- Tại sao các ngươi lại ở chỗ này?
Nguyên quân vượt lên, chắn trước mặt Trầm Côn.
- Hai vị, nơi này chính là cấm địa của Dương gia, lập tức rời đi, nếu không cũng đừng trách Dương gia không khách khí!
- Dương gia?
Huyền Minh, người nàng cũng như tên, lạnh như là một U Minh băng quỷ.
- Trong mắt ta, Dương gia chỉ có Dương Vô Tuyệt cùng Trầm Trọng là có khả năng xuất thủ. Tất cả bọn họ đều đã đi Thiên Môn, chỉ bằng ngươi... Còn muốn đuổi chúng ta đi sao?
- Huyền Minh, còn cùng hắn nói nhảm làm gì?
Thủy phu nhân sau nghe được nhi tử đã chết, liền điên cuồng giống như một mụ đàn bà chanh chua
- Đưa Tụ Hồn Phiên cho ta, để ta làm cho Dương gia bọn chúng đời đời không thể siêu sinh!
- Phu nhân không cần vội!
Huyền Minh cười lạnh nói:
- Chỉ cần hai người chúng ta liên thủ, cho dù là Đại La Kim Tiên cũng phải chết ở chỗ này. Không nên vì cừu hận của Nguyệt Vũ, mà làm chậm trễ đại sự!
Một ngón tay của nàng chỉ lên trên
- Phu nhân tiếp tục đi tới tòa thành của Mặc gia, còn Dương Gia, Tụ Hồn Phiên cùng Sơn Hà Xã Tắc đồ tất cả đều giao cho ta đi.
- Ở trong tay ta, bọn họ muốn trốn cũng không được!
- Tòa thành Mặc gia?
- Còn có chuyện gì liên quan tới Mặc Gia sao?
Trầm Côn sửng sốt, mà ở trong thể nội, Mặc Ly đã lo lắng hỏi han:
- Sông Hồng Thủy ở thời đại của ta, hình như còn có một cái tên khác, gọi là Xích Thủy Kim Than?
- Đúng vậy a!
Trầm Côn cũng đã nghe qua địa danh này.
- Đáng chết!
Mặc Ly phẫn hận nói:
- Từ nơi này tiến về hướng đông một trăm dặm, chính là vùng đất ta đã phong ấn Mặc gia. Tòa thành của Mặc gia đang ở cách đây một trăm dặm a!
Đang nói, ầm, ầm, hai đạo âm thanh trầm đục vang lên. Cách đó không xa, một mảng vách tường bị phá ra rồi. Một đại tướng đầu trọc đã mang binh giết tới đây. Mà dưới sự bảo vệ của đám người trùng trùng điệp điệp, Quang Minh Hoàng Vương Đại Phúc đang trốn trong đám người, hiển nhiên là độn thổ.
Làm cho hắn bị hù dọa bể mật.
- A?
A Phúc thấy được Trầm Côn, khó có thể tin lắc lắc đầu.
- Đại thiếu gia, tại sao ngài lại ở chỗ này?
- Làm sao ngươi cũng tới đây?
Chờ hắn tiến vào đường hầm, Trầm Côn cười híp mắt, chặn lại cửa động.
Thành thật mà nói, mặc dù hắn nhất định sẽ ra tay giúp A Phúc. Nhưng mà trong lòng hắn cũng không có nắm chắc mười phần...
Nữ chủ nhân của Vân La tiên phủ, Nữ Oa Cung cung chủ, thực lực của bọn họ mạnh mẽ thế nào cũng không cần phải nói nữa. Trong tay các nàng lại còn có hai kiện bảo bối... Sơn Hà Xã Tắc đồ ,Trầm Côn đã được chứng kiến, còn thiếu chút nữa thì chết dưới bảo bối này. Mà cái cờ kia, tựa hồ mạnh mẽ cũng không kém Sơn Hà Xã Tắc đồ
Có thể cùng Sơn Hà Xã Tắc đồ xuất hiện một lúc, khẳng định cấp bậc của nó thấp nhất cũng là pháp khí!
A Phúc, cái vận *** chó của ngươi có thể cứu lấy mình. Nhưng là lại đưa tới một thiên đại họa cho đại thiếu gia ta a!
- Nguyên Quân tiểu thư, kiểm tra tình hình, chờ một chút rồi đi!
Trầm Côn đưa tay ra, cho Nguyên Quân một cái tín hiệu, cùng nhau liên thủ tác chiến.
- Ngươi muốn đánh?
Đi tới bên cạnh Trầm Côn, Nguyên Quân nhỏ giọng nói:
- Thương thế trong người ta còn chưa khỏi, hồn phủ của ngươi vẫn chưa hồi phục như cũ, đánh cũng không thắng được hai người bọn họ!
- Mối thù giết con bất cộng đái thiên, mỹ nữ, chúng ta muốn tránh cũng không thoát!
Trầm Côn hướng về phía Thủy phu nhân đang nổi giận, bĩu môi, thấp giọng nói:
- Có thể kiên trì đến lúc A Phúc trở lại mặt đất là tốt nhất. Vạn nhất không được, chúng ta liền hướng Mặc gia tòa thành mà chạy, Mặc Ly có thể mở ra Đại Nhật Chiến Thần!
Đại Nhật Chiến Thần?
Ánh mắt Nguyên Quân sáng lên, có Mặc Ly ở chỗ này, chỉ cần nàng ta xuất thủ, cùng với Đại Nhật Chiến Thần ngày xưa đã từng ngạng kháng Tây Sở Bá Vương có thể đứng lên một lần nữa, trận chiến này không phải là không có phần thắng. Nàng thấp giọng nói:
- Liền làm theo lời ngươi, bất quá trong quỷ động còn có một khỏa Thủy Tinh Cầu màu đen, vốn là đồ vật chuyên dùng để xác định bổn mạng vũ hồn của Dương gia
… Vật này không thể để Thủy phu nhân lấy đi được. Nhất định phải mang đi!
Bọn họ ở chỗ này thương lượng biện pháp, Thủy phu nhân cùng Huyền Minh cũng đã quyết định chủ ý.
- Phu nhân!
Huyền Minh đem cái cờ kia ném cho Thủy phu nhân.
- Ta đuổi theo giết Quang Minh hoàng, Trầm Côn cùng Nguyên Quân giao cho ngươi, Tụ Hồn Phiên vật quy nguyên chủ rồi!
- Hảo!
Thủy phu nhân cười có chút dữ tợn, cầm Tụ Hồn Phiên, lạnh lùng cười một tiếng
- Dùng vật này thay Nguyệt Vũ báo thù, Nguyệt Vũ ở dưới suối vàng biết được, chết cũng nhắm mắt!
Tụ Hồn Phiên!
Đây là lần thứ hai Thủy phu nhân nói ra cái tên này rồi. Nguyên Quân rốt cục nghe rõ, lông mày nhướng lên:
- Trầm Côn, cẩn thận một chút, đây là chí bảo của Vân La tiên phủ, có thể đem linh hồn cùng vũ hồn hút vào trong đó!
- Nha đầu này, ngươi cũng có mấy phần kiến thức!
Thủy phu nhân hừ một tiếng, đem Tụ Hồn Phiên hướng trên mặt đất cắm xuống. Nhất thời một cổ sương mù màu đen tràn ngập mặt đất.
- Như vậy, lần này ngươi liền tới thử uy lực của Tụ Hồn Phiên đi!
Tụ Hồn Phiên vừa động, Trầm Côn đã cảm thấy trước mắt một mảnh tối đen. U Minh hồn phủ của hắn còn chưa được tu phục, chính là lúc linh hồn lực suy yếu nhất. Hắn ẩn ẩn cảm thấy linh hồn của mình bị một cổ lực lượng kéo ra khỏi thân thể, tiến vào một thế giới có năm màu sắc sặc sỡ
Giới.
Ngay khi ánh mắt khôi phục, Trầm Côn liền nhìn thấy, đây là đám mây ngũ sắc lượn lờ giữa không trung. Mà hiện tại, Trầm Côn đang đứng trên một mảnh Vân Thải màu tím.
Bên cạnh hắn còn có rất nhiều linh hồn cũng bị thu vào. :
Nguyên Quân, Bất Phụ Thiên Hạ, Bất Thế Binh Tiên, còn có Y Y cùng vũ hồn Thiên Hạ Vi Công của nàng. Đây là một phương nhân mã của Nguyên Quân.
Mà bên phía Trầm Côn, Vương Kiêu, Mặc Ly, Bạch Khởi, Bất Sắc, Hồng Hồng, Lục Lục, còn có quan Thánh Đế Quân cũng đều ở trong Tụ Hồn Phiên này. Trong thế giới này, tất cả đều tạo thành thật thể, ngay cả linh hồn chưa thanh tỉnh của A La cũng bị cuốn vào. Trầm Côn để cho Bất Sắc cẩn thận bảo hộ nàng.
Chỉ có Du Du Vô Tự Bi, nàng là bổn mạng vũ hồn của Nguyên Quân, Nàng chính là Nguyên Quân, Nguyên Quân chính là nàng. Cho nên, nàng cũng không có thân thể thật sự
Thủy phu nhân đang đứng ở giữa không trung, Tụ Hồn Phiên hóa thành một cái đại kỳ, dựng ở sau lưng của nàng.
- Mọi người cẩn thận!
Nguyên quân cao giọng nói:
- Chúng ta đã bị hút vào thế giới của Tụ Hồn Phiên. Tụ Hồn Phiên này rất cường đại, chẳng những nó có thể hấp thu linh hồn của chúng ta, mà còn có thể đưa tới những linh hồn khác tới công kích chúng ta! Muốn đi ra ngoài, nhất định phải đánh bại đến linh hồn mà nàng triệu hoán!
Tất cả đều nhìn nhau, cùng nở nụ cười.
Mọi người tại đây có ai không phải là cường giả, thân kinh bách chiến nhiều năm, số lần gặp phải tàn sát sinh tử không thể đếm hết. Nếu tới, vậy thì cũng là chém giết mà thôi.
- Các ngươi không nghe thấy ta nói gì sao? Đừng cười!
Nguyên quân có chút nổi giận, tựa hồ biểu hiện không sợ cường địch của mọi người, nàng xem là một loại hành vi phi thường ngu xuẩn.
- Nguyên quân tiểu thư!
Bất Thế BinhTiên là người đầu tiên bất mãn nói:
- Bọn ta cũng là một đời hào kiệt, tung hoành khắp Cửu Châu, bất kể bọn hắn gọi ra cường giả gì đi nữa, bọn ta đều giết hết, có gì không thể bật cười?
- Các ngươi nha, là nghe không hiểu ý của ta!
Nguyên quân lo lắng nói:
- Tụ Hồn Phiên, có thể gọi ra những linh hồn khác công kích chúng ta... Chỉ cần Vân La tiên phủ biết được vị trí, là có thể triệu hoán đến bất kỳ một linh hồn nào đó, là bất kỳ một linh hồn nào đó a!
- Không tệ, Tụ Hồn Phiên có thể triệu hoán bất kỳ một linh hồn đến vị trí đã biết, là một linh hồn bất kỳ!
Thủy phu nhân lạnh lùng cắt đứt lời Nguyên Quân, phất Tụ Hồn Phiên,
- Như vậy, các ngươi cùng đi, hay là từng người xông lên chịu chết đây?
Mọi người nhìn nhau, Vân Trường, Bất Phụ Thiên Hạ bước chậm, đi tới sau lưng Quan Thánh Đế Quân, cười nói:
- Nhiều năm không thấy, ta và ngươi có thể liên thủ đánh một trận sao? Có dám làm tiên phong, tru diệt Thủy thị yêu nữ không?
Quan Thánh Đế Quân, Đan Phượng mỉm cười, không có để ý tới hắn, mà là trước tiên đi tới hỏi thăm Thiên Hạ Vi Công.
- Quân sư, Quan mỗ muốn xuất chiến!
Thiên Hạ Vi Công nhìn Thủy phu nhân một hồi, bỗng nhiên khẽ lay động quạt lông, mỉm cười.
Tựa hồ, hắn đang nghĩ tới chuyện gì thú vị...
- Vân Trường!
Quạt lông vung lên,
- Xuất chiến, tiến đến Tụ Hồn Phiên!
Thiên Hạ Vi Công nhàn nhạt phân phó nói:
- Ngươi sẽ gặp được một đối thủ mà ngươi không đành lòng giết hắn. Bất quá, hãy nhớ lấy, vì đại ca của ngươi, vì giang sơn Thục Hán, bất kể đối thủ là người nào, nhất thiết phải trì hoãn hắn nửa canh giờ! Sau nửa cánh giờ, Lượng sẽ có biện pháp phá Tụ Hồn Phiên!
Đối thủ mà mình không đành lòng xuống tay?
Quan Thanh Đế Quân giơ lên Thanh Long Yển Nguyệt Đao, đao phong chém về phía Tụ Hồn Phiên. Vừa nghe những lời này, hắn hơi sững sờ
Không đành lòng xuống tay… Như vậy đối thủ sẽ là ai đây?
- Giặc mặt đỏ, trước đây, ngươi vong ân phụ nghĩa, vậy đừng trách ta đây không nói tình nghĩa huynh đệ!
Đang suy nghĩ, một cây xà mâu giống như Độc Long xuất động, mang theo một trận gió gào thét, bén nhọn đâm tới Quan Thánh Đế Quân.