Hàn.

"Ách ~" Thu hồi cây quạt trên tay, xấu hổ đứng lên, vỗ vỗ quần áo.

"Cô gia, mời ~" Tư Hàn ôm quyền thi lễ với ta, nghiêng người tránh ra. Những người theo sau hắn cũng làm động tác tương tự chừa ra một con đường. Ngay cả những tên hung thần ác sát mặt sẹo khi nãy cũng lùi ra sau, thành thật đứng qua một bên.

"Cái kia, Tư Hàn, chờ một chút, đại Quan bọn họ còn......" Chân có chút nhũn ra, Tư Hàn bình thường có chút lạnh lùng xa cách, nhưng cũng không lạnh đến đáng sợ như hôm nay.

"Cô gia, bọn họ sẽ có người xử lý......" Nói xong, hai gia tướng mặt lạnh băng bước ra từ phía sau.

"Vậy à ~" Khẽ run một cái, nhưng ta vẫn chưa từ bỏ ý định muốn kéo dài thời gian một chút:" Nhưng mà Tư Hàn, hôm nay ta ra ngoài không mang đủ tiền cho nên......"

"Tiền đã trả đủ......" Tư Hàn không đợi ta nói xong đã ngắt lời.

"Ngạch, ha ha, như vậy a, cám ơn......" Trừ bỏ câu này, dường như khi chống lại sắc mặt lạnh như băng của Tư Hàn ta thật sự không biết nên nói cái gì khác.

Không đợi ta nghĩ nhiều, Tư Hàn dùng mắt ra hiệu, hai gia tướng theo sau lưng hắn bước ra, hai người thẳng lưng tiêu sái bước đến bên cạnh ta, một trái một phải, rồi nói:" Cô gia, mời đi ~"

Bị cưỡng chế rời khỏi Bách Hoa lâu, lúc đó sắc trời cũng đã nhá nhem, cuộc sống rộn rã về đêm của Bách Hoa lâu vừa chuẩn bị bắt đầu, ngoài cửa người đến người đi nườm nượp, ai ai nhìn thấy chúng ta cũng đều dừng lại quan sát, không ít người nhận ra chúng ta, họ nhỏ giọng bàn tán:" Những người này không phải là người của phủ nguyên soái sao, vì sao lại ở nơi này? Hình như người đi ở giữa là tân lang mới của phủ nguyên soái? Làm sao ngươi biết? Ngày đại hôn của Tư đại tiểu thư hôm đó, chúng ta đều thấy......"

Ra khỏi cửa, lên xe ngựa bọn họ đã chuẩn bị tốt, ta cẩn thận vén rèm che lên, nhìn Tư Hàn đang ngồi điều khiển ngựa:" Tư Hàn, sao các ngươi lại biết ta và đại Quan ở Bách Hoa lâu??"

Tư Hàn nghiêm mặt vút roi " ba " một tiếng, dùng sức thúc động dây cương, chiếc xe ngựa lao nhanh về phía trước.

"Phanh " Do lực quán tính bất ngờ nên ta ngã ngửa ra sau, đặt mông xuống sàn xe.

"Tư Hàn, phu nhân nàng hồi phủ sao?" Cố nhịn đau đứng dậy, không sợ chết tiếp tục vươn đầu về phía Tư Hàn tìm hiểu tin tức. Tư Hàn bọn họ đến đây là nhận mệnh lệnh của ai? Tướng quân đại nhân? Nếu như là nàng thì cũng không cần long trọng như vậy, tuy rằng gần đây nàng cũng nhắc nhở ta ra phố phải cẩn thận, nếu như sơ sẩy một chút có thể sẽ bị đập một gậy ngay, nguyên nhân là do ta bắt được vương tử của Thực Nhân Tộc, trêu chọc đến những người thuộc phe phái của nhị hoàng tử. Nếu nói như vậy thì cũng có thể lý giải việc tướng quân đại nhân lệnh Tư Hàn dẫn người tiếp ta hồi phủ. Nhưng cũng không cần nghiêm túc như vậy đi, Tư Hàn hẳn cũng không dùng khuôn mặt lạnh băng như thế tiếp ta, mà nhìn qua những gia tướng này, không chỉ ánh mắt lạnh như băng mà bên trong còn như mang theo sát khí. Cứ như vậy đây, cho dù có là như thế thì cũng rất quỷ dị. Càng nghĩ càng sẽ bất an.

"Tư Hàn?" Không nhịn được lên tiếng dò hỏi.

"Ba! Giá ~" Tiếng roi và âm thanh lạnh như băng của Tư Hàn khiến ta không nhịn được run một cái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui