Khi cú đá sắp chạm tới người Lưu Tinh Vân đã khéo léo kéo cánh tay xuống ngăn cản nhưng vẫn không tài nào triệt tiêu hết lực đá kinh khủng kia, nó xuyên qua làn da truyền thẳng vào nội tạng làm cho cậu tê dại toàn thân đến cả kêu đau cũng không thể, phải hơn ba giây sau mới ngã được xuống đất.
Ưu thế ngoại hình thể hiện rõ ràng.
“Tinh Vân… ” Dương Kiến Vũ hoảng hốt kêu lên, chạy nhanh đến.
Đồng thời cũng có hai tên đệ tử Thanh Long quán muốn đến dìu Lưu Tinh Vân nhưng Đại Hổ nhanh hơn tất thảy, nén đau chồm người dậy, bàn tay thô to như chiếc vợt đuổi ruồi size cực đại hung hăng tát bay hai tên đệ tử kia, liếc mắt trấn áp cả đám người phía sau.
Không ai không đọc ra ánh mắt kia muốn nói rằng bước lên một bước sẽ nhận lấy hậu quả tệ hơn cả cái chết, cả đám chỉ biết đứng như trời trồng.
“Muốn đánh nữa không?” Đại Hổ đối diện với Lưu Tinh Vân phun ra mấy chữ.
Lưu Tinh Vân thời khắc này đã đờ người ra, cảm giác đau nhói như kim châm bên mạng sườn theo mỗi hơi thở châm chít vào nội tạng.
Dù vậy nhưng ánh mắt cậu vẫn kiên cường, sắc bén, gắng gượng nói “Lũ khốn như bọn mầy chỉ giỏi đánh lén.
Nếu có Quang Triều ở đây mầy dám đến sao?” Đại Hổ ánh mắt lạnh như băng nhìn thẳng Lưu Tinh Vân, tuyên bố chắc như đóng định một chữ “Dám”.
Qua ba giây hắn như nhớ ra chuyện gì đó, khoái trá nói tiếp.
“Chẳng những Đàm Quang Triều dù cho có,… ” Nói đến đây ánh mắt bỗng chú ý từ xa có một con côn trùng bé nhỏ đang bay về phía bên này.
Lưu Tinh Vân nhìn theo ánh mắt, thấy rõ Dương Kiến Vũ đang chạy tới.
Cảm giác bất an bao trùm cậu, cậu biết rõ Đại Hổ này tính cách cực kỳ lạnh lùng, tuy nói không đánh người yếu thế nhưng kẻ dám xen vào chuyện của hắn bị ăn đòn nhiều vô số kể, tính sơ phải gần nữa cuốn tập.
Cậu thà chọn bản thân bị thương nặng hơn nữa cũng không tình nguyện thấy Dương Kiến Vũ chịu một vết trầy.
Tiếc rằng mình đã thảm tới mức tự lo không xong thì đi cứu ai chứ.
“Không cho phép làm hại Tinh Vân.” Dương Kiến Vũ lời nói cương nghị, ánh nghiêm túc.
Chứng kiến thẳng bé chỉ lớn hơn gà con đôi chút lại dám cản mình Đại Hổ nổi lên hứng thú, không vội ra tay mà hỏi.
“Dựa vào cái gì?” Dương Kiến Vũ chính nghĩa đáp lời.
“Tôi không cần biết giữa hai bên có thù oán gì, nhưng các người xông vào võ quán đã là sai, đánh người lại càng sai.
Luyện võ cốt để cường thân kiện thể, tiêu bệnh trừ hại, ngoài ra còn rèn luyện nhân cách, tinh thần, các người vậy mà ỷ vào võ công cao cường ức hiếp người khác, tuỳ tiện đánh người vậy đã vi phạm triết lý nguyên bản của võ học.
Ngày xưa, Khổng Tử cho rằng.
“Những cái gì mà mình không muốn thì đừng đem thi hành cho người khác.” Các anh đánh người vậy có thích bản thân bị đánh, có chịu được không.
Ngày nay, luật pháp phát triển đến mức rất chặc chẽ, tội cố ý gây thương tích nhẹ thì phạt tiền nặng thì phạt tù mấy người có gánh nổi không.” Quả không hổ danh người đọc nát trăm quyển sách, mài thủng trăm nghiên mực, đốt đen trăm ngọn đèn, Dương Kiến Vũ một tràng lý luận mắng đám người tới mức ngốc trệ, chẳng những địch nhân mà cả người mình cũng cứng đơ khuôn miệng, ai nấy đều tự hỏi không biết ở đâu chui ra tên quỷ này ở nơi võ đường trọng chân tay lại đi giảng đạo lý.
Người tâm trí phong phú chút tưởng tượng ra cảnh Dương Kiến Vũ bằng mớ kiến thức mênh mông bất tận này nếu xuyên không về quá khứ ắt sẽ đỗ cao khoa cử, không chừng còn cướp lấy Trạng Nguyên.
Nghĩ viễn cảnh đó khiến bọn họ phì cười trong lòng.
Cũng chính là như vậy, cả đám người không ai bảo ai cả đám người Bạch Hổ quán đồng loạt cười vang như sấm.
Cả Đại Hổ vốn lạnh lẽo cũng vặn vẹo khoé miệng nhưng lại không ai biết hắn đang cười hay đang khóc.
“Mầy nghe xem.
Thằng nhóc đó nói gì vậy chứ, cười chết tao rồi.
Ha ha ha… ” “Đúng đó, em trai đang tấu hài sao? Rất vui nha.
Ha ha ha… ” Bị chế giễu công khai Dương Kiến Vũ cúi mặt, hai má vốn hồng hào được bơm thêm ngại ngùng mà đỏ lên, nhưng, sau mấy giây cậu tự lấy lại tự tin, ưỡn ngực, dang tay.
“Có gì đáng cười sao? Tôi nói không sai chữ nào, đạo lý đứng về phía tôi.
Hiện tại không cho phép các người làm loạn, nếu còn dám động thủ tôi sẽ báo cảnh sát.” “Nói gì vậy chứ? Báo cảnh sát sao? Doạ ai vậy chứ?” Nhị Hổ lên tiếng.
Dương Kiến Vũ khoé mắt đỏ hoe, cậu rút chiếc điện thoại trong túi ra, ngón tay trắng trẻo trượt trên bàn phím, bấm mấy số rồi đưa ra cho đám người kia xem.
“Tôi sẽ báo thật đó.” Lúc này dù là Đại Hổ không thể cười tiếp, phục hồi bộ dáng hung thần ác quỷ, vươn tay bắt lấy cổ tay bé nhỏ kia khi nó chưa kịp thu về, khẽ dùng lực khiến Dương Kiến Vũ đau đớn rên nhẹ một tiếng.
Dùng giọng không nghe ra tâm tư nhưng nhiều hơn mấy phần nhẹ nhàng nói.
“Nhóc con.
Rất thú vị đó.
Tao thấy hứng thú với mầy.
Nhìn dây đai đoán rằng chỉ mới gia nhập, làm tân sinh buổi đầu một chiêu nửa thức cũng chưa học.
Chi bằng rời bỏ cái võ quán rỗng ruột này gia nhập Bạch Hổ quán, tao cam đoan sẽ dạy mày thành cao thủ.
Ít nhất cũng đánh hơn thằng bại tướng nằm dưới đất kia.” Lưu Tinh Vân nghe mà tức nổ phổi khiến vết thương lại động, kêu khẽ một tiếng rồi ôm người.
Nhị Hổ, Tam Hổ thì đồng thời giật mình, bọn họ với Đại Hổ làm anh em ruột mấy chục năm chưa từng thấy hắn đối với ai ăn nói như vậy, cơ bản là cả ngày đề trốn ở phòng tập đến khi anh em gặp mặt cũng không nói mấy câu.
Đám người ngưỡng mộ xin làm đệ tử thậm chí là làm chân sai vặt đều bị quát đến bỏ chạy.
Vậy mà giờ lại tự mình mở miệng chiêu dụ đệ tử hơn hết là nói rất nhiều, tự hỏi không biết hắn đang bị chạm mạch ở dây thần kinh số mấy hay là có ý gì đây.
Dương Kiến Vũ cũng thoáng đơ người khi nghe lời đề nghị kia cậu chuẩn bị sẵn tâm lý nhận một tát như hai vị sư huynh kia nhưng không nghĩ sự việc sẽ chuyển biến theo hướng này, nhất thời chẳng biết phản ứng thế nào.
Đám người phía sau thì kinh ngạc trong lòng.
So sánh hai bên thì Dương Kiến Vũ nhỏ bé đến đáng thương vậy à vẫn dám đương đầu với ngọn Thái Sơn khủng bố, bọn họ tự thẹn không bằng.
Mấy tên sư huynh lâu năm càng là cúi gằm mặt xuống, nghĩ mình học võ bao nhiêu năm lại thua một sư đệ chưa đánh được bài quyền đầu tiên làm ý chí bản thân lung lay sắp đổ.
Đại Hổ trông vào biểu hiện tự biết câu trả lời, không muốn thúc ép ai, tự mình lui một bước, muốn rời khỏi đây, dù sao đánh cũng đánh rồi, thắng cũng thắng rồi với hắn vậy là đủ, ở lại vô ích, cứ mặc đám đàn em muốn làm gì thì làm.
Nhưng, biểu hiện này lại làm cho nhóc Dương Kiến Vũ hiểu lầm rằng anh muốn quay lại làm khó dễ Lưu Tinh Vân, hai cánh tay nhỏ bé trực tiếp bám chặc cánh tay Đại Hổ.
“Anh không được làm hại Tinh Vân.” Dương Kiến Vũ hét toáng lên khiến giọng cũng bị lạc đi.
Đại Hổ chẳng nói lời nào, anh xem trọng sự gan dạ của thằng nhóc này, nhưng cũng không phải loại ngoài lạnh trong nóng, ôn nhu như trong truyền thuyết miêu tả, đã hơi chút khó chịu rồi.
Phất tay một phát thoát ngay khỏi Dương Kiến Vũ.
Do lực tay đối phương quá lớn, chỉ tuỳ tiện vung lên đã khiến Dương Kiến Vũ mất thăng bằng, trượt chân sắp ngã.
“Cản đường quá.
Lần sau đi đứng cẩn thận chút.” Giọng nói lạnh lẽo nhưng mê hoặc trái tim Dương Kiến Vũ lọt vào lỗ tai khiến cậu dường như đứng hình.
Hàn Phong không biết đến từ khi nào, nhẹ nhàng đỡ lấy Dương Kiến Vũ, nhưng không phải loại tư thế lãng mạn kia mà là dùng một bàn tay đặt vào giữa lưng rồi đẩy sang một bên nhườn chỗ cho anh ta tiến lên, bộ mặt vẫn lạnh như ai ăn hết đồ ăn của hắn.
“Hàn Phong… ” Đại Hổ sắc mặt sa sầm, trán đột nhiên chảy ra mồ hôi lạnh.
Mấy tên đệ tử phía sau hắn cũng chung một sắc mặt nhưng người có võ công càng thấp sự sợ hãi càng nồng đậm, biểu thị càng rõ ràng hơn.
Bên nhóm người Thanh Long quán cũng có biểu hiện lạ nhưng chỉ mấy tên sư huynh lâu năm mới có, bọn hắn dường như đang rất khó hiểu.
Riêng Lưu Tinh Vân bên này vẫn khó chịu ra mặt.
“Tuỳ tiện đánh người Thanh Long quán, gan mầy lớn hơn trước nhiều rồi.” Hàn Phong nói với đầy vẻ xem thường, dường như tất cả mọi người trên đời đối với anh chỉ là con muỗi, tiện tay liền đập bẹp, thái độ kiêu căng còn hơn Lưu Tinh Vân mấy lần.
“Tao… tao...!” Đại Hổ lắp bắp, tỏ ý muốn rút lui nhưng khi liếc thấy đám đệ tử phía sau hắn biết mình không thể tự làm nhục, cố gắng lớn tiếng nói.
“Tao đánh thì đã sao? Hai năm không gặp rồi, mầy nghĩ mình vẫn còn như trước sao?” “Muốn thử không?” Hàn Phong khiêu khích.
Một câu lạnh lùng nhưng chứa đầy tự tin khiến đồng tử Đại Hổ giãn nở cực đại.
Hắn sợ người này, thật sự rất sợ.
“Ga...!thằng khốn, đánh với tao trước.” Tam Hổ nhỏ tuổi nhất trong ba anh em, tính cách bộp chộp, nóng nảy không kiêng dè ai, tuy hắn sợ nhưng càng không muốn nhìn anh trai mình ngưỡng mộ bị người ta làm nhục công khai, nắm đấm tung ra.
Hàn Phong chỉ nghe tiếng mà chẳng thèm quay đầu, thậm chí nửa cái liếc mắt cũng chẳng buồn đi nhìn vẫn ghim chặc ánh mắt đầy sát khí lên người Đại Hổ, khiến hắn dù muốn cảnh báo em trai cũng không thể nói, lời nghẹn ở cuống họng, cứ liên tục nuốt khan.
Đợi khi nắm đấm của Tam Hổ tới trong phạm vi thì chân phải anh lập tức tung một cước trời giáng vào giữa bụng đối phương.
Tam Hổ như quả bong bóng bị xì hơi cấp tốc bay ngược về phía sau, trên đường còn đụng ngã thêm hai, ba tên đệ tử gì đó.
Thấy rõ lực đá kia lớn tới mức nào.
Toàn trường nín lặng, rõ ràng khi nãy đánh với Lưu Tinh Vân Tam Hổ vẫn mạnh mẽ không kém cạnh nay bị hạ đơn giản bởi một cú đá, cái này nói rõ Hàn Phong này lợi hại vượt xa Lưu Tinh Vân, mấy người còn đang ngầm đem hắn so với Đàm Quang Triều đoán xem ai hơn ai kém.
Nhưng, loại tâm tư như vậy chỉ xuất hiện ở đám tân sinh mới nhập môn chưa biết gì, mấy người đệ tử lâu năm hai bên chẳng lấy gì làm lạ ở bọn họ chỉ có khiếp sợ.
Chứng kiến đối phương nhẹ nhàng đánh bại Tam Hổ khiến hắn nhận ra rất nhiều điều, chênh lệch hai bên vẫn đống băng như năm đó.
Càng nhìn vào đôi mắt đáng sợ kia Đại Hổ càng mất dần tư tin, hắn từ người khổng lồ đang dần biến thành gà con.
Đắn đo thật lâu cuối cùng quát lớn một tiếng.
“Rút lui.” Câu nói này như phao cứu mạng đám đệ tử Bạch Hổ Quán ai nấy đềm bám vào đồng loạt hướng ngoài cửa ba chân bốn cẳng chạy nhanh.
Nhị Hổ thì dìu thằng em ngốc của mình cùng đi.
Chỉ mình Đại Hổ ở lại áp trận, hắn nhất định phải là người cuối cùng bước ra.
Khi xác nhận người mình an toàn lui hết Đại Hổ mới quay đầu nhưng hắn lại bị bắt lấy cánh tay.
“Lúc nãy mầy ra tay với đệ tử kia” Nhìn Dương Kiến Vũ rồi nói.
“Trả giá đi.” Nói vừa xong anh lập tức xoay tay mạnh mộ phát.
Giữa sân vang lên tiếng xương gãy giòn tan, sắc mặt Đại Hổ biến thành trắng bệch, gân trên trán nở to hơn bao giờ hết, hia hàm dán sát vào nhau.
Khi Hàn Phong buông tay thì cành tay phải hắn đã xụi lơ, chiếu lại ánh mắt oán độc rồi bỏ đi.
Không quan tâm đám đệ tử phía sau khuôn mặt giống hệt tên ngốc, không tin một trận ẩu đã lớn lại bị giải quyết nhẹ nhàng như vậy Hàn Phong bước tới chỗ Dương Kiến Vũ nhẹ nhàng nói.
“Quẹo trái đi hết hành lang sẽ gặp phòng y tế.
Cậu tìm bác sĩ Lý chữa cho tên anh hùng rơm kia.” Nói xong, Hàn Phong tự mình bước khỏi cảnh cửa, biến mất theo nắng chiều..