"Phu nhân, nàng về rồi......" Nhìn đến đại tướng quân đã một ngày không gặp đang đứng trước mặt, ta mừng rỡ tiến lại đón nàng.
Đại tướng quân cười khẽ gật đầu hỏi:"Sao phu quân lại ngồi chỗ này?" Nói xong thì ánh mắt liền quét tới cửa vào đằng sau.
"Ngạch ~ Chỗ này phong cảnh đẹp!" Tâm tình vốn đang lâng lâng vui sướng thì bởi vì những lời này của nàng mà nhớ tới nguyên nhân nàng về trễ, cảm giác bay bổng giờ như "phịch" một phát té xuống đáy cốc. Ta đột nhiên cũng không muốn giải thích vì sao mình lại ngồi ở trước cửa thế này nữa.
Đại tướng quân nghe được câu trả lời của ta thì như cười như không bảo:"Ồ, là vậy sao?"
Ta bỏ qua cặp mắt đang trợn trắng bên cạnh của Thị Kiếm, cố tình quên đi câu chuyệnngồi xem kiến dời tổ mà ta nói với Thị Kiếm khi nàng thấy ta ngồi ngoài cửa cả buổi. Ta nở nụ cười xán lạn với đại tướng quân rồi gật đầu:"Ân!"
"Phu nhân ăn cơm chưa?" Từ sáng sớm nàng đã ra ngoài cùng với Dạ đại gia, đến khi mặt trời xuống núi được một lúc lâu thì nàng mới quay trở về, trưa chỉ có ta và Phong quân sư ở nhà dùng cơm, cả hai người ngồi đối diện mà mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau cả buổi.
Đại tướng quân cười lắc đầu hỏi:" Phu quân còn muốn tiếp tục đứng ở cửa ngắm cảnh sao?" Nói xong ra còn tỏ ý ta đang cản ngay cửa phòng.
"Ngạch ~"?? Ta xê dịch sang bên cạnh, sao cửa vào này lại nhỏ thế nhỉ......
Đi theo đại tướng quân vào phòng, chống tay trên bàn ngồi chờ đại tướng quân vào phòng trong tắm rửa.
Nhàm chán nhìn mặt bàn, đợi một hồi, đợi đến khi sắp chán đến chết thì bụng lại réo rắt vang lên bài vườn không nhà trống, ngẩng đầu thì vừa vặn bắt gặp Thị Kiếm đang đi từ phòng trong ra, vội vàng hô lên với nàng:" Thị Kiếm, có thể truyền cơm lên chưa, ta đói......" Dường như cơm trưa ta cũng không ăn bao nhiêu.
"Vâng, cô gia!" Thị Kiếm gật đầu ứng hạ.
Vừa hô xong thì vừa lúc đại tướng quân cũng đi ra từ phòng trong, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng sau khi được tẩy rửa, trên người cũng phủ thêm một tầng mị hoặc và quyến rũ hiếm hoi. Đại tướng quân vén mái tóc dài còn ẩm ướt ra sau lưng, mỉm cười đi về phía ta.
Nuốt nước bọt một cái, trái tim đột nhiên tăng tốc, ta nhìn không chớp mắt đại tướng quân đang chậm rãi đến gần, chỉ sợ một chút lơ đễnh cũng có thể vuột mất cảnh đẹp lúc này, cho đến khi vành tai của ta bị niết nhẹ một chút, nhìn đại tướng quân như đang có chút thẹn thùng mà làm nũng, ta nhịn không được bèn đưa tay ôm lấy vòng eo thon gọn nàng, mê mang hỏi "Phu nhân, làm sao vậy?" Vì sao lại nhìn ta như vậy, ánh mắt như vậy, nụ cười như vậy, thế nhưng là thứ có thể dễ dàng làm cho người ta phạm tội nha, một cơ hội thế này có nên giữ chặt lấy hay không? Ánh mắt lướt xuống phía dưới, nhìn hai cánh môi khẽ mở như đang mời gọi ta đến......
"Ha ha " Đại tướng quân cười khẽ lắc đầu, hai tay khoát lên cánh tay ta nói:"Trông bộ dạng khờ chưa kìa!"
Nhìn đại tướng quân mang theo vô hạn ôn nhu tựa như cưng chiều lại tựa như nũng nịu, trong nháy mắt đầu óc trống rỗng, rốt cuộc không thể kiềm chế được nỗi nhung nhớ nào đó trào dâng nơi đáy lòng nữa, ta nghiêng đầu dán môi lên cánh môi đỏ mọng trước mắt. Nhắm mắt lại, nhẹ nhàng cọ sát, nhẹ nhàng mút ngậm, lại vội vàng thăm dò đòi lấy yêu thương, nhiệt liệt cộng vũ.
" Ngô......" Đại tướng quân hô nhỏ lên một tiếng lại càng làm cho người ta có cảm giác đang được vui vẻ đáp lại.
"Ngô ~ chờ ~ chờ...... Chờ một chút ~" Đại tướng quân thở phì phò đẩy ta ra.
"Ân?" Thở phì phò, mê mang nhìn đại tướng quân đang nhẹ nhàng thở gấp, ánh mắt mê ly như đọng một tầng sương mù.
"Hiện giờ không được?" Đại tướng quân thở phì phò.
"?" Hiện giờ không được? Vậy đợi lát nữa thì có thể sao?
"Ta đói bụng!" Đại tướng quân đỏ mặt đưa tay sửa sang lại vạt áo vừa bị kéo lung tung trên người ta.
"Vậy......" Nhìn ánh mắt đại tướng quân, quả thật là không tình nguyện cứ như vậy mà chấm dứt chút nào, muốn tiếp tục, nhưng giờ nàng lại đói bụng......
"Được không?" Giọng nói ôn nhu có chút khàn khàn như mang theo một loại tâm tình nào đó.
"Được rồi!" Đầu óc hơi tỉnh táo lại một chút, sau đó mới nhớ ra là đến bây giờ mình vẫn chưa nắm chắc được có thể làm tốt bước tiếp theo, nên chỉ có thể nghe lời buông nàng ra, nắm tay nàng ngồi vào bàn cơm.
"Ngoan......" Đại tướng quân đưa tay nựng hai má của ta.
"Ngô......" Vì cái gì lại nhéo má ta.
Đại tướng quân lại nựng thêm hai cái mới cảm thấy thỏa mãn mà buông tay, cong lên đôi môi có chút đỏ lên vì màn thân mật vừa rồi, ôn nhu nhìn ta khẽ mỉm cười.
"......" Che má, u oán nhìn đại tướng quân.
Đột nhiên nhìn thấy một hộp gấm nhỏ được đặt trên mặt bàn, ta nheo mắt ngắm nhìn, hình như đây là thứ đại tướng quân vừa cầm về, nghi hoặc nhìn đại tướng quân hỏi:"Phu nhân, đây là cái gì?"
Đại tướng quân nhìn hộp gấm bên cạnh bình thản nói:"Một lễ vật nhỏ từ Dạ đại gia!"
"Ờ......" Nghe được ba chữ ' Dạ đại gia ' , cảm xúc có chút tuột dốc, rầu rĩ nhìn hộp gấm kia. Lúc giữa trưa, những lời đó của Phong quân sư nói rất đúng, Dạ đại gia này quả nhiên có mục đích không trong sáng, tối hôm qua ngủ lại trong phủ không nói, hôm nay lại còn thừa dịp ta và Phong quân sư bận mở một hội nghị sáng sớm để thương lượng đối sách mà gian trá lừa gạt đại tướng quân ra phủ, bây giờ còn tặng lễ vật.
Đại tướng quân nhìn hộp gấm trên bàn cười nói:"Phu quân, Dạ đại gia là một nữ tử kì tài!"
"Nha ~" Rầu rĩ gật đầu, bưng chén trà trên bàn lên uống một hơi, nhưng khi nước trà vào mồm thì chỉ toàn vị đắng. Phi phi...... Trà đêm nay nhất định là ngâm quá lâu, so với trà xanh còn đắng hơn, vừa đắng lại vừa chát.
"Phu quân ~" Giọng nói của đại tướng quân đầy vui vẻ.
"Ân?" Nghĩ đến điều Phong quân sư nói giữa trưa rất đúng, sáng ngày mai chúng ta sẽ hồi kinh, sẽ bỏ lạiDạ đại gia gì đó, sau khi hồi kinh sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
"Tiểu thư, cô gia, hiện giờ dùng cơm sao?" Thị Kiếm bước từ ngoài vào hỏi.
Nghĩ đến kế hoạch của Phong quân sư, ta liền vội vàng gật đầu:"Ân......" Một tháng tiếp theo phải màn trời chiếu đất, mà trù nương nơi phòng bếp cũng không theo chúng ta hồi kinh.
Đại tướng quân như có chút đăm chiêu nhìn ta rồi gật đầu nói:"Truyền lên đi!"
"Vâng, tiểu thư!" Thị Kiếm liếc nhìn ta một cái rồi đỏ mặt xoay người đi ra, lúc xoay người cũng tiện tay cầm theo hộp gấm đặt trên bàn ra ngoài. Không lâu sau liền mang theo tiểu Thúy dọn đồ ăn lên, cặm cụi cúi đầu nhanh chóng dọn bàn rồilập tức mang theo tiểu Thúy cũng đang đỏ bừng mặt thối lui đến một góc xa xa đứng hầu.
Ta ngơ ngác nhìn Thị Kiếm và Tiểu Thúy, không rõ vì sao hai người đó lại như vậy.
"A?" Ta nhìn một bàn thịnh soạn đồ ăn, ước chừng tầm bảy món ăn và một món canh, trong đó món mặn chiếm đa số.
"Thị Kiếm, sao đêm nay lại nhiều món như vậy?" Những buổi tối trước thì đa phần là món thanh đạm, không chỉ là do sở thích của đại tướng quân, mà ta cũng không thích ăn quá nhiều thịt cá vào buổi tối, cho nên từ trước tới nay, món chủ đạo của bữa tối là những món thanh đạm.
"Cô gia, những món trên bàn hôm nay đều được chế biến từ những chiến lợi phẩm vừa săn được!" Thị Kiếm ra vẻ nhờ vậy mà có người có lộc ăn rồi.
Ta nhìn đại tướng quân hỏi:"Hôm nay săn được?" Hôm nay đại tướng quân và Dạ đại gia gì đó đi săn thú?
"Ân!" Đại tướng quân gật đầu.
"Phu nhân, hôm nay hai người ra ngoài săn thú?" Ta ê ẩm hỏi.
"Ân, Dạ đại gia săn!" Đại tướng quân mỉm cười gật đầu.
"Ra vậy ~ Giờ cũng có thể săn thú sao?" Bĩu bĩu môi nhìn những món ăn hấp dẫn vừa nhìn đã thấy thèm ở trên bàn. Nàng không phải là người được ngự phong danh hiệu đại gia sao, cớ gì lại còn tự hủy hình tượng chạy tới khe suối săn thú?
Thị Kiếm bên cạnh nghĩ rằng ta không rõ cho nên hưng phấn giảng giải cho ta:" Cô gia, thời tiết hiện tại đúng là thời điểm thích hợp nhất để đi săn." Nói xong còn nhiệt tình giới thiệu cho ta những món ăn trên bàn:"Như món thịt thỏ thiêu lửa hồng này là thỏ hoang vừa mới săn được; Còn món canh này là canh chim trĩ......" Sau khi giới thiệu hết một vòng, năm món trên bàn đều là chiến lợi phẩm săn bắn hôm nay của các nàng.
"Dạ đại gia săn được gì vậy?" Ta chỉ ăn món do đại tướng quân săn.
"Cô gia, hôm nay Dạ đại gia săn được thỏ hoang và chim trĩ......" Thị Kiếm làm ta tan vỡ một lần nữa.
"Nha ~" Thật tàn nhẫn, giết nhiều động vật nhỏ hoang dã như vậy:"Phu nhân, còn nàng thì sao?" Đại tướng quân nhất định sẽ săn được nhiều hơn Dạ đại gia đáng ghét gì đó.
Đáy mắt đại tướng quân lóe lên nụ cười, ngắm nhìn đồ ăn trên bàn nói:"Không săn được gì cả."
"Ra vậy ~" Mấy thứ này đều do Dạ đại gia săn...... Đột nhiên không có cảm giác thèm ăn, biễu môi nhỏ giọngn ói:"Những chú thỏ hoang đáng yêu biết bao nhiêu a, mấy chú chim trĩ kia cũng rất xinh đẹp a......" Đúng là phá hủy hoại thiên nhiên.
"Phu quân không thích những món này?" Đại tướng quân hỏi.
"......" Đúng vậy, ta không thích......
"Vậy ăn chút canh đi!" Đại tướng quân múc cho ta một bát canh.
"......" Đại tướng quân múc, có nên ăn hay không?
Đại tướng quân thấy ta cầm muỗng khuấy khuấy bát canh mà vẫn chưa ăn thì nghi hoặc hỏi:" Phu quân không muốn ăn?"
"Ân......" Có chút không muốn ăn.
"Phu quân, không phải trước đó vài ngày người có nói muốn ăn canh chim trĩ sao?" Nụ cười trên mặt đại tướng quân không đổi, vẫn nhàn nhạt như vậy.
Rầu rĩ nói:" Ân, đó là vài ngày trước!" Khi đó ta đang học cưỡi ngựa thì trong đầu nảy ra ý định học cưỡi ngựa xong sẽ cưỡi ngựa đến núi Thương săn chim trĩ.
"Nha ~" Đại tướng quân nhìn món canh chim trĩ trên bàn, thản nhiên nói:" Thì ra là thế ~" Nói xong thì vẻ mặt thâm ý nhìn ta.
"Ân!" Gật gật đầu, nghĩ một chút thì nghĩ ra một cách biện giải, ta ngồi thẳng lưng nói:"Phu nhân, ngày mai chúng ta phải dậy sớm lên đường hồi kinh, cho nên tối nay chúng ta nên ăn thanh đạm một chút, buổi tối ăn mặn sẽ dễ bị rối loạn tiêu hóa!!" Đêm nay ta ăn chay, đừng nói đống cải thìa kia cũng là do Dạ đại gia gì đó hái về đi.
Đại tướng quân nhìn ta một cái, sau đó trầm mặc một chút, rồi khóe môi khẽ cong lên nói:"Phu quân nói phải! Thị Kiếm, dọn hết những món này xuống đi, đưa chúng đến cho thị vệ trong phủ làm đồ nhắm!"
Thị Kiếm đồng tình nhìn ta một cái rồi mới nói:"Vâng, tiểu thư!" Nói xong liền cùng tiểu Thúy nhanh chóng dọn sạch món mặn trên bàn, chỉ để lại một dĩa khoai tây, dĩa cải thìavà hai chén cơm trắng.
"Phu nhân, chúng ta ăn cơm đi!" Ta cao hứng bưng lên bát cơm.
"Ân!" Đại tướng quân cong lên khóe môi mỉm cười,gật đầu một cái.
Cơm ăn đến một nửa thì đại tướng quân đã đặt bát xuống, lúc ta vừa định chuẩn bị dùng biện pháp mấy ngày nay để dụ nàng ăn thêm chút nữa thì đại tướng quân đột nhiên ngẩng đầu, như cười như không nhìn ta nói:"Phu quân, mấy món khi nãy đều là do một lão thợ săn đưa tặng khi chúng ta đang trên đường vào thành!"
"A ~" Ngây ra nhìn đại tướng quân, người khác đưa ??
Ta buông bát đũa trên tay hỏi:"Phu nhân, không phải hôm nay nàng đi săn thú cùng Dạ đại gia sao?" Mấy món vừa rồi không phải do Dạ đại gia săn, là người khác đưa??
"Chỉ là chúng ta có việc ngẫu nhiên ra khỏi thành thôi." Đại tướng quân nói xong thì đưa mắt nhìn dĩa khoai tây và cải thìa còn nguyên trên bàn nói:"Ở ngoài thành Dạ đại gia có săn chim trĩ và thỏ hoang về, bất quá, những thứ đó nàng lấy đi đãi khách rồi......"
"Ách......" Nàng lấy đãi khách? Nói như vậy, mấy thứ này là đại tướng quân chuẩn bị riêng cho ta!! Ô ô......Ta hối hận ......
"Phu quân, buổi tối nên ăn thanh đạm một chút ~ Nếu không sẽ dễ bị rối loạn tiêu hóa......" Đại tướng quân lập lại những lời khi nãy ta vừa nói.
"Nhưng mà phu nhân......" Nhìn dĩa cải thìatrên bàn, lại nghĩ đến món canh chim trĩ thơm ngào ngạt khi nãy...... Ô ô...... Vừa rồi ta bị cái gì lại trở chứng hẹp hòi khiến bản thân phạm phải một sai lầm nghiêm trọng như vậy???
"Hiện giờ đồ ăn hẳn là đã vào bát của thị vệ trong phủ hết rồi!" Đại tướng quân bình thản đáp.
"Ngô......" Buông đũa trên tay xuống, lần này đúng thật là hết muốn ăn......
Ta thương tâm nhìn tiểu Thúy từ ngoài vào lanh chân lẹ tay dọn sạch sẽ đồ ăn trên bàn. Sau đó Thị Kiếm và Thị Vũ cũng theo vào bắt đầu kiểm kê vật phẩm hành lý mang theo ngày mai.
Sau khi Thị Kiếm cho người khiêng rương quần áo rời khỏi phòng, ta nhìn căn phòng vẫn không có biến hóa gì nhiều, nhịn không được bèn hỏi đại tướng quân:"Phu nhân, chúng ta ngồi xe ngựa hồi kinh suốt cả quãng đường sao?" Khoảnh sân này, đặc biệt là gian phòng của ta và đại tướng quân, nghĩ đến sắp tới sẽ có một thời gian dài không quay lại đây, ta đột nhiên có chút không muốn rời đi.
"Ân!" Đại tướng quân đưa mắt nhìn bốn phía rồi nhẹ giọng bảo:"Về sau chúng ta sẽ còn quay trở lại mà!"
Nhìn đại tướng quân bình thản nhìn bốn phía, tự dưng ta có chút đau lòng, vội vàng cười hỏi:" Phu nhân, chúng ta ngồi xe hay cưỡi ngựa về kinh?" Nếu chỉ ngồi xe ngựa thôi thì hơi chán, ta cũng đã học cưỡi ngựa lâu như vậy rồi, hiện giờ rốt cuộc cũng có một lý do đường đường chính chính để ta có thể cưỡi ngựa vượt ra khỏi cánh đồng nuôi ngựa kia, quan trọng là nếu có thể được cưỡi ngựa sóng vai với đại tướng quân ngắm cảnh sắc bên đường thì đó chắc chắn là một điều cực kì tuyệt vời.
"Phu quân muốn ngồi xe hay cưỡi ngựa?" Đại tướng quân mang vẻ mặt thấu hiểu hỏi.
"Ân!" Ta ra vẻ tự hỏi nhìn đại tướng quân, có chút nhớ nhung cái cảm giác tuyệt vời khi lần đầu cưỡi chung một con ngựa với đại tướng quân, suy nghĩ một chút mới nói:"Vừa muốn ngồi xe lại vừa muốn cưỡi ngựa!"
"Ân!" Đại tướng quân bình thản gật đầu một cái.
"Phu nhân, ta có thể tìm một con ngựa để cưỡi sao?" Dưới ánh mắt thấu hiểu của đại tướng quân, ta không thể không thành thật nói:" Muốn tìm một con ngựa tốt một chút, cá tính đặc sắc một chút!" Ý ta không phải là nói ngựa của phủ nguyên soái không tốt, quá tốt là đằng khác, tính tình ôn hòa thân thiện không nói, hình thể cũng cao to cường tráng, nhưng so ra thì đều kém một con ngựa trắng duy nhất trong đàn — Truy Phong. Chỉ là con Truy Phong kia rất có cá tính, nó chỉ nhận mỗi tướng quân và tiểu binh chăn nuôi ngựa, những người khác không ai có thể thân cận với nó được.
"Phu quân muốn tìm một conngựa thế nào?" Đại tướng quân ôn nhu hỏi.
"Ân, không cần quá tốt, tầm con ngựa trắng Truy Phong của phu nhân là được rồi......" Trong trí nhớ ta vẫn khắc sâu hình ảnh đại tướng quân một thân giáp trắng cưỡi trên lưng Truy Phong lướt gió mà đi.
"Ân!" Đại tướng quân gật đầu một cái.
"Ha ha ~" Thấy đại tướng quân đáp ứng, ta vui vẻ đứng lên. Vừa định nhào qua biểu đạt một chút cảm xúc kích động của ta thì đại tướng quân lại trừng ta một cái, sau đó thì liếc về phía tiểu Thúy đang đỏ bừng mặt đứng một bên châm trà.
"Ngạch ~" Ta ngượng ngùng thu hồi bàn tay đã vươn ra, nhìn bóng dáng kinh hoảng bỏ chạy của tiểu Thúy, ta quay đầu cười trừ với đại tướng quân hai tiếng, sau đó lại nhớ tới một chuyện quan trọng, ta vội vàng nói:" Phu nhân, chờ một chút, ta có một thứ muốn đưa cho nàng!" Không đợi nói xong thì ta đã chạy vào phòng ngủ, mở tủ quần áo ra, lôi từ dưới cùng ra một hộp gấm nhỏ, rồi vui tươi hớn hở trở về.
"Phu quân?" Đại tướng quân nghi hoặc nhìn cái hộp nhỏ trên tay ta.
"À phu nhân, cái này tặng cho nàng!" Đột nhiên nhớ tới hàm nghĩa của việc tặng nội y* cho người ấy ở thế giới bên kia, mặt không khỏi nóng lên.
*Tặng nội y: Hãy gia tăng hương vị trong phòng ngủ nhé
"Đây là?" Đại tướng quân cười nhận lấy cái hộp, sau đó nhìn ta hỏi:"Phu quân, giờ có thể mở ra xem không?"
"Ân!" Mặt đỏ bừng gật đầu.
Đại tướng quân mở hộp ra,khẽ giật mình một cái, ngay lập tức mặt cũng đỏ ửng lên, thẹn thùng nhìn ta:"Này?"
"Phu nhân, ta......" Được rồi, đại tướng quân kỳ thật cũng là một người cực kì e thẹn và rụt rè, ta đột nhiên cảm thấy đưa tặng một thứ thế này thì có chút càn rỡ.
"Phu quân, vì sao lại tặng, tặng cái này?" Vành tai trắng nõn của đại tướng quân cũng chuyển sang màu đỏ.
"Ân, này ~" Mặt nóng hôi hổi, nhìn mảnh vải trắng nằm trong hộp gấm kia, không hiểu sao lại có cảm giác miệng khô lưỡi khô.
"Cái gì?" Đại tướng quân hỏi.
"Ân ~" Tầm mắt không khống chế được nhìn về phía chiếc cổ trắng nõn lộ ra bên ngoài cổ áo của đại tướng quân, đột nhiên nhớ đến cảnhkhi thân mật trước bữa cơm ban nãy thì có thấy đượcchiếc cổ thon dài cùng với cặp xương quai xanh như ẩn như hiện đằng sau vạt áo......
"Người......" Mặt đại tướng quân đã đỏ thì nay càng đỏ hơn.
"Ta ~" Chống lại ánh mắt nhu tình và thẹn thùng của đại tướng quân, ta táp táp miệng ấp úng, sau một hồi chịu trận dưới cái nhìn đầy ngượng ngùng xấu hổ của đại tướng quân, ta đành phải sờ sờ mũi giải thích:"Thứ này được làm từsợi tơ băng tằm ngàn năm, ân, nghe nói chẳng những đông ấm hạ mát, mà nó lại còn cực kì bền chắc......" Hôm nay Phong quân sư cũng nói, đường về kinh lúc này cũng không quá thái bình.
"Ra vậy......" Đại tướng quân nghe xong thì khẽ kinh ngạc, sau đó thì nhu tình lan tràn, cực kì cảm động nhìn ta hỏi:"Kia......"
Không đợi đại tướng quân nói xong, ta đã mở miệng giải thích:"Phu nhân, không phải là ta cố ý muốn làmthành như vầy, nhưng bởi vì tơ của băng tằm rất khó tìm, cho nên chỉ có thể làm thành, làm thành......" Hai chữ cuối cùng đúng là không thể nói ra khỏi miệng.
Đại tướng quân đỏ mặt nhìn ta nói:"Tơ của băng tằm là vật chí bảo trong thiên hạ, có thể tìm được nhiều như vậy đúng là không dễ."
Ta cũng gật đầu nói:"Đúng vậy, đại Quan cũng nói thế, ngay cả gia tộc nhà hắn cũng phải tích cóp hơn trăm năm mới miễn cưỡng làm ra được thứ này."
" Đại Quan?" Đại tướng quân nhìn ta hỏi.
"Đúng vậy ~" Ta gật gật đầu.
"......" Ánh mắt đại tướng quân đột nhiên trở nên thâm thúy.
"Làm sao vậy?" Ta khó hiểu nhìn đại tướng quân.
"Không có việc gì ~" Đại tướng quân khép hộp gấm lại, vẫn là vẻ tùy ý như thường cất giọng một cách bình thản:" Đây là đồ đại Quan tặng cho phu quân ?"
"Ân ~" Gật đầu, suy nghĩ một chút nói:" Cũng không hẳn là tặng, cái này là nửa tặng nửa hối lộ!" Ban đầu chủ nhân tương lai của cái yếm này vốn là Thị Vũ.
Đại tướng quân cong cong khóe miệng, giọng điệu lãnh đạm đáp:" Ra vậy!"
"Phu nhân, làm sao vậy?" Sao đột nhiên lại biến thành như vậy ?
"Không có việc gì!"
"Không đúng......" Nụ cười cũng không đạt đáy mắt lại còn bảo không có việc gì.
"Phu quân, sắc trời không còn sớm, nhanh đi tắm rửa đi......" Đại tướng quân nói xong, không thèm xoay đầu nhìn ta một cái mà đã bước thẳng vào phòng trong......
"A?" Vội vàng đuổi theo.
"Phu nhân, nàng không thích cái kia??" Chẳng lẽ tặng cái này quá càn rỡnên đại tướng quân tức giận.
"Không có......"
"Vậy sao nàng lại như 1 2 »