Vu Thị Khuynh Thần

"Phu nhân, mọi người trong phủ đều chạy đi đâu hết rồi?" Ta ngồi trên xe ngựa, dựa lên người đại tướng quân hỏi.
"Ngoại tổ mẫu bảo mọi người tranh thủ về quê thăm người nhà nhân dịp tết rồi!" Đại tướng quân nói xong thì đẩy đầu ta đang vùi trên vai nàng ra, cười hỏi:" Sao vậy?"
"Không sao ~" Ta lắc đầu, giả vờ mang bộ dám tham ăn:" Hôm nay không được ăn món cá chép chua ngọt do trù đại nương làm......"
Đại tướng quân xoay đầu, đưa tay xoa đầu ta an ủi:" Lần sau còn có cơ hội mà."
"......" Ta ai oán nhìn đại tướng quân xoa đầu ta như đang xoa đầu một chú cún.
"Sáng nay đại Quan đi rồi sao?" Đại tướng quân hảo tâm tình rút tay lại.
"Ân!" Nhắc đến đại Quan, ta lại đột nhiên thấy xa lạ, không biết lần sau gặp lại sẽ là khi nào.
"Cảm thấy buồn chán sao?" Đại tướng quân ôn nhu hỏi.
Ta lắc đầu:" Không có!"
"Nếu không gặp ta, bây giờ tiểu Vu sẽ làm gì?" Đại tướng quân nghiêng người dựa vào lòng ta, nhắm mắt lại hỏi.
"Ân......" Ta đưa tay ôm lấy eo đại tướng quân, nhắm mắt lại suy ngẫm bảo:" Có lẽ là đang nghĩ xem tối nay nên ăn ở đâu, hoặc có thể là lang thang trên đường tìm xem chỗ nào thiếu người thì xin vào làm tiểu nhị hoặc chưởng quầy gì đó ha ha......" Nói xong ta không khỏi nhớ đến mục đích cố gắng để dành tiền hồi còn ở quân doanh năm đó.
"Nhớ đến chuyện gì vui vẻ sao?" Đại tướng quân tò mò mở mắt hỏi.
"Ha ha, phu nhân, ta cố gắng để dành hai năm mới được có năm lượng bạc, còn giờ đây, nhờ dựa dẫm phu nhân, xét đến tài sản của chúng ta, ta đây chính là một kẻ giàu có......" Giờ đây ta cũng được tính là một kẻ có tiền a, tuy rằng người hiểu biết như đại tướng quân lại bảo rằng trong phủ rất thiếu thốn.
"Vậy sao?" Đại tướng quân ngẩng đầu như cười như không nhìn ta.
"Ân!" Ta dùng sức gật đầu.
"Nhưng rõ ràng là tiểu Vu cũng có mấy ngàn lượng bạc trắng dắt lưng mà." Đại tướng quân cười, vẻ mặt thâm sâu khó lường.
"Ngạch......" Ta chớp mắt, ta có nhiều tiền vậy sao?
Đại tướng quân cười cười nói:" Giờ ta mới là người dựa dẫm tiểu Vu này?"
"Ngạch......" Ta sửng sốt......
"Giờ ta không còn bổng lộc nữa......" Ánh mắt đại tướng quân lại nhàn nhạt đảo qua người ta.
"Ngạch......"
"Nếu hiện giờ tiểu Vu đang làm chưởng quầy tại một nơi nào đó, có lẽ cuộc sống sẽ tốt hơn hiện tại nhiều." Đại tướng quân lại kéo lại đề tài cũ kèm với chứ nếu.
"Vì sao lại nói vậy?" Ta nghiêm túc nhìn đại tướng quân.
"Ân, chỉ là nghĩ vậy thôi!" Đại tướng quân nói xong thì khẽ cười lẳng lặng nhìn ta.
Nhìn bộ dáng có vẻ như thực sự nghiêm túc của đại tướng quân, lần này có lẽ nàng sẽ không để cho ta có cơ hội lãng sang chuyện khác, nên ta cũng đành thu hồi vẻ dửng dưng trên mặt, chăm chú nhìn nàng nói:" Khuynh Thần, nếu lúc trước không gặp được nàng, có lẽ giờ đây ta quả thật sẽ là một chưởng quầy nào đấy, cuộc sống như vậy cũng sẽ thật bình yên và đơn giản. Nhưng cuộc sống đó, cũng không phải là một cuộc sống hạnh phúc; Không tính đến cuộc sống bây giờ của ta đã là rất hạnh phúc rồi; Điều quan trọng là nơi đó không có nàng, bên trong ta chỉ là một linh hồn cô độc tồn tại ở nơi đây mà thôi. Cho nên ta cảm thấy thật may mắn vì chữ "nếu" này không xảy ra, thật cảm ơn ông trời vì đã khiến ta gặp nàng." Nói xong, ta có chút ngượng ngùng nhìn vào ánh mắt lấp lánh khẽ loé lên của đại tướng quân.
Đại tướng quân khẽ cười, trong mắt là tình ý ôn nhu khiến lòng ta say, khoé miệng nàng khẽ cong lên không giấu được một nụ cười nhàn nhạt.
"Khuynh Thần, có thể ở bên nàng, đó chính là chuyện hạnh phúc nhất đời ta." Nhìn vào mắt đại tướng quân, tim như nhũn ra, cực kì ngọt ngào.
"Nhưng Vu Thị sẽ hiu quạnh buồn chán." Đại tướng quân lẳng lặng nhìn ta nói.
"Hiu quạnh? Buồn chán?" Ta khó hiểu nhìn đại tướng quân, lời này từ đâu mà ra vậy?
"Mỗi ngày Vu Thị đều ngồi trước sân trong phủ ngây người, không phải sao?" Ánh mắt đại tướng quân bình thản nhìn ta.
Nghe được lời của đại tướng quân mà ta có chút ngẩn người:" Khuynh Thần, mỗi ngày ta ở trong phủ quả thật rất vui a, theo bồi nhạc phụ đại nhân trò chuyện, theo ngoại tổ phụ học này nọ, khoảng thời gian đó ta luôn cảm thấy rất hăng hái. Ngạch, mỗi ngày ta ngồi trước sân không phải là vì ngây người, chỉ là ta đang tự hỏi một số chuyện." Nói xong, dưới ánh mắt chăm chú của đại tướng quân, mặt ta hơi nóng lên, có chút ngượng ngùng nói:" Ta chỉ là đang tự hỏi xem lần sau ta sẽ kể tiếp chiêu nào trong ba mươi sáu kế mà ta chưa kể cho nhạc phụ đại nhân. Ngạch, thương pháp của nhạc phụ đại nhân rất cao thâm khó hiểu, cho nên......" Ta có chút xấu hổ gãi đầu, vì dời đi sự chú ý của nhạc phụ đại nhân mà ta đành phải mặt dày mượn binh pháp Tôn Tử ra mà bàn luận, đương nhiên những thứ này ta cũng đã giảng giải không ít cho đại tướng quân...
Đại tướng quân nghe xong không nói câu nào, nàng vẫn tiếp tục trầm mặc như trước.
"Khuynh Thần, ta rất vui vẻ, cũng rất thoả mãn, thật đó!" Ta thấy đại tướng quân không nói lời nào liền bắt đầu khẩn trương. Bắt đầu sốt ruột nghĩ dùng cách nào để nói cho nàng hiểu rằng ta thật sự rất hạnh phúc.
"Khuynh Thần, phải tin tưởng ta, ta quả thật là......"
"Ân!"
"A?" Đại tướng quân đột nhiên nở một nụ cười thật ôn nhu.
"Ta tin!" Ngón tay đại tướng quân xoa nhẹ nơi cằm của ta.
"Ngạch?" Cảm giác thoải mái ngón tay nàng mang lại khiến ta có chút ngây người.
"Bởi vì Vu Thị là một người dễ dàng thoả mãn!" Nói xong, ngón tay ve vuốt tại cằm rời đi, ngay sau đó, một đôi môi mềm mại mang theo hương trà thoang thoảng khẽ ấn lên.
Cho dù một phút trước đầu óc có chút chậm lụt, nhưng giờ khắc này, hết thảy linh mẫn đều nhanh chóng trở về. Cảm giác thân mật thế này, chúng ta hoài niệm đã lâu.
Cuối cùng, trước khi chút lý trí còn sót lại bị dập tắt bởi cảm xúc mãnh liệt nơi đây, cả hai hơi tách ra, ta thân thiết cọ cọ da thịt nhẵn nhụi mềm mại của đại tướng quân, xoa lên vành tai trắng trẻo ửng hồng của nàng rồi khẽ hỏi:" Phu nhân, hôm nay còn bận đi đâu không?" Dường như đã lâu rồi chúng ta chưa cùng nhau đi ngắm cảnh hoàng hôn.
"Không bận!" Thanh âm của đại tướng quân có chút khác biệt so với giọng nói trong trẻo lãnh đạm thường ngày, giọng nói trầm thấp quen thuộc lúc này của nàng khiến ta rung động không thôi.
"Vậy, chúng ta đi ngắm mặt trời lặn được không?" Thuận tiện hưởng thụ thế giới riêng của hai người luôn thật là tốt a, đại tướng quân không bận việc đi đâu, ta cũng không cần phải đi ứng phó với một đám tiểu bạch kiểm phò mã quận mã linh tinh gì đấy.
"Hảo!" Đại tướng quân không chút nghĩ ngợi liền đồng ý, nói xong liền bảo với Tư Hàn bên ngoài xe:" Tư Hàn, đến Phượng Sơn đình."
"Vâng, tiểu thư!" Sau khi hồi kinh, Tư Hàn và mọi người đều sửa miệng gọi đại tướng quân là tiểu thư.
"Đúng rồi, phu nhân, hôm nay ta có được một món đồ không tệ." Mặc dù có chút luyến tiếc buôn đại tướng quân ra, bất quá nghĩ đến đồ vật đặt bên dưới chỗ ngồi, ta vẫn là không nhịn được đắc ý.
"Ân?" Đại tướng quân nghi hoặc tùy ý ta kéo nàng sang một bên, sau đó đưa tay vào tủ ngầm dưới ghế lấy ra một bọc nhỏ.
"Phu nhân, nàng xem thử mấy thứ này xem?" Ta mở bọc hành lý ra, sau đó cầm ám tiễn lên đưa cho đại tướng quân như hiến một vật quý.
"Đây là?" Đại tướng quân tò mò nhìn món đồ trên tay ta, một hồi sau mới mở miệng nói:" Là ám tiễn sao?"
"Ân ~" Không hổ là đại tướng quân nhà ta, nhanh như vậy đã đoán ra, bất quá, cái này không chỉ là một ám tiễn đơn giản, ta không khỏi đắc ý nói:" Không sai, đây là ám tiễn, nhưng là một loại ám tiễn cải tiến."
"Ân?" Đại tướng quân nhìn ta.
"Phu nhân, trước kia ám tiễn chỉ có thể bắn một phát, nhưng cái này có thể bắn ba phát, hơn nữa mỗi lần bắn ra hai mũi tên, tầm bắn ba trượng; Còn nữa, loại tên này là do chúng ta dùng cách thức luyện giáp trước kia làm nên, khi bắn ra, trong vòng nửa thước có thể bắn thủng những loại hộ giáp thường dùng......" Ta lưu loát giới thiệu sơ qua cơ chế hoạt động và ưu điểm của ám tiễn cho đại tướng quân nghe.
"Những thứ này đều do phu quân nghĩ ra sao?" Đại tướng quân đánh giá món đồ trong tay ta, trừ bỏ nụ cười trên mặt đậm thêm vài phần thì cũng không có bao nhiêu kinh ngạc.
"Ngạch, không phải......" Ta bị nàng nhìn mà đỏ mặt, những thứ này chỉ là do ta dung bản thiết kế ám tiễn cũ kết hợp với các loại ám tiễn mà ta đọc trong tiểu thuyết võ hiệp trước kia, sau đó mô tả đại khái, còn bước phát triển và chế tạo kế tiếp đều nhờ đại Quan và các vị thợ rèn mà đại Quan tìm đến.
Đại tướng quân cười cầm lấy ám tiễn, lật qua lại xem xét.
"Phu nhân, nơi này có ba cái, chúng ta mỗi người một cái, còn lại thì cho Phong quân sư." Phong quân sư cũng giống với ta, đều là một người có năng lực tự vệ yếu.
"Hảo!" Đại tướng quân đặt ám tiễn xuống.
Ta tùy tay bọc những thứ này lại, đặt sang một bên, trong tiếng lăn của trục xe, ta không khỏi nhớ tới một chuyện ta tò mò đã lâu, ta lập tức nở nụ cười, vui vẻ hớn hở nhìn đại tướng quân hỏi:" Phu nhân, vì sao trước kia nàng lại đáp ứng thành thân với ta?" Lúc trước là do ta hiểu lầm, còn đại tướng quân thì sao?
Đại tướng quân hơi sửng sốt một chút, rõ ràng nàng cũng không ngờ ta sẽ hỏi đến loại vấn đề này, chỉ là dù sao đại tướng quân cũng là đại tướng quân, kinh ngạc chỉ là trong nháy mắt, sau đó nàng đã nhanh chóng nhìn ta hỏi ngược lại:" Ân, nguyên nhân này, không phải là phu quân đã sớm biết rồi sao?"
Nhìn gương mặt ửng hồng của đại tướng quân, ta tỏ vẻ không hài lòng với đáp án này cho lắm, bất quá đại tướng quân nàng không nói cũng không sao, ta có thể đoán được:" Ha ha, phu nhân, ta đến đoán thử nha ......" Ta nhìn đại tướng quân một cách xấu xa, bức hoạ dưới ánh trăng quý giá kia đã bị ta nhìn rõ ràng rành mạch cũng nhớ rõ ràng rành mạch .
"Khụ khụ......" Ta cố ý thanh thanh cổ họng, bày ra biểu tình nghiêm túc rồi nói:" Phu nhân, năm đó ưm ưm......" Miệng đột nhiên bị một bàn tay che lại, đại tướng quân đỏ mặt bất đắc dĩ trừng ta.
"Ưm ưm......" Ta chớp chớp đôi mắt trong veo đầy vô tội nhìn về phía nàng.
"Bại hoại, không được nói lung tung!" Đại tướng quân có chút giận dỗi trừng mắt nhìn ta.
"Ưm......" Ta lại chớp mắt nhìn nàng, ta còn chưa nói gì mà, sao lại bảo ta nói lung tung?
Ta đưa tay muốn kéo tay đại tướng quân ra.
"Không được đoán bậy đoán bạ!" Trước khi đại tướng quân buông tay liềnbuông lời cảnh cáo.
"......" Ta gật đầu, vô tội chớp mắt.
Đại tướng quân rốt cục buông tay ra, để cho miệng của ta tìm lại được ánh mặt trời.
"Phu nhân!"
"......" Không thèm để ý tới
"Khuynh Thần!"
"......" Vẫn là không để ý tới
"Nương tử!"
"......" Lỗ tai phiếm hồng, nhưng vẫn không thèm để ý ta như cũ.
"Ngạch......"
"......" Bắt đầu đọc sách, không để ý tới
"Ta sai rồi!" Ta cúi đầu, chỉ còn thiếu mỗi việc kiếm một cái chà xát bản mà quỳ nữa thôi.
"......" Vẫn là không để ý tới
Chẳng qua là vì đã cúi đầu xuống, nên ta cũng không phát hiện lúc này trên khoé miệng đại tướng quân triển lộ một độ cong đầy mê người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui