Vu Thị Khuynh Thần

"Ai muốn đi cùng lão hồ ly nhà ngươi!" Diệp Vấn thay đổi thái độ một trăm tám mươi độ, so với vẻ hoạt bát đáng yêu ngày hôm qua thì bây giờ Diệp Vấn lại giống một bé hạt tiêu đỏ mặt cáu kỉnh hầm hừ Phong quân sư.
"Nếu đã như vậy, thế sao tự nhiên mới sáng sớm đã chạy tới đây để làm gì nhỉ?" Phong quân sư cười tủm tỉm nhìn nàng, phe phẩy cây quạt, tiếp tục nói:" Muốn đi cùng bổn công tử, bổn công tử còn chướng mắt tên oắt con nhà ngươi."
"Ngươi nói ai là oắt con!" Trông Diệp Vấn giống như bị đạp trúng cái đuôi mà xù hết cả lông lên, nàng trừng mắt nhìn Phong quân sư, ngón tay lại run run chỉ vào Phong quân sư.
"Ở đây ai lên tiếng thì là người đó......" Phong quân sư dửng dưng dùng cây quạt dời đi ngón tay đang chỉ trước mũi mình.
"Ngươi ~" Diệp Vấn thở phì phò trợn mắt, sau đó lại đổi mặt như lật sách, không thèm nhìn Phong quân sư chắn phía trước nữa mà nở nụ cười đáng yêu điềm đạm nói với đại tướng quân:" Thần biểu tỷ, chúng ta cùng đi chính sảnh được không?" Nói xong liền định chụp lấy cánh tay đại tướng quân, không chỉ mình Phong quân sư mà ngay cả ta cũng bị coi như vô hình.
"Chậc chậc, ta nói này Diệp biểu muội!" Phong quân sư dùng cây quạt trên tay gõ một cái phạch xuống bàn tay đang định nắm lấy tay đại tướng quân kia.
Diệp vấn lùi tay về, tránh thoát đòn tấn công của Phong quân sư, trừng mắt Phong quân sư hô:" Gian nhân, ngươi muốn thế nào?"
"Chà chà, Diệp biểu muội, bổn công tử chỉ là muốn nhắc nhở ngươi một chút, hôm nay chúng ta không thể đi cùng ngươi." Phong quân sư như không nghe đến cách Diệp Vấn xưng hô.
"Ai muốn đi cùng ngươi, đừng có tưởng bở!" Diệp Vấn hất cằm hừ Phong quân sư một tiếng.
Một đương sư khác là đại tướng quân vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt trên mặt như cũ, dù nhìn thấy cảnh này mà nàng dường như vẫn không hề có ý định lên tiếng ngăn cản, mà vào lúc Diệp Vấn vẫn còn đang tranh cãi thì nàng hơi mỉm cười lùi một bước về phía ta.
"Phu nhân?" Ta tới gần đại tướng quân, nhỏ giọng hỏi.
Đại tướng quân quay đầu nhìn ta, cười không tiếng động ý bảo ta không cần chen vào.
"Ân ~" Phong quân sư thu hồi cây quạt, ôm tay, dùng quạt chống cằm, đánh giá Diệp Vấn nói:" Diệp biểu muội, ngươi xác định là muốn đi cùng chúng ta?"
"Ai thèm đi cùng ngươi, ta là đi cùng Thần biểu tỷ!" Diệp Vấn hung ba ba trừng mắt Phong quân sư, sau đó đáng yêu hướng nở nụ cười xán lạn về phía đại tướng quân.
"Chậc chậc, muốn đi cùng Khuynh Thần?" Phong quân sư không có hảo ý nhìn Diệp Vấn, câu sau cố ý kéo dài giọng.
"Hừ, đương nhiên ~" Diệp Vấn đắc ý hừ một tiếng.
"Ân, Diệp Vấn tiểu biểu muội, ngươi đây là coi trọng Khuynh Thần của chúng ta, hay là đang coi trọng vị biểu muội phu này của chúng ta vậy?" Phong quân sư đột nhiên đến một câu khiến ta và đại tướng quân khẽ sửng sốt.
"Ngươi nói cái gì ~" Diệp Vấn sửng sốt một chút, sau đó hoàn hồn liền đỏ mặt lớn tiếng hỏi lại, chỉ là không biết vẻ mặt kia là đang tức giận hay là đang xấu hổ nữa.
"A ~" Phong quân sư dường như không nghe thấy câu hỏi của Diệp Vấn mà khẽ lắc đầu, vẻ mặt đáng tiếc nhìn nàng nói:" Tiểu biểu muội, nếu ngươi coi trọng Khuynh Thần thì ta khuyên ngươi vẫn là nên chết cái tâm này đi, ngươi là nữ nhân. Nếu ngươi lại coi trọng vị biểu muội phu này thì ngươi càng hẳn phải chết cái tâm này luôn." Nói đến đây liền liếc nàng một cái, khinh thường tiếp tục nói:" Đúng là tên oắt con."
"Ngươi......" Lần này hẳn là Diệp Vấn bị tức đến chết. Nàng chỉ vào Phong quân sư " Ngươi " vài lần rồi mới nói nốt:" Ngươi nói hưu nói vượn, ta, ta, ta làm sao, làm sao có thể, có thể, coi, coi trọng Thần biểu tỷ được."
"Phải không?" Phong quân sư ra vẻ không tin đánh giá nàng.
"Đương nhiên!" Diệp Vấn hất cằm khẳng định.
"Nếu như vậy, ngươi đòi đi cùng làm gì!" Phong quân sư nói xong thì liếc nàng một cái.
"Ta đi cùng thì sao?" Diệp Vấn nghi hoặc hỏi.
Ta cũng khó hiểu nhìn Phong quân sư.
"Nếu không phải muốn nhập Tư gia, Khuynh Thần và biểu muội phu đi bái tế a di ngươi đến xem náo nhiệt cái gì a." Phong quân sư nói xong thì thản nhiên quét qua ta một cái.
Diệp vấn nghe được Phong quân sư nói thì hơi hơi ngây người, sau đó liền quay đầu nhìn đại tướng quân, cuối cùng ánh mắt rơi xuống trên người ta. Ánh mắt nàng làm cho người ta không cách nào hình dung, bên trong mang vẻ không thể tin nổi, sự thương cảm cũng như vài loại cảm xúc phức tạp khác.
"Diệp biểu muội, hôm nay không có thời gian rảnh, thất bồi!" Đại tướng quân thản nhiên nói với Diệp Vấn một câu, sau đó liền nắm lấy tay ta bước qua người nàng, đi về phía chính sảnh.
Lúc bước qua Diệp Vấn, ta thấy nàng hơi cúi đầu, ánh mắt không rõ, chỉ là đôi môi mím thành một đường thẳng tắp.
"Phu nhân?" Sau khi ra khỏi viện, ta khó hiểu nhìn sườn mặt đại tướng quân.
Đại tướng quay đầu nhìn ta, nở nụ cười nhàn nhạt bảo:" Diệp vấn là biểu muội của sư huynh!"
"Ngạch?" Sư huynh? Nhanh chóng hiểu ra vấn đề liền hỏi lại:" Là vị sư huynh kia sao?" Người được đại tướng quân gọi là sư huynh chỉ có một vị sư huynh đã qua đời kia thôi.
Đại tướng quân dừng bước, quay sang nhìn ta bảo:" Vài năm trước, trong một lần ra ngoài, ngoại tổ phụ ngẫn nhiên cứu được Diệp Vấn, sau khi biết được thân phận của nàng thì ngoại tổ mẫu liền nhận nàng làm tôn nữ." Giọng điệu bình tĩnh, chỉ là khi nhắc đến Diệp Vấn thì đáy mắt hiện lên chút thất vọng và áy náy.
"Kia ~" Ta nhìn đại tướng quân, đột nhiên không biết nên nói cái gì, nhất thời nghĩ không ra mà vò đầu bứt tai.
Đại tướng quân bật cười, nàng cười khẽ ra tiếng, đưa tay nắm lấy tay ta:" Tối hôm qua không nói cho người là vì không muốn người nghĩ nhiều thôi."
"Phu nhân, ta không có nghĩ nhiều!" Ta chột dạ phủ nhận, không thừa nhận rằng lúc mình nghe được thân phận thật của Diệp Vấn khi nãy thì đáy lòng khẽ dâng lên chút cảm xúc ghen tị cùng với một sự bất an mơ hồ.
"Đi thôi!" Đại tướng quân cười tiếp tục bước về phía trước.
"Nha ~" Ngoan ngoãn theo sau, không thèm nhìn tên Phong quân sư đang cười nhạo phía sau.
"Phu quân có nhớ câu mà ngày hôm qua ta nói với người không?" Lúc đi đến cửa chính sảnh thì đại tướng quân đột nhiên cất tiếng hỏi.
"Ân?" Tối hôm qua đại tướng quân nói với ta rất nhiều câu nha.
"Về sau nên tận lực tránh xa Diệp Vấn !" Đại tướng quân nhẹ nhàng nói.
Ta sửng sốt một chút rồi lên tiếng:" Hảo!" Tuy rằng không rõ, nhưng đại tướng quân nói như vậy, ta đây cứ làm như vậy là được.
"Ta nói, Khuynh Thần à, các ngươi cũng đừng cứ đứng ở đó nữa, ta thế nhưng đã đói rã ruột rồi, một hồi nữa cũng không còn sức đâu mà chống đỡ áp lực của cữu công." Phong quân sư ở phía sau quăng đến một câu.
Đại tướng quân mỉm cười nhìn Phong quân sư một cái.
"Lão nô bái kiến tiểu tiểu thư, tôn cô gia, biểu thiếu gia." Niên bá đứng giữ ở cửa phòng, thấy chúng ta đằng xa liền tiến lên nghênh đón, khom lưng thi lễ với chúng ta, lúc gọi đến biểu thiếu gia thì nụ cười trên mặt cũng thu lại.
"Niên gia gia, không cần đa lễ!" Đại tướng quân nâng Niên bá dậy.
Ta nở nụ cười với Niên bá bảo:" Niên gia gia, chào buổi sáng!"
"Niên lão đầu, đừng có khom lưng nữa, hồi nữa lỡ mà có cụp luôn thì sẽ phiền toái đó!" Phong quân sư không đứng đắn tặng cho Niên bá một câu.
"Hừ, lão nhân ta xương cốt dẻo dai thân thể còn rất cường tráng, làm sao có thể giống mấy tên tiểu bối yếu đuối nhu nhược gió thổi là bay được." Niên bá hừ nhẹ một tiếng, xoay đầu nói.
Phong quân sư vừa định mở miệng thì Niên bá cũng không cho nàng cơ hội này, hắn nở nụ cười từ ái với ta và đại tướng quân rồi bảo:" Tiểu tiểu thư, tôn cô gia, mau vào đi thôi, cô gia vẫn còn đang đợi bên trong!"
"Hảo!" Đại tướng quân cười đáp lời rồi mới bước về chính sảnh.
Ta sửng sốt một chút liền theo sau, người mà Niên bá bảo là cô gia sẽ không phải là người mà ta đang nghĩ chứ!!
Ở giữa chính sảnh, ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu ngồi ngay ngắn bên trên, hai vị phu nhân ngồi bên dưới, còn có một người khoác cẩm bào xanh đen, mái đầu hoa râm đội ngọc quan bên trên vẫn đang quay lưng về phía chúng ta mà cung kính quỳ bên dưới. Ngoại tổ phụ sa sầm mặt im lặng, còn ngoại tổ mẫu lại mang vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn người vẫn đang quỳ một gối bên dưới kia.
"Ngoại tôn nữ ra mắt ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu!" Đại tướng quân nhìn đến người quỳ trên mặt đất cũng khom lưng quỳ hành lễ với ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu bên trên.
Đương nhiên ta và Phong quân sư cũng không dám làm gì khác, ta đứng bên cạnh đại tướng quân, học theo đại tướng quân quỳ xuống hành lễ, cùng Phong quân sư nói:" Tôn tế [ Tôn tử ] ra mắt ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu."
Ngoại tổ phụ ngồi bên trên vẫn im lặng.
"Lão gia." Ngoại tổ mẫu lo lắng nói:" Thần nhi và mấy đứa nhỏ vẫn còn chưa ăn sáng."
"Hừ ~" Bên trên truyền đến tiếng hừ lạnh của ngoại tổ phụ, sau đó mới lạnh lùng đến một câu:" Đứng lên đi."
Không biết quỳ trên mặt đất bao lâu, lúc này nhạc phụ đại nhân mới cung kính đứng lên:" Tạ nhạc phụ!"
Chờ sau khi đứng lên xong, ta lại đứng trước mặt nhạc phụ đại nhân cung kính hành lễ vấn an:" Tiểu tế ra mắt nhạc phụ đại nhân."
"Ân!" Nhạc phụ đại nhân lạnh lùng lên tiếng.
Tiếng nhạc phụ đại nhân vừa dứt thì ngoại tổ phụ ngồi giữa lại hừ lạnh một cái. Thân thể nhạc phụ đại nhân hơi cương lên một chút, nhưng hắn chỉ đảo mắt qua ta một cái rồi trầm mặc cung kính đứng một bên.
"Được rồi, lão gia, mấy đứa nhỏ cũng đói bụng hết cả rồi." Ngoại tổ mẫu ngồi bên trên nhẹ nhàng lên tiếng.
"Ân!" Ngoại tổ phụ lạnh lùng lên tiếng, sau đó liền đứng dậy đi về phía phòng ăn.
"Tư Thành, Thần nhi, đi thôi!" Ngoại tổ mẫu cười bảo nhạc phụ đại nhân và đại tướng quân, sau đó thì nhìn ta và Phong quân sư cười từ ái nói:" Thị nhi, Dương nhi, mau cùng đi nào."
Sau khi vâng dạ xong thì chúng ta thành thật theo đuôi mọi người tiến vào phòng ăn.
Lấy thân phận của nhạc phụ đại nhân thì người ngồi ở bên phải ngoại tổ phụ, tiếp theo thứ tự là Phong quân sư, ta, sau đó là đại tướng quân, cuối cùng là ngoại tổ mẫu, ngoại tổ mẫu cũng là người ngồi bên trái ngoại tổ phụ. Hai vị phu nhân còn lại kia cũng không hề thấy mặt trong bữa ăn hôm nay.
Bữa sáng trên bàn khá đa dạng, có cháo trắng cũng có cháo tổ yến, có rau xanh cũng có thịt, có một vài món kinh thành rồi cũng có một vài món mà chỉ nơi biên quan Tây Bắc mới có.
Bữa sáng diễn ra nhanh gọn, ngoại trừ ngoại tổ mẫu thỉnh thoảng lên tiếng bảo ba tiểu bối chúng ta ăn nhiều một ít ra thì trên cơ bản bầu không khí cực kì im lặng. Đặc biệt là ngoại tổ phụ và nhạc phụ đại nhân bên kia, khí tràng trên người ngoại tổ phụ còn lạnh hơn cả ngày hôm qua, cái này làm cho người ngồi kế nhạc phụ đại nhân là ta đây cũng có chút khó thở. Mà nhạc phụ đại nhân lại mất đi vẻ lạnh lùng thường ngày trong phủ, trước mặt ngoại tổ phụ, hắn chỉ ngồi thẳng lưng, ngoài việc trên mặt không hề có nụ cười ra thì bộ dáng so với ta ngày hôm qua không khác là mấy.
Sau khi dùng xong bữa sáng, mọi người tập trung ở chính sảnh, Niên bá liền lên tiếng " Lão gia, tất cả đã chuẩn bị xong!", sau khi ngoại tổ phụ nhìn nhạc phụ đại nhân hừ lạnh một tiếng thì liền mang đám tiểu bối chúng ta ra sau viện, bước vào một nơi gọi là [ Mai Viên ], ở đây mai được trồng kín sân, sân vườn đều được quét tước sạch sẽ.
Đi theo sau hai vị trưởng bối bước vào từ đường, giữa phòng đặt một bàn thờ, trên bàn thờ đặt một bài vị, sau bài vị là một bức mỹ nhân đồ.
Đầu tiên, ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu dẫn đầu đoàn người, nhận lấy nén hương từ tay Niên bá đưa qua, họ nhẹ giọng thầm thì kể lại một ít tin tức về chúng ta, thanh âm nghe như tắc nghẽn, nói xong liền cùng nhau cắm nén hương vào lư hương trên bàn thờ.
Đến lượt nhạc phụ đại nhân, hắn chỉ yên lặng nhìn bài vị, thẫn thờ tiếp nhận nén hương trên tay Niên bá, ngẩng đầu nhìn bài vị, trầm mặc hồi lâu, lát sau mới lặng lẽ tiến về phía trước cắm nén hương vào lư hương. Ta đứng phía sau lưng nên không thể thấy được biểu tình lúc này nguyên soái đại nhân, nhưng ta biết, trong lòng hắn nhất định không hề bình tĩnh, bởi vì đôi tay hắn lúc này, vẫn còn hơi run rẩy. Vẫn là bóng lưng cao ngất nhưng lúc này thoạt nhìn lại có vẻ còm cõi, có vẻ cô quạnh, trong cô đơn pha lẫn bi thương.
Đến lượt ta và đại tướng quân, ta liền bắt đầu khẩn trương, từ lúc tiến đến ngày càng gần bài vị, thấy rõ được dòng chữ được viết trên bài vị "Tư Diệp Thị Thần ái thê chi vị"(Ái thê Thần thuộc tộc họ Tư Diệp), còn bên dưới nữa viết " Phu quân Tư Thành "thì tim ta càng tăng thêm nhịp đập, sau bài vị là một bức hoạ. Nữ nhân trong bức hoạ mang một khuôn mặt mỉm cười nhàn nhạt, dung mạo có chút giống đại tướng quân đến bảy tám phần, hoặc cũng có thể nói đại tướng quân lớn lên giống nữ tử trong bức hoạ đến bảy tám phần. Trên người khoác một bộ đồ lam nhạt; Trong tay cầm một quyển sách; Mái tóc đen dài được búi lên sau đầu bằng một cây trâm ngọc giản dị, dung mạo mang theo vẻ ung dung bình thản giống với đại tướng quân, nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt ôn nhu......
Nhận lấy nén hương Niên bá đưa qua, ta cung kính cúi đầu lễ bái, trong lòng lặng yên báo ra thân phận lai lịch của mình cũng như lặp lại những lời tuyên thệ tận sâu thẳm trái tim...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui