Vu Thị Khuynh Thần

Sau khi tiến vào Phong thành thì xem như chúng ta đã chính thức rời khỏi Biên thành mà bước vào quan nội. Dọc theo đường đi, ta cùng đại tướng quân tán gẫu, đọc sách, chơi cờ, ngẫu nhiên còn lừa được đại tướng quân chuồn ra ngoài dạo chơi, nếu nghỉ chân ở trong thành thì đại tướng quân sẽ mang khăn che mặt rồi chúng ta cùng nhau xuống phố ngao du, ha ha quả là một cuộc sống đầy hạnh phúc. Thời gian hưởng thụ cuộc sống nhàn nhã giản đơn nhanh chóng trôi qua,vào lúc ta còn chưa kịp nhận ra thì chúng ta đã đến cửa ngõ của kinh thành — Trấn Nguyên Hoà. Kể từ vụ gặp thổ phỉ lần đó, sau khi chúng ta ra khỏi Phong thành thì gió êm sóng lặn, trừ việc thỉnh thoảng tối tối vang lên vài tiếng leng keng nho nhỏ thì cũng không còn gặp sơn tặc thổ phỉ gì nữa, phong cảnh cũng chuyển từ hoang vu sang phồn hoa náo nhiệt.
Dọc đường đi cái gì cũng cực kì tốt đẹp, thế nhưng cố tình lại có một người không thể nào tốt đẹp được. Từ sau khi Dạ đại gia từ biệt chúng ta ở Phong thành, mỗi ngày Phong quân sư đều tiêu sái phe phẩy cây quạt trên tay đi xung quanh rêu rao, cũng không biết đã làm hại biết bao con tim của các thiếu nữ. Ban đầu ta còn tưởng vì Dạ đại gia rời đi nên nàng trở nên hưng phấn quá độ, nhưng sau vài ngày quan sát, ta bắt đầu nghi ngờ có phải nàng bị chuyện gì đả kích quá mức mà trở nên khác thường hay không.
" Thị Kiếm có biết khi nào thì phu nhân nhà ta tiểu thư nhà ngươi về không?" Hôm nay nghỉ ngơi ở trấn Nguyên Hoà một ngày, chúng ta mới từ ngoài trở về, chưa kịp nghỉ ngơi một chút thì đại tướng quân đã bị nhạc phụ đại nhân tìm đi bàn việc.
"Cô gia, câu này người đã muốn hỏi ta năm lần rồi." Thị Kiếm vừa sửa sang lại hành lý vừa nhìn ta khinh bỉ.
"A, có sao?" Ta vô tội nhìn Thị Kiếm .
Lần này thì ngay cả khinh bỉ Thị Kiếm cũng lười làm mà nói thẳng:" Cô gia, tiểu thư rời đi còn chưa tới nửa nén hương mà ~" Nói xong liền xoay người vùi đầu tiếp tục sửa sang lại hành lý.
"Ồ ~" Ta nhàm chán nhìn chằm chằm Thị Kiếm , đối với sự khinh bỉ của Thị Kiếm ta đã muốn lười phản ứng, bởi vậy mới có thể thấy thói quen là một điều đáng sợ cỡ nào.
Ta nhàm chán nhìn chằm chằm cửa mà ngẩn người, Thị Vũ từ bên ngoài đi vào đến, chỉ là khi ánh mắt chống lại ánh mắt của ta thì khẽ chớp động một chút rồi khôi phục lại bình tĩnh. Lúc ta tưởng chính mình hoa mắt nhìn lầm thì Thị Vũ đã bước tới trước mặt ta.
Thị Vũ nghiêm mặt hành lễ với ta rồi nói:" Cô gia, quân sư mời người đến trung đình." Thanh âm vẫn lạnh bang như cũ.
" Phong quân sư?" Ta nhìn Thị Vũ một cách kì quái, trong khoảng thời gian này tên Phong quân sư kia rất thích chen chân vào thế giới hai người của ta và đại tướng quân, mỗi ngày đều phong tao phe phẩy cây quạt nhỏ đi lừa gạt không biết bao nhiêu trái tim của phụ nữ đã có chồng, bóp nát không biết bao nhiêu trái tim nhỏ bé của các thiếu nữ mới biết yêu.
"Ân!" Thị Vũ khẽ gật đầu.
"Ngạch, Thị Vũ biết có biết Phong quân sư tìm ta là vì chuyện gì không?" Có chuyện gì lại phải nói riêng nhỉ?
"Không biết!" Thị Vũ nói xong liền nghiêm mặt đứng cạnh nhìn ta.
"Kia......" Ta do dự nhìn Thị Vũ có vẻ như đang chờ ta, tự hỏi một chút rồi mới đứng lên:" Vậy chúng ta đến đó đi ~"
Thị Vũ gật đầu một cái rồi mới nghiêng người mời ta đi.
Đi theo phía sau Thị Vũ, dạo một vòng lớn trong trạm dịch mới đến được trung đình kia, xa xa liền nhìn thấy tên Phong quân sư nhiễu sự đang thong dong ngồi giữa đình, bên cạnh là một bàn trà.
Đi đến trước mặt Phong quân sư, nhìn nàng vừa phe phẩy cây quạt nhỏ vừa ra vẻ phẩm trà, khoé miệng của ta không khống chế được mà hơi run rẩy, không nói gì mà ngồi xuống một chiếc ghế bên cạnh, trực tiếp mở miệng hỏi nàng:" Phong quân sư, ngươi tìm ta có chuyện gì?" Liếc nhìn bộ trà cụ trên bàn, nếu Phong quân sư bảo muốn tìm ta tới uống trà cùng nàng cho vui thì sau này có cơ hội ta nhất định sẽ ủng hộ hết mình việc Dạ đại gia chỉnh cái tên quân sư nhiễu sự nhà ngươi lên bờ xuống ruộng.
Phong quân sư ngẩng đầu nhìn ta một cái, tủm tỉm cười đặt chén trà xuống, dường như nàng đang khiêu khích sự kiên nhẫn của ta hay sao ấy, nàng chỉ tủm tỉm nhìn ta cười mà không nói lời nào.
"Ngươi muốn làm gì?" Ta lui người về phía sau, phòng bị nhìn Phong quân sư, mà Thị Vũ đột nhiên lại xoay người rời đi.
Phong quân sư nghe được lời của ta cũng chỉ tiếp tục mỉm cười nhìn ta chằm chằm, cho đến khi bóng dáng của Thị Vũ biến mất thì mới 'ba' một tiếng tiêu sái gấp quạt lại nói:"Biểu muội phu, kỳ thật, ngươi nên cảm thấy may mắn vì Khuynh Thần thích ngươi!"
Ta bị câu nói không rõ đầu đuôi của Phong quân sư làm cho sửng sốt một chút, không biết nàng rốt cuộc là muốn làm cái gì, bất quá ta đồng ý những lời này, liền gật đầu trả lời:"Ân, ngươi nói đúng!"
Dường như Phong quân sư rất vừa lòng với thái độ của ta bèn gật gù, sau đó lại như thật bất mãn liếc nhìn ta một cái:"Cũng không biết vì sao Khuynh Thần lại coi trọng ngươi, bất quá, thôi......" Lúc nói chuyện, vẻ mặt mang theo sự khinh bỉ rõ ràng.
"......" Ta dùng sức trừng lại, dùng ánh mắt lăng trì nàng mấy vạn lần.
"Biểu muội phu, ngươi cũng đừng trừng mắt nữa." Phong quân sư xem thường ánh mắt đang phóng tới của ta:" Nói vậy, Khuynh Thần cũng đã nói cho ngươi biết vì sao lúc trước ta tìm tới ngươi."
"Ân!" Ta cũng không khách khí mà trả lại nàng một ánh mắt xem thường.
Khoé miệng đầy khinh thường của Phong quân sư khẽ co rút, nàng híp mắt nói:" Cho nên nói, Vu Thị, ngươi nên cảm thấy may mắn, Khuynh Thần yêu thích ngươi."
Ta gật gật đầu, nhưng đáy lòng lại có chút nghi hoặc, nàng nói vậy dường như còn có thâm ý khác bên trong.
Phong quân sư liếc ta một cái, nhăn mặt một hồi, trầm mặc hồi lâu mới nói:" Nếu Khuynh Thần đã nói với ngươi, nói vậy ngươi cũng biết thái độ của cữu công bọn họ đối với tôn trượng." Nói xong liền nhìn ta.
Ta sửng sốt một chút, vài giây sau mới phản ứng lại cữu công trong lời của nàng là ai, ta không nói gì mà gật gật đầu.
Phong quân sư dùng vẻ mặt ghét bỏ đánh giá ta vài vòng, sau đó vẻ mặt trở nên nghiêm túc. Ta thấy vậy thì không khỏi ngồi thẳng người lại phòng bị nhìn nàng.
"Vu Thị, tốt nhất là ngươi đừng để cho cữu công bọn họ nhận ra được thân phận thật sự của ngươi." Lúc Phong quân sư nói đến câu này thì giọng điệu còn ra vẻ cực kì nghiêm túc.
"Ân!" Ta không nói gì mà chỉ nhìn nàng, này không phải là điều đương nhiên sao.
"Hừ ~" Phong quân sư hừ lạnh một tiếng, có vẻ không quá hài lòng với phản ứng của ta nên lại nói:" Đặc biệt là tôn trượng, nếu để bọn họ nhận thấy được điều gì, quan hệ hiện tại của các ngươi cũng khó giữ, hơn nữa, lúc đó tôn trượng cũng sẽ làm ra chút gì đó để tăng thêm sức thuyết phục cho lời truyền 'mệnh phạm cô túc' của Khuynh Thần."
"......" Thân mình thẳng tắp cứng đờ, ngây ngốc nhìn nàng.
"Biểu muội phu, ngươi nên biết thân phận hiện tại của Khuynh Thần. Là một nữ tử, lại tay nắm binh quyền. Tuy rằng ban đầu có lẽ mộc ấn chỉ là thứ mà người nọ tuỳ ý ban cho, nhưng nếu xem xét lại tất cả tình tiết trong câu chuyện, thì mộc ấn này cũng không phải là thứ bọn họ tuỳ tiện ban thưởng." Vẻ mặt lúc này của Phong quân sư cũng không nghiêm khắc như vừa rồi, nhưng cũng không bỡn cợt như lúc bình thường.
Ta trầm mặc nhìn nàng, suy nghĩ ý tứ trong lời của nàng.
Tầm mắt Phong quân sư đảo qua người ta, như là dẫn dắt gợi ý cho ta mà nhẹ giọng nói hai từ:" Binh quyền, nghi kỵ." Sau đó liền nói:" Bởi vì mệnh cách mà sư tôn xem cho Khuynh Thần, nhiều kẻ tâm tư kín đáo càng không thể buông tha mà bắt đầu động tay động chân."
"Là......" Ta nhìn Phong quân sư gật đầu mà đáy lòng run lên. Đêm đó đại tướng quân kể chuyện rất bình thản, tuy rằng bình thản nhưng ta cũng đoán được một chút, tên hoàng đế này ban mộc ấn cho đại tướng quân đương nhiên không chỉ đơn giản là vì đại tướng quân đã cứu hắn như vậy.
"Quyền, đặc biệt lại là thứ dính dáng đến binh quyền, bất kể là ở đâu khi nào, thì cũng sẽ đều là đối tượng tranh đoạt." Phong quân sư cao thâm nhìn ta. Tiếp tục nói:" Cả hai hạnh phúc bên nhau, mệnh cách kia của Khuynh Thần liền trở nên nhỏ bé không còn đáng kể nữa."
"Ân!" Ta gật gật đầu, nhưng lần này Phong quân sư tìm ta rốt cuộc là......
"Đừng nhìn ta như vậy." Nói xong liền bưng lên chén trà trên bàn, khẽ nhấp một ngụm, khoé miệng cong lên, cười tủm tỉm nhìn ta:"Biểu muội phu, có thể nào có hưng trí nghe lại một phiên bản cũ khác về lý do vì sao ta tìm tới ngươi không?"
Ta dứt bỏ hết thảy suy đoán gì đó khi nghe nàng nói một câu như vậy, bưng chén trà lên hớp một ngụm to, sau đó thả lỏng người tựa vào ghế nhìn nàng:" Lời Phong quân sư muốn nói, đương nhiên là ta cũng không phiền mà nghe một chút."
Phong quân sư híp mắt, lười biếng tựa vào lưng ghế nói:" Lúc trước, lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ngươi thật sự khiến cho ta cảm thấy hứng thú, sau đó ta cũng tra xét qua một lần. Chỉ là không tra được bất cứ điều gì, bối cảnh của ngươi quá đơn giản, cũng quá nhiều chỗ trống, ta không thể không hoài nghi thân phận và mục đích của ngươi, nhưng sau một năm thấy biểu hiện của ngươi cũng khá bình thường, bất quá cũng không thể nói là bình thường được, ít nhất ngươi cũng làm ta bất ngờ vì có thể sống rất thoải mái ở giữa tả hữu tướng quân." Nói xong thì ánh mắt mang theo ý niệm gì đó không rõ đảo qua ta một cái.
"Sau đó, tuy rằng đủ loại biểu hiện của ngươi không thể hoàn toàn thuyết minh thân phận của ngươi có vấn đề, nhưng sau khi để Khuynh Thần biết, nàng lại bảo ngươi vô hại." Phong quân sư nói tới đây thì cố ý tạm dừng.
Ta chỉ có thể im lặng mà chống đỡ, những người này cũng quá đa nghi rồi, may mà ta không tài giỏi như nhóm đồng bào chuyển kiếp của ta, không làm ra hoặc phát minh ra cái gì đó rúng động đám người tiền sử này, bằng không thì có chết thế nào bản thân cũng không biết.
"Khi đó, ta rất ngạc nhiên, vì cái gì Khuynh Thần lại đột nhiên nói giúp một người xa lạ không hề chút liên quan nào." Nói xong liền xoa xoa cằm, nheo mắt lại như tính toán điều gì.
Ta đắc ý cười khúc khích, nghĩ đến bức tranh nhìn thấy lần trước, thì ra đại tướng quân đã chú ý đến ta sớm như vậy, càng nghĩ càng đắc ý......
"Xích......" Phong quân sư khinh bỉ liếc ta một cái, giọng điệu chua chát nói:"Mà, bắt đầu từ nửa năm trước, sau một hồi bệnh nặng của cái người bề trên kia, thế cục trong triều liền trở nên biến ảo, số lượng khách viếng thăm phủ nguyên soái mỗi đêm cũng tăng nhiều lên, vốn là việc hôn sự bị tôn trượng áp chế nhờ mệnh cách không may của Khuynh Thần lại bị người khác đào lên nhòm ngó." Nói tới đây lại chuyển giọng nói:"Mà, biểu muội phu ngươi, vừa hay khi đó cũng xuất hiện trước mặt ta." Nói xong còn bày ra bộ dáng ta có được ngày hôm nay tất cả đều nhờ công lao của nàng.
"Không hổ là Phong quân sư, hoả nhãn kim tinh, ở trong một đám hơn hai chục vạn người mà liếc mắt một cái liền nhìn trúng ta." Nhìn thấy ánh mắt khao khắt được khen ngợi của nàng, ta liền cố gắng khen ngợi nàng một câu.
Phong quân sư nâng cằm, tỏ vẻ hơi chút vừa lòng biểu hiện của ta, tiếp tục nói:"Đoạn kế tiếp, ta nghĩ hẳn là Khuynh Thần cũng đã kể cho ngươi, chỉ là có một vài điều Khuynh Thần không biết."
"......" Ta lại phòng bị nhìn vẻ mặt tính kế của Phong quân sư.
"Vốn là, một người như ngươi thì không hợp tí nào, không có sở trường gì cả, căn bản là bản quân sư không cần ra mặt, chỉ là cố tình cái bát tự kì lạ kia của ngươi lại bị cái lão nhân già mà không nghiêm kia nhìn trúng, nhất định muốn tính quẻ một phen. Rõ ràng là học nghệ không tinh còn dám thổi phồng chính mình lợi hại ra sao, dù tính không ra số mệnh của Khuynh Thần rồi còn đoán mò cái gì mà mệnh phạm cô túc thì cũng thôi đi, ngay cả người như ngươi cũng xem không được, ngồi nghiên cứu tính toán cả buổi mới nói cái gì mà dị tượng dị tượng, kết quả lại là một cái dị tượng xem không rõ. Cuối cùng còn lấy bát tự của Khuynh Thần ra tính lại, rồi nói thành cái gì mà ông trời tác hợp cho, cái gì mà thì ra là thế......" Vẻ mặt Phong quân sư cực kì khó chịu.
"Sao ngươi lại biết bát tự của ta?" Ta trầm mặc, về ngày giờ sinh của ta, ngay cả đại tướng quân ta cũng chưa từng đề cập tới.
Phong quân sư trợn trắng mắt nhìn ta, tức giận hỏi:" Chẳng lẽ bát tự ngươi đăng ký trong lục thư là giả?"
"Lục thư?" Ta ngơ ra một hồi mới nhớ lại đó là cái gì, đó là thứ mà ta và đại Quan phải điền vào lúc nhập ngũ, phải ghi rõ tên họ rồi ngày sinh tháng đẻ gì đó, ta còn cố ý hỏi đại Quan cách tính ngày ở nơi đây rồi tính lại ngày sinh của ta để điền vào.
Nhận thấy được ánh mắt Phong quân sư trở nên có chút không tốt, ta vội vàng nói:"Đương nhiên là thật !"
Phong quân sư nhìn ta, trong ánh mắt vẫn còn mang theo một chút hoài nghi.
"Những điều ta ghi bên trong lục thư đều là sự thật!" Ta lo lắng nàng sẽ làm ra điều gì đó liền vội vàng giải thích một lần nữa.
Phong quân sư vẫn nhìn chằm chằm ta như cũ, một hồi lâu, mới dời tầm mắt nói:" Ngươi cũng nên cảm thấy may mắn, bát tự sai lầm, còn gặp phải một lão nhân tâm huyết dâng cao, nên cuối cùng tôn trượng mới có thể gật đầu đáp ứng hôn sự lần này, thậm chí còn hủy bỏ bước cuối cùng trong kế hoạch." Nói đến chỗ bước cuối cùng thì nhìn ta chằm chằm, vẻ mặt bất định.
"Có ý gì?" Ta bị nàng nhìn mà lạnh hết sóng lưng, đáy lòng dâng lên một cảm giác bất an.
"Ấn theo kế hoạch ban đầu của chúng ta, nếu không có gì ngoài ý muốn thì cuối cùng ngươi chỉ có một kết cục duy nhất — đó là gặp chuyện ngoài ý muốn mà bỏ mình. Cho dù mạng ngươi có tốt, vẫn có thể sống sót dưới các nhân tố bên ngoài thì chúng ta cũng sẽ khiến ngươi gặp phải chuyện –' ngoài ý muốn '." Phong quân sư nói nhẹ nhàng bâng quơ cư như đang nói ' hôm nay thời tiết không tệ ' vậy.
"Ngoài ý muốn?" Ta lạnh hết cả người, hỏi:" Cuối cùng sẽ thế nào?"
Phong quân sư hí mắt nói:"Tốt số thì còn có thể lấy được đến một khoản tiền nhỏ về quê phú quý cả đời; Nếu xui xẻo thì cũng chính là cái kết cục kia. Nhưng bất luận là kết cục nào, cuối cùng thì tế tử Tư gia cũng không thể là người còn sống được."
"Đại tướng quân nàng?" Dựa theo tính cách đại tướng quân, nếu nàng biết kế hoạch là như vậy, nàng tuyệt đối sẽ không đáp ứng. Nhớ đến thời điểm gặp kiếp phỉ ở ngoài thành kia, nhớ lại hết thảy sự yếu ớt và dụng tâm của nàng. Trái tim co rút đau đớn, đột nhiên rất muốn nhìn thấy đại tướng quân.
"Đương nhiên Khuynh Thần sẽ không biết." Phong quân sư lạnh nhạt nói.
"......" Đột nhiên ta rất chán ghét khuôn mặt lạnh lùng kia.
"Chúng ta muốn làm, đương nhiên sẽ có biện pháp không để Khuynh Thần biết, cho dù sau này nàng có biết thì mọi việc cũng đã thành kết cục đã định." Vẻ mặt Phong quân sư không hề đổi sắc.
"Nhưng......" Nhưng, đại tướng quân sẽ khó chịu, nàng sẽ...... Nhưng ta lại không thể nói lại Phong quân sư điều gì, bởi vì nếu đổi thành ta là nàng, ta cũng sẽ làm như vậy, chỉ cần đại tướng quân bình yên, cho dù sẽ làm nàng thương tâm khó chịu......
" Phong quân sư, nếu không có việc gì nữa thì ta đi trước......" Nói xong cũng không chờ nàng trả lời đã đứng lên, xoay người rời đi, lúc này, ta chỉ muốn nhanh chóng nhìn thấy đại tướng quân.
"Biểu muội phu, hy vọng ngươi nhớ rõ những lời ta vừa nói, vì chính ngươi cũng vì Khuynh Thần, đừng để cho tôn trượng nhận thấy được chuyện của ngươi, bằng không, chuyện ngoài ý muốn này sẽ xuất hiện." Thanh âm Phong quân sư nhẹ nhàng truyền đến sau lưng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui